Ngược Về Thời Minh

Chương 1137: Bước đầu khai chiến (2)


Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1137: Bước đầu khai chiến (2)

Thành Khởi Vận nâng cằm lên, say đắm ngắm nhìn thần thái hưng phấn của hắn, mỉm cười nói:

– Mặc dù người nghĩ chu đáo rồi, Đóa Nhan Tam Vệ chắc chắn sẽ nghe theo sự chỉ huy của người sao? Nếu họ chuyển tới ở nơi hàng trăm năm, rất khó đấy.

– Không khó chút nào! Bọn họ co rút vào một góc, không thể chống lại Thát Đát và Ngõa Lạt được. Một khi đã tiêu diệt Bá Nhan, Hỏa Si và Diệc Bất Lạt rồi, cả vùng thảo nguyên rộng lớn chính là lãnh địa của họ, thiên về phía đông. Họ không thể khống chế được nhiều bộ lạc như vậy, lãnh đạo chủ chốt của Đóa Nhan Tam Vệ xuất phát từ nhu cầu lợi ích của bản thân mà cũng cần phải di chuyển tới thung lũng thảo nguyên.

Di chuyển tới nơi đâu là tốt nhất? Sông Oát Nan là lãnh địa của Thành Cát Tư Hãn anh hùng vĩ đại nhất trên thảo nguyên. Là thánh địa trong mắt người Mông Cổ. Nếu là bạn của họ, khéo léo đề nghị họ di chuyển tới sông Oát Nan, ta nghĩ nữ vương Ngân Kỳ không thể từ chối được.

Dương Lăng bật cười nói:

– Đồng cỏ ở lưu vực đó phong phú đa dạng, men theo khu vực thích hợp nông canh, thiết lập nền tảng cố định của thành phố, dạy họ trồng cấy hoa màu, có thu hoạch ổn định. Tộc người không cần tất cả mọi người đều phải làm ruộng, chăn thả. Cùng với những ngành nghề khác, thành phố cũng thực sự được thành lập.

Không nên xem thường ý nghĩa của chuyện này. Nông canh và thành thị cố định là thực sự dẫn dắt họ hướng tới văn minh, trên cơ sở hòa bình chung sống với chúng ta.

Dương Lăng nhìn ra ngoài trướng, phía xa đang có một chiếc áo bào màu tươi tắn trên người dân du mục, cưỡi ngựa phi về phía doanh trướng của nữ vương Đóa Nhan. Dương Lăng chỉ về phía y nói:


– Nàng xem, mã đăng dưới chân của hắn ta, dù là đồ vật rất nhỏ bé, căn bản không là gì cả. Nhưng chính là sự xuất hiện của nó, khiến cho dân tộc trên lưng ngựa từ khi phát minh ra tới này đều là vũ lực đáng sợ mà bất kỳ quốc gia nào cũng không dám coi thường.

Từ Hán Đường tới nay, sự phát triển của Trung Nguyên và vận mệnh quốc gia đã có bao nhiêu lần chịu ảnh hưởng của dân tộc phương bắc? Đại đế quốc Thành Cát Tư Hãn quét ngang phương tây, đã thay đổi cục diện của thế giới này, khiến cho vô số quốc gia bị tiêu diệt, ra đời. Cả thế giới đều vì nó mà thay đổi. Thậm chí, không có bất kỳ đế quốc vĩ đại nào có lịch sử lớn mạnh như vậy, ảnh hưởng sâu rộng như vậy. Nếu không có phát minh của nó, vậy thì từ mấy nghìn năm trước cho tới nay, nàng có thể tưởng tượng thiên hạ có bộ dạng thế nào không?

Thành Khởi Vận nghe mà mê mẩn cả người, từ trước đến giờ chưa có ai từng nghĩ tới sức mạnh của dân tộc trên lưng ngựa. Diễn biến của cả thiên hạ và sự xuất hiện bàn đạp nhỏ có mối quan hệ tất yếu và ảnh hưởng sâu rộng như vậy. Suy nghĩ của hắn rất ly kỳ, lại khiến cho người ta không thể không tín phục.

Dương Lăng nói:

– Cho nên, đôi khi làm việc, nàng cũng không cần các điều kiện đều được chuẩn bị sẵn sàng, các phương diện đều được tính tới. Cho dù nàng có tính tới, bằng thực lực của nàng cũng không chắc đã làm được. Nếu nàng muốn ngồi chờ tất cả các điều kiện đều được chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì mãi mãi không thể xuất hiện những điều kiện cần thiết đó. Chỉ cần một hai phương diện, một hai điều kiện là được rồi, những thứ khác đương nhiên có thể thôi thúc hóa ra sự biến đổi.

Cũng giống như sự xuất hiện của bàn đạp, đã thay đổi lực lượng nào đó vốn không đáng kể, từ đó đã thay đổi thế giới, dẫn tới ảnh hưởng về chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa và mối quan hệ với các chủng tộc khác. Về mặt thông thương đường biển Giang Nam, ta đã mang tới phương thức nông canh kiểu mới. Đó cũng chỉ là một chiếc bàn đạp mà thôi. Chỉ dựa vào nó, đương nhiên không thể thay đổi được cả vận mệnh đất nước. Nhưng, vì vậy mà nó đã dẫn tới sự biến đổi về mặt kinh tế, văn hóa, kỹ thuật, chế độ, tư tưởng và các phương diện mang tính chất dây truyền.

Thành Khởi Vận nghe thấy thế cái hiểu cái không. Nàng cũng có chút không hiểu hết được những từ ngữ mà Dương Lăng nói ra, nhưng trong lòng lại rất hiểu ý tứ mà hắn nói. Nàng không thể không phục suy nghĩ thấu triệt của Dương Lăng.

Dương Lăng đưa một miếng sườn dê tươi ngon, còn dính chút máu vào miệng, mỉm cười nói:


– Ta bán cho họ các loại thương phẩm của người Hán, để họ tiếp nhận phong tục tập quán của người Hán. Ta để người Hán tạp cư và đồng hóa, để họ tiếp nhận tư tưởng và văn hóa của người Hán. Ta dùng nông canh và thành thị để họ dần thoát ra khỏi cuộc sống vốn có của mình, thoát khỏi cương ngựa, biến thành chú ngựa thuần ….

Dương Lăng mỉm cười mà không nói, Thành Khởi Vận lườm hắn một cái nói:

– Vận Nhi dù có vắt óc, bất quá cũng chỉ muốn giết chết mấy người bọn họ. Còn đại nhân lại nghĩ ra cách “tiêu diệt” toàn bộ dân tộc người ta, cũng không biết là ai độc ác hơn ai.

Dương Lăng cười nói:

– Điều này đối với sự sinh tồn và vận mệnh tương lai của họ mà nói, kỳ thực chẳng phải là chuyện tốt sao? Cuộc sống của người du mục nhìn thì rất lãng mạn, kỳ thực lại tàn khốc vô cùng. Sa mạc, bão tuyết, ôn dịch, nạn sâu bệnh, hạn hán, có thể làm hại bất kỳ lúc nào khiến cho những người du mục này phải rơi vào đường cùng. Họ ngay cả nhân khẩu cũng không thể tùy ý sinh sôi nảy nở, chỉ dựa vào chăn thả và săn bắt, không thể duy trì được sự tăng trưởng về nhân khẩu của họ.

Lẽ nào vứt bỏ hoàn toàn một dân tộc có tiến trình lịch sử không phù hợp với văn minh, giữ lại cái lạc hậu và tập tục xấu của họ mới là tôn trọng và bảo vệ đặc tính dân tộc của họ? Ta thấy đó là điều tất yếu, càng không hề đáng tiếc. Vứt bỏ chẳng qua là một dấu ấn của một dân tộc lạc hậu. Kết quả là đưa dân tộc họ hướng tới hòa bình hạnh phúc.

Thành Khởi Vận mỉm cười nói:

– Người ta nói không lại người. Ừ … như vậy, khi cô ta di chuyển tới sông Oát Nam, Bạch Y Quân đương nhiên sớm đã ổn định ở đó rồi, xây dựng thành trì rồi. Phương bắc có Nô Nhi Can Đô Ti, có hàng chục vạn di dân tổ thành đoàn dân cường trán làm lá chắn, lại cộng thêm giao thông từ kinh sư tới phía bắc đã thuận lợi, Vệ Sở đã hình thành một phòng tuyến liên tục. Đương nhiên không ngờ Đóa Nhan Vệ cũng sẽ có dã tâm khác uy hiếp thật sao?


Thấy Dương Lăng khẽ gật đầu, Thành Khởi Vận đảo đảo mắt nói:

– Sau đó, ổn định hậu phương Vệ Sở Đại Minh là có thể tiếp tục khuếch trương về phía bắc sao?

Dương Lăng bổ sung nói:

– Quá trình khuếch trương này đương nhiên không thể chỉ có quan binh Vệ Sở của Đại Minh chúng ta. Ta có thể trói nữ vương Đóa Nhan vào chiến xa của Đại Minh chúng ta, dùng lợi ích chung để dụ dỗ chiến sỹ của họ cùng chúng ta mở mang bờ cõi. Trong quá trình cùng nhau chinh phục, dung hợp lẫn nhau.

Thành Khởi Vận cười nói:

– Cũng giống như đại nhân kéo phú thân hào thương Giang Nam, các đại hộ giàu có theo phép thương thuyền Dương gia chúng ta.

Dương Lăng vuốt cằm mỉm cười nói:

– Nàng thấy thế nào?

Thành Khởi Vận thản nhiên nói:


– Rất tốt!

Trong lòng nàng thầm thêm một câu:

– Chiếc thuyền này phải do người tự mình cầm lái đấy!

Khoa Nhĩ Thấm trên thảo nguyên. Những thổ dân Khắc Lý Diệp Đặc Ngạc Thác Khắc Địa đang nhân lúc đồng cỏ và nguồn nước dồi dào chăn thả bò dê. Bò dê còn nào con nấy béo mập, to khỏe. Vô số con cừu đi theo đàn bò dê. Dê kêu be be, sức mạnh súc vật lớn mạnh, khiến cho những người chăn nuôi cảm thấy vui vẻ. Lời ca hát vui mừng vang lên trên đồng cỏ.

Bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm chia ra thành hai cánh trái phải, tổng cộng có mười ba Ngạc Thác Khắc (Ngạc Thác Khắc có nghĩa là bộ lạc), gần mười sáu vạn người, là một lực lượng tương đối lớn mạnh trên thảo nguyên. Bá Nhan Khả Hãn nhất thống Mông Cổ, hợp nhất các bộ lạc lại thành hai cánh trái phải, tổng cộng sáu vạn hộ. Chỉ có thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm không ở trong mục này.

Do vì trong quá trình Bá Nhan thống nhất thảo nguyên, họ kiên trì ủng hộ Bá Nhan, vì sự thống nhất của y mà lập bao công lao hiển hách. Cho nên, Bá Nhan Khả Hãn tôn xưng bộ lạc này là “ A Ba Dát Khoa Nhĩ Thấm”. Ý nghĩa chính là thúc phụ Khoa Nhĩ Thấm, làm một bộ lạc độc lập. Trên thảo nguyên Thát Đát, nó so với Bá Nhan Khả Hãn gần như là địa vị tôn sùng. Thậm chí nó còn có quyền quản hạt hàng vạn hộ lệ thuộc Bá Nhan Ngột Lương Cáp.

Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm lệ thuộc vào huynh đệ cùng mẹ của Thành Cát Tư Hãn Cáp Tát Nhi Hệ. Trong số tất cả huynh đệ và con cháu của Thành Cát Tư Hãn, đặc biệt xem trọng Cáp Tát Nhi Nhất Hệ. Đối với thế hệ con cháu này của họ đều được trao tặng quan vị và phong hiệu cao. Trong toàn thể thúc bá và huynh đệ họ, Ngột Lỗ Hắc (đại thủ lĩnh) của Thành Cát Tư Hãn hệ chỉ khiến cho Ngột Lỗ Hắc của Cáp Tát Nhi được liệt vào tông vương. Những người khác đều liệt vào Dị Mật (quý tộc bộ lạc). Ân sủng khác thường này khiến cho con cháu Cáp Tát Nhi cảm kích vô hạn. Họ luôn trung với Đại Hãn Mông Cổ hậu duệ Đại Nguyên, không thể lay chuyển được.

Thực lực dũng mãnh của họ, lại cộng thêm địa vị siêu nhiên, khiến cho họ luôn có điều kiện may mắn trên thảo nguyên này. Bất luận là Hoa Đương hay Hỏa Si, hoặc là Diệc Bất Lạt đều không muốn dễ dàng cuốn vào chiến hỏa của Khoa Nhĩ Thấm. Mà Bá Nhan Mãnh Khả do vì bất ngờ giết chết Hoa Đương, cướp lại lãnh địa của mình, cũng không xin chi viện của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm nữa. Cho nên, bộ lạc của họ là nơi duy nhất không bị chiến hỏa lan tràn trong cuộc chiến tranh bá thảo nguyên này.

Tuy nhiên, không hề nghi ngờ là một khi Bá Nhan Mãnh Khả xin cầu viện từ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, chủ lĩnh của họ chắc chắn sẽ đứng về phía hậu duệ trực hệ Thành Cát Tư Hãn. Khi đó, chiến hỏa cũng sẽ thiêu cháy thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm. Nhân lúc bây giờ tạm thời yên bình, họ phải cố gắng tích lũy lực lượng và lương thảo, để ứng phó với khả năng chiến hỏa liên miên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.