Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ – Chương 38: Trí tuệ người xưa
Ngày 15 tháng giêng, sáng sớm thời tiết thật lạnh, dọc quan đạo hai bên lau sậy phất phơ. Trên quan đạo một hàng dài chiến sĩ mang quần áo quân Đại Minh đang đeo ba lô chạy tốc độ trung bình theo nhịp hô một, hai. Mặc dù là ngày nghỉ nhưng việc luyện tập buổi sáng là không thể bỏ qua, những việc làm theo quy tắc này sẽ làm tân quân của Nam Việt quốc nghiêm chỉnh kỉ luật hơn. Nhưng thay vì 10km như bình thường, vì là ngày nhỉ nên giảm xuống 5km. Các chiến sĩ mồ hôi nhễ nhại nhưng họ đầy hưng phấn, họ là đội quân bất bại cho đến bây giờ. Kể cả bộ chiến hay thủy chiến. Cái mà họ làm được là số lượng quân địch họ tiêu diệt cao một cách kinh hoàng, không phải đánh tan mà là tiêu diệt, hai từ mang hàm nghĩa hoàn toàn khác nhau mặc dù cùng đều biểu trưng cho chiến thắng.
Dẫn đầu đoàn quân một thiếu niên anh tuấn, mặc dù gương mặt còn chất chứa đầy vẻ non nớt thế nhưng cơ thể rất tráng kiện, hắn đã cao đến 1m75 đối với người xưa ở độ tuổi này thì đó quả là khá đặc biệt, nhất là với người phương Nam thường coa thể Trạng bé hơn người phương Bắc.
Hôm nay doanh trại thật im ắng, không có tiếng tập cưỡi ngựa, hay không có tiếng tập bắn súng đì đoàng như mọi khi, chỉ có tiếng cười nói chuyện trò, và cả uống rượu nữa. Một ngàn người tối qua không được uống thì hôm nay đến phiên họ, lại cái cảnh hợp chủng quân, ông nói tôi không hiểu nhưng đã uống chúng ta là anh em. Đâu đó còn vang lên tiếng lạch cạch tháo ra lắp vào đạn súng, các chiến sĩ du mục chưa có súng nhưng theo ” bí quyết” của Trần Nhĩ tướng quân thì chỉ cần biết tháo lắp đạn và bóp cò thì chúng ta sẽ trở thành vô địch. Thế nên để chứng minh giá trị bản thân họ đành mươnh súng đồng đội mưu đồ luyện tập tiến thân. Nhưng vì tránh nguy hiểm họ chỉ tháo lắp và bóp cò với vỏ đạn thôi.
Nhìn quang cảnh doanh trại yên bình Nguyên Hãn rất hài lòng, đây là tiền vốn lập thân của hắn. Giờ đất nước mới lập còn bé nhỏ quân đội ít nhưng hắn tin tưởng với kiến thức của mình sẽ xây dựng được một quốc gia hùng mạnh. Hắn bỏ ra ngoài hải đảo dựng quốc không phải hắn bỏ dân tộc, quê hương Việt Nam yêu dấu của hắn. Lý do là hắn tận lực không muốn can thiệp quá sâu vào dòng chảy lịch sử của Việt Nam, nếu lịch sử quá biến thiên có khi lại là đại hoạ cho dân tộc nhỏ bé này. Về vấn đề Hải Nam đảo quá it dân tộc Kinh thì cứ yên tâm, đại chiến xâm lược 4 năm sau sẽ có rất nhiều lưu dân Việt Nam hắn chỉ cần xây dựng trước cho họ một Vương quốc tốt đẹp ở Hải nam đảo là được. Còn về việc giúp nhà Hồ, nhà Hậu Trần, hay Lê Lợi thì còn phải xem tình thế lúc bấy giờ mới có thể quyết việc bây giờ của hắn là phát triển đất ngước non trẻ Nam Việt. Đang ngẩn ngơ suy tính về tương lai thì bỗng nhiên hắn bị đáh tỉnh bằng một loạt tiếng ồn.
Cách quân doanh 500m một đoàn oanh oanh yến yến đủ màu các cô nương thanh lâu đang cười nói. Bên đó một loạt các công nhân đang dựng lều trại, không cần nói cũng biết là nơi tiếp khách rồi. Doanh trại trừ những lính gác đang nhiệm vụ ra thì ồn ào cả mảng, tiến huýt giớ, tiếng cười hô hố khả ố, tiếng hò reo loạn tùng bậy.
Bỗng tiếng trống tụ lính vang lên, tất cả binh sĩ cuống quýt nhanh nhất sửa xoạn quân trang tìm đơn vị để xếp hàng. 10 phút sau chỉ còn tân quân du mục còn hơi lộn xộn còn lại tất cả đã chỉnh tề. Việc binh lính tìm kĩ nữ Nguyên Hãn cũng đồng ý vì thời nay giáo dục tư tưởng còn kém nếu chiến đấu quá căng thẳng thời gian dài rất dễ gây doanh khiếu tự loạn. Thế nên để quân sĩ giải toả cúng không đáng trách, thế nhưng 3 ngày trước vừa ” ấy” xong hôm nay lại nữa thì quân kỉ hỏng bét mất. Mặc dù biết đây la chiêu trò nịnh hót của Tôn Nghị nhưng Nguyên Hãn đã ra lệnh cho gã một tháng hai lần thôi. Lần này tốn 2 vạn để gọi “hàng” thì phải dùng thôi.
– Một lần 100 người xuất doanh, ” xong” thì về thay chỗ cho lính gác, thám báo, chia nhau ra mà hưởng. Cấm loạn, trái lệnh trảm.
Quân lện như sơn vậy là béo mấy thăng xếp hàng gần cửa doanh rồi cứ theo thứ tự mà chiến thôi.
Đúng lúc này thì một thám báo chạy vào quỳ xuống thông báo:” Thưa Vương gia, 200 quân Nam Việt chúng ta mang theo hàng hoá vật tư bổ xung đã hội quân cùng Minh triều đang cách chúng ta 10km” – Đây là việc có lượng thám báo cường đại có thể thả ra vòng ngoài cùng bán kính lên đến 10km.
Nguyên Hãn gật đầu hài lòng: ” Thông báo Nam Việt quân nhập doanh, lũ minh triều nhốn nháo kia đem lương thực đến thì đuổi chúng đi đại doanh Oa khấu cắt đầu người. Nói với chúng vàng bạc sót lại vương Gia thưởng. Nhưng cấm tranh cướp đấu đá nếu không trảm”.
Vì đoàn xe tiếp viện khá năngj nề nên phải gần 1 tiếng sau mới tới nơi. Lão đốc công Lê văn Triết tiến vào quỳ sụp ra mắt Nguyên Hãn.
– Lê lão sao lại di chuyển đến đây, lão đi rồi ai sẽ quản lý việc chế tác tại Lai Triều. – Nguyên Hãn cau mày hơi khó chịu, điều lệnh của gã là tuyên 5 thợ thủ công chính và 30 học đồ người Lê tộc ra tiền tuyến, Lê văn Triết là quan chủ quản công bộ lão đi rồi thì ai cai quản, nghĩ đến đây hắn thất thần, chính ra phải phong mấy chức phó quan mới đúng, bởi vì hắn đang còn ít nhân lực nên không để ý việc này.
Lão đốc công Lê Văn Triết thấy Vương gia tỏ ra bất mãn thì run như cầy sấy, gã đến đây là để khoe công đấy, nhưng chưa làm quan bao giờ nên gã vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề:” Nô tài đáng muôn chết, nô tài đáng chết…vì vô tình chế tạo được súng mới với nòng mỏng 7 li nên nô tài muốn gặp vương Gia thỉnh công… Là nô tài tội đáng chết.