Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ – Chương 20: Man thiên quá hải
Ngoài ra hai bên còn thoả thuận dau chiến dịch này hai bên nước sông không phạm nước giếng. Tôn Nghị thăng quan phát tài làm quan to thuỷ sư Chiết giang là việc của lão, Nguyên Hãn chiếm Hải Nam là việc của hắn. Hai bên không phạm nhau, không những thế hai bên còn phối hợp ” quân sự” và ” kinh tế”. Tôn Nghi hoàn toàn có thề cung cấp Sắt, đồng, lương thực, kể cả thuốc súng chất lượng kém của nhà Minh cho Nguyên Hãn, nói chung buôn lậu với ai mà chả là buôn lậu gã làm việc này quá quen rồi, vả lại vị Vươnng gia trẻ tuổi này đang nắm thóp lão. Nay làm ăn kinh tế thôi kiếm ra tiền tội gì không làm. Ngoài ra về mặt hợp tác quân sự thì hằng năm Hải quân Nam Viêth hứa sẽ bắt một hai ngàn Oa khấu giao cho Tôn Nghi làm quân công mà lĩnh thưởng. Cái này là công to băng trời ở thuỷ quân rồi. Còn việc Nguyên Hãn có lên bờ cướp bóc Chiết Giang thì đó là việc của bộ binh liên quan gì thuỷ sư của lão.
Ngay trong đêm Tôn Nghị về đến nhà lập tức nhập thư phòng, kêu gọi thư gia khẩn cấp đến. Lão sư gia đang miệt mài cày cấy trên bụng nàng thiếp trẻ mới nạp uất ức lắm, nhưng cái máy phát lương gọi không đến tháng sau lấy gì mà cho cô thiếp trẻ mua sắm.
– Sư gia lão dựa vào ý ta viết một bản tấu trình cho Binh bộ, sao một bản trình cho Vương Tích công công, nội dung như sau…..
Nội dung chủ yếu thì cũng không khác mấy so với quân sĩ đồng thổi. Đầu tiên với sự chỉ đạo anh minh của Tổng Đốc thủy sư Vương Tích công công, đã nắm rõ như lòng bàn tay hướng đi của giặc oa nên phái Tham tướng Tôn Nghị mang 1500 lính đi đánh chặn quân địch. Nhưng quân địch quá đông gân 3000 nhân ãm nên dù chiến thắng đánh chìm, dìm chết 2000 nhân nhưng cũng bị tổn thất 2 Phúc thuyền và 400 thủy binh, vậy nên viết sớ này thỉnh tội triều đình. Nghi tôi xấu hổ muốn tự tẫn nhưng nay Oa khấu vẫn hung hăng dẫn hơn 6000 nhân tấn công Phúc kiến, nên Nghi tôi muốn đoái công chuộc tội thỉnh dẫn thêm 2000 mã trinh phạt tặc khấu. Lần này cam đoan cắt đầu bắt sống tặc khấu về thỉnh tội triều đình.
Dưới ngòi bút xuất thần nhập hóa của gã sư gia, một bản tấu trương đầy bi tráng của kẻ tráng sĩ thà chết tân trung với triều đình ra đời. Ai mà không biết uẩn khúc bên trong đọc lá tấu này có khi rớt nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, công tử Tôn Vân được các một nửa ” thân binh” “hộ tống” ” về quê” tế tổ trùng điệp lên đường. Tôn Nghị mắt già ngấn lệ tiễn con:” Mong tướng quân chiếu cố Vân nhi, lão phu dưới gối chỉ có một mụn con, mong tướng quân thương sót”. lão cúi dài hành lễ với một thân binh. Thân là chủ tướng hành lễ với thân Binh hình ảnh này quả là quá bắt mắt.
– Tôn Tham tướng sát chiết tại ha, vương gia đã có lệnh đối đãi công tử như công hầu, khanh tước, tướng quân xin bớt lo nghĩ.
Phàm là người làm đại sự tất phải cẩn trọng. Để lão hồ ly Tôn Nghi nghe lời không gì đảm bảo ngoại trừ con tin là độc đinh của lão.
Bản tấu trương trong ngày đã được chuyển gấp 800 dặm đi Binh bộ Nam Kinh, gây nên sóng gió ngập trời. Đây là chiến thắng của Binh bộ Nam Kinh bao nhiêu năm qua cần nhất. Hằng năm Oa khấu tấn công dọc theo Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Tân Hải chưa có một lần nào Binh bộ sở thuộc Nam Kinh có quân công thực sự, toàn là đợi oa Khấu cướp bóc chán chê rút đi thì hô hào đuổi theo sau lưng. Đây la trò cười trên triều, là cái tát của ngôn quan vả vào mặt Binh bộ Nam Kinh cũng như Binh bộ Kinh Sở. Tướng tránh chiến, binh sợ chiến là bệnh chung của quân sở Nam Kinh với Oa khấu, đôi khi hai ba trăm oa khấu cũng có thể đuổi vài nghìn đại quân như đuổi vịt. Lấy 1500 nhân chiến 3000 nhân thiệt hại có 400 nhân tiêu diệt hai ngàn nhân, đây là đại chiến công chứ thỉnh tội gì. Khoan hãy nói thật giả, nếu là giả thì có dám thỉnh quân tiếp chiến không, mà lại cong lập quân lệnh trạng là lấy đầu ra đảm bảo bắt sống Oa Khấu mang về tỉnh công, lương tướng a, lương tướng a. Tướng tài như vậy ma sao từ trước tới nay không biết nhỉ….
Trong khi Binh bộ Nam kinh đang sôi trào, xoa tay xoèn xoẹt chuẩn bị bút khiên bay múa, vẽ vời tấu chương thỉnh công triều đình thì Tham tướng Tôn Nghị đang quỳ trước mặt Vương Tích Công công. Vương Tích đọc tấu chương mà dung nhan rang rỡ, cái mặt già không râu nhăn như quả táo khô nay banh hết cả ra.Thái dám là một lũ người thân thể không hoàn chỉnh, tâm tình biến thái, vì không gần gũi được nữ nhân nên họ có khát vọng với tiền bạc và nữ nhân vượt qua người thường rất nhiều. Nhưng mà có thêm hư vinh cũng la một ý không tồi với thái giám. Đọc đến hàng chữ ” dưới sự chỉ đạo anh minh thần vũ, liệu trước thiên cơ của tổng đốc thuỷ Sư Chiết Giang Vương Tích” lão đã không thể nhịn được vỗ bàn khen hay.
– Tôn Tham tướng, ngài như cánh tay phải của ta vậy, nay ta điều cho ngài thêm hai Lâu thuyền ba tầng, sáu phúc thuyền 2000 thuỷ binh lệnh chặn đánh Oa khấu. Mang đầu người về đây cho ta. Chờ tướng quân trở về gộp với công lao lần trước ta tấu triều đình ban thưởng tướng quân.
– Tạ Vương công ưu ái. Tôn tôi sẽ không nhục mệnh. Vương công xin chờ tin chiến thắng của hạ quan.
– À mà cái Lâu thuyền 2 tầng của tướng quân đang chờ sửa chữa bỏ đi thay bằng Phúc thuyền Ba tầng xuất phát nhanh đi không phải chờ đợi.
– Tạ Vương công ban thưởng, hạ quan thề chết phục vụ Vương công. Nói rồi Tôn Nghị quỳ xụp xuống dập đầu khóc lóc thảm thiết, như anh hùng thà chết báo ân tri ngộ. Cấp độ diễn xuất tầm ảnh đế đoạt giải oscar.
Vương Tích hài lòng bàn tay vuốt đi vuốt lại cái cằm không râu. Một là Tôn nghị diễn quá đạt, hai là cái từ Vương Công này hàm ý khác hẳn Vương Công công. Lão rất hài lòng nhìn vị tướng quân ” tâm phúc” ” năng chinh, thiện chiến” này. Có Tôn nghị làm tay đả thủ ai dám bảo Vương Tích ta là con bù nhìn giấy nào, cơ mà tay đả thủ này lại trung tâm cẩn cẩn với Vương tích ta, quả la mị lực trời sinh của mình khó có nhân đỡ được.