Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản) – Chương 84: Tỉ thí
Lúc này thì Mã hoàng hậu cùng Nguyên Hãn mới quay lại nhìn hai bố con nhà Chu Kiến Văn đang dằng co. Tên rắm thối hạt mít Chu Văn Khuê nhất quyết bám lấy chân Chu Kiến Văn đòi đi xem đánh nhau. Chu Kiến Văn thì đang cẩn thận mà gỡ tên hạt mít lắm chuyện đang bám chân mình như con bạch tuộc vậy.
– Trẻ con con, phụ nữ không đến quân doanh được…
– Hòang nhi là nam nhân… á Phụ nói ta đánh cả thiên hạ…. à ừ trừ nơi á phụ chiếm, muốn đánh cả thiên hạ phải biết đánh nhau… hoàng nhi muốn xem đánh nhau…
– Nó nói phải… nào lại đây với á Phụ… ta cho ngươi đi xem… Phụ hoàng ngươi không đồng ý ta đồng ý…
Tên hạt mít Chu Văn Khuê nghe được thì vui quá đỗi mà lăn đến chỗ Nguyên Hãn, vậy mà Nguyên Hãn bế phốc thằng bé cho lên cổ, làm cho nó híp mắt sướng mà cười hì hì. Nếu nói đến người chiều nó nhất có lẽ á Phụ cường đại này là một trong số đó. Nguyên Hãn quay lại nhìn Chu Kiến Văn liếc mắt bĩu môi một cái.
– Cái gì mà trẻ nít phụ nữ không tới quân doanh được… đệ muội của hoàng huynh ngài còn thành lập một đội nữ kỵ binh, nàng ta làm luôn nữ tướng quân Chức Xa Kỵ thượng tướng đấy… hôm nào rảnh ta dẫn nàng ấy qua đây bái kiến hoàng huynh hoàng tẩu để cho xem cái gì mới là nữ tướng à.
Nguyên Hãn vênh váo mà khoe khoang, hắn cũng chả biết Tú Xuân sẽ xây dựng nữ binh ra cái trò gì thế nhưng hắn chả quan tâm, kiểu gì cũng mạnh hơn vị Mã hoàng hậu đứng đây rồi.
– Vương đệ ngươi nói thật á… ta rất mong chờ được gặp đệ muội đây… Mã hoàng hậu hai mắt long lanh cả lên, nàng là mẫu nghi thiên hạ đấy. Nhưng quyền lực cũng chỉ là hậu cung thôi, nàng rất hâm mộ vị đệ muội chưa gặp này, vậy mà có thể làm thượng tướng quân Kỵ mã khắp nơi. Biết chắc đệ muội không phải đánh trận nhưng riêng việc được mặc giáp tiền hô hậu ủng tự do đi lại đã cường gấp mấy lần nàng ru rú trong hậu cung rồi.
– Thật… mới thành lập vài bữa,, khi nào rảnh ta dẫn nang tới đây.
– Hoàng đệ không đùa a. Ngươi cho đệ muội thành lập nữ kỵ thật đấy à…. Chu Kiến Văn cũng thấy quá bất ngờ rồi. Không ngờ vị huynh đệ này của hắn quá khác người rồi.
– Phải… số lượng binh không hạn chế… trang bị không hạn chế… nàng ta muốn làm như nào thì làm thế đó… thấy vui là được rồi. Nam nhân mà chiều nữ nhân của mình một chút có là sao.
Mã hoàng hậu liếc mắt nguýt Chu Kiến Văn một cái, ý là nhìn đó, nhìn đệ đệ ngươi mà học tập. Tên Chu Kiến Văn cũng đành cười trừ mà kéo Nguyên Hãn đi nhanh về phía quân doanh. Quả thật là làm vua cũng khó quản việc nhà. “Tốt nhất là cho nữ quyến nhà mình ít tiếp xúc nữ quyến nhà vị hiền đệ này, nếu không thì sai này sẽ rất loạn” Chu Kiến Văn nghĩ thầm, hăn không có cái bản lĩnh muốn làm gì thì làm của Nguyên Hãn á.
Quân doanh Đại Minh một lúc trước đây còn đang rối tung vì hai bên va chạm giờ thì trở nên im ắng một cách lạ thường. Cả Vương Gia lẫn Hoàng thượng cùng đến thì ai còn dám to tiếng nữa. Quỳ dưới đất là hai tên chủ tướng Cầm Bành và Cố Hưng Tổ, phía sau chúng là một loạt thân binh đã tham gia đánh nhau đang quỳ mọp. Phía trên bục điểm tướng có hai người đang ngồi ở đó. Chu Kiến Văn nhìn khá là uy nghiêm đang trừng mắt nhìn mấy tên tướng tá vô kỉ luật phái dưới. Nhưng bên cạnh hắn thì vị Vương gia Trần Nguyên Hãn không được uy nghiêm cho lắm vì giờ này hắn đang hi hỉ ha hả chọc léc tên hạt mít Chu Văn Khuê đang ngồi trên vai hắn, kiến cho tên này cười khúc khích không thôi. Mà tên hạt mít còn nghịch cả mũ chuồn của Nguyên Hãn làm chúng lệch hẳn rồi. Chúng tướng lẫn quan viên nhìn thấy không những không cười mà còn thấy hâm mộ. Nguyên Hãn và Hoàng thượng cực kì thân thiết chỉ cần nhìn cách Nguyên Hãn đùa vui với Chu Văn Khuê là rõ hết. Liếc nhìn chúng binh sĩ một lần Chu Kiến Văn hắng giọng mà nói:
– Các ngươi hảo, xem quân doanh bị các ngươi dày xéo thành cái dạng gì rồi. Được thôi các ngươi muốn đánh nhau ta sẽ để các ngươi đánh cho thoải mái. Hai phe các ngươi phân cao thấp tai đây đi. Đã phân ra cao thấp thì sau này không thể tái phạm, nếu không trảm không tha… Vương đệ theo ngươi đấu ra sao bây giờ…
– Tùy Hoàng huynh quyết định thôi.. nhưng theo ta thì phân ra đấu quân đấu tướng. Tất nhiên vũ khí thay bằng gậy gỗ có phẩm màu. Đánh vào người sẽ có vết, ai bị vết thương ” trí mạng” xem như thua cuộc.. còng lại hoàng huynh quyết vậy.
Nói là cho Chu Kiến Văn quyết định nhưng Nguyên Hãn gợi ý gần hết rồi còn đâu. Nói chung để Chu Kiến Văn quyết định là nói nể mặt mũi hắn thôi, chứ tên này không thể nghĩ ra được cách tỉ thí giữa hai bên.
– Vậy thì chia ra làm 2 cuộc thi, một là đấu binh mỗi bên 100 người thay vũ khí bang gậy gỗ có bôi phẩm mầu. Các quan giám khảo xem tên nào vị phẩm màu bôi vào chỗ chí mạng thì coi như tử vong mà lôi ra. Đấu tướng thì hai người các ngươi tỉ thí.. còn tỉ thí ra sao thì tự lựa chọn ba môn.
Phía dưới yên lặng một mảng, cách tỉ thí này quả thật khá hợp lý. Nhưng lúc này Cố Hưng Tổ đang quỳ lạy vội vã thưa:
– Khởi bẩm bệ hạ. Tướng đấu tướng thì đừng nói ba môn, mười môn mạt tướng cũng thừa sức chiến thắng. Nhưng binh đấu binh thì khó lắm. Quân Đại Việt của Vương gia rõ ràng rất mạnh nên quá bất công…
– Cầm Bành ngươi chỉ được phép sử dụng binh sĩ người Hán… Nguyên Hãn đang chơi cùng Chu Văn Khuê nghe thấy vậy thì ra lệnh cho Cầm Bành.
– Mạt tướng tuân lệnh… Cầm Bành nghe thấy thì vội vàng thưa, mấy trăm quân hán còn lại của hắn toàn là tinh nhuệ lại được huấn luyện theo cách của quân Trần gia gần một năm rồi, họ đã thay da đổi thịt hoàn toàn, hắn tự tin nghiền ép đồi phương.
– Một lũ loạn thần tặc tử…. – Vậy mà Cố Hưng Tổ lầm bầm chửi xéo Cầm Bành cùng quân sĩ người Hán của hắn.
– Ngươi… Cầm Bành tức đến trợn mắt nhưng không thể phản bác được.
Nguyên Hãn thấy vậy thì nhíu mày, có câu đánh chó ngó mặt chủ. Tê Cố Hưng Tổ này quả thật quá to gan rồi.
– Ngươi câm miệng cho ta, chuyện Cầm Bành bị Chu Đệ che mắt mà làm loạn đã qua. Giờ hắn là người của ta. Chỉ cần ngươi dám mở lời như vậy một lần nữa thì ta sẽ chém ngươi dưới đao.
Nguyên Hãn trừng mắt âm trầm mà nói, sát khí ngùn ngụt tỏa ra tứ phía. Khí tràng của một chiến tướng tiếp cận hàng ngũ bậc nhất chiến tướng không phải người thường có thể chịu được. Người trực tiếp lãnh hậu quả là tên Cố Hưng Tổ nhưng những người chung quanh cũng không dám hé răng một câu. Chu Kiến Văn ngồi gần Nguyên Hãn mà cũng hơi tái mặt vì bị ảnh hưởng, hắn cảm thấy như toàn thân lạnh toát. Chu Văn Khuê thì khóc ré lên. Nguyên Hãn thấy vậy thì vội vàng thu lại sát khí của mình mà dỗ dành Chu Văn Khuê tên hạt mít.
– Không khóc, nam nhi có chút sát khí không chịu được mà đòi đánh cả thiên hạ, câm miệng cho ta.
Quan viên đều liếc mắt khinh thường vị Vương Gia vô lý. Mẹ nó, đến người trưởng thành cong run cầm cập với sát khí của ngươi, vậy mà vô lý đòi một đứa trẻ mới 4 tuổi không được khóc không được sợ. Không nhìn thấy vị Cố Hưng Tổ tướng quân còn đang lóp ngóp toát mồ hồi dưới kia à.