Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

Chương 76: Xuất chinh


Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản) – Chương 76: Xuất chinh

Quay trở lại với tình hình triều đình Đại Ngu năm 1402. Vậy mà Hồ Quý Ly cũng đoán ra được tình hình sau khi nhà Minh an ổn nội chiến sẽ chĩa mũi dùi qua Đại Việt. Vẫn biết Đại Minh nhăm nhe Đại Việt đã lâu nhưng tại sao Hồ Quý Ly lại đoán ra được Chu Đệ không sớm không muộn trong vài năm tới sẽ tấn công Đại Việt. Đơn giản vì Chu Đệ cần một cuộc chinh phạt để chứng tỏ bản thân, để hướng sự chú ý của dư luận, vì dù sao hắn cũng là cướp ngôi của cháu mà thượng vị. Về điểm này thì Chu Đệ giống hệt Hồ Quý Ly tấn công Chiêm Thành lý do. Quả là tư tưởng lớn gặp nhau.

Nhưng tại sau Chu Đệ không tấn công ngay mà phải chờ vài năm sau mới làm việc này. Đơn giản Chu Đệ vừa cướp ngôi, chính trị chưa ổn định, Trung Hoa là một mảnh đất rộng lớn, sự phức tạp đan xen lợi ích trong đoa kinh khủng hơn Đại Việt nhiều lần. Chỉ khi nào Chu Đệ và quý tộc Miền Bắc thỏa hiệp xong xuôi với quý tộc Miền Nam thì lúc ấy mới coi là triệt để khống chế toàn bộ Trung Hoa. Vả lại tấn công vào Đại việt thì cần là bộ binh của thủy binh của Miền Nam Trung Hoa, quân Miền Bắc Trung Hoa muốn hành trình đi đánh Đại Việt thì quá xa, hơn nữa với khí hậu thời tiết của Đại Việt thì chả cần đánh nhau Kỵ binh phương Bắc chết bệnh hết cả lũ rồi. Tất nhiên là tài năng quân sự như Hồ Quý Ly nhận ra điều này rồi. hắn sẽ có vài năm để chuẩn bị đấy.

Hồ Quý Ly nói với các quan rằng:”Làm sao để có 100 vạn quân để chống giặc Bắc? ”


Viên Đồng tri khu mật sứ Hoàng Hối Khanh dâng lên kế sách,làm sổ hổ tịch trong cả nước, biên hết vào sổ những nhân khẩu từ hai tuổi trở lên và lấy số hiện tại làm thực số. không cho người lưu vong mà vẫn biên tên trong sổ. Yết thị cho các phiên trấn hễ có người Kinh nào trú ngụ thì đuổi về nguyên quán.

Vậy nên Hồ Hán Thương lập phép hạn chế gia nô, chiếu theo phẩm cấp được cấp số lượng khác nhau, thừa phải dâng lên triều đìnhBây giờ nhiều sĩ đại phu tham phú quý, muốn được lòng họ Hồ, dâng thư khuyên giết hại con cháu nhà Trần, giảm bớt số ruộng và nô để nén bớt thế lực của họ.

Do đó quý tộc Trần Gia lại một lần nữa rơi vào cảnh đồ sát. Số lượng gia nô, gia tướng lang thang của Trần Gia tăng một cách chóng mặt. Họ không hề muốn phục vụ cho nhà Hồ, một là vì chữ nghĩa hai là vì họ biết mình sẽ trở thành pháo hôi hạng sang cho quân triều đình. Hồ Quý Ly căn bản sẽ không bao giờ trọng dụng bọn họ. Lúc này đây trong giới gia nô gia tướng thang thang nói chung của Trần gia dấy lên một thong tin tuyệt mật. Vậy mà có người Trần gia đứng ra thu nhận bọn họ và gia quyến, Các địa điểm tập kết thay đổi rất nhiều, chỉ có thể đi theo hướng dẫn mới có thể đến nơi an toàn. Mà không một kẻ ngu nào gia nô gia tướng thang thang lộ ra, đây là con đường tồn tại duy nhất của họ và gia quyến. Nhưng để đề phòng thì Nguyên Hãn vẫn không chọn vị trí tập kết ở Căn cứ rừng Thần mà chia làm nhiều địa điểm nhỏ lẻ tẻ. Qua một thời gian khảo nghiệm thích đáng thì mới cho tiến nhập Quân Khu chính thức. Để thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật này thì có bốn trung đội thám báo cộng thêm 1 trung đội đặc công vừa “tốt nghiệp ra trường” thực hiện. Đây cũng chính là khảo nghiệm cho bọn họ. Mặc dù chọn lựa rồi xem xét kĩ càng thế nhưng quân số tại rừng Thần Tăng lên một cách chóng mặt. Không đầy 3 tháng thì đã tăng lên thêm hơn 7000 người, mà con số vẫn tiếp tục ra tăng. Chính vì tình hình bức thiết như vậy mà Nguyên Hãn không thể không ra lệnh thành lập Sư Đoàn thứ hai thuộc Quân Đoàn Lộ Đông Đô ( Quân đoàn Trung Ương) gồm toàn bộ lính mới tò te. Sư đoàn này được đặt Tên Hắc Hổ do ba lão binh từ Sư Đoàn Bạch Hổ thăng cấp mà chuyển qua làm chỉ huy.


Súng kíp là chế tạo không kịp với tốc độ tăng quân, cũng may Cung dài Longbow chế tác dễ dàng thế nên đủ đáp ứng. còn nói về áo giáp thì không được rồi. Áo giáp vảy rồng chỉ có tinh binh thuộc dòng chính của Nguyên Hãn và các tướng lãnh được trang bị thôi. Chế tác chúng quá mất thời gian. Bất quá họ vẫn nhận được giáp sắt nhưng là theo kiểu từng miếng thô to một ghép lại, một miếng che ngực một miếng che lưng, một vòng che bả vai, một vòng che đùi. Nói chung là cũng có tác dụng phòng chống khá mạnh, nhưng tính linh hoạt thì giảm rất nhiều, và nói chung chúng khá nặng.

Biết được hệ thống thăng cấp trong quân ngũ của vị chủ nhân mới, cả đám lính mới tò te nhất thiết tinh ( Một sao bằng sắt huy chương) ra sức luyện tập theo sự hướng dẫn của đàn anh “Bạch Hổ”. Trước đây “Bạch Hổ” Sư đoàn luôn là em ún trong Trần gia quân nay lại được làm đại ca nên hứng trí ra mặt mà dốc hết sức lực ra dạy dỗ đàn em của mình. Cứ thế mà cả hai Sư doanh di vào quy củ. Nhưng Nguyên Hãn chưa kịp vui vẻ đón nhận kết quả rèn luyện của Sư đoàn Hắc Hổ thì lại phải xuất chinh rồi.

Số là Vua Chăm bị Hồ Nguyên Trừng hành hạ đến khổ rồi, họ bị bao vây cả tháng trời, cực chẳng đã Vua Chiêm cử sứ thần vượt biển di Đại Minh cầu cứu. Vượt bao gian nan thì một tháng trước sứ thần Chiêm cũng mò đến được Bắc Kinh. Sau nhiều lần cầu kiến thì Chu Đệ cũng đồng ý cử… 25 thuyền chiến đi hỗ trợ với 1 vạn thủy quân. Một vạn quân này thì chả bõ bèn gì đối với 15 vạn quân Đại Việt đang vây thành, xong nó lại có ý nghĩa chính trị cực lớn. Một vạn quân này là đại diện cho mặt mũi nhà Minh, ngươi đụng vào là phải tuyên chiến với cả Đại Minh đó.


Mà một vạn quân này là thủy Quân Phúc Kiến, trong này có tai mắt của Chu Kiến Văn, tên này muốn nuốt trọn 1 vạn quân cùng 25 thuyền chiến nên muốn Nguyên Hãn hỗ trợ. Nguyên Hãn đọc thư mà hắn thấy đầu on gong, không phải hắn sợ chiến mà là lịch sử hoàn toàn không có điều này. Trong lịch sử là năm 1403 Nhà Hồ mới tiến công lần nữa do Hồ Vấn làm phó tướng Đỗ Mãn chỉ huy quân quân thủy bộ cộng 20 vạn binh tiến vào đất Chiêm, làm nhiều chiến cụ, vây thành Chà Bàn, sắp lấy được, nhưng vì quân đi đã 9 tháng, hết lương, không thắng phải rút về. Chiêm Thành cầu cứu nhà Minh, người Minh sai 9 chiếc thuyền vượt biển sang cứu, thủy quân Đại Ngu gặp quân Minh ngoài biển, Quân Đại Minh yêu cầu Đại Việt phải rút về, đây mới là lần va chạm đầu tiên giữa hai quốc gia từ khi Chu Đệ lên ngôi. Nhưng giờ đây mới chỉ tháng 11 năm 1402, rõ ràng lịch sử đã không còn như nó vốn có, đây chính là điều Nguyên Hãn cảm thấy lo ngại

Nhưng lo ngại thì lo ngại, Chu Kiến Văn đã cầu viện thì hắn không thể không giúp. Ngay tối hôm đó hắn mò về nhà từ Quân Khu rừng Thần để gặp mặt vợ hiền và chào tạm biệt mẫu thân để còn lên đường. Tổng cộng bên Nguyên Hãn chỉ có 11 chiến thuyền cộng thêm ba chiếc chiến thuyền đã tặng Chu Kiến Văn thì là 14. Cả quân số và chiến thuyền đều kém đến phân nửa vậy nên Nguyên Hãn phải đích thân xuất chiến trận này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.