Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản) – Chương 18: Cậu Cháu
Cung của người Anh có cách bắn khác hẳn cách bắn của Châu Á. Longbow England có một lỗ khuyết cắt vào phí Mu bàn cay cầm cung của cung thủ, khuyết này là giá để mũi tên trượt qua. Cái giá này có hai tác dụng. một sẽ khiến đưỡng bay của mũi tên đồng trục hơn so với đường bật của dây cung. Điều này khiến mũi tên may thẳng hơn nhiều so với cung sừng phức hơph của phương Đông. Ngoài ra cái giá này khến cho mũi tên khó có thể bật ra khi cung thủ vội vàng phát xạ tong thời kì khẩn trương.
Một điểm lợi cực lớn khi thiết kế giá trượt của tên ở phía mu bàn tay đó là lực kéo cung sẽ khỏe hơn nhiều so với đặt tên ở trên ngón tay cái mũi tên hướng lòng bàn tay. Khi mũi tên đặt hướng mu bàn tay thì cung thủ có thể dựng thẳng cung hay xéo cung thì đều có lực kéo mạnh như nhau. Nhưng với việc để mũi tên phía lòng bàn tay thì nếu để xéo cung bắt buộc tay cầm cung phải hơi ngửa, lực kéo cung sẽ giảm đáng kể.
Nhưng để mũi tên phía mu bàn tay không phải không có yếu điểm, đó chính là tốc độ tra tên hơi chậm hơn phía lòng bàn tay một chút. Song Nguyên Hãn quan tâm nhất vẫn là lực bắn tên mà thôi.
Sau hơn 50 cây cung chế tác đủ dạng độ cong và cũng đủ dạng độ dày cánh cung thì chiếc Longbow Đại Việt chính thức khai sinh. Chi phí chế tạo cây cung này cực rẻ, chỉ bằng một phần mười cây cung sừng phức tạp của Nhà Trần và Nhà Minh mà thôi. Thời gian chế tác thì nếu có sẵn nguyên liệu một thợ mộc có thể một ngày làm ra hai cây cung nếu không nghỉ ngơi. Tốc độ nhanh gấp cả trăm lần làm cung sừng phức hợp. Khoan nói về độ chính xác vì cần thời gian luyện tập. Chỉ nói về tầm xa thì nó đã quá vượt trội quân phương đông. Một tên binh sĩ bình thường của doanh trại núi Thần có thể đưa mũi tên đi xa đến gần 300m tầm sát thương hiệu quả là 230m đây là con số trong mơ đối với người Á Đông. Nguyên Hãn tổ chức quân đội đâu phải đi đánh nhau với người Châu Âu, hắn tổ kiến quân đội là đập nhau với Trung Quốc. Vậy nên chỉ cần so sánh với bọn tàu và mấy nước lân Bang là đủ. Mà với con số này thì đã bóp chết hoàn toàn cung thủ của Nhà Minh với tầm xa chỉ hơn 100m một chút.
Vậy là Nguyên Hãn quyết định cho tất cả nghỉ ngơi hai tuần cho tế Âm Lịch sắp đến. Ra giêng sẽ tiếp tục chế tạo Cung tên, chiến giáp, Súng hỏa mai và các vật dụng chuẩn bị cho chuyến đi xa. Giờ đây tất cả quân sĩ cũng như công tượng đang nao nức trở về gia đình họ cách nơi quân doanh gần 2km. Đây là nơi thân nhân họ mới chuyển đến và tất cả đang chuẩn bị đón một cái tết đầu tiên nơi đất khách quên người. Nhân số là rất đông đảo. Quân hộ giờ đây lên tới 630 hộ. Công hộ lên tới 212 hộ. Mà Quân hộ có những nhà có hai ba người cùng tham gia quân ngũ nên số lượng quân chính thức của Nguyên Hãn là 827 người chưa kể lão binh. Công hộ có 311 người tham gia công tác. Tính tổng số nhan khẩu trong cả quân doanh và khu thân nhân thì thung lũng Rừng thần đã có tới gần 3000 người rồi. Để lo một cái tết sung túc cho ngần nấy người đúng là Nguyên Hãn phải xuất huyết rất nhiều.
Giờ đây Nguyên Hãn không ở Sơn Tây mà đang trên đường lên Thăng Long cố đô. Một đoàn người hơn chục Thiếu nhiên cũng cưỡi ngựa mà lên đường. Tất nhiên Đại Hắc quá bắt mắt nên Nguyên Hãn không dám lôi ra, cả chục thiếu niên chỉ là cưỡi ngựa thồ bình thường thôi. Vậy nhưng ngựa thồ, áo vải bông giày cói đều không thể che dấu nổi vẻ kiêu hùng của đám thiếu niên nay. Đây là những nhị đại thế hệ quân hộ mà Nguyên Hãn đã sàng lọc kĩ càng để trở thành thân binh của hắn. Ai nấy thân thể đều to cao khỏe mạnh, nhanh nhẹn hết sức, lực lớn vô cùng. Giờ đây tình thế không an ổn, đi ra khỏi nhà rất dễ gặp nạn binh đao vậy nên người dân mang vũ khí phòng thân cũng là chuyện bình thường. Cả mười người đều dắt đoản đao bên mình mà thôi. trên lưng Nguyên Hãn là một cái ba lô da, bên trong là một món quà. Hắn giờ đây là đi chúc tến người cậu quý hóa Lê Trung Trực của mình.
Thật ra từ khu căn cứ trong dãy núi Ba vì đi ra thì mới vất vả và khó khăn. Nhưng khi ra khởi rừng thì Khoảng cách đến thành Thăng long chỉ là 60 km mà thôi. Đường xá từ Thành sơn tây đi Thăng Long cũng không hề khó đi, không phải là đại lộ như hiện đại nhưng đường đất cũng khá rộng và chắc chắn. Cũng may mấy ngày nay không có mưa phùn nên con đường đi lại khá dễ dàng. Một ngày trời đi cũng không vội vàng đoàn người vòng qua Thành Sơn Tây mà đi. Thật ra những vùng trị an không tốt thường cách xa những thành trì lớn cỡ như từ Thành Sơn Tây đến Thăng Long thì không có gì đặc biệ nguy cơ cả.
Làng Ngọc Hà nằm ở phía bắc của Thành Thăng Long, là một trong thập tam trại bao quanh Hồ Tây,nơi đây nổi tiếng với trồng hoa mà thuốc nam. Là nơi cung cấp rất nhiều nhu Yếu phẩm cho Kinh Đô Thăng Long cũ. Làng Ngọc Hà có ba họ chính đó là Lê, Trịnh và Tống. Song họ Lê là nhiều nhất và cường thế nhất nơi đây.
Phải nói khung cảnh tết nơi đây thật đẹp, không hổ danh với làng hoa của đô thành cũ, ngay cả khi trung tâm quyền lực chuyển về Tây Kinh Thanh Hóa thì Thành Thăng Long vẫn khá nhộn nhịp. Cũng vì Lê Trung Trực không nhập Sĩ chính vì vậy sự di dời của trung tâm hành chính Đại Việt về Xứ Thanh cũng không thể kéo hắn dẫn gia tộc về Thanh Hóa được. Ngày hôm nay trong phủ đệ của Họ Lê Ngọc Hà có một đoàn khách nhân trẻ tuổi.
Bên bàn trà là một vị nam nhân trẻ tuổi để râu hình chữ bát, người nam nhan này anh tuấn cực độ. Người này nét mặt có tám phần nhìn giống bàn Lê Thị Hoàn, đây chính là em ruột của bà Hoàn tên Lê Trung Trực. Nhing hắn thì có thể hiểu phần nào cái vẻ xinh đẹp dụi dàng của bà từ đâu mà có. Có lẽ cáu gene của gia đình này là nho nhã và nhẹ nhàng. Nhìn vẻ tuấn tú của người nam nhân này có vẻ hơi đượm một chút nữ tính.
– Thưa Cậu, Cháu nhân dịp sắp đến tết đến đây chúc mừng năm mới cậu và cả gia đình ạ….
Nguyên Hãn đứng một bên khoanh tay mà thưa, đám thân quân của hắn thì đã được tiếp đón ở bên ngoài cùng gia nhân của Lê gia rồi. Giờ đây tại phòng trong là cuộc nói chuyện tư mật của hai cậu cháu.
– Cháu không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi… Chị Gái ta dạy dỗ quá nghiêm khắc rồi…
– Dạ cháu không dám thất lễ, Năm nay nhà mình chuẩn bị ăn tết đến đâu rồi ạ.
– Uhm, gia nhân chuẩn bị mà thôi. Cậu cũng không chú ý nhiều. Chuyện làm ăn với bên Phúc Kiến đang gặp trắc trở lớn, cậu đang rất đau đầu vì chuyện này… mà cũng may mà cháu tới… chuyện này cháu giúp ta được.
– Dạ cháu xin nghe…
– Chi Hoàn đã nói cho ta biết tất cả những dự định của cháu cũng như việc cháu kiến quân bên trong núi Tản… ta có thể ủng hộ cháu rất nhiều về mặt tài lực… điểm này cháu yên tâm.
Ngưng lại một chút Ông Lê Trung Trực giơ tây với lấy chén trà nhẹ nhàng mà uống một hớp nhỏ, cung cách của ông rất thanh tao, tựa như một động tác càm chén lên uống cũng là nghẹ thuật vậy.
– Cháu nghĩ một võ biền như Lão Trần Phúc có thể ngược xuôi mà buôn bán kiến ra lợi nhuận sao… Là từ lâu mẹ cháu đã lien hệ với ta nhờ ta giúp sức… thế nên mọi chuyện bên trong quân doanh núi Tản của cháu ta cũng có biết một hai. Nay ta co một số hàng hóa bị Giặc cướp chặn bắt ở Đảo Hải Nam… nói thẳng ra giờ bên Tàu đang đánh nhau to thế nên không thể nhờ bạn hàng ở Phúc Kiến giúp sức được. Đội hộ vệ của Lê Gia thì quá yếu, mấy lần công lên sào huyệt của chúng đều không công mà lui. Nay quân cháu đã thành liệu có thể cử một trăm binh theo thương thuyền của ta công lên trại giặc không. Yên Tâm ta cũng cho 300 gia đinh đi theo hỗ trợ.