Trưa hè oi bức, bầu trời xanh đến trong vắt, những đám mây dường như cũng đang lười nhác mà trốn tránh ở một nơi nào đó nghỉ ngơi. Không khí bực bội đến khó tả, đâu đó không gian còn vang lên tiếng kêu của ve sầu nghe càng thêm sầu não một cách thê lương. Tiếng kêu rả ríc ấy chỉ làm tâm thần người khác thêm bực bội chứ không hề thơ mộng như tiếng thơ ca mà những tên dỗi hơi không việc gì làm đem cho vào tác phẩm văn học của mình.
Dưới tán bạch đàn là một thiếu niên 15 tuổi đang ngồi đó. Đôi mắt thâm thúy không phù hợp độ tuổi mà nhìn xa xăm, trong đó vu vơ ánh lên nỗi hoang mang không thể tả xiết.
Người thiếu niên này có gương mặt non nớt của tuổi trẻ, nhưng không che dấu được sự anh tuấn và nam tính đến mị hoặc của hắn. Mày kiếm nhô cao, hai mắt sáng ngời hữu thần, gương mặt góc cạnh đặc chưng của Nam nhân Việt Tộc.
Mười lăm tuổi nhưng thân thể của hắn lại làm cho trai tráng xung quanh cả cái khu vực mấy chục dặm xung quanh trấn Sơn Tây này ganh tị đến xấu hổ. Cơ thể 15 tuổi vậy mà đã cao đến 1m70, độ cao này quả thật so với người A Nam trưởng thành vẫn là nổi bật, nhưng hắn chỉ mới 15 tuổi mà thôi.
Hắn cao nhưng không gầy, bộ quần áo ngắn bằng vải thô không thể che dấu nổi những thớ thịt rắn chắc như tượng đồng đúc trong cơ thể của thiếu này. Tuy không phải loại cơ bắp cuồn cuộn từng thớ từng múi như ngựa nhảy chồm, chỉ là những bắp thịt săn chắc như thép nguội chứa đầy lực lượng bạo tạc mà thôi.
Hắn mới mười lăm tuổi nhưng đã là đô vật cực nổi tiếng trong vùng. Cả cái vùng sơn tây này ai cũng mê luyến đấu vật, đấu vật là niềm vui, là đam mê của họ, cũng là niềm kiêu hãnh của trai tráng Sơn Tây. Nhưng người thiếu niên ngoại lai này đã đạp đổ tất cả sự kiêu hãnh của trai tráng cả vùng này bằng sức mạnh như hổ, sự khéo léo như báo, sự tinh nhanh như khỉ trong những đòn thế vật của hắn.
Mọi người trong vùng đều biết hắn tên Lê Nguyên Hãn, một người chuyển từ xa đến đây nương nhờ bà con sinh sống. Thời buổi loạn lạc mà, cha con Hồ Quý Ly cướp nguôi báu nhà Trần, chém giết liên miên nên cảnh chạy loạn như mẹ con Lê Nguyên Hãn cũng là bình thường. Nhưng không có ai biết được sự thật hắn không phải tên Lê Nguyên Hãn mà tên là Trần Nguyên Hãn. Dòng dõi Đông A hoàng tộc triều Trần.
Hắn chính là Cháu nội Chương Túc Quốc Thượng hầu Đại tư đồ Trần Nguyên Đán và là cháu sáu đời Chiêu Minh đại vương Tướng quốc Thái sư Trần Quang Khải, dòng dõi vua Trần Thái Tông, dòng nõi hiển hách. Hồ quý Ly soán ngôi nhà Trần truy lùng tiêu diệt hậu nhân nhà huyết thống hoàng tộc, Đại tư đồ Trần Nguyên Đán, lúc này về trí sĩ tại Côn Sơn, phải cho con trai là Trần Án cùng con dâu Lê Thị Hoàn đang mang thai được ba tháng từ Chí Linh lên làng Quan Tử, trang Sơn Đông, huyện Lập Thạch, phủ Tam Đới lánh nạn. Hắn” được sinh ra ở Sơn Đông phụ thân hắn là Trần Ánh vì bảo vệ 2 mẹ con mà bị Hồ Quý Ly bắt được xử tử từ khi Trần Nguyên Hãn còn chưa sinh ra.
Từ nhỏ Nguyên Hãn đã sống cùng với mẫu thân và một vị gia tướng già tại trấn Sơn tây này ( thuộc Hà Tây Hà Nội ngày nay). Thế nhân chỉ biết hắn tên Lê Nguyên Hãn vì hắn phải thay tên đổi họ tránh sự chuy sát của nhà Hồ. Song mấy ai biết được từ nhỏ Nguyên Hãn đã được đào tạo nghiêm khắc chưa từng có. Văn thơ ngoại ngữ thì được học từ mẫu thân Lê Thị Hoàn, thập bát ban võ nghệ thì được học từ vị tướng già Trần Phúc.
Thế nhân chỉ biết Nguyên Hãn giỏi đấu vật, nhưng nào ai biết hắn giỏi nhất là cung tiễn và thương thuật. Đây là bản lĩnh của Trần Gia muôn đời truyền lại. Trần gia thương và Trần gia tiễn đã xưng bá trăm năm trên chiến trường nam bắc. Là át chủ bài để gia tộc này đánh ra một mảng giang sơn, bắc đánh Trung Hoa, nam ép Chiêm thành, tây dẹp A Lao. Đến nỗi mỗi lần địch quân của Nhà Trần nghe đến Trần Gia nhất mạch xuất chiến đều phải khiếp đảm kinh hoàng, bởi không cẩn thận mà che chắn thì bất ngờ sẽ có mũi tên phong hầu mà mất mạng. Không cẩn thận chạy trốn sẽ thành vong hồn dưới mũi thương nhanh như chớp mạnh như rồng của Trần Gia tướng, trần gia quân.
Song đó chỉ là bề nổi của gia từng hùng bá đông á gần 200 năm này. Nói đến Trần Gia còn phải nhắc đến độc môn kị mã và cận thân bác đấu Kiếm pháp Trần Gia nhất mạch. Họ chính là thế lực duy nhất có thể hai lần mặt đối mặt, đao thương tương bác mà đánh tan quân Nguyên Mông đến hai lần. Mà lúc đó cũng là lúc Nguyên Mông đang hùng bá thế giới và đứng ở đỉnh cao nhất sức mạnh của họ. Thật ra Nhật Bản cũng tự tâng bốc bản thân mình đã chiến thắng đạo quân Thát Đát bất khả chiến bại này. Nhưng sự thật là Nhật bản tự dát vàng lên mặt thôi, sự thật là quân Nguyên Mông chưa đặt chân lên đất Nhật thì đã gặp bão ngoài khơi mà tổn thất đến chín phần mười binh lực rồi. Sau đó việc thất bại là tất yếu. Nếu không có mẹ thiên nhiên giúp đỡ thì cái dân tộc hà hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh này có lẽ đã giống Trung Hoa người, quỳ gối mà liếm chân Thát Đát không chừng.
Những bản lĩnh của Trần Gia thì Nguyên Hãn đã học thuộc như nằm lòng, từ hồi 5 tuổi hắn đã bắt đầu được huấn luyện rồi. Mười năm rùi mài không phải chỉ để cho có mà thôi. Đến kị mã hắn cũng học một cách thuần thục không hề mơ hồ.
Nói là chạy nạn nhưng Gia đình Nguyên Hãn dù sao cũng thuộc hoàng tộc nhà Trần, vàng bạc trang sức mà bà Lê Thị Hoàn mang theo là không hề thiếu. Cứ cách một khoảng thời gian thì vị Gia Tướng Trần Phúc sẽ tiến hành một cuộc đi xa. Mục đích của lão giả này là đem vàng bạc đổi thành các dược liệu quý phục vụ cho việc rèn luyện của Nguyên Hãn. Có những lần vị Lã tướng này phải lặn lội qua tận đất Trung Hoa để tìm kiếm dược liệu cần thiết. Từ nhỏ Nguyên Hãn cứ cách một khoảng thời gian đều phải ngâm vào nước thuốc, chịu đựng cái thống khổ dày vò da thịt. Chế độ ăn uống luyện tập của hắn cũng là nhất đẳng. Thế gian có câu “nghèo văn, giàu võ” là không hề võng đoán chút nào cả. Để tạo nên được Nguyên Hãn cường tráng ngày hôm nay thì không biết bao nhiêu tài nguyên vàng bạc đã đổ vào cơ thể hắn đấy.
Tất cả những âm thầm cố gắng của người thiếu niên cứng cỏi này đã được báo đáp khi chỉ mới 13 tuổi đã trúc cơ thân thể. Mà con cháu thế gia được tài nguyên ủng hộ mạnh hơn nhiều hắn cũng phải đến 17, 18 tuổi mới trúc cơ nổi. Thế mới thấy được thiên phú của người thiếu niên này mạnh bao nhiêu. Hắn vốn sinh ra để sáng tạo ra kì tích, để đánh ra một vùng trời, là hi vọng của Trần gia. Song trời cao cố kị anh tài, Trần Nguyên Hãn đã không còn trên thế gian. Nói đúng hơn linh hồn của Trần Nguyên Hãn đã không còn tồn tại, hay nói một cách chi li hơn linh hồn của thân thể này đã không còn khống chế được thân thể hắn mà trở thành một dạng khác tồn tại. Những sự việc liên quan đến linh hồn bao giờ cũng thần bí và khó có thể giải thích rõ ràng.