Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc) – Chương 30: Vàng bạc đầy túi
Liếc đồng hồ quả quýt đã 9h chứng tỏ trận chiến chỉ kéo dài 30p nhưng đã tiêu tốn 60 quả đạn pháo đạn thì không thống kê nổi. Nhưng thành quả thì rất đáng khen ngợi tiêu diệt địch hơn 4000 nhân số gấp 5 lần nhưng không một thiệt hại về nhân mạng nào, trừ một hỏa thương binh sau trận chiến mệt mỏi ngồi xuống ôm súng mà bỏng má, còn một tên trường thương binh vấp vào xác địch khi thanh lý kẻ thù vị ngã đao đâm vào mông… thật là hết chỗ nói. Thắng bé đã bị đau mông còn bị Thôi Lôi ba tát cho hai cái giờ đang ôm cái mông băng bó trốn chỗ nào khóc cũng không biết.
Hai ngàn Thủy Binh giờ thì như kiến càng bo ngược bò xuôi cứu hỏa doanh trại, sao phải cứu hỏa cơ chứ. Đùa à, tiền cả đấy đây la một nhóm cươp cường đại 5000 nhân thứ mà chúng cướp được có nhiều không?. Tranh chữ đồ mĩ nghệ thì không hi vọng rồi nhưng vàng bạc thì chắc là không sao. Dưới ánh mắt theo dõi của 800 cường đại binh sĩ 2000 tên giá áo tui cơm Minh quân làm việc rất chăm chỉ không dám tơ hào. Kết quả thu được 4 rương vang bạc châu báu nguyên vẹn ước tính 50 vạn lạng. Nguyên Hãn rất khẳng khái chia cho Tôn Nghị 10 vạn, Tôn nghị sống chết không dám nhận, thế nhưng nhìn nét mặt của Vương gia hơi trầm lại. Gã liền khẳng khái quỳ xuống cảm ơn bất chấp lính thủy sư dang há hốc mồm.
– Bọn lõi kia nhìn cái gì, Hãn Vương khao thưởng nóng các ngươi công lao…. dọn dẹp 1 vạn lạng. lấy mà chia nhau đi.- Tôn Nghị Khẳng khái lấy 1 vạn lạng trong phần của mình mà chia cho binh sĩ trong sự hò reo vang trời của họ.
Vỗ vỗ vai Tôn Nghị, Nguyên Hãn cười nói:” Làm tốt lắm” rồi quay đầu ra lệnh tướng sĩ Nam việt nhập thành Nghỉ ngơi chuyện Luận công ban thưởng khi nào về nước sẽ xét một lượt.
Dân thành Chiết giang thì đang một mảnh lo lắng vì trời tối và cách xa trạn 4km nên họ chỉ thấy rõ nhất là ánh lửa ơ Doanh trại, nghe tiếng la hét và tiếng chém giết, tiếng pháo nổ. Giờ đây chiến trận đã qua mà lửa ở Doanh Oa khấu đã được dập tắt nhưng lại không thấy động tĩnh gì. Nhiều người yếu bóng vía đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất ” chiến thần ” của họ đã thua trận. Giờ đây oa Khấu đang cứu hoả doanh trại của họ mà thôi. Tiếng khóc đâu đó vang lên, đùa chứ tâm lý bày đanf của con người là rấ mạnh. Không tin hôm nào bạn đi ra đường tìm chỗ đông đúc tự nhiên đứng lại ngửa mặt chỉ tay lên trời 5 phút xem. It nhất sẽ có hai mươi mạng dừng xe máy cung ngắm trời với bạn, và họ nghĩ rằng banh thấy UFO. Toàn thành dân chúng như cảm nhiễm mà cùng nhau khóc toáng lên. Đúng lúc này thì một binh lính mắt tinh nhìn thấy các bóng thấp thoáng trong đêm đang đi tới vội gào toáng lên:
– Có người tới có người tới.. Cung binh mau phòng thủ. Ai tới báo tên không thì bắn không luận tội.
Cả đoàn quân dừng lại. Chỉ một bóng người cưỡi ngựa tiến lên. Tay cầm đuốc sáng tự soi vào mặt mình: ” Lão phu Tôn Nghị tổng đốc thuỷ sư chiết giang, quân ta phấn đấu hi sinh không biết mệt chém chết 5000 địch nhân mà các ngươi tính không mở cửa để quân ta ăn gió nằm sương ngoài thành sao?”
– Là Tôn Tướng quân, ta nhận ra… Ta nhận ra… Kính chào Tôn tổng đốc, mạt tướng Chung Diệu tham tướng tổng quân Vệ sở Chiết Giang thành ra mắt Tôn tướng quân. – Tên tướng thủ thành hét lên mừng rỡ.
Toàn dân như vỡ oà, đã mấy ngày họ mất ăn mất ngủ, cái chết như lúc nào cũng treo trên đầu họ quá căng thẳng, quá kích thích. Giờ đây sợi dây căng ấy bỗng nhũn ra nhiều người không kiềm chế được. Khóc khóc cười cười tán loạn.
Mười giờ ba mươi tối, đại quân trùng điệp vào thành, xe ngựa lớn nhỏ. Đêm tối nhưng đèn hoa chăng khắp nơi sáng rực như ban ngày. Dân chúng đổ ra đường chủ yếu để xem ” anh hùng” của họ Tôn tướng quân, còn quan binh đi cùng thì cũng it người để ý. Nếu ai để ý thì sẽ thấy trong đoàn quân có tầm 500 lính cưỡi ngựa mắt đáo điên khắp nơi, mồm thì há rộng nhét được quả trứng gà. Đúng kiểu nhà quê ra phố, lời này nói quả là sự thật các chiến sĩ Lê tộc chưa thấy nhiều mặt cuộc đời nay thấy phố xá phồn hoa như vậy họ không thể hiện cái bản mặt ấy mới lạ.
Ban đầu Thôi lỗi Ba cũng xấu hổ nhắc nhở mọi người nhưng đến khi đi qua một Thanh lâu nhìn thấy các cô gái trẻ đẹp, làn da trắng trẻo ăn mặc hở hang cười hí hí mời gọi thì vừa cưỡi ngựa vừa ngoái lại tí nữa thì rơi ngựa làm mọi ngươi xung quanh đường cười nghiêng ngả.
Về tới doanh trại tất nhiên sẽ có tiết mục ăn khuya, dân Chiết Giang quá giàu họ khao ba quân tướng sĩ thịt cá đuề huề. Quân nhân thời này không thể để quá căng thẳng nhất là những quân nhân mới như đội quân của Nam Việt quốc. Thế nên quân lệnh được ban ra sáng hôm sau đươcj tự do, nhưng cấm gây chuyện, uống rượu. Có thể đi mua sắm đồ để mang về nhà, có thể đi Lầu xanh chơi gái. 2000 lính thuỷ binh làm hướng dẫn viên. Trích 1 vạn lạng khao thưởng cho quân để ngày mai lấy kinh phí đi chơi.
Lão Tôn Nghị đi nhạu nhẹt ở đâu thì Nguyên Hãn không quan tâm, đây la trận chiến đầu tiên của tân quân nên có rât nhiều bài học kinh nghiêm cần phải rút ra vì tiếp theo còn rất nhiều chiến trận đang chờ đợi họ. Trong quân trướng sau khi nghe Đặng dung và Thôi Lỗi Ba hưng phấn tường thuật lại trận chiến thì Nguyên Hãn mặt mày cau có. Có rất nhiều lỗ hổng nếu không được bổ xung sẽ là tai nạn chết người. Thứ nhất nếu chiến đấu ban ngày quân địch chỉ cần có một đội khị binh sẽ dẹp tan pháo binh của gã vì hiện giờ gã chưa đủ quân chia ra bảo vệ Báo binh. Thứ hai lượng hỏa thương còn quá mỏng vì tính cơ động của trường thương binh thấp, mà hỏa thương binh không thể rời khỏi trường thương binh nên nếu địch quân đông quá 3000 mà chơi chiến thuật bầy sói vờn quanh xung phong 4 phía thì hỏa thương của gã phát huy tác dụng không lớn. Những chiến binh Lãng nhâ kinh nghiệm chỉ cần tiếp xúc vài lần với lối chơi mới này họ sẽ tìm ra lỗ hổng ngay. Điều này quá nguy hiểm vì các lãng nhân la những chiến binh cận chiến quá xuất sắc và cường đại, chỉ để hở một cơ hội thôi thì 800 quân Nam việt vất vả lắm mới dựng được có thể hoàn toàn bị tiêu diệt. Đây là tai nạn mang tính huỷ diệt đối với vương quốc non trẻ của Hãn. Hắn tuyệt không cho phép điều đó xảy ra. Chính vì vậy việc quyết định ở lại thành Chiết Giang 3 ngày tìm đối sách là cần thiết. Hắn còn có xung động muốn trở về sau khi đã kiếm được tổng công 50 vạn. Nhưng 50 vạn để chế súng và pháo thì có thể được rất nhiều. Nhưng để phát triển một quốc gia thì như muối bỏ bể. Chính vì thế một cuộc cải cách hiện ra. Cách luyện binh hay nhất là đánh trận, câu nói này thời nào cũng đúng.