Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 23: Danh tướng


Đọc truyện Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc) – Chương 23: Danh tướng

Du kỵ tướng quân Đinh Ngỗi oan bằng trời nào ai thấu, nhìn vẻ tức giận đén phát điên phát khùng của “anh hùng” Tôn Nghị ánh mắt quân sĩ đỏ bừng, không thiếu người bật tiếng khóc, trong hỏa hoạn đêm qua không it binh sĩ chết đi là người thân của họ. Đám lăng đầu thanh thô tục này mà giảng thánh nhân, đạo nghĩa với chúng thì khác gì nước đổ lá khoai. Nhưng những lời mắng chửi thô tục đầy hào khí của vị ” danh tướng” lại đi sâu vào lòng chúng. Vô hình chung vị thế của ” danh tướng” Đinh Ngỗi trong lòng quân sĩ là bất khả xâm phạm. Ai quan tâm đến họ thì họ báo đáp gấp 10 binh sĩ đầu óc giản đơn vậy đấy. Tất cả binh sĩ quý xụp xuống gào khóc:

– Mong Tôn tướng quân đòi lại công bằng….. cầu xin tướng quân… Đinh Ngỗi chó chết….

Hàng ngàn binh sĩ mồm năm miệng mười quỳ khóc, cầu xin. Tôn Nghị giơ tay làm động tác dừng lại. Hàng ngàn người im phăng phắc. Bỗng một “thân binh” hớt hải chạy lại thưa:

– Bẩm tướng quân, đã hỏi cung tù binh Oa khấu được tin Đinh ngỗi đã sớm liên hệ với Oa Khấu tránh chiến tiến về phía tây, có ý đồ….. có ý đồ tự lập.


Mẹ nói đùa gì chứ, Du kị tướng mang có hơn ngàn binh bố ai dám tự lập. Thế nhưng tin hay không tùy bạn, cái thời này không có công bình chỉ có mưu mô dẫm lên xác hau mà thượng vị. “Ảnh đế” lại phát huy, thân thẳng như cây tùng ngước mắt nhìn bầu trời hai hàng lệ chảy dài rít gào:

– Là lỗi của Tôn Mỗ, tin lầm kẻ bán nước, tin lầm Hán gian, khiến bao nhiêu anh linh chiến sĩ oan uổng. Mỗ đi thỉnh tội cùng đốc công, dùng cái đầu của mỗ trả nợ cho các huynh đệ tư chiến.

Hàng ngàn binh sĩ gào khóc thảm thiết:

– Không, không phải lỗi tướng quân, tướng quân không thể chết… chúng ta cùng đi cầu xin Đốc Công…. Lỗi la tên chó chết Đinh Ngỗi đáng chém ngàn dao…. cầu xin tướng quân.

Tôn Nghị làm động tác im lặng, vái dài về phía binh sĩ.

– Tôn mỗ tai đây cảm tạ tình cảm của các huynh đệ, đầu mỗ là do Đốc công quyết định thế nhưng trước khi đi Tôn mỗ còn một việc muốn làm. Lũ oa khấu tàn sát huynh đệ chúng ra có đáng chém hay không?


– Đáng chém.

-Lôi một ngàn Oa khấu ra trảm thủ, thi hành ngay tức khắc.

Một ngàn Oa Khấu này không ít là hán tặc, để chúng sống là bí mật của Tôn Nghị sẽ bị lộ. Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, số phận của chúng đã được xác định. Hơn một ngàn Oa Khấu được trói mang ra trói tay chân trói cả miệng không thể mở lời chỉ rên ư ử…. rất nhiều binh sĩ có thân nhân chết trận ngày hôm qua xung phong làm đao phủ. Cảnh tượng hoen một ngàn người bị trảm thủ rất là máu me, tiếng xương bị chặt đứt, tiếng máu phụt ra từ cổ, tiếng lép nhép của đao phủ dẫm trên bãi máu loãng tạo nên cảnh tượng như địa ngục.

Tại Phủ tổng Đôc thủy Sư, Vương Tích vẫn đang thét gào thì bỗng thân binh chạy vào thì thào vào tai lão. Tất nhiên cảnh tượng ở quân cảng đã có thám báo nhanh tróng quay về báo cáo với lão hoạn quan này, chúng mô tả lại chi tiết từng câu nói từng hành động cảu Tôn Nghị. Càng nghe lông mày của lão hoạn quan càng dãn ra, đầu gật gù ánh mắt lóe lên thâm thúy, lão tà tà liếc mắt nhìn một vị tham tướng:


-Bay đâu bắt tên thối than phản quốc này lại cho ta.- lão chỉ vào một vị tham tướng tên Mã Tiền là em vợ của Đinh Ngỗi.

Giáp sĩ rầm rập chạy vào trói gô vị tham tướng đáng thương này trong ánh mắt bất ngời của các vị tham tướng còn lại. Lão hoạn quan mỉm cười từ tốn giải thích, cái bản mặt táo nhăn của lão làm ra vẻ cao thâm thì lại càng nhăn hơn nhìn đến tởm:

– Chư vị Đốc công ta đây đã liệu sự chiến cuộc, cử Tham tướng Tôn Ngôi và Du kỵ tướng Đinh Ngỗi chặn đánh giặc Oa. Bất ngờ nhận tin Oa Khấu chia hai đường, tập kích bất ngờ quân cảng. Tôn tướng quân tự mình liệu ít địch nhiều dùng một ngàn năm trăm quân tiêu giệt hoàn toàn ba ngàn quân đối phương. Ngưng tên Đinh Ngỗi lại lâm trận phản chiến, dẫn sói vào nhà thông đồng với em vợ hắn là Mã Tiến làm cho quân cảng đại hoạ. Hai kẻ này đáng tru. Nay Tôn tướng quân anh hùng của chúng ta đang về, hãy theo lão phu đi đón Tôn tướng quân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.