Đọc truyện Ngược Tỳ – Chương 27
Chính lời nói của Diêm Bộc Hạo làm cho những người có mặt tại đây như hít phải một hơi lãnh khí, hoàn toàn bị kinh ngạc.
Hắn cư nhiên vì một tỳ nữ hồ ngôn loạn ngữ (1), muốn giết chết toàn bộ người đi cùng hắn, kể cả cấm vệ quân của hoàng cung.
Hơn nửa còn tuyên bố muốn chu toàn cho Thập nhất vương gia?!
(1) nói năng lộn xộn
Hắn điên mất rồi.
Thủy Nhan sững sờ, tựa hồ không tin lời hắn nói.
“Bảo vệ vương gia chu toàn?” Thủy Nhan ngây ngốc lập lại lời nói, trên mặt không rõ biểu cảm.
Khóe miệng Diêm Bộc Hạo cong lên, sau đó gật đầu “Chỉ cần ngươi tưởng thật đối với ta trung thành, ta sẽ không để cho ngươi sống không bằng chết, cũng sẽ không muốn mạng của Thập nhất vương gia.”
“Tưởng thật?” Thủy Nhan đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn Diêm Bộc Hạo.
Diêm Bộc Hạo lại lần nữa gật đầu, hắn rõ ràng nhìn thấy, sau khi Thủy Nhan thấy hắn gật đầu, trên khuôn mặt thoáng hưng phấn cùng hồng nhuận.
(2)
(2) Hồng nhuận: khuôn mặt hồng hào
“Nhưng ta có một điều kiện.” Diêm Bộc Hạo đột nhiên lãnh đạm nói.
Thủy Nhan vừa rồi bởi vì hưng phấn mà thân thể trở nên thả lỏng, như vì câu nói của hắn mà ngay lập tức đề phòng.
“Chỗ ẩn thân của Thập nhất vương gia do ta quyết định.
Chính là từ nay về sau Thập nhất vương gia làm bất cứ chuyện gì ta đều muốn biết.” Ngữ điệu Diêm Bộc Hạo không nhanh không chậm.
“Cho dù ta chết, cũng không muốn bị ngươi nắm trong tay, Diêm Bộc Hạo, ngươi trực tiếp giết ta đi.” Quý Lăng Dương tức giận, mặt tái nhợt giờ trở nên xanh mét.
Thủy Nhan đứng tại chỗ, trong đầu rối loạn, nàng quả thật không hiểu Diêm Bộc Hạo, nhưng lúc này.
.
.
.
.
.
“Vương gia, chỉ cần người còn sống, mọi thứ đều có khả năng làm lại.” Thủy Nhan mở miệng cầu xin, nhưng không dám tới gần Quý Lăng Dương, bởi vì nàng biết hắn đang rất phẫn nộ, biết hắn không cam lòng, nhưng lúc này bọn họ không thể không khuất phục.
Chỉ có sống sót mới có cơ hội làm lại.
“Ngươi không có quyền nói lời này, ta Quý Lăng Dương cả đời này, nhìn lầm người cũng chính là ngươi, đem ta bức đến mức này cũng chính là ngươi!” Quý Lăng Dương đỏ hai mắt, hận ý ở trên mặt không thay đổi.
Thủy Nhan không dám mở miệng, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang run rẩy.
“Thập nhất vương gia đối với lời đề nghị này không mấy hứng thú, như vậy ta cứ dựa theo ý chỉ của hoàng thượng đem ngươi ngay tại chỗ này hành quyết?” Diêm Bộc Hạo nhàn nhạt cười một tiếng.
Quý Lăng Dương cắn môi mỏng, tay hơi run run, phẫn nộ cùng bất đắc dĩ khiến cho biểu tình ở trên mặt hắn vặn vẹo không còn hình dáng.
“Đa tạ Diêm Gia khai ân không giết!” Mục tiên sinh vội vàng quỳ gối trước mặt Diêm Bộc Hạo, Thủy Nhan cũng quỳ theo, nhưng Quý Lăng Dương thủy chung đứng đó, trong mắt bi hận khiến cho người ta cảm thán thế gian biến thiên(3).
(3) Biến thiên: Thay đổi, biến đổi.
Diêm Bộc Hạo chau mày, có chút chần chờ tiêu sái bước đến trước mặt Thủy Nhan, tay hắn cầm gò má nhỏ nhắn của Thủy Nhan, hắn rõ ràng cảm nhận được nước mắt của nàng thấm ướt tay hắn một mảng.
“Ta làm như vậy ngươi còn không đồng ý? Còn không vừa lòng?” Diêm Bộc Hạo tà mị nói, lời nói cân nhắc.
Thủy Nhan vội vàng lắc đầu, đem đầu mình cúi thấp hơn.
“Cám ơn Diêm gia khai ân không giết.” Thủy Nhan phủ phục trên đất, nặng nề dập đầu.
Diêu Kính Đồng mắt phượng kiều mị, lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nhưng khi tầm mắt của nàng nhìn Thủy Nhan, khóe miệng lại nổi lên ý cười, thoáng một cái như có như không cười.
“Nhưng ta muốn Thập nhất vương gia viết cho ta một giấy bảo đảm.” Mỗi một câu nói của Diêm Bộc Hạo đều có thể khiến cho những người ở đây vạn phần căng thẳng.
“Cái gì giấy bảo đảm?!” Quý Lăng Dương cứng ngắc mở miệng, giọng nói cao hơn rất nhiều.
“Ta muốn ngươi viết, từ đây sẽ không chi phối Thủy Nhan vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, các ngươi mười năm ân tình, mười năm chủ tớ đầy tình ý, tất cả kết thúc hôm nay.
.
.
.
.
.
.
.
Ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, ta là bởi vì nàng nên không giết ngươi, cho nên ngươi thiếu nợ nàng.” Diêm Bộc Hạo vỗ tay, thị vệ đem giấy bút đưa đến trước mặt Quý Lăng Dương.
Quý Lăng Dương lắc đầu, thất thanh cười lạnh.
Hắn nhanh chóng cầm lấy bút, không một chút do dự viết xuống điều mà Diêm Bộc Hạo muốn hắn bảo đảm, lúc hắn viết xong, hắn cầm giấy, ném tới trước mặt Thủy Nhan.
“Mười năm ân tình, ta không nợ ngươi, nhưng ngươi nợ ta, ta cũng sẽ không cho ngươi hoàn lại, từ đây chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì!” Quý Lăng Dương từng câu từng chữ nói xong, mỗi một câu một chữ đều đâm vào lòng Thủy Nhan, đau giống như muốn chết đi.
“Rất tốt, truyền lệnh xuống, giết ngay 100 thị vệ cấm vệ quân đang ở bên ngoài.” Diêm Bộc Hạo lãnh đạm mở miệng, ánh mắt luôn luôn đặt trên người Thủy Nhan, hắn rõ ràng thấy, khi Thủy Nhan nghe thấy con số 100 này, thân thể của nàng cứng ngắc.
Nàng sai lầm rồi.
.
.
.
.
.
.
Nàng đáng chết, nếu không vì bản thân nhiều lần xem nhẹ Diêm Bộc Hạo, nàng sẽ không khiến cho 100 thị vệ cấm vệ quân đền mạng? Sẽ không khiến cho 100 mạng người đổi lấy một mạng của Quý Lăng Dương?!
Phía bên ngoài tường tiếng kêu thảm thiết, bi thương, còn có âm thanh chửi rửa.
Toàn thân Thủy Nhan run rẩy nhưng Diêm Bộc Hạo vẫn đứng tại chỗ, khóe miệng luôn chứa ý cười, dường như chuyện bên ngoài không liên can tới hắn.
Quý Lăng Dương cùng Mục tiên sinh sắc mặt trở nên xanh mét, thậm chí có một chút sợ hãi, bọn họ thật không hiểu hắn đến cùng muốn cái gì, hoặc đến cùng muốn làm gì? Chỉ biết là hắn lúc này, hoàn toàn là nhuốm máu.
“Thủy Nhan, chúng ta hồi phủ, về sau ngươi chính là tỳ nữ của riêng ta, không cần ở đây xem sự tình.” Diêm Bộc Hạo khom lưng, kéo Thủy Nhan đã sớm xụi lơ trên đất, ngữ điệu tựa như đang ghen.
Thủy Nhan đã nói không nên lời, nàng đã từng giết người, cũng từng thấy qua người trước khi chết giãy dụa, nhưng chưa từng vì một câu nói của nàng, hại chết nhiều mạng người như vậy.
Hơn một trăm mạng! Thủy Nhan làm sao có thể bồi hoàn cho họ?!
Diêm Bộc Hạo đem Thủy nhan vứt lên xe ngựa, hắn cùng Diêu Kính Đồng ngồi ở trong xe.
Diêu Kính Đồng lười nhác nằm ở trên tháp mềm, môi đỏ mọng nâng ý cười càng thêm mở rộng.
“Hạo, lần này nàng ta có thật sự sẽ không rời ngươi đi, cũng sẽ không phản bội ngươi.” Giọng nói nũng nịu còn mang theo ý cười.
Nhưng Diêm Bộc Hạo mặt không biểu cảm, trong ánh mắt có lãnh ý cùng cảm tình phức tạp.
“Hạo, ngươi vẫn không quên được khoảng thời gian mười mấy năm trước, trước hoa Kapok (bông gòn)? Cũng là ngươi đối với nàng ta căn bản chính là.
.
.
.
.
.
.” Diêu Kính Đồng dừng ý cười, trên mặt lại xuất hiện bất đắc dĩ.
Diêm Bộc Hạo lắc đầu, biểu cảm tà mị lại xuất hiện trên mặt hắn “Kính Đồng, ngươi là cuộc sống quá tốt? Quên mất năm đó sống khổ thế nào rồi?.
.
.
.
.
Những thứ kia nợ ta, ta sẽ khiến cho bọn họ toàn bộ bồi hoàn, hôm nay chính là bắt đầu mà thôi.
.
.
.
.
.”.