Đọc truyện Ngược Thương – Chương 26: Tâm bệnh
Cô thích anh 12 năm… không oán không hận.
Khi đang mông lung giữa thực hư. Cô bỗng bị kéo tới một miền xa xôi nào đó.
Nơi đây không có tiếng động ồn ã, mùi thuốc bệnh viện, mà chỉ có trùng trùng điệp điệp thảm cỏ xanh ngút ngát. Bầu trời xanh trong thăm thẳm,… vô tận.
Cô nhẹ bước lên thảm cỏ ấy, bỗng có làn gió nhẹ thổi qua, man mát, lùa vào tay áo lớn của quần áo bệnh viện.
Cô chợt hoảng hốt, đây là đâu?
Đưa mắt ra xa xa kia cô thấy có bóng dáng đang cãi cọ.
Một nam, một nữ.
Chàng trai kia trông khí phách ngút trời, trên người mặc bộ áo giáp đen, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, cân đối.
Lạ thay, gương mặt anh trông thật giống… Mặc Nham.
Cô gái kia thì mặc áo lụa mỏng màu hồng phấn. Chân váy vẫy trong gió, dạo nhẹ qua đồng cỏ.
Thật là một khung cảnh mê người.
Gương mặt cô gái đó, lại quá giống cô.
Hai người đang cãi nhau chuyện gì đó, cô gái kia nước mắt chảy ra như pha lê. Cứ thế, lăn dài trên khuôn mặt.
Ngược lại, chàng trai kia không mở mồm an ủi, cứ mím chặt.
Lâu sau chàng trai lấy ra một thanh kiếm dài và sắc bén. Kề lên vai cô gái kia.
“Nhược Nhược…”
Cô gái kia khóc càng thêm mạnh mẽ, quỳ xuống nền cỏ xanh.
“Cầu xin chàng, Mặc Nham, Mặc Nham…”
Cô nghe mà giật mình, Nhược Nhược, Mặc Nham?
“Nhược Nhược… chỉ cần… nàng…”
Cô gái kia lắc đầu trong nước mắt, đưa tay ôm lên mặt.
“Mặc Nham, con của Tấn Hùng trong bụng thiếp,… không thể bỏ.”
“Là tại ta. Tại ta Nhạc Nhạc. Nếu không phải vì ta,… Tấn Hùng (*) sẽ không oán giận mà làm nhục nàng. Tại ta…”
(*) Tấn Hùng ở đây là Bác Sĩ Tấn thời thực tại. Tấn Hùng là thú.
“Không, không phải tại chàng, là thiếp, là thiếp một mực muốn giữ cốt nhục này.”
“Nàng… đã… biết sao?”.
Cô gái gật đầu, nước mắt lại rơi thêm:
“Thiếp biết. Người và thú giao phối sẽ tạo ra Tử thú (**) bất tử. Giết hại tất cả dân làng”
(**) Loài thú chết tróc. Tạo ra giữa người và thiếu nữ tròn mười lăm tuổi, quái thú.
“Nàng… phải bỏ… nó… ngay!”
“Mặc Nham, là thiếp có lỗi với chàng…”
“Không đâu, Nhạc Nhạc…”
Nói xong, chàng trai kia đưa kiếm lên cổ, cứa một đường, máu văng ra, chàng trai đổ xuống cỏ.
Trước khi nhắm mắt còn thì thào:
“Ta… ta… không muốn nàng bị… dân làng giết chết. Nếu… muốn giữ… hãy mau… chạy… vào rừng!”
Cô gái kia liền chạy tới, ôm chàng trai, khóc rống:
“Mặc Nha aaam… Mặc Nha aam…”
Sau đó, cô gái nặng nhọc nhấc thanh kiếm, đưa vào cổ.
Cô muốn chạy tới cản, nhưng đã không kịp.
Cô gái đưa kiếm vào cổ, đưa một đường.
Máu cũng tạo một vệt trên thảm cỏ xanh.
Xanh cỏ, đỏ máu… rất hòa hợp.
Rất lâu sau, dân làng chạy tới, muốn thiêu chết họ. Tất cả đều đồng tình, duy chỉ có một sư thầy ngăn cản.
Sư thầy đi tới, quệt tay qua. Lấy máu của cả hai người.
Tiếp tới đi quanh đo đếm. Lạ thay, máu hai người bắn tròn mười hai bước chân.
Đứa con trong bụng nàng ấy mười hai tuần tuổi.
Hai người chết ở ngọn núi thứ mười hai trong bốn mươi sáu ngọn núi ở Hồ Xuân Quan.
Thanh kiếm, đo vừa đủ mười hai gang tay.
Sư thầy lẩm bẩm ít lâu.
Sau đó trộn vào một viên ngọc màu xanh huyết. Miệng nói:
“Mười nghìn kiếp sau luân hồi. Vạn ngàn phù du cách trở,… lạy rằng. Chia đủ mười hai đường (***)”
(***) ý nói, xa nhau 12 năm hiện thực là do mười nghìn năm trước xảy ra việc này. Sư thầy đã chia khổ mệnh của họ thành 12 đường. Hết nạn sẽ gần duyên!
Nói xong, quay ra phía dân làng:
“Hỏa thiêu”
Ngọn lửa nạn khổ đưa hết mười hai năm thanh xuân của cô đi.
Có lẽ… đã tới lúc… duyên tới!
Trở về thực tại.
Cô vội vã ngồi dậy khỏi giường. Chân trần đi tới khách sạn anh ở.
Cô lao ra khỏi bệnh viện, trên người vẫn mặc áo bệnh nhân.
Tới trước phòng anh, ấn chuông.
Anh chậm chạp ra mở cửa, trên người vẫn vương mùi rượu.
Thấy cô, anh hơi ngạc nghiên rồi cười nói:
“Vất vả tới đây làm gì, về đi không anh đổi ý”
Nước mắt cô rơi lã chã trên khuôn mặt.
Anh rút điện thoại, ấn gọi trợ lý.
Cô nhào tới ôm anh, nức nở trong nước mắt.
“Mặc Nham, em đã khỏi rồi. Xin anh đừng xa em thêm một giây nào….. Em sẽ chết mất!”
Anh giật mình, thở phào.
Vừa lúc, đầu dây phía trợ lý nghe máy.
“Dạ, Chủ tịch?”
Anh ghì tay ôm cô. Cười lớn:
Vững vàng nói:
“Anh, chuẩn bị thông báo, tôi… sắp cưới vợ!”
HOÀN