Đọc truyện Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế – Chương 59
“Anh bảo bọn tôi tới thay, anh mệt quá nên cần nghỉ ngơi.” Đậu Dương ngáp ngủ nói.
Giang Nghị nhìn cậu, trong lòng nói thầm nhìn cậu mới mệt quá đó.
“Hay là có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Nga lo lắng nói, “Tôi đi xem thử.”
“Thôi đừng, cậu ấy ngủ một giấc là khỏe lại thôi, chúng ta vẫn nên nghe tổng cục muốn nói chuyện gì trước đi.” Mai Nhất Xuyên ngăn lại nói.
Tổng cục Lục thật ra không hề nóng vội, chờ bọn họ nói xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Lần trước giao chiến một trận với Triệu Sinh, Tiểu Phong khiến gã bị thương nặng, cậu ấy thật sự không sao chứ?”
Mọi người nhìn Mai Nhất Xuyên.
Mai Nhất Xuyên buông tay xuống, mặt không đổi sắc nói: “Tung tăng nhảy nhót.”
“Vậy là tốt rồi.” Tổng cục Lục gật đầu nói, “Hôm nay chúng ta có hẹn gặp nhau, nhưng không thấy cậu ấy tới, cho nên thấy hơi lo lắng.”
“Ngài cứ yên tâm, anh ấy không sao hết, chỉ là trước đó lên đường suốt đêm không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ để anh ấy nghỉ ngơi là ổn.” Đậu Dương nói bổ sung.
Tô Nga nhìn về phía tổng cục Lục hỏi: “Tổng cục Lục muốn nói gì?”
“Về chuyện săn giết vua zombie Triệu Sinh lần này.” Tổng cục Lục duỗi tay chỉ xuống bản đồ, nói đến chuyện chính.
Nói chuyện không lâu sau, mọi người quanh bàn cùng nghiêm túc thảo luận.
Đại khái nửa tiếng sau, cuối cùng cũng kết thúc.
Tổng cục Lục thu bản đồ lại, nói: “Sáng mai là có thể đến thành phố Uyển rồi, thành phố Uyển là cứ điểm tất yếu của chúng ta, đoạt lại từ trong tay zombie trước, sau đó hãy bàn tính tiếp.”
Bọn Tô Nga không ý kiến.
Lúc tan họp, Mai Nhất Xuyên nhìn về phía Tô Nga, nói: “Nghe nói mấy ngày hôm trước Băng Phượng nảy sinh xung đột với Bách Hằng ở thành phố Uyển, bắt luôn cả người.”
Tô Nga chán ghét nói: “Tôi từ trước đến nay không tính toán với Bách Hằng, bọn họ lại ba lần bốn lượt công kích cứ điểm Băng Phượng của tôi, lần này thiếu chút nữa hại anh Hàn của tôi, cho nên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
“Hai bên có tới có lui, thương vong cũng không ít.” Mai Nhất Xuyên không nhanh không chậm nói, “Không biết cô Tô tính toán làm gì.”
Tô Nga nói: “Giết người thì đền mạng.”
Nàng ta hiển nhiên không muốn nói về loại chuyện đó, đảo mắt đã cười nói: “Tôi đi xem Thanh Phong, anh ấy có chỗ nào không thoải mái, để Giang Nghị khám cho anh ấy đi.”
Giang Nghị khi thấy Tô Nga nhìn qua thì cười hiền hoà không nói chuyện.
Đậu Dương nghe nàng vừa nói vậy, cơn buồn ngủ bị doạ tỉnh, liên tục lắc đầu ngăn cản: “Cô Tô vẫn nên bỏ đi, nếu ai làm phiền lúc anh ấy nghỉ ngơi là khẳng định ăn không hết gói đem đi, tính tình anh tôi thế nào thì mọi người đã rõ ràng, anh ấy mà đã tàn nhẫn thì ngay cả anh Nhất Xuyên cũng đánh!”
Mai Nhất Xuyên: “……”
Tô Nga cắn môi dưới có chút khó xử, Mục Huyễn vào những lúc này từ trước đến nay luôn đứng về phía Đằng Long, anh ta dỗ Tô Nga, bảo nàng ta chờ tới ngày mai rồi hãy đi.
Tô Nga lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.
Khi mọi người phải đi, Mai Nhất Xuyên nói: “Bác sĩ Giang xin chờ một chút, trước đó Tiểu Hồng ngã một cái nên bị thương, nhờ anh tới hỗ trợ nhìn qua thử.”
Giang Nghị gật gật đầu, nói với Tô Nga: “Vậy tối nay anh qua đó nha.”
Tô Nga nắm lấy bàn tay ấm áp của Giang Nghị, nói: “Anh đừng chỉ lo cho người khác, nhớ phải chăm sóc tốt cho mình nữa.”
“Anh biết rồi.” Giang Nghị dịu dàng cười nói.
Tô Nga trông mong nhìn ba người rời đi, nhẹ giọng thở dài, thất vọng trở về doanh trại của mình.
–
Doanh trại của Đằng Long hạ ở chỗ xa hơn chút, một chiếc xe việt dã ngừng ngay bờ sông, đèn vẫn sáng, cửa sổ xe hạ thấp, người bên trong đang rũ mắt nhìn bản đồ trên tay.
Bỗng nhiên có một bịch cơm nắm phi thẳng từ ngoài cửa sổ vào, Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghị vặn vẹo nhìn về phía bên này nói: “Rốt cuộc còn muốn anh nằm vùng bao lâu nữa mới có thể về!”
Đậu Dương dắt tay Mai Nhất Xuyên, bắt chước Tô Nga vừa rồi nói: “Anh Giang, anh nhớ phải chăm sóc tốt cho mình nữa nha.”
Mai Nhất Xuyên hất tay ra, cùng cậu cười tới mức ứa cả nước mắt, Giang Nghị quay người bóp cổ hai người đè xuống mặt đất: “Không cho cườiiiii!”
Lạc Thanh Phong đặt bản đồ qua một bên, cầm lấy cơm nắm Giang Nghị ném vào, cười nhạo nói: “Tự anh muốn đi.”
“Nói cho đã là làm xong một lần đó là có thể trở về!” Giang Nghị phẫn nộ nhéo Mai Nhất Xuyên, “Ba năm rồi lại thêm ba năm! Rốt cuộc còn mấy lần ba năm nữa!”
Mai Nhất Xuyên dở khóc dở cười: “Cũng đâu phải đang diễn Vô gian đạo*! Mau đứng lên! Cẩn thận bị người Băng Phượng trông thấy!”
*Vô gian đạo (Infernal Affairs): là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông
“Thấy cũng vừa lúc, mọi người đồng quy vu tận! Anh đây rốt cuộc hết chịu nổi rồi!” Giang Nghị nhéo cậu, bị Mai Nhất Xuyên nhẹ nhàng lật người đè ngược lại, run run bả vai nói, “Được rồi, chờ Triệu Sinh chết rồi sẽ cho anh quay về.”
Giang Nghị nằm dài trên đất, kiểu như sống không còn gì luyến tiếc nhìn bầu trời đêm nói: “Giết Triệu Sinh nào có dễ dàng như vậy.”
“Chúng ta đã giết được hai vua zombie rồi, có thể đặt niềm tin.”
Giang Nghị nói: “Nhưng đó là Triệu Sinh đó, nhớ trước kia gã……” Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Mai Nhất Xuyên đạp một chân lên bụng, anh rống lên một tiếng rồi không còn lời nào sau đó nữa.
Mai Nhất Xuyên đánh mắt nhìn vào trong xe, Giang Nghị đau đến trợn trắng mắt.
Sắc mặt người trong xe hờ hững, khớp xương tay rõ ràng đang bóc cơm nắm không nhanh không chậm.
Đậu Dương thanh thanh giọng, nói: “Anh, bên Băng Phượng không tính thả người, muốn cùng Bách Hằng không chết không ngừng, bọn Hồng Phát bị bắt sợ là lành ít dữ nhiều.”
Lạc Thanh Phong bóc xong nhưng không ăn, để y nguyên bao lại, rồi lặp đi lặp lại.
Hắn nói: “Ngày mai tìm thời cơ, thả người ra.”
“Tớ đi với Giang Nghị.” Mai Nhất Xuyên nói.
Giang Nghị nhận mệnh nói: “Anh hỏi thăm người nhốt ở đâu cho cậu.”
Lạc Thanh Phong không chút để ý nói: “Nếu người bị bắt đúng là hai người đó, khẳng định Thịnh Viện sẽ tới, chị ta chắc hẳn đang trên đường đi rồi, thả người ra rồi để cho Bách Hằng và Băng Phượng chó cắn chó.”
Giang Nghị đối mắt với Mai Nhất Xuyên, đồng thời nghĩ, thằng nhãi này càng ngày càng nham hiểm tàn nhẫn.
Liên minh Thất Giác sau khi nghỉ ngơi đủ vào ban đêm, bắt đầu khởi hành đến thành phố Uyển, tới nơi vừa lúc hừng đông.
–
Tuyết Tiêu đón ánh mặt trời sáng lạn chạy nhanh một đường.
Cô có bản đồ thành phố, nhưng không có ngoại ô thành phố, bao gồm các trấn nhỏ gì gì đó, điều này trực tiếp khiến cho cô trì hoãn một hồi lâu trên đường, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, rốt cuộc mới tìm đúng đường đi tới thành phố Uyển.
Nhìn thành phố ngay phía trước, Tuyết Tiêu thiếu chút nữa cảm động phát khóc.
Thành phố Uyển thuộc về nhóm thành phố chưa thu phục, nghe Trần Tái nói, người của liên minh Thất Giác mới chiếm lĩnh được một phần ba, còn lại hai phần ba toàn là chỗ ở của zombie.
Sau khi Tuyết Tiêu vào thành phố liền xuống xe, ý định tìm một con zombie đảm đương mắt dò dường, nhưng mới vừa xuống cửa xe đã cảm thấy không thích hợp, trở lại xe nhìn sao.
Vừa thấy cái liền sợ ngây người.
Vì sao Trần Cổn Cổn lại ở trên xe mình?!
Tuyết Tiêu đờ đẫn nhìn Trần Cổn Cổn ngủ trên ghế sau.
Trần Cổn Cổn còn đang ngủ.
Sao thằng bé vẫn có thể ngủ được như thế?!
Tuyết Tiêu còn đang mờ mịt không biết làm sao, bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng, một phát súng bắn trúng vào trên cửa xe của cô, chỉ cần chếch qua bên trái một xíu là trực tiếp nổ đầu.
Cô lập tức đi ra ghế sau bế Trần Cổn Cổn lên chuẩn bị đối địch, nhưng phát hiện ra mình đã bị vây quanh.
Chỗ cao tay thì là súng bắn tỉa, mặt đất vây đầy xe và đầy người với võ trang hạng nặng, đối phương hô lên: “Giơ lên tay!”
Tuyết Tiêu: “……”
Thằng nhãi được lắm.
Cô trực tiếp lái vào khu vực bị Băng Phượng chiếm lĩnh luôn.
Tuyết Tiêu không phản kháng, một tay bế Trần Cổn Cổn, một tay giơ lên nói: “Tôi chỉ đi ngang qua, thật đó.”
Người đàn ông cầm đầu mặc đồ chiến đấu, dáng người rất đẹp rất ngầu, anh ta híp mắt đánh giá Tuyết Tiêu, cười lạnh nói: “Xe của cô là của Băng Phượng ở trấn Thập Lí.”
Tuyết Tiêu kinh ngạc, đến xe cũng nhìn ra được?
“Đó là người của Bách Hằng!” Người bên cạnh kẻ cầm đầu lạnh lùng nói, “Lương Khang nói tối hôm qua có một cô gái không rõ thân phận giúp bọn Lý Thành, nói không chừng là cô ta!”
“Đưa đi để Lương Khang nhìn xem.” Kẻ cầm đầu là Hàn Phi nói.
Tuyết Tiêu nghe thấy hai người đối thoại, trong lòng có chút buồn cười.
Nhóm người Lý Thành vì sao lại bị bắt nữa rồi.
Cười xong lại cảm thấy không ổn.
Không phải bản thân mình mới vừa tiến vào thành phố Uyển một bước cũng bị bắt đấy ư.
Hàn Phi thấy cô cười, nhíu mày hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Không có.” Tuyết Tiêu thu lại ý cười, ôm Trần Cổn Cổn hỏi, “Mấy người sẽ không ngược đãi một đứa bé chứ?”
“Loại chuyện như thế chỉ có nhân tài Bách Hằng mấy người mới làm được.” Người bên cạnh Hàn Phi trào phúng nói.
Tuyết Tiêu nhún vai, tùy ý đối phương lấy súng chỉ vào mình rồi dẫn cô đi.
Hàn Phi thấy dáng vẻ thản nhiên của cô thì nhíu mày, khi đang muốn nói chuyện, bộ đàm trong tầm tay vang lên, phát ra giọng nữ điềm đạm: “Anh Hàn, anh đang ở đâu đó?”
Tuyết Tiêu đi ngang qua vừa vặn nghe thấy, không khỏi sửng sốt.
–
Người của liên minh Thất Giác đã tới thành phố Uyển, Tô Nga tuần tra xong cứ điểm, bắt đầu tìm anh Hàn Phi của nàng ta.
Giang Nghị khôi phục tự do, lập tức chạy đến toà nhà giam giữ người của Bách Hằng.
Nơi giam giữ ở tiền tuyến, khả năng sẽ gặp phải zombie, bởi vậy người trông coi rất nhiều.
Giang Nghị đi trước nghiên cứu địa hình, trên đường trở về gặp phải một nhóm người, đối phương cười với anh rồi chào hỏi: “Bác sĩ Giang cũng tới đây à.”
“Đúng vậy.”
“Tới đây có chuyện gì không?”
“Tô Nga đang tìm Hàn Phi, tôi tới đây xem thử anh ta có ở đây không.”
“Anh Phi mới vừa bắt được một cô gái thuộc Bách Hằng, sau khi nghe thấy bộ đàm gọi thì đã đi về.”
“Lại bắt một người nữa?”
“Đúng vậy, nhóm người này rất đáng giận, tối hôm qua còn huỷ mất một cứ điểm ở trấn nhỏ của chúng ta!”
Giang Nghị có chút kinh ngạc, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe xong, không để cho đối phương nghi ngờ. Sau khi anh đi ra khỏi toà nhà lớn, đi tới nơi đã ước định để gặp Mai Nhất Xuyên.
“Người ở lầu bốn.” Anh đưa chìa khóa cho Mai Nhất Xuyên, nói: “Lầu ba ở giữa không có người canh gác, chỉ có lầu một và lầu bốn có.”
“Ok.” Mai Nhất Xuyên đón lấy chìa khóa.
“Đợi lát nữa anh đi lên giúp cậu kéo dài chút thời gian, kế tiếp thì cậu tự xử nha.” Giang Nghị nói.
Mai Nhất Xuyên quay đầu nói với Tiểu Hồng bên cạnh: “Nhóc canh ở dưới, đợi lát nữa canh thấy Hàn Phi hoặc là Mục Huyễn tới, nhóc cứ quấn lấy bọn họ không cho đi lên.”
Sắc mặt Tiểu Hồng nghiêm túc gật đầu.
Mai Nhất Xuyên bổ sung thêm: “Chỉ cần quấn lấy là được, đừng tổn thương tới tính mạng.”
Tiểu Hồng gật đầu một lần nữa.
Mai Nhất Xuyên cười một cái, duỗi tay sờ sờ đầu cô nhóc.
Tiểu Hồng hất tay cậu ra.
Mai Nhất Xuyên: “……”
Tiểu Hồng không thích bị rơi mũ.
Cậu nhận mệnh móc đồ ăn vặt đưa cho cô nhóc.
Giang Nghị nghi ngờ nhìn hai người: “Cậu xác định để cô nhóc tới sẽ không bị bại lộ chứ?”
Mai Nhất Xuyên đội lại mũ cho Tiểu Hồng, đắc ý nói: “Khẳng định sẽ không.”
Giang Nghị nói: “Anh cứ cảm thấy nguy hiểm sao á, nếu như Mục Huyễn hoặc là Hàn Phi trùng hợp cầm đồ ăn vặt tới thì càng nguy hiểm hơn.”
Mai Nhất Xuyên khinh thường nói: “Cũng không phải ai cho cô nhóc đồ ăn vặt là cô nhóc ăn hết đâu.”
Giang Nghị nhún vai, dựa theo kế hoạch hành sự, một lần nữa tiến vào toà nhà lớn, nhưng mới vừa đi vào thì gặp Mục Huyễn.
Có thể nói là xuất sư bất lợi.
Mục Huyễn nhìn anh hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“…… Tìm Hàn Phi.” Giang Nghị căng da đầu đáp, “Còn anh tới đây làm gì?”
Mục Huyễn đi lên trên lầu: “Nghe nói bắt được một cô gái, rất mạnh, tôi đến xem.”
Giang Nghị nhíu mày, cất bước đi theo anh ta lên lầu.
–
Trong toà nhà.
Tuyết Tiêu ôm Trần Cổn Cổn từ từ tỉnh giấc mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Thành bị trói.
Không khí quỷ dị.
Lý Thành run giọng hỏi: “Cô…… Sao cô cũng…… Còn thêm Cổn Cổn…… Đoàn trưởng đâu?”
“Hiểu lầm, là hiểu lầm hết!” Tuyết Tiêu điên cuồng lắc đầu, “Nói ra thì rất dài!”
Trần Cổn Cổn dụi mắt, hỏi: “Ba ơi?”
Tuyết Tiêu nhức đầu.
“Thả đứa nhỏ xuống!” Người Băng Phượng nói.
Một người khác nói: “Tiêm một liều ức chế dị năng cho cô ta đi.”
Khi đối phương cầm ống thuốc ức chế đến gần Tuyết Tiêu, Tuyết Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người đang cầm súng chỉ vào mình, phát động dị năng thôi miên, ánh mắt của đối phương mất tiêu cự, quay ra phát động công kích với người đàn ông đang cầm ống tiêm ức chế, một quyền đánh người ngất xỉu.
Đám người Lý Thành: “……”
Đây là một tòa nhà bị bỏ hoang, cả một tầng trống trải, đúng thật là nơi phù hợp để giam giữ. Trong phòng nhốt mười người, nhìn qua thì ai cũng có dáng người tinh tráng có thể đánh có thể phòng vệ.
Tuyết Tiêu thả Trần Cổn Cổn xuống, đi qua mở trói cho Lý Thành, một bên hỏi: “Mấy người bị tiêm thuốc ức chế hết hả?”
Lý Thành cảm kích nói: “Đúng vậy, nhưng chỉ là tạm thời không thể sử dụng dị năng mà thôi.”
Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Dị năng giao cho tôi giải quyết, mặt khác các người giải quyết.”
“Được!” Đám người Lý Thành tràn ngập rạch ròi.
Tuyết Tiêu lại chỉ vào Trần Cổn Cổn nói: “Các người cử ai trông nó đi.”
Vừa mới dứt lời, Trần Cổn Cổn lập tức khóc lớn hu hu ôm chân cô la lên: “Ba ơi!”
Tuyết Tiêu: “……”
Người canh ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ thì mở cửa quát: “Còn khóc nữa sẽ đánh gãy chân của mày đó, tin không!”
“Đùng” một tiếng, người nọ bị thôi miên nổ súng về phía cửa.
Tuyết Tiêu: “……”
Cô phát điên nói: “Tôi không bảo anh nổ súng!”
Một tiếng súng nổ vang kinh động những người khác, tình thế trong nháy mắt trở nên khẩn trương, đám người Lý Thành được cái phản ứng nhanh chóng, lập tức cầm lấy súng và ống tiêm gia nhập chiến đấu.
Tình hình chiến đấu có thể nói là chạm vào là nổ ngay.
Tuyết Tiêu bất đắc dĩ bế Trần Cổn Cổn xông ra ngoài, cô dùng vài phiếu dị năng, dây leo và gió lốc mở đường, ngọn lửa bùng cháy tạo thành một trận nổ lớn khiến một cửa sổ lớn trên lầu bốn vỡ vụn.
Tiểu Hồng đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn, mặt vô cảm.
Giang Nghị mới vừa lên lầu bốn: “……”
Mai Nhất Xuyên vẫn đang ở lầu ba hoảng sợ, tình huống như thế nào rồi?!
“Xông lên!” Đám người Lý Thành nhiệt huyết mười phần, “Cứu hết anh em kết nghĩa ra ngoài!”
“Tòa nhà số 2 có địch tập kích! Tòa nhà số 2 có địch tập kích!” Người của Băng Phượng thông qua bộ đàm truyền tình báo ra ngoài.
Hàn Phi đang ở bên Tô Nga nghe xong liền nhíu mày, lập tức chạy đến toà nhà số 2.
Tô Nga nói: “Anh Hàn, em cũng đi!”
Khi hai người còn đang trên đường, toà nhà số 2 đã đánh nhau túi bụi. Tuyết Tiêu nói được thì làm được, cô đối kháng với hầu hết dị năng công kích, mở đường cho đám người Lý Thành, thuận lợi đi vào phòng giam giữ Hồng Phát và Lục Mao.
Tuyết Tiêu tránh đạn lửa bay vụt đến, khom người lủi vào phòng.
Lý Thành gọi: “Sếp Hồng! Sếp Lục! Bọn tôi tới cứu mấy anh đây!”
Tuyết Tiêu thiếu chút nữa không cười nổi ra tiếng, quay đầu lại nhìn.
Hồng Phát và Lục Mao mới vừa được cởi trói, đang bày ra khí thế rào rạt xắn ống tay áo chuẩn bị chơi lớn một trận, nhưng khi đối diện với Tuyết Tiêu nhìn qua, tức khắc sững người hồi lâu.
“Bà, bà ngoại ơi……” Sắc mặt Hồng Phát trắng bệch đến nói còn không nói được hoàn chỉnh.
Lục Mao còn ngốc hơn hỏi: “Có phải tao bị bọn họ tiêm thuốc ức chế gây ảnh hưởng tới đầu óc nên xuất hiện ảo giác không?”
“Bắt lấy bọn họ!” Bên ngoài truyền đến tiếng la của nhiều người hơn.
Tuyết Tiêu vung tay phóng phiến băng bay vụt ra ngoài ngăn cản một nhóm người, đưa Trần Cổn Cổn cho Hồng Phát ôm rồi nói: “Thất thần gì nữa, chạy đi!”
“Lão đại!” Hồng Phát và Lục Mao lúc này mới bừng tỉnh, “Cô vẫn chưa chết! Má ơi, cô chưa chết! Cô thật sự chưa chết!”
“Chưa chết! Trông kĩ thằng bé đó! Chạy nhanh đi!” Tuyết Tiêu tức giận nói.
Một trận sấm sét đánh xuống, rắn điện lóe sáng phóng tới Tuyết Tiêu muốn cắn người, nhưng bị cô kịp thời tránh được, đối phương lại cắn chết không nhả, buộc cô phải lùi liên tiếp vài mét, cuối cùng phải mượn cửa sổ nhảy ra ngoài.
Giang Nghị đứng trên hành lang nhìn người nhảy ra ngoài cửa sổ sợ ngây người.
Tuyết Tiêu không phát hiện ra Giang Nghị, giờ phút này lực chú ý của cô đặt hết vào con rắn điện sáng lập loè. Người này rất mạnh, không phải đám lính quèn trước đó có thể so sánh.
Mục Huyễn lấy rắn điện công kích tới gần Tuyết Tiêu, hai người giáp nhau giao đấu, ngoài ý muốn phát hiện thân thủ đối phương lợi hại, vài lần đối chiêu vừa nhanh vừa chuẩn.
Anh ta chưa từng nghe nói Bách Hằng có một nhân vật lợi hại như vậy.
“Cô là ai?” Mục Huyễn trầm giọng hỏi.
“Không biết ai mà mới gặp mặt đã đánh!” Tuyết Tiêu mới vừa nói xong, liền thấy ánh sáng màu lam trong mắt Mục Huyễn chợt lóe, ánh điện văng khắp nơi, trong nháy mắt loá mắt mọi người, không thể nhìn thẳng.
Mục Huyễn thừa dịp này áp sát người muốn cắt họng trong nháy mắt, nhưng lửa và điện chạm nhau, đột nhiên gây ra một trận nổ lớn.
Dị năng lửa và điện bùng nổ trong nháy mắt đã cứu Tuyết Tiêu một mạng, nhưng cũng bởi vì lực dội quá lớn đánh úp tới nên cùng Mục Huyễn ngã xuống dưới cửa sổ.
Giang Nghị vọt tới bên cửa sổ hô to: “Tiểu Hồng!”
Đây chính là lầu bốn đó!
Băng sương lan ra khắp toà nhà, trụ băng phóng lên cao vút cho hai người bị ngã mượn lực khôi phục cân bằng rơi xuống.
Giang Nghị thấy một màn này thì cứng họng.
Còn nói sẽ không bị phát hiện, với dị năng này thì bại lộ bản thân hoàn hoàn toàn toàn rồi!
Tiểu Hồng nhận được mệnh lệnh là ngăn cản người đi ra từ trong toà nhà, vì thế giơ tay phẩy phiến băng bay tán loạn về phía Tuyết Tiêu, Tuyết Tiêu nhận thấy nguy cơ tới gần, trở tay vung ra dây leo.
Hai người vừa thấy rõ mặt của đối phương thì dừng công kích trong nháy mắt.
Lúc Tuyết Tiêu thấy là Tiểu Hồng thì sửng sốt, Tiểu Hồng cũng mờ mịt nhìn cô.
Tiểu Hồng ngừng, nhưng Mục Huyễn không ngừng. Anh ta canh lúc Tuyết Tiêu đơ người trong nháy mắt phát động công kích, vốn tưởng rằng một phát giết chết, nhưng lại lần nữa bị trụ băng vọt lên chặn lại.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn, cười hỏi: “Có phải đánh lén không được hay lắm?”
Mai Nhất Xuyên thò qua cửa sổ lầu ba thấy một màn phía dưới cũng kinh ngạc đến ngây người: “Đậu má, Thịnh Tuyết Tiêu?!”
Tiểu Hồng vẫy vẫy tay với cậu, rồi chỉ chỉ Tuyết Tiêu, ý bảo cậu đi xuống dưới nhìn đi.
Mai Nhất Xuyên nương theo trụ băng của Tiểu Hồng xuống lầu, Mục Huyễn lại lần nữa phát động công kích với Tuyết Tiêu, nhưng lần này anh ta còn chưa tới gần người đã dừng lại.
Hai mắt Tuyết Tiêu trong trẻo sáng ngời, trong nháy mắt trở nên yêu dã, cô nhìn chằm chằm Mục Huyễn nhẹ giọng nói: “Cút.”
Bóng điện trong tay Mục Huyễn căng lớn, không thể xả đi, trực tiếp tự bạo, nổ bay người ra ngoài.
“Anh Mục!”
Người trong toà nhà chạy ra hết, trận doanh phân chia rõ ràng, người Băng Phượng chạy tới chỗ Mục Huyễn té xỉu, người Bách Hằng chạy tới chỗ Tuyết Tiêu.
Tô Nga vừa đến vừa vặn thấy một màn này, phẫn nộ hét: “Mục Huyễn!”
Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng, nhịn không được nhìn lại, bắt gặp tường nước phóng lên cao, ẩn chứa sự phẫn nộ muốn cắn nuốt hết thảy đánh úp cô.
Nhưng cô không tránh, đứng thẳng tại chỗ nhìn lại Tô Nga, tường nước lật úp đến, nhưng không thể tới gần cô vì vừa đến đã bị ngưng kết thành băng phải dừng lại.
Một màn này gây chấn động cho mọi người ở đây, ngay cả Tiểu Hồng muốn ra tay cũng phải dừng lại.
Mai Nhất Xuyên muốn vứt hết lo lắng vừa rồi của mình cho chó ăn.
Quên mấy người con gái này có xài cũng không hết phiếu dị năng!
Tuyết Tiêu nhìn Tô Nga, biết người trước mắt là nữ chính, tâm bình tĩnh dị thường. Thậm chí tùy ý Tô Nga công kích, tiềm thức cũng muốn chiến một hồi với đối phương.
Tô Nga không hề bình tĩnh, nàng ta cực kỳ phẫn nộ.
Khi kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, nàng ta giơ tay một lần nữa, lấy lực lượng đối kháng Tuyết Tiêu, lớp băng phát ra tiếng rạn nứt, lực lượng hệ thủy cuồn cuộn bị nhốt bên trong, phá băng xông ra.
Tuyết Tiêu không hiện hoảng loạn như cũ, thậm chí trong mắt xẹt qua ý cười.
Lực lượng hệ thủy phá băng xông ra, có thật sự chỉ là của mỗi cô nàng không?
Lớp băng tan rã, từ chính giữa có hai con rồng nước bay ra tranh chấp, cắn xé lẫn nhau.
Tô Nga khiếp sợ nhìn lại, sao có thể từ một phân thành hai?
Tuyết Tiêu vốn đang chú ý rồng nước, không thể nhìn thấy bóng dáng lặng yên tới gần cô, chỉ nghe thấy Mai Nhất Xuyên hô: “Đằng sau!”
Đợi cô chú ý tới, Hàn Phi đã thúc gió lốc cuốn tới trước người cô, lửa lớn trong tay cháy hừng hực.
Bỗng có một bàn tay vòng qua vai trước của Tuyết Tiêu, ôm lấy cô lui ra sau một bước, lưng tựa vào vòm ngực ấm áp rắn chắc. Tuyết Tiêu tính phản kích lại nhưng bởi vì hơi thở quen thuộc mà sửng sốt.
Rồng lửa rít gào bay đến bức Hàn Phi lui xuống, rồng lửa tan đi, hóa thành tàn lửa bay xuống đầy trời, rồng nước đang tranh đấu cũng tiêu tan.
Tuyết Tiêu cảm giác được bàn tay đang kề trên bả vai mình, lạnh băng.
“Anh Hàn!” Tô Nga vội vàng đỡ lấy Hàn Phi, giương mắt nhìn về phía Lạc Thanh Phong, cả giận nói: “Thanh Phong, anh đang làm gì vậy!”
Lạc Thanh Phong không quan tâm nàng ta, mà rũ mắt nhìn người bị hắn vây trong ngực, cười một cái.
“Cô vẫn chưa chết nữa.” Hắn nhẹ giọng nói.
Vừa nhẹ vừa lạnh, nghe thấy mà lòng người run rẩy.
Tuyết Tiêu muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng bị tay hắn ghì trên vai nên không thể, há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe thấy Trần Cổn Cổn gào khóc hô lên: “Mẹ ơi!”
Lúc ấy lực chú ý của mọi người đã đặt hết vào Lạc Thanh Phong, nên không thể coi chừng Trần Cổn Cổn.
Đứa bé khóc lớn chạy tới chỗ Tuyết Tiêu, ôm lấy chân cô bên la bên khóc, một hồi gọi ba một hồi gọi mẹ.
Thật sự sợ tới mức không nhẹ.
Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị nhìn phát ngốc.
Giang Nghị hỏi: “Gọi gì cơ?”
Mai Nhất Xuyên nói: “Mẹ?”
Hồng Phát và Lục Mao liếc nhau, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Tao lại bị ảo giác hay gì?”
Tuyết Tiêu: “……”
Toi rồi, bả vai đau quá, người này lại hiểu lầm!
————————————
“Anh yêu của tui officially hắc hoá 😈
Tặng một bông SAO cho cái chương dài ngoằn này đi 🤩 Quá là đuối….”
P/s: 1chg này dài bằng 2chg bthg ó 🤧 Hẹn gặp lại sau 15/9 nha!! Khả năng có chương bất ngờ ko báo trc (nếu edit đc ^^)
#staytogether