Đọc truyện Ngược Dòng Vung Đao FULL – Chương 33: Trao Nhận Âm Thầm
Mỗi lần Nghiêm Tiểu Đao thình lình rẽ ngoặt, Mạch Doãn Lương lại phải bám chặt trần xe, bả vai và tai va đập, bị đau nhưng ngại không lên tiếng, sợ Nghiêm tổng chê mình quá yếu đuối.
So sánh với một người đàn ông như Nghiêm Tiểu Đao, anh ta quả thật trói gà không chặt, chỉ là một thằng đẹp mã hèn nhát và nhu nhược.
Ngài Mạch xem ra cũng chẳng biết đi đâu, hiển nhiên không quen thuộc đường xá Lâm Loan, vì thế Nghiêm Tiểu Đao tự quyết, đánh xe vào một quán trà tương đối vắng vẻ, cổng vào vòng vo nấp sau khu dân cư và phố xá sầm uất, người bình thường không nhìn thấy, hiển nhiên khách khứa đìu hiu.
Hai người vào một gian phòng riêng, Nghiêm Tiểu Đao cũng lười gọi trà bánh, cả ly latte của mình hắn còn chưa uống.
Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Mạch Doãn Lương, chẳng buồn khách sáo, “Ngài Mạch muốn nói gì với tôi thì nói đi.”
Mạch Doãn Lương cúi gằm mặt, bắt đầu thủ tục rót nước.
Người chậm chạp bẩm sinh phải mào đầu vài câu mới vào chủ đề chính được, trước khi nói chuyện còn phải rót nước tráng cốc lọc trà, lọc đi lọc lại, cuối cùng lọc ra một tách trà chẳng to hơn ngón cái là bao, đưa cho Nghiêm tổng chẳng đủ nhét kẽ răng, Nghiêm Tiểu Đao tính tình nhanh nhẹn, thật sự không chịu nổi điệu bộ rườm rà lễ nghĩa này.
Mạch Doãn Lương nhẹ giọng khoan thai, “Ngài Nghiêm, thực ra là, tôi sắp phải đi, khó tránh khỏi lưu luyến, nên muốn gặp ngài trò chuyện.”
Nghiêm Tiểu Đao vào thẳng vấn đề, “Anh nói Lăng Hà như thế nào, anh gặp cậu ấy ở đâu?”
“À… Tôi…” Mạch Doãn Lương đã tháo kính râm, phơi bày trọn vẹn ánh mắt ngập ngừng nhìn ngang nhìn dọc, “Tôi biết ngài quan tâm đến ngài Lăng, vừa nãy tôi sợ Nghiêm tổng không muốn gặp tôi nên nói bừa như vậy, thực ra không có gì hết, xin lỗi Nghiêm tổng.”
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi nhíu mày thành hai đường thẳng, ngay sau đó, hắn chỉnh lại áo khoác, chẳng muốn nhiều lời vô ích, đứng dậy sải bước bỏ đi, sắc mặt lạnh lẽo ngùn ngụt khí thế cự tuyệt cả nghìn dặm, nhìn mà kinh hãi!
Mạch Doãn Lương giật mình, vô thức muốn giữ chặt Nghiêm Tiểu Đao, nhưng đôi chân không theo kịp bộ não, vấp phải chân bàn, thế là ngã nhào xuống trước mặt Nghiêm Tiểu Đao bằng tư thế nửa quỳ! Có lẽ bởi tiếp xúc thân thể quá đường đột, có lẽ vì danh dự đàn ông đã phải chịu đủ lạnh nhạt, châm chọc, sỉ nhục trong thời gian dài, mắt mũi Mạch Doãn Lương đỏ ửng, bả vai run lẩy bẩy vì xúc động mãnh liệt, một người đàn ông áo mũ chỉnh tề, tướng mạo đường đường đột nhiên thảm hại tới vậy, quả thật khiến người ta không đành lòng…
Nghiêm Tiểu Đao không có gì để nói, đỡ Mạch Doãn Lương dậy rồi lại ngồi xuống, không biến sắc rút cổ tay khỏi bàn tay anh ta.
Hộp khăn giấy trên bàn trở thành niềm an ủi sâu sắc nhất dành cho ngài Mạch đang suy sụp, Mạch Doãn Lương lau nước mũi, tự giễu cười nói, “Để ngài Nghiêm chê cười rồi, tôi cũng không thường xuyên như vậy, thật sự vì gần đây nhiều áp lực quá, công ty quản lý sắp xếp công việc cho tôi, lịch biểu diễn và show giải trí dày đặc, ngủ cũng không yên, ngài Nghiêm bằng lòng ngồi đây trò chuyện với tôi vài câu, tôi đã cảm kích lắm rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao rất phong độ gật đầu, “Tôi hiểu.
Công việc đừng nên bận bịu quá, tiền nhiều mấy cũng không bằng ngày ngày tự do vui vẻ, được chủ động làm việc mình thích, không bị người khác sắp đặt.”
Mạch Doãn Lương cũng biết Nghiêm Tiểu Đao nói vậy là có ẩn ý, khóe mắt gượng cười hằn lên những nếp nhăn sâu, tiêm bao nhiêu mũi protein và Hyaluronic Acid cũng không thể che giấu nỗi mỏi mệt thê lương xuất phát từ tinh thần, “Có phải ngài Nghiêm nghĩ tôi là kiểu người như vậy, là kiểu tự rước lấy nhục, không biết xấu hổ, thấy cây cao thì lập tức trèo lên, đồi bại hết thuốc chữa?”
Nghiêm Tiểu Đao nói thẳng, “Không, tôi nhìn là hiểu, anh không muốn.”
Ba chữ “Anh không muốn” rời khỏi miệng, Mạch Doãn Lương tức khắc vỡ òa.
Khuôn mặt tuấn tú đau đớn vì xúc động, đường nét và bắp thịt trên khuôn mặt đồng thời co giật, giữa cơn đau như đứt từng khúc ruột, thể xác đẹp đẽ run lẩy bẩy, vỡ vụn, lả tả rụng rời, cho dù đến lúc này vẫn không dám khóc thành tiếng, đè nén âm thanh, nuốt nước mắt vào trong đã quá quen rồi.
Mạch Doãn Lương nghẹn ngào nói, “Ngài Nghiêm, tôi không còn lựa chọn nào khác, khi tôi có đủ tâm trí và năng lực để thoát khỏi ngọn lửa này thì đã muộn rồi… Toàn thân thối rữa dơ dớp không chịu nổi, dù tôi thoát ra ngoài, khuôn mặt xấu xí bẩn thỉu này sao có thể đối diện với ai? Tất cả những gì tôi có hôm nay đều xây dựng từ các giao dịch dơ bẩn, tôi chẳng có gì cả, tôi không còn cách nào cả…”
Đúng, vì lợi ích to lớn khó cưỡng, không thể không ném hết danh dự và chí khí đàn ông, về sau mới sinh lòng hối hận, muốn thoát khỏi tấm lưới chằng chịt nhưng không dám, không muốn chấp nhận tổn thất sự nghiệp và danh tiếng, đúng không? Từ xưa tới nay, chuyện tốt đã khó song toàn, cây mía còn chẳng có hai đầu ngọt, Nghiêm Tiểu Đao trong lòng nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời.
Mạch Doãn Lương dùng đôi mắt đỏ ngầu đờ đẫn nhìn Nghiêm Tiểu Đao, hồn phách như đã mịt mù không nơi nương tựa, “Ngài Nghiêm ạ, từ tám tuổi tôi đã bị sắp đặt để rơi vào tay lũ ma quỷ.”
“…” Sắc mặt Nghiêm Tiểu Đao càng lúc càng ác liệt theo lời kể đứt quãng của Mạch Doãn Lương.
Mạch Doãn Lương kể, anh ta là con riêng, hơn nữa còn là đứa con riêng sinh ra có mục đích.
Có điều, mục đích này không phải để người vợ lẽ nào tranh giành tình cảm với vợ cả.
Anh ta được chính cha mình sắp đặt sinh ra, để lợi dụng chiếm lời về cho gia tộc.
Sinh ra để chiếm lời, tất nhiên cha không thương mẹ không yêu, vừa chào đời đã trở thành món hàng trong một cuộc mua bán bẩn thỉu.
Rất nhiều người yêu thích các bé trai xinh đẹp khôn ngoan.
Ví dụ, một gia đình không sinh được quý tử, nếu nhà anh đẻ nhiều con thì có thể bán lại cho nhà người ta một hai đứa, con riêng cũng chẳng phải con vợ cả, giá bán rẻ bèo, thậm chí còn tặng không được; hoặc ví dụ, những kẻ có đam mê đặc biệt với các bé trai xinh đẹp, tập trung càng nhiều càng tốt để nuôi dưỡng trong nhà, nếu nhà anh thừa con thì cứ cho người ta một đứa, so với tặng tranh chữ của danh nhân, siêu xe, đồng hồ hoặc tặng một chiếc du thuyền, một chiếc dương cầm Steinway thì tâm lý và thành ý hơn nhiều! Chuyện “kính biếu” này quý ở tấm lòng, quý ở đam mê của người nhận.
Hơn nữa đứa nhỏ đem tặng lại chính là máu mủ nhà mình, càng thể hiện rõ mục đích và tấm lòng “tranh công đầu”.
Nếu nhặt bừa một đứa con hoang ven đường nhét vào cho đủ số, đem tặng người ta loại bình dân hèn mọn, không phú không quý thì ai rảnh mà chơi với mình?
“Gia đình giàu có? Thế cha anh là ai?”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ thấy sắc mặt anh ta bạc phếch vì nhẫn nhịn, nói chẳng nên lời.
Người ngoài không nhìn thấy, mặt trái chiếc bàn giờ đã bị tay hắn cào thành bốn vết sâu hoắm.
Hắn không thể tin nổi, cái thế giới phồn hoa toàn ông to bà lớn, nhà cao cửa rộng này lại tồn tại thứ cha mẹ ác độc lạnh lùng, đang tâm thực hiện những giao dịch ghê rợn như thế.
Bản thân hắn cũng chẳng biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng kể cả một gia đình nghèo rớt mồng tơi thì tình cảm giữa cha mẹ và con cái vẫn phải có, hắn thực sự quá bất ngờ với câu chuyện này.
Khung cảnh ngoài cửa sổ phản chiếu qua mắt Mạch Doãn Lương, “Khoảng một năm sau khi trở về, tôi bị đưa tới đại lục, tặng cho một đám trùm giàu sang quyền thế, thủ đoạn cao siêu, chính là nhóm người giàu nhất trong giới kia… Cha tôi dùng tôi đổi lấy nguồn vốn khổng lồ và sự ủng hộ của dư luận, chiếm được chiếc ghế nghị sĩ ông ta hằng ao ước từ lâu.
Tại thời khắc lịch sử trọng đại như thế, ông ta hay bất luận kẻ nào cũng không cam lòng tụt lại phía sau, xí nghiệp thương mại của ông ta cần người có máu mặt trợ giúp, cần phải tỏ thái độ trung thành với những sếp to kia, cần…”
Mạch Doãn Lương đã úp mở tình tiết, nhưng không nêu tên các nhân vật then chốt, Nghiêm Tiểu Đao cũng hiểu, chắc chắn không phải chỉ để leo lên chức nghị sĩ hoặc đại biểu, có thể phải là chiếc ghế cao hơn, hiển hách hơn, bây giờ không tiện đề cập tới.
Bởi vậy, chắc hẳn ngài Mạch này cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, tuy nhiên chỉ là đứa con riêng bất hạnh bị ném đi, bị ép dùng danh dự nửa đời người đổi lấy quyền cao chức trọng và dinh thự vàng son cho nhóm người nào đó.
“Anh nói là tám tuổi, tám tuổi mà họ nhẫn tâm sao?” Nghiêm Tiểu Đao khó khăn hỏi.
“Không, cũng không hẳn, có người không thích ngây thơ, muốn nuôi lớn trước, chỉ thích chọn những đứa đã dậy thì cao ráo…” Giọng Mạch Doãn Lương nhẹ bẫng, “Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi.”
“Thực ra, có lẽ đó là một vòng tròn đặc biệt, bao gồm một số người quyền cao chức trọng ‘đặc biệt’ thích hưởng thụ cảm giác nuôi dưỡng con mồi, nên mới có vài kẻ chuyên đi vơ vét trẻ em vị thành niên cho họ, giúp họ tổ chức ‘trò chơi’ nuôi dưỡng suốt nhiều năm.
Không chỉ mình tôi có vận mệnh bi kịch như vậy, cậu MC ngài gặp trong tiệc mừng mấy hôm trước, chính là Lư Dịch Luân, tôi biết cậu ta cũng như thế… giống như tôi… bị ép buộc… Cậu ấy cũng không muốn.”
Lư Dịch Luân, MC thiên tài, danh hiệu ‘Lư sếp sòng’ của đài Vệ Thị, tài hoa hơn người, miệng lưỡi trôi chảy, diện mạo cũng đẹp trai vô cùng, nghe nói là vật nuôi được rất nhiều phu nhân bỏ tiền cưng nựng, không ngờ nguyên nhân lại là như thế.
Một đám biến thái mất trí.
Rốt cuộc là ai, có lẽ chẳng còn quan trọng.
Trong cái vòng đó, vĩnh viễn không bao giờ thiếu các giao dịch tiền tài nhan sắc mất nhân tính, ép người làm kỹ, định luật thép về quan hệ cung cầu muôn đời trợ giúp các giao dịch đó sinh sôi, không ngừng tuần hoàn qua lại.
Sự hèn mọn, cùng với vẻ bất lực, yếu đuối, sợ hãi, kháng cự của Mạch Doãn Lương đều chỉ là lớp vỏ ngoài hời hợt, che đậy lời giải đáp về chân tướng sự việc mà người ta khó lòng tiếp nhận.
Mạch Doãn Lương nhấp ngụm trà, cảm xúc đã bình ổn lại, nhưng mí mắt vẫn sưng phù, “Có lẽ ngài Nghiêm thấy tôi đường đột quá, tôi và ngài không thân thiết, vốn cũng chẳng quen biết gì nhau, nhưng tôi lại tìm ngài kể lể bao chuyện cũ không vui này.
Vì sao tôi muốn kể cho ngài?”
“Bởi vì tôi thật sự không có ai đáng tin cậy để thổ lộ nỗi lòng! Ngoài mặt hớn hở, trong lòng cô quạnh, tôi không thể tâm sự với các fan của mình, tự vạch trần bộ mặt thật xấu xí đáng ghê tởm của mình, cũng không thể nói với trợ lý, người đại diện, công ty, bạn bè.
Chuyện này lộ ra, sẽ không ai thông cảm với tôi, họ sẽ chỉ mắng tôi bẩn thỉu, kinh tởm… Thực ra tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ là một lớp vỏ bao quanh cái xác không hồn.”
Mạch Doãn Lương lại nở nụ cười, tiếng cười vô cùng não nề và khó nghe.
Dù không ở trên sân khấu, người này vẫn giữ thói quen trang điểm, nhưng lớp trang điểm không che giấu được khuôn mặt tái nhợt bệnh trạng.
Mạch Doãn Lương có đôi mắt rất đẹp, ban đầu vốn phải là mỏ vàng lấp lánh, nhưng mỏ vàng không ngừng bị đào xới cướp bóc, tất cả ánh sáng đã bị tước đoạt, đôi mắt bây giờ chỉ còn lại hai bãi đất vàng thê lương.
“Dạo này nhiều áp lực quá, bị những người đó hành lên hành xuống, mất ngủ triền miên, bệnh… rất nặng, bác sĩ nói là bệnh trầm cảm, tôi thật sự rất khó chịu, chỉ muốn gặp ngài một lần trước khi quay về.
Ngài Nghiêm, ngài thật sự là một người tốt.”
Dứt lời, Mạch Doãn Lương khẽ cười, nhìn Nghiêm Tiểu Đao như đã hoàn thành nguyện vọng.
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao chùng xuống, cổ họng căng cứng, thậm chí không thể nói ra lời an ủi thích hợp.
Vài câu an ủi rẻ tiền thì ích lợi gì? Có thể lấp đầy các vết thương sâu tận xương cốt, có thể xoay chuyển vận mệnh khắc nghiệt vô tình này không?
“Tôi có thể giúp được gì anh? Anh cứ nói.” Nghiêm Tiểu Đao nói, “Anh vẫn có thể lựa chọn ra đi, xuất ngoại, xa chạy cao bay, tìm một nơi không ai biết đến anh, làm lại nửa đời sau.”
Mạch Doãn Lương hạ mắt, không tỏ rõ ý kiến, “Tôi sẽ cân nhắc lời đề nghị của ngài, làm lại từ đầu… Ngày mai tôi sẽ đáp máy bay trở về, không biết bao giờ mới gặp lại.
Ngài Nghiêm, được quen biết ngài là may mắn ba đời của tôi, tôi có món quà tặng ngài, coi như chút lòng thành.”
Mạch Doãn Lương đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một chiếc hộp vuông màu xanh sẫm thanh lịch và sang trọng từ trong túi xách, trên hộp là logo của một thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng, vừa nhìn đã biết giá trị vô cùng.
Nghiêm Tiểu Đao từ chối khéo, “Không cần phải thế.”
Mạch Doãn Lương nói, “Chút lòng thành của tôi, xin ngài nhận cho.”
Nghiêm Tiểu Đao khó xử, “Tôi không giúp được anh cái gì, không có mặt mũi nhận quà của anh.”
“Là tôi làm trễ nải thời gian, ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của ngài.” Mạch Doãn Lương thành khẩn xin lỗi, “Chỉ là chiếc đồng hồ tôi đã dùng vài lần, vẫn chưa sửa chữa, cũng không đắt đỏ gì, tôi biết Nghiêm tổng có thể tự mua bất cứ loại đồng hồ nào, sẽ chẳng thích thú gì với chiếc này.
Nhưng đây là chút lòng thành của tôi với ngài, hi vọng ngài nhận cho, mong ngài giữ gìn thật cẩn thận.”
Mạch Doãn Lương ánh mắt khẩn thiết, vẻ như sắp quỳ xuống van xin.
Khăng khăng nhét chiếc hộp màu lam vào tay Nghiêm Tiểu Đao, hai người giằng co một lúc, cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao cầm lấy chiếc hộp, “Được rồi, tôi nhận, nhưng xin ngài Mạch giữ gìn sức khỏe, nếu cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
…
Cuộc nói chuyện gian khổ này vốn nên kết thúc tại đó, tâm trạng vô cùng nặng nề khó chịu.
Nghiêm Tiểu Đao đứng dậy, Mạch Doãn Lương vẫn ngồi tại chỗ, siết chặt chén trà, chén sứ trắng bị siết trong lòng bàn tay, hòa làm một thể với khớp xương tái nhợt.
Năm ngón tay Nghiêm Tiểu Đao bấu chặt mép bàn, chỉ một lát đã bóp ra vụn gỗ từ lớp gỗ xoài không rắn chắc, khàn khàn nói với Mạch Doãn Lương, “Lúc nãy anh nói, đó là một vòng tròn đặc biệt, không chỉ mình anh gánh chịu vận mệnh bi kịch này… Vậy thì trừ Lư Dịch Luân anh nhắc tới, anh còn quen ai ‘trong giới’ hay không?”
Bàn tay nắm chén trà của Mạch Doãn Lương run lên, bản tính hèn mọn và yếu đuối khiến anh ta luôn khúm núm do dự trước những khoảnh khắc thế này.
“Ở đây chỉ có tôi và anh, anh nói đi.” Lỗ tai Nghiêm Tiểu Đao kẹt cứng, không muốn nghe thêm gì, nhưng lại không thể không hỏi.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi vậy là có ý gì, lẽ nào Mạch Doãn Lương không hiểu?
“Tóm lại, anh gặp Lăng Hà ở đâu, bao giờ?” Nghiêm Tiểu Đao không nhìn vào mắt Mạch Doãn Lương.
Mạch Doãn Lương cố gắng giữ giọng bình thản, “Trong lần đầu tiên và lần thứ hai tôi tới đại lục, ở Yên đô, tại ‘nơi đó’…”
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc, “Tức là lúc anh còn rất nhỏ?”
Mạch Doãn Lương gật đầu, “Tất cả mọi người, tuổi tác không chênh lệch nhiều… Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi, tôi đoán ngài Lăng xấp xỉ tuổi tôi? Chắc cậu ấy nhỏ hơn tôi một chút, từ khi ấy đã rất xinh đẹp rồi.”
Tại khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao nổi gân xanh, sét đánh ngang trời, cảm thấy ù tai, không thể không chống hai tay xuống bàn trà, khom lưng nhìn chằm chằm Mạch Doãn Lương, “Ngài Mạch, nhiều năm qua rồi, lúc đó anh mới tám tuổi, anh có nhận lầm người không?”
Mạch Doãn Lương mở to mắt, suy ngẫm nói, “Ngài Lăng không phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt cậu ấy, chưa kể dòng máu lai đặc biệt như vậy, Nghiêm tổng nghĩ ai có thể nhận lầm cậu ấy? Hình như cậu ấy thay tên đổi họ, trước kia không dùng tên này, nhưng nếu mười mấy năm trước ngài từng gặp cậu ấy, chẳng lẽ bây giờ ngài không nhận ra cậu ấy sao?”
Chén trà trước mặt Mạch Doãn Lương vỡ nát, bị nghiền thành bột trong lòng bàn tay Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao là người trời sập xuống cũng không biến sắc, tuyệt đối không bao giờ hồn xiêu phách lạc, không bao giờ kinh hoàng lo sợ.
Hắn ngồi dậy, phủi tay, trịnh trọng dặn dò Mạch Doãn Lương, “Tôi nghĩ anh nhìn lầm, nhận lầm người rồi.”
“Những lời vừa rồi chỉ giới hạn giữa tôi và anh, tôi không hi vọng anh nhắc lại với người thứ ba, anh có thể hứa với tôi không, thưa ngài Mạch?”
Mạch Doãn Lương sửng sốt ngước lên nhìn hắn, tức khắc nhận ra thứ tình nghĩa sâu nặng không thể nói thành lời.
Anh ta hâm mộ ngài Lăng này biết bao!
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Tôi sẽ coi như hôm nay không nghe thấy những lời này của anh, chưa bao giờ nghe thấy, sau này cũng không muốn bất cứ người nào nghe được hoặc nhắc tới từ phía anh, có thể hứa với tôi không ngài Mạch?!”
Mạch Doãn Lương đờ đẫn gật đầu, “Tôi sẽ không nói nữa, Nghiêm tổng yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
…
Hai người tạm biệt trước quán trà, khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao không biểu lộ bất cứ cảm xúc mãnh liệt nào, trịnh trọng nói, “Ngài Mạch bảo trọng, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước.”
Hắn không lên xe của Mạch Doãn Lương, mà sải bước trên con phố hiu hiu gió lạnh, đầu xuân phương Bắc, tiết trời se lạnh, hàng dương trổ hoa rợp trời, vương đầy lòng người.
Một mình hắn bước trên con đường trắng xóa hoa dương, nét mặt vô cảm nhưng đơn độc hiu quạnh, âm thầm chỉnh đốn tâm tình.
Sâu trong lòng hắn còn đang cân nhắc, tiếp tục cô độc hưởng thụ tự do vô dục vô cầu, trống trải cho tới chết, không có gánh nặng và phiền não, hay dùng đôi tay ôm chặt lấy một người, dùng đôi vai chống đỡ tất cả chỉ trích và áp lực ùn ùn kéo tới, mãi mãi bảo vệ cho người đó.
Cân nhắc khoảng mười giây, cán cân đung đưa rồi nghiêng hẳn về một phía, thắng bại đã phân.
Hắn muốn người kia, bất kể trước đây từng xảy ra chuyện gì, hay sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong vòng ba ngày, Lăng Hà đã bị tạt hai chậu nước bẩn.
Chậu nước bẩn thứ nhất đến từ Thích gia.
Hắn không dám nghi ngờ cha nuôi lừa gạt hắn, nhưng trong giới đồn rằng Lăng Hoàng chưa chết, Lăng Hoàng và con trai “không trong sạch”.
Chậu nước bẩn thứ hai đến từ Mạch Doãn Lương.
Mạch Doãn Lương quả thật không giống kiểu người dối trá, tâm trạng anh ta từ đầu tới cuối như sắp sụp đổ, thân thể run lẩy bẩy.
Bằng khả năng quan sát và kinh nghiệm giang hồ phong phú, Nghiêm Tiểu Đao đoán Mạch Doãn Lương mắc bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng, nếu chỉ là diễn thì diễn xuất quá cao siêu.
Mạch Doãn Lương không có khả năng ấy, cũng không có ai bịa ra câu chuyện bôi nhọ danh dự bản thân và gia đình mình chỉ để mưu cầu lòng thương hại từ kẻ khác.
Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, Lăng Hà có bí mật, gia thế và người cha của Lăng Hà đều có uẩn khúc.
Lăng Hà có hai bộ mặt, đôi lúc tính tình quái gở, ngang ngược, không hợp lẽ thường, chắc chắn phải có nguyên do.
Lăng Hà chỉ đề cập tới thời niên thiếu xuất ngoại du học, nhưng du học bao nhiêu năm, có từng về nước không, đã từng sống với ai, những điều này thực ra Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn không biết, cũng không đào sâu nghiên cứu.
Trong tư tưởng của hắn, chung tình là chung tình, chung tình bất luận gia thế dòng dõi.
Ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, chính là những lời Lăng Hà nói với hắn.
Lăng Hà vui vẻ như trẻ con, nói rằng, “Tôi cao hơn anh, tôi ôm anh mới hợp.”
Đêm khuya thanh vắng, ánh mắt Lăng Hà hòa cùng với hắn, nói rằng, “Cho anh chọn, tôi dạy anh đánh đàn.”
Những lời này đều là diễn sao?
Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt hồi tưởng, tuy khả năng diễn xuất của người này cao siêu nhất quán, nhưng đôi lúc vẫn tình cờ hé lộ chút chân tình, tất cả đều là thật.
Hắn mua một xâu mứt hồ lô kẹp nhân khổng lồ, ngồi ở ven đường, mặc cho gió lạnh và bụi đất hất tung vạt áo.
Hắn gỡ táo gai, bánh đậu và quýt, chậm rãi ăn từng miếng, liếm vụn đường trên khóe miệng, xác nhận thứ này vẫn giữ nguyên mùi vị như trong ký ức, thi thoảng lẫn vào đôi ba vật lạ, nhưng bản chất vẫn mềm mại ngọt ngào.