Ngược Dòng Vung Đao

Chương 111: Ác Ma Xuất Hiện


Đọc truyện Ngược Dòng Vung Đao FULL – Chương 111: Ác Ma Xuất Hiện


Phe chính nghĩa đã đặt sẵn chiếc cần câu lớn, chỉ đang lặng lẽ chờ đợi thời cơ thích hợp, bên phía cục trưởng Bào cũng không dám chắc thời cơ lúc nào sẽ tới.

Danh môn chính phái không thể tranh chấp với tà ma ngoại đạo, khó tránh khỏi đỡ trái hở phải, ném chuột sợ vỡ bình, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận giữ thăng bằng giữa kỷ cương pháp luật và thước đo đạo đức.

Cũng không thể tung ra những đoạn video bằng chứng do Mạch Doãn Lương cung cấp, sẽ khiến dư luận bùng nổ.
Đêm nay đội nhà Thái Hưng Lâm Loan thảm bại trước Hằng Trung đến từ Quảng Châu, fan hâm mộ hạ cờ quạt, chán nản ủ ê tan cuộc, để lại đống hỗn độn và một tràng chửi rủa.

Cầu thủ đội bạn đã được bảo vệ hộ tống ra ngoài bằng đường riêng từ sớm, tranh thủ lên xe về khách sạn nghỉ ngơi.
Chỉ một người trong đội bạn có nhà ở đây.

Đêm nay công thần ghi bàn chinh phạt đội chủ nhà Bối Gia Hồng không về khách sạn ngủ, mà lặng lẽ tự lái xe đi, chiếc xe trượt vào bóng đêm rực rỡ ánh đèn mênh mông hơi nước của bến cảng Lâm Loan.
Một chiếc xe tối màu khác im lặng bám theo xe của Bối Gia Hồng, người lái xe giấu kín mái tóc dài nổi bật sau chiếc mũ trùm mỏng, không để những sợi tóc bị gió biển thổi tung.
Lăng Hà khẽ nói với người bên cạnh, “Theo chúng tôi điều tra, Tiểu Bối đang tới khu chung cư cao cấp của anh ta ở tân khu Lâm Loan.

Khi anh ta chuyển sang câu lạc bộ Quảng Châu, căn hộ nằm ở vị trí đắc địa này có thể bán được giá rất hời, nhưng hình như anh ta không định bán hoặc cho thuê, vẫn giữ nó lại.”
Nghiêm Tiểu Đao liếc sang Lăng Hà, “Tôi cứ tưởng Bối Gia Hồng không bao giờ muốn quay lại đây, ở một đêm thôi cũng thấy khó chịu chứ.”
Lăng Hà khẽ nhướn mày, sâu xa nói, “Có khi anh ta cố tình giữ lại một nơi để gặp gỡ người nào đó!”
Lăng Hà lái xe rất điêu luyện, tận dụng triệt để mọi cơ hội vượt lên, nhưng tốc độ vẫn đều đặn vững vàng, Bối Gia Hồng nặng nề tâm sự phía trước không hề phát hiện ra…
Tới chung cư cao cấp, Bối Gia Hồng vào nhà, tiện tay bật đèn bàn trong phòng khách.

Ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng màu vỏ quýt, từ rất xa ngoài cửa sổ, Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao đỗ trong góc khuất tại bãi đậu xe cũng nhìn thấy đốm sáng dịu dàng ấm áp này.
Bối Gia Hồng mang cơ thể mỏi mệt vào phòng tắm, lúc bước ra, thân trên rắn rỏi để trần, ngọn tóc ngỗ ngược nhỏ nước, giọt nước trượt xuống theo cổ và rãnh ngực.

Anh thở ra một hơi dài, ngửa mặt ngã xuống sô pha, lúc này mới phát hiện động tĩnh trong phòng, ngẩng phắt đầu lên, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ phòng ngủ!
Người nọ rất cao, lúc bước ra, đỉnh đầu suýt cọ vào khung cửa, chiếc sơ mi cổ tròn bó sát phác họa vóc người cường tráng hữu dũng vô mưu, toàn thân tỏa ra khí thế như vận động viên đô vật, mái tóc cứng còng buộc lại thành chiếc đuôi ngựa nhỏ phía sau đầu.
Bối Gia Hồng thót tim, gần như nhảy bật lên khỏi sô pha, toàn thân lập tức rơi vào trạng trái đề phòng, “… Anh đến đây làm gì?”
“Tiểu Bối, lâu không gặp nhỉ.” Gã đàn ông tóc đuôi ngựa mang vẻ mặt thâm trầm khó đoán, chẳng cần vừa xuất hiện đã giương nanh múa vuốt ra vẻ cùng hung cực ác, hoặc có thể nói, cả thân phận và khí thế của gã đều dư sức trấn áp kẻ khác, không cần thiết phải buông lời dữ tợn ác ôn.

Gã nhếch mép, “Cậu chuyển câu lạc bộ hơn nửa năm, anh muốn gặp cậu đâu có dễ!”
Chữ “anh” này khiến Bối Gia Hồng ghê tởm, hơi nước quanh thân thể đã bốc hơi bằng sạch, anh đứng thẳng trong phòng khách, trừng trừng nhìn gã nọ, “Không có việc gì thì đi mau.”
Anh bật đèn trần, phòng khách sáng bừng lên, tiện tay tắt ngọn đèn bàn màu vỏ quýt.
“Haizzz, Tiểu Bối à, đừng ham hố khoe khoang như thế!” Gã đàn ông buộc tóc đuôi ngựa chẳng buồn khách sáo ngồi xuống sô pha, vung chân lên bắt tréo, “Ông bầu câu lạc bộ treo giải thắng trận này cả trăm vạn, là công thần ghi bàn, cậu độc chiếm bốn mươi vạn rồi, không định cảm ơn anh sao?”
Bối Gia Hồng khinh rẻ hừ một tiếng, “Tôi phải cảm ơn anh?”
Gã nọ phá lên cười sang sảng, điệu cười mang khí thế kinh thiên động địa, phần ngực áo sơ mi bó sát gần như bung ra, “Anh nói cậu nghe sự thật nhé! Nếu không được thủ môn và trung vệ số 3 của đội nhà mở đường cho, Tiểu Bối có ung dung nhẹ nhàng sút vào tận hai bàn như ở chỗ không người thế không? Haizzz – Hai thằng kia đều nhận tiền của anh, hôm nay kiến tạo trận thắng nhỏ trên sân nhà Thái Hưng, bọn anh ‘tạo’ mấy pha bóng để giúp đội Quảng Châu lạc hậu chuyển bại thành thắng đó! Tiểu Bối này, tấm lòng của anh với cậu có tệ lắm đâu nhỉ! Ha ha ha ha…”
Trận đấu quyết định giải bóng cuối năm, nói theo cách của gã này, thắng hay bại chỉ là chuyện nhỏ nhặt được vạch ra trong một khoảnh khắc trước trận đấu mà thôi.
“Tóm lại anh muốn gì?” Bối Gia Hồng khẽ biến sắc.

Nhân vật bí ẩn như thần long kiến thủ bất kiến vĩ này nghênh ngang ra vào chung cư của Bối Gia Hồng.
Hiển nhiên gã không cầm chìa khóa quang minh chính đại bước vào, gã là kẻ không mời mà tới.

Bến cảng Lâm Loan là vùng trọng địa, dày đặc tai mắt, không ai ngờ kẻ bị truy nã gắt gao nhất này lại dám huênh hoang khắp nơi, ngay dưới mũi cảnh sát, xâm nhập vào khoảng không tăm tối hơn cả “vùng tối dưới ngọn đèn”, thành công che giấu chân thân.
Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao chỉ tới muộn một bước, còn đang thắc mắc tại sao ngọn đèn nhỏ màu vỏ quýt bên trong tấm rèm đột nhiên đổi thành đèn lớn? Hai người đâu nghĩ tới chung cư của Bối Gia Hồng đã bị tu hú chiếm tổ chim khách từ lâu!
Cổ thiếu gia Cổ Diệu Đình, oai phong lẫm liệt ngồi trong nhà Bối Gia Hồng.

Nhìn mặt mũi không đoán được gã này bao nhiêu tuổi, “thịt khô” lão luyện hơn “thịt tươi”, khuôn mặt và cánh tay màu bia sậm loang loáng như đồng cổ dưới ánh đèn, hai hàng lông mày và đôi mắt đen sắc sảo cùng tỏa sáng, khí thế men theo viền sô pha, thẩm thấu vào bốn góc phòng khách.
Cổ Diệu Đình rút xì gà, tự cầm một điếu giơ lên mũi thô lỗ hít ngửi, tiện tay đưa cho Bối Gia Hồng một điếu.

Bối Gia Hồng không nhận, cảnh giác đứng im, thực ra chỉ muốn xách đèn bàn đập gã.
Nếu không gặp mặt mà chỉ nghe danh, rất nhiều người sẽ nghĩ đây là một tên hung thần ác sát mặt mũi dữ tợn; nhưng gặp rồi mới biết mặt mũi gã không dữ tợn chút nào, phàm những kẻ bản lĩnh đầy mình, thủ đoạn và tâm địa đen tối vô biên cùng cực, hiển nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường.

Cổ Diệu Đình mang trên người sức hấp dẫn ngời ngời uy phong, ngồi trên sô pha còn chiếm diện tích nhiều hơn kẻ khác, giống như tòa tháp Eiffel sừng sững bất động.
“Mọi người tranh thủ hùn vốn kiếm lời, chúng ta coi như là quan hệ hợp tác mà, Tiểu Bối à, anh cũng cần cậu lắm chứ!” Khi nói chuyện, Cổ Diệu Đình luôn khoe hàm răng trắng, hai mắt sáng rực, nụ cười trông khá đáng sợ.
“Ai hợp tác với anh? Tôi không có hứng thú, tôi không làm.” Bối Gia Hồng cự tuyệt, đã đoán được Đình gia tới vì lý do gì.
Cổ Diệu Đình ngậm xì gà, thong thả bước đến trước mặt anh, hai người cùng chìm trong bóng tối bên vách tường, “Trận tranh top 12 của đội quốc gia ba ngày sau, bọn anh định thua ba bàn.”
“Anh đùa hả?!” Bối Gia Hồng giật nảy mình, trợn mắt nhìn gã nọ.
“Anh nói thật với Tiểu Bối mà, thua ba bàn.” Cổ Diệu Đình không né tránh, cũng nhìn thẳng lại anh.
“… Tôi không quan tâm, anh tìm người khác đi!” Bối Gia Hồng kiên quyết từ chối, vừa quay gót, Cổ Diệu Đình đã vươn tay chống lên tường, chặn kín lối đi của anh.
“Phải là cậu mới được, danh hiệu vua phá lưới của cậu nặng ký nhất, tỉ lệ cược thấp nhất, nhưng tỉ lệ cược phản lưới nhà của cậu lại cao nhất… Cậu không làm thì ai làm?” Cổ Diệu Đình híp mắt cười, nếp nhăn vàng kim lồ lộ.
“…” Bối Gia Hồng giật mình, “Anh muốn tôi làm quạ đen?!”
Đương nhiên, là tiền đạo ghi bàn hạng nhất của đội tuyển quốc gia, Bối Gia Hồng cũng là nhân vật then chốt trong các bảng cá độ, nhưng ai có thể đoán được Bối Gia Hồng sẽ ghi bàn vào lưới nhà? Nhà cái đứng phía sau vươn bàn tay to lớn, lặng lẽ thao túng trận bóng, giả sử Bối Gia Hồng không giành được danh hiệu vua phá lưới, ngược lại sẽ trở thành con quạ đen tốt nhất, fan hâm mộ bóng đá vung tiền đặt cược sẽ mất trắng toàn bộ! Chỉ có rất ít người trong cuộc biết rõ nội tình mới thâu tóm được số tiền cược này, đó chính là dàn xếp trận đấu.
Bối Gia Hồng kinh ngạc một lát, thình lình bùng nổ, “Đây không phải giải đấu vớ vẩn, đcm đây là vòng loại top 12! Đội tuyển quốc gia chỉ có thể thắng không thể bại, thua trận là bị loại khỏi giải, anh không xem đối thủ là ai sao? Trận này thua được sao?!”
Ba ngày sau là vòng loại top 12 World Cup, đội tuyển quốc gia trấn thủ sân cầu “Danh Lưu” tại bến cảng Lâm Loan, nghênh chiến đội Hàn Quốc oan gia đã nhiều năm.

Trận quyết chiến này chính là cuộc so tài giành một vị trí trong top 12, đội tuyển quốc gia chỉ có thể thắng, không được phép bại, bằng không sẽ bị loại khỏi giải đấu.
Ai làm mất bóng, sút nhầm bóng sẽ là tội nhân thiên cổ, không thể gánh vác tội lỗi này.
“Tôi không làm được.” Bối Gia Hồng chém đinh chặt sắt.
“Cưng à, em được lựa chọn sao?” Cổ Diệu Đình vươn một ngón trỏ, đặt trên môi Bối Gia Hồng làm tư thế “suỵt”, “Em có thể dùng lý do chuyển câu lạc bộ ngây thơ để chạy trốn, anh cũng chẳng so đo với em.

Nhưng nếu bên trên có người nhớ em, muốn em trở về, ngay lập tức câu lạc bộ Yên thành sẽ phụng mệnh vung nhiều tiền hơn để mua lại em từ đội Quảng Châu!”
“… Thằng khốn nạn.” Bối Gia Hồng nổi trận lôi đình.
“Muốn về không? Dù sao về Yên thành cũng có nhiều người quen cũ, miền Nam hiu quạnh lắm.” Cổ Diệu Đình nhếch mép, nụ cười như có như không mang đầy ác độc.
Cổ họng Bối Gia Hồng bật ra một lời mắng chửi, khóe mắt lại đỏ hoe.

Khuỷu tay dùng để phòng bị thình lình vung lên, lao thẳng về phía quai hàm gã, lại bị cánh tay cường tráng hơn hẳn của gã bắt lấy, ép trở về.

Hai người đàn ông cao lớn cứng cáp vật lộn, căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng trĩu tới kinh người.
Cơ thể sừng sững như tòa tháp của Cổ Diệu Đình gần như che kín toàn bộ ánh đèn, quyền cước hung hãn và ác liệt!
Bối Gia Hồng bị Cổ Diệu Đình vặn khuỷu tay, đè nghiến vào góc tường, nghe thấy hơi thở nóng rực của gã cộc cằn phả lên vành tai mình, “Mày tưởng bố mày không biết đêm nay mày đợi ai ở đây chắc? Mày chạy, nhưng nó còn ở đây, chạy sao được, chừng nào chúng mày tề tựu đủ, nhớ diễn tiết mục ‘Ngũ mỹ bái thọ’ cho các lão gia nhé? Nhé?”
Đầu ngón tay Bối Gia Hồng lập tức run lẩy bẩy, hào quang nơi đáy mắt bị những lời này đập nát thành mảnh vụn.
“Trận đấu Chủ nhật tùy mày, đừng làm bố mày quá thất vọng là được!” Cổ Diệu Đình tới gặp Tiểu Bối bàn chuyện hợp tác làm ăn, không muốn đánh đập khiến anh không thể ra sân vào Chủ nhật.

Gã tin tưởng lần hợp tác này chắc chắn thành công, bèn cười khẩy vỗ vai Bối Gia Hồng, xoay gót nghênh ngang bỏ đi.

Cổ thiếu gia mặc đồ sẫm màu chui vào một chiếc xe hơi đen, nhanh chóng hòa lẫn trong bóng đêm mịt mờ, biến mất không dấu vết, bên cạnh có vệ sĩ hộ giá, chẳng biết đi tới nơi nào.
Bối Gia Hồng suy sụp ngồi trên sô pha, tắt đèn lớn, một lần nữa bật chiếc đèn bàn màu vỏ quýt, dần thích nghi với ánh sáng ảm đạm trong căn phòng.
Rất nhiều người không biết rốt cuộc Đình gia buôn bán thứ gì, thực ra đi với Bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy, sau lưng có chỗ dựa vững chắc, gã đâu cần làm gì, đảo qua đảo lại giữa các phu nhân trong giới hoàng thân quốc thích, dựa vào cây gậy thần giữa háng là đủ ăn đẫy cả đời.

Chẳng qua người đời luôn có những đam mê kỳ quặc hiếm thấy, bình sinh Cổ Diệu Đình rất thích trò này, ngấm ngầm thao túng hơn hai mươi giải bóng, quyết định thắng bại và sinh tử của hơn hai trăm trận bóng mỗi năm.

Trước đây gã đi lên từ nghề cho vay nặng lãi ở chợ đen, bây giờ vẫn ở chợ đen mở sòng cá độ bóng đá.
Chính bởi vậy, không ai có thể ngờ, vì một trận đấu tranh giải quốc tế vạn người dõi theo, Cổ Diệu Đình đã ra khỏi hang ổ mà gã ẩn náu trường kỳ tại Yên thành, mạo hiểm xuất hiện gần Lâm Loan!
Bối Gia Hồng vắt óc suy nghĩ, đấu tranh hồi lâu, tới lúc khóe mắt gần như xuất huyết, mới lặng lẽ tìm đến số điện thoại nhận được mấy ngày trước, chuẩn bị ấn gọi.
Số điện thoại anh cầm trên tay là của Tiết Khiêm và cục trưởng Bào.

Cả hai người đều đã dặn dò anh, bất cứ lúc nào gặp chuyện cũng có thể báo cảnh sát.
Gọi xong cuộc điện thoại này, cảnh sát sẽ lập tức phong tỏa toàn thành phố, chưa biết chừng sẽ đuổi kịp hành tung của Cổ Diệu Đình, không ngờ gã này từ Yên thành chạy tới đây chui đầu vào rọ, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Thế nhưng, ngộ nhỡ không bắt được thì sao? Có đần cũng biết người mật báo hành tung chính là anh.
Dù lần này Cổ Diệu Đình bị bắt thì làm được gì đây, những kẻ đứng sau sẽ để yên sao? Đội trưởng Tiết và cục trưởng Bào có thể giúp anh không bị “mua” về Yên thành sao? Thế lực đôi bên chênh lệch rõ ràng như vậy, anh nên tin vào ai? Kết cục của anh có lẽ sẽ giống Dịch Hàn ngày trước, mấy hôm sau, cái xác sưng vù đầy vết thương của anh sẽ nổi lềnh phềnh trên mặt biển tại bến cảng Lâm Loan, “tử nạn ngoài ý muốn”…
Mắt khóa trên cửa nhẹ nhàng chuyển động, Bối Gia Hồng cảnh giác, lần này là tiếng mở cửa quen thuộc, cái bóng lách vào cũng là của một người quen thuộc mà anh chờ đợi từ lâu.
Dáng dấp mảnh mai xứng đôi với khôi ngô tuấn tú, son phấn vẫn còn trên da, mái tóc vuốt gel tạo hình sáng bóng, thoạt nhìn đã biết chưa kịp tẩy trang.

Người vội vã từ trường quay của đài truyền hình chạy tới gặp Bối Gia Hồng lúc đêm khuya này chính là Lư “nhất ca”, nghệ sĩ hàng đầu của đài Vệ Thị.
Vừa nãy Bối Gia Hồng cố tình tắt ngọn đèn bàn màu vỏ quýt trong phòng khách, Lư Dịch Luân đỗ xe đối diện bên đường, từ xa trông thấy cửa sổ không sáng đèn, vì vậy không dám vào.
Dù Tiểu Bối đã chuyển tới phương Nam xa xôi, hàng năm hai người vẫn lén gặp gỡ trong căn hộ này để chuyện trò tâm sự.
“Sao thế?” Lư Dịch Luân bình tĩnh cầm lấy bàn tay đầm đìa mồ hôi lạnh của Bối Gia Hồng.
“Cổ Diệu Đình vừa tới, nói trận đấu Chủ nhật phải thua ba bàn… Mẹ kiếp, tôi muốn báo cảnh sát!” Bối Gia Hồng siết chặt điện thoại, dãy số của Tiết Khiêm liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Lư Dịch Luân tinh mắt, liếc thấy dãy số trên màn hình.
“Đừng báo cảnh sát, cậu điên rồi sao!” Lư Dịch Luân giật điện thoại, vội vã xóa số của Tiết Khiêm, tim đập thình thịch.
“… Cậu không tin Tiết Khiêm?” Trong rất nhiều chuyện, Bối Gia Hồng cực kỳ tín nhiệm phán đoán của Lư Dịch Luân.
“Tôi tin đồng chí Tiết, nên mới không muốn cậu hại chết anh ta.” Lư Dịch Luân chém đinh chặt sắt đáp, vài chữ cuối cùng bật ra khỏi kẽ răng, đôi môi và cổ họng khẽ chuyển động, rõ ràng có chuyện muốn nói lại thôi.
Đã hại đội trưởng Lục rồi, đừng hại thêm đồng chí Tiết nữa.
“Báo cảnh sát có ích gì không? Dám bắt không? Có bắt được không? Không bắt được thì sao?…” Lư Dịch Luân ôm lấy Bối Gia Hồng, hai người ôm chặt lấy nhau dưới cổng vòm mờ tối, giống như gian khổ kề sát bên nhau, sưởi ấm cho nhau giữa dòng sông băng hắc ám và giá lạnh.

Đá xong trận này, Bối Gia Hồng không về Quảng Châu cùng các đồng đội trong câu lạc bộ, bởi vì ba ngày sau, đội tuyển quốc gia sẽ nghênh chiến đội tuyển Hàn Quốc để giành vé vào top 12 trên sân nhà Lâm Loan, Bối Gia Hồng ở lại cùng đội tuyển quốc gia, chuẩn bị thi đấu vào Chủ nhật.
Thứ Bảy là ngày tập huấn trước trận đấu, cổ động viên và phóng viên được vào xem.
Đội Hàn Quốc từ xa tới được sắp xếp ra tập huấn trước, vừa vào sân đã phải nghênh đón một tràng âm thanh không mấy thân thiện, cùng với cơn mưa rác thải làm từ chai nước khoáng rỗng và các loại bao bì vỏ hộp.
Đây là gã oan gia mà đội tuyển quốc gia chưa bao giờ đánh bại ở các trận thi đấu chính thức, cứ gặp Hàn Quốc là thua, cứ chiến đấu là thất bại.
Sở dĩ cổ động viên trong nước phản ứng kịch liệt như vậy cũng là bởi quyết tâm báo thù ấp ủ đã lâu, sau bốn năm vất vả mới có thể tái chiến tranh top 12, lại còn trên sân nhà, phải chiến thắng hãnh diện để rửa nỗi nhục xưa, nếu tiếp tục thua đám người kia thì nhảy xuống biển luôn chứ đừng quay lại!
Đội tuyển Hàn Quốc chụm đầu hô khẩu hiệu trước trận đấu, còn bày thế trận đồ án thái cực ngay giữa sân.
“Thái Cực là của chúng tau! Chúng bây đạo văn bọn tau à!” Trên khán đài có fan hô lớn.
“Ha ha ha —” Thêm một tràng vỗ tay và náo loạn.
Các cầu thủ Hàn Quốc xếp thành đội hình rời rạc như phân dê, phẫn nộ đi vào, tan cuộc.

Ngay sau đó, các cầu thủ tinh nhuệ của đội tuyển quốc gia ra sân tập huấn.
Bối Gia Hồng khiêm tốn xuất hiện trong hàng ngũ, đầu hơi cúi, hiển nhiên không hi vọng thu hút quá nhiều ánh mắt.

Nhưng khuôn mặt khôi ngô nổi bật cộng thêm chiếc áo số “11” đại diện cho vị trí tiền vệ đã ấn định việc anh chính là mục tiêu di động cực lớn, là tâm điểm chú ý của toàn khán đài.
Người hâm mộ dồn dập ùa lên trước lưới sắt, các fan gánh trách nhiệm tặng hoa tặng quà còn đặc biệt điên cuồng gào thét hoan hô sau lưới sắt.

Bối Gia Hồng ngẩng đầu, nhẹ nhàng vẫy tay với fan, sau đó vội vã quay đi, tâm sự trùng điệp và gánh nặng khổng lồ hằn lên vầng trán…
Hai fan nữ trẻ trung, make-up duyên dáng hợp thời trang vẫn điềm nhiên ngồi ăn bánh rán và bạch tuộc xiên tại một góc râm mát trên khán đài, lối ăn hùng hổ như rồng như cọp có phần giống với sếp của các cô, hoàn toàn bất chấp son môi và make-up.

Lúc này phát hiện Tiểu Bối ra sân, hai cô gái vội vã bỏ đồ ăn vặt xuống, hòa vào đám đông người hâm mộ, ngắm chuẩn mục tiêu dưới sân, vung vẩy gấu bông, say mê hò hét cổ vũ Tiểu Bối, tức khắc nhập vai fan cuồng.
Bối Gia Hồng chậm rãi chạy theo đội ngũ, sau đó luyện tập phối hợp hai người, ba người, chủ lực và tiếp sức đơn giản.

Là tiền đạo của đội tuyển quốc gia, Bối Gia Hồng chắc chắn phải ra sân ngày Chủ nhật.
Gần cuối buổi, huấn luyện viên còn hướng dẫn Tiểu Bối luyện thêm kỹ thuật sút phạt và gẩy bóng, tập thêm chừng nửa giờ.
Mỗi khi ngoảnh lại, mồ hôi đua nhau chảy xuống từ thái dương Bối Gia Hồng… Vài giọt đọng trên hàng mi cong cong dày rợp, rung rinh hồi lâu, cuối cùng vỡ tan, rớt xuống cùng với tâm trạng của anh lúc này…

Anh không luyện thêm kỹ thuật “Phản lưới nhà”, anh sẽ không làm việc này.
Một tiền đạo, sao có thể sút thủng lưới nhà? Chưa ai làm như vậy, cũng sẽ không ai làm như vậy.
Sau buổi tập huấn là tiết mục giao lưu với fan như thường lệ.
Các cô gái chen nhau xông lên, vây kín xung quanh lan can cầu thang, miệng hô to mấy biệt danh buồn nôn như “Tiểu Bối”, “Bảo Bối” hoặc “Bối Hùng Hùng”.

Bối Gia Hồng nở nụ cười, lúm đồng tiền trên má phải thấp thoáng lộ ra, tâm trạng dịu đi một chút.

Cho dù cả người ướt đẫm mồ hôi, anh vẫn đến kí tên hoặc chụp ảnh chung với người hâm mộ.
Được may mắn trông thấy nụ cười duyên dáng trên khuôn mặt khôi ngô này thật sự không dễ dàng gì.

Hầu hết thời điểm, vẻ mặt Bối Gia Hồng trước công chúng luôn cao ngạo lạnh lùng, rất ít khi tươi cười, không thích tham gia show giải trí và các hoạt động thương mại, đặc biệt không thích bị phỏng vấn, nổi tiếng trong giới là “khó trị”.
Nghe nói người duy nhất đủ sức thu phục, mời được Tiểu Bối phỏng vấn trong đài truyền hình chỉ có một mình Lư Dịch Luân, những người khác hẹn phỏng vấn, anh đều không đáp lại.

Vì vậy người trong giới nói rằng quan hệ của Tiểu Bối và Lư “nhất ca” đặc biệt khăng khít, nhưng vĩnh viễn không đoán được nguyên nhân thực sự khiến cho quan hệ của họ “khăng khít” như vậy…
Hai fan nữ sôi nổi khi nãy tận dụng triệt để cơ hội chen lên trước lan can.

Một cô ngượng ngùng nói, “Bối Hùng Hùng ký tên được không ạ? Người ta thích anh lâu lắm rồi.”
Tiểu Bối không ngẩng đầu lên, im lặng kí tên, lưu loát trôi chảy.
“Ui cha!…” Cô gái bị đám đông phía sau chen lấn dữ dội, bất ngờ bổ nhào về phía trước, lao vào lòng Tiểu Bối, lại đổ mặt ngượng nghịu xin lỗi.

Lúc này Bối Gia Hồng mới liếc mắt nhìn cô.
Đôi cộng sự Song Hoàng này, người phụ trách xin chữ ký là Liễu Huệ Chân, người nấp phía sau thừa cơ đẩy một cú thật mạnh là Mao Trí Tú.

Trong khoảnh khắc Bối Gia Hồng đỡ Liễu Huệ Chân, Mao Trí Tú thò tay từ dưới lan can, nhét một chiếc máy nghe trộm xinh xắn tinh xảo vào ba lô anh đeo trên vai.
Mao Trí Tú như một nàng yêu tinh nhỏ với thân thể mềm dẻo kinh người, chẳng biết loay hoay thế nào, đột ngột tách khỏi đám đông, ngã ngửa xuống dưới lan can!
Nếu camera tình cờ quay được hình ảnh này, sẽ thấy động tác của Mao tiên cô chính là tư thế lộn mèo và rơi tự do từ trên cao vô cùng khó, xoay người 360 độ rớt thẳng xuống trước mặt Bối Gia Hồng, tư thế này còn dũng mãnh hơn pha móc ngược sút bóng của Tiểu Bối trên sân cỏ mấy hôm trước.
Chuyến chạy vặt lĩnh cơm hộp này cũng hăng hái quá mà!
Đám người thét lên chói tai, cho rằng đã xảy ra tai nạn.

Đội y tế cũng khiêng cáng chạy tới, Bối Gia Hồng căng thẳng ngồi xuống quan sát Mao cô nương mặt mũi khổ sở lăn lộn trên đất, “Có chuyện gì thế? Em không sao chứ?”
Tranh thủ lúc hỗn loạn, Liễu Huệ Chân cũng chạy vào sân tập huấn, lặng lẽ gắn thiết bị nghe trộm cực kỳ tinh vi lên túi xách, ba lô, thậm chí cả giày chơi bóng của Tiểu Bối…
Mao tiên cô nhe răng trợn mắt “Ui da”, được Liễu Huệ Chân đỡ ra khỏi hiện trường.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt mọi người, cô nàng khôi phục thái độ bình thường, thoăn thoắt uốn éo cái eo thon, ghé sát vào micro gắn trên áo, “Sếp ơi, xong rồi.”
“Đẹp lắm.” Lăng Hà đứng tại nơi cao nhất trên khán đài, dưới bóng râm của mái che, thỏa thích ngắm nghía và khống chế tình hình dưới sân cỏ từ khoảng cách rất xa.
“Sếp ơi, phần thưởng của em và Huệ Chân hôm nay là bữa tối năm món kiểu Pháp đúng không?” Mao Trí Tú tiện thể tranh công.
“Chiêu ‘tiên cô nhảy tường’ này không tệ, phần thưởng tối nay là một hộp cơm hai mặn một chay, đi theo dõi chung cư của Bối Gia Hồng đi.” Lăng Hà đội mũ lưỡi trai, đôi mắt xinh đẹp có thần giấu trong bóng tối.
Bên kia micro truyền đến lời kháng nghị rầu rĩ, “Làm người ai làm thế —”
“Chiêu này hơi đểu đấy, đội trưởng Tiết đồng ý cho em làm vậy sao?” Nghiêm Tiểu Đao cảm thán, đây chính là chuyện “chẳng cần quen Tiểu Bối cũng làm được” mà Lăng Hà nói.
Nghiêm Tiểu Đao siết chặt lấy eo Lăng Hà từ phía sau, kéo người này vào bóng râm kín đáo bí mật dưới mái hiên.

Hắn cứ vô thức ôm thật chặt, siết thật chặt người trong lòng, hắn lại bắt đầu cảm thấy mông lung và sầu lo, bởi vì trạng thái phấn khích của Lăng Hà lúc này rất giống cái ngày nhàn nhã ngồi trên xe lăn trong sân phơi nhà hắn, mỉm cười ngắm trời biển ngoài bến cảng, lạnh lùng bình luận về cái chết của ngài Mạch, chẳng chút sợ hãi dang rộng hai tay nghênh đón cơn bão đang ùa tới từ phía xa xa.
Lại thêm một trận mưa gió sắp ầm ầm trút xuống.
“Tôi không xin chỉ thị của Tiết Khiêm.

Nếu hỏi được khẩu cung và tin tức thì đội trưởng Tiết đã hỏi rồi, chúng ta tìm Bối Gia Hồng làm gì nữa? Chắc chắn anh ta không nói đâu, nhưng máy nghe trộm sẽ khiến anh ta chủ động khai thật toàn bộ tình hình.” Lăng Hà cực kỳ kiên định với kế hoạch đã đặt ra.
Mỗi lần giẫm lên ranh giới, nhất định ngài Lăng sẽ không mảy may do dự lựa chọn phương thức “hữu hiệu nhất để đạt được mục đích”, quyết không chần chờ lưỡng lự giữa quy tắc và đạo đức.

Nghiêm Tiểu Đao phát giác, đối với những chuyện này, tác phong làm việc của Lăng Hà rất giống Tiết Khiêm, lần trước đội trưởng Tiết chỉ huy bọn họ tông vào xe của Quách Triệu Bân trên đường cao tốc, thậm chí còn không báo cáo, xông thẳng vào hang ổ của Lương Thông, khi ấy hắn đã nhận ra.
Cảnh sát lần lượt mời Bối Gia Hồng và Lư Dịch Luân đến uống trà, vì liên quan tới vấn đề riêng tư nên không đánh động người ngoài giới.

Cả hai cùng im lặng thừa nhận thân phận trong danh sách “Kim chuyên bảo điển”, từng nhân vật có liên quan, theo từng chi tiết được tiết lộ, đầm nước dơ dáy đã đục lại càng thêm đục ngầu, trầm tích và các nhánh sông ngầm dưới mặt nước năm xưa càng thêm phức tạp, mặt đầm phủ đầy bùn nhão này đủ khiến những người tâm trí không kiên định chùn bước nản lòng.
“Tại sao em chỉ nghe trộm giám sát Tiểu Bối mà bỏ qua Lư ‘nhất ca’?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi.


Dường như Lăng Hà rất hứng thú với Bối Gia Hồng.
“Phần lớn thời gian Lư Dịch Luân chỉ ở trong vùng này, rất ít khi rời khỏi Lâm Loan, phạm vi giao thiệp rất rộng, có thể nhắm vào người này bất cứ lúc nào.

Nhưng Bối Gia Hồng thì khác, hiếm khi anh ta trở về xuất đầu lộ diện tại đại bản doanh Lâm Loan, vì hai trận bóng mà bị ép ở lại một tuần, hiển nhiên anh ta không tình nguyện, nhưng lại không thể không về.

Ước chừng rất nhiều người đang vô cùng ‘nhung nhớ’ anh ta, nhớ anh ta muốn chết!” Lăng Hà khẽ nói.
Nghiêm Tiểu Đao đột nhiên cảnh giác, “Chẳng lẽ ‘những người’ đó sẽ đến đây để gặp Bối Gia Hồng sao? Thế thì lớn gan quá.”
“Không đâu, lâm hạnh nơi đất khách mệt lắm, thà gọi anh ta tới địa bàn của mình để lâm hạnh còn hơn, phù hợp thân phận hơn.” Lăng Hà lạnh nhạt cười khẩy, chuyển đề tài, “Có điều, nếu chúng ta may mắn, biết đâu vị chó săn mang tên Cổ thiếu gia lại đến thì sao!”
Lăng Hà vẫn đang suy đoán bóng người cao lớn rời khỏi chung cư của Bối Gia Hồng đêm hôm trước là ai, bọn họ lưỡng lự trong bóng tối, có khả năng nhất thời sơ suất, bỏ lỡ nhân vật mấu chốt nào đó, chẳng lẽ gã đó gan lớn bằng trời tới vậy sao?…
Tối hôm đó, Bối Gia Hồng vẫn tách khỏi đội hình tập huấn, một mình quay lại chung cư.
Đây chính là đãi ngộ dành cho siêu cầu thủ hạng nhất của đội.

Cầu thủ bình thường tuyệt đối không dám nói ra điều này, nhưng vài siêu cầu thủ thâm niên trong đội dám yêu cầu thêm đãi ngộ, ví dụ như hết trận không về đội mà ra ngoài ngủ, rõ ràng chính là nhịn không nổi, muốn ra ngoài thăm người thân hoặc tìm chỗ nào đó phóng đãng chơi bời.
Bao con mắt bủa vây giám sát khu chung cư không nhìn thấy Cổ thiếu gia trong danh sách truy nã, mà lại thấy Lư “nhất ca”.
Lư Dịch Luân đội mũ rộng vành, che khuất kiểu tóc và hơn nửa gương mặt, cúi đầu vội vã đi vào cổng chung cư, bất cẩn va phải một người ngay tại khúc quanh, thoáng lảo đảo.
Chàng trai cưỡi ván trượt lướt qua anh, không thấy rõ mặt, đầu đội mũ lưỡi trai, chùm tóc đuôi ngựa thò ra khỏi lỗ hổng sau mũ, áo trắng bay bay trong bóng đêm trông có phần kỳ quặc.

Giờ này vẫn có người trượt ván trên đường sao?… Lư Dịch Luân ngẫm nghĩ, rồi vội vã lách vào chung cư.
Lư Dịch Luân phong trần sương gió bước vào căn hộ, mười ngón tay ẩm ướt vì hơi lạnh nơi bến cảng lúc đêm khuya, đột ngột bị người đang sốt ruột chờ đợi bắt lấy đôi môi!
Bối Gia Hồng trút hết tất cả phiền muộn và âu lo vào nụ hôn này, khát khao mút lấy đầu lưỡi người kia, liếm láp hàm răng và cổ họng, đè Lư Dịch Luân lên ván cửa, thân thể run bần bật, ôm người kia thật lâu…
“Hai chúng ta đi nhé, đi dứt khoát, đi thật xa khỏi chỗ này, mãi mãi!” Bối Gia Hồng nhìn thẳng vào mắt Lư Dịch Luân, hổn hển thở, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu định đi đâu? Hai chúng ta đi thôi sao?” Lư Dịch Luân cũng nhìn thẳng vào anh.
“Xuất ngoại, đi đâu cũng được! Tôi không muốn quay về, bây giờ tôi cứ bước vào sân cỏ là như bước vào cơn ác mộng, đcm nó tôi chỉ muốn nôn! Vừa thi đấu, tôi vừa muốn nôn ngay trên sân!!” Bối Gia Hồng nghẹn ngào, không thể khống chế cảm giác nôn khăn quặn thắt từ dạ dày ập lên, lần nào anh cũng nôn thốc nôn tháo, nôn tới đỏ hoe đôi mắt.
Xem ra không chỉ một mình Lăng Hà mắc phải triệu chứng nôn mửa này.
“Chỉ sợ Cổ Diệu Đình vẫn ở Lâm Loan, chắc chắn ngày mai gã sẽ chăm chú quan sát cậu, nếu cậu không dàn xếp trận bóng này cho gã, nhiều khả năng cậu sẽ chịu thiệt đó.” Lư Dịch Luân cố gắng giữ bình tĩnh, ngón tay vuốt ve phần hõm gáy lộ ra dưới mái tóc rất ngắn của Bối Gia Hồng.
“Để thua trận này ấy hả?… Mẹ kiếp, trận này không thể đá được cách khác!” Đôi môi Bối Gia Hồng run rẩy, phẫn nộ và sợ hãi dệt thành đồ án ngay trước mắt anh.
“Thả ba bàn thua, sau đó… Sau đó chúng ta tìm cách xuất ngoại trốn đi.” Lư Dịch Luân đột ngột ôm chặt Bối Gia Hồng, vuốt ve an ủi, “Trận này cậu cứ thua đi, đừng ngoan cố phản kháng, đừng quan tâm những người khác! Tôi không muốn cậu bị thương, thua thì cứ thua đi…”
Đèn hoa thắp sáng bóng đêm, chàng trai cưỡi ván trượt lượn một vòng quanh khu chung cư, hướng về phía chiếc xe hơi màu đen nấp bên đường, cất ván trượt, lên xe.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên ghế lái, bưng phần cơm ngài Lăng nấu ăn ngấu ăn nghiến, sushi cá chình và sushi cá hồi nặn bằng tay này ngon quá.
Ngài Nghiêm luôn thương hương tiếc ngọc, trân trọng các cô nương, chủ động cho Trí Tú Huệ Chân nghỉ ngơi, tự mình trực đêm cùng Lăng Hà.
Hắn vừa cắm cúi ăn vừa phát giác, phá giới rồi, đã thề dứt khoát không ăn cơm Nhật mà, mẹ kiếp!
Hắn thầm chửi một tiếng, nhưng tay nghề của người thương điêu luyện quá, không đành lòng lãng phí, thôi thì hung hãn ăn sạch luôn.
Hắn liếm ngón tay, thưởng thức khuôn mặt nghiêng xinh đẹp và mái tóc đuôi ngựa của Lăng Hà, “Biết trượt ván nữa cơ đấy? Có gì em không biết không?”
Lăng Hà gỡ hạt cơm dính trên khóe miệng hắn, tự mình liếm sạch, cười nói, “Hồi trung học và đại học, ai chẳng cưỡi ván trượt đến trường.”
Nghiêm Tiểu Đao nhướn mày, “Cưỡi cho đẹp trai à?”
Lăng Hà đáp lễ, “Đẹp trai sẵn rồi, đẹp hơn cho ai xem?”
Nghiêm Tiểu Đao híp mắt chất vấn, “Chậc, hồi đại học có bao nhiêu người theo đuổi em thế, một người hay một đại đội?”
Lăng Hà cười nhạt, “Một đại đội? Anh nói hồi tiểu học hả?”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Đ*t, chắc ở đâu em cũng là hoa khôi trường phải không?!”
Lăng Hà trưng vẻ mặt kênh kiệu rất đương nhiên, bên ngoài tạt giấm đổ dầu vào lửa, nhưng lại kéo tay Nghiêm Tiểu Đao, thô lỗ deep throat ngón tay mà Tiểu Đao vừa tự liếm kia!
Đầu lưỡi Lăng Hà liếm láp ngón giữa của Tiểu Đao, hưởng thụ từng nếp gấp, chầm chậm liếm tới đầu ngón tay, hôn lên những vết chai ấm áp vừa thô ráp vừa dày, mút mát tới khi lông tóc cả người Nghiêm Tiểu Đao dựng đứng, máu nóng ồ ạt dồn về thân dưới…
Lăng Hà liếm xong thì ngạo nghễ tách ra, không nói nhảm nữa.
Chưa bao giờ nói những lời buồn nôn, thế nhưng Tiểu Đao à, tôi yêu anh đến mức này, anh còn quan tâm bao nhiêu người theo đuổi tôi sao?
Đêm khuya vắng lặng, thỉnh thoảng tâm trí Nghiêm Tiểu Đao cũng bay xa, “Tiếc là khi đó chưa được quen em, tôi là thằng thất học, nếu được quen em ở trường, được cùng đi học, cùng lên lớp với em thì tuyệt biết bao!”
Sóng mắt Lăng Hà khẽ lay động, quả thật không biết nói gì.
Nghiêm Tiểu Đao không biết mình vừa giẫm phải mìn ở đâu, nhưng cũng nhận ra khóe mắt Lăng Hà đột nhiên ướt át.

Hắn dùng bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve tấm lưng Lăng Hà, Lăng Hà im lặng hôn lên hai gò má hắn, luôn dùng cách này để nói cho hắn biết: Không sao, không cần lo lắng cho tôi.
Lăng Hà đeo ống nghe lên, bật thiết bị nghe lén gắn trên xe, chỉ nghe vài câu đã ngẩng phắt đầu, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn và sửng sốt vì bắt được tin tức ngoài ý muốn.
Giọng Lăng Hà khẽ hổn hển, “Có khả năng Cổ Diệu Đình đang ở Lâm Loan, không ngờ lại vì trận đấu này?”
“Trận đấu ngày mai có người khống chế, tỉ số sẽ là 0-3, có thể sẽ có rủi ro trong trận đấu!”
“Tiểu Đao, báo ngay cho cục trưởng Bào và Tiết Khiêm! E rằng chúng ta không có đủ 24 giờ, rất có khả năng người chúng ta đang tìm sẽ xuất hiện tại trận đấu Trung Hàn ngày mai!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.