Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 57: Ăn Thịt Không Nhả Xương


Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 57: Ăn Thịt Không Nhả Xương


Lại một dòng chữ còn chướng mắt hơn cả chủ nhân của nó.
“Trấn Ảnh, em mới mua cho anh một chiếc cà vạt, còn làm món ăn anh thích nữa, đến chỗ em nhé.

Em đợi anh.” Một icon hình trái tim.
Nhạc Ca nhíu mày, bàn tay nắm điện thoạt khẽ siết chặt lại.

Cô ta còn muốn công khai đến mức độ này sao, đúng là không còn liêm sỉ gì nữa.

Nhạc Ca vứt điện thoại xuống giường, giậm chân bước ra khỏi phòng.
Nhưng cô không cam lòng, đột nhiên lại quay lại, cầm điện thoại hắn lên.

Chụp một tấm ảnh hắn đang nằm trên giường, chăn che đi nửa người, nhưng chỉ nhìn qua bả vai là có thể nhận ra hắn không mặc áo.

Hắn nằm nép qua một bên, một bên còn lại có vẻ như có người vừa đi, gối vẫn còn hơi lệch, khẳng định đang ngủ cùng ai đó.
Nhạc Ca lập tức gửi tấm hình đó đến cho Dương Yến, cô không quên kèm theo một dòng tin nhắn.
“Ngủ rồi!!”
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô muốn chọc tức cô ta, ít ra cũng phải thể hiện rằng mình đang vô cùng yêu thương hắn ta mới đúng.

Vậy là cô đành xoá đi, viết lại.
“Anh ấy ngủ chưa dậy, không cần cà vạt của cô đâu, cũng không cần thức ăn của cô.

Không phải đồ tôi nấu, anh ấy sẽ không ăn.

Thân!”
Nhắn xong, cô vội xoá hết tin nhắn mình gửi đi, để điện thoại lại chỗ cũ.

Nhìn bộ mặt vô can ngủ li bì của hắn mà bực mình.

Cô với tay đến lén nhéo mũi hắn một cái.

Sau đó tức tốc chạy trốn.
Sau khi cô đi rồi, Nam Trấn Ảnh mới mở mắt.

Thực ra hắn đã thức dậy từ lâu rồi, từ lúc cô nghịch ngượm ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Nhưng hắn bỗng dưng lười nhác thức dậy, cứ nằm ở đó mặc kệ cho vật nhỏ đùa giỡn mình.
Hắn cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Có một tin nhắn của Dương Yến gửi đến, hắn đọc xong khuôn mặt bỗng sa sầm lại.

Cô ta nghĩ mình có thể ủy hiếp được hắn sao.

Thế nên mới không sợ gì mà coi như hắn là kẻ có thể dắt mũi.

Hắn không sợ Dương Yến, chỉ là hắn không muốn Nhạc Ca nghĩ ngợi hiểu lầm hắn.

Khó khăn lắm mới có những ngày tháng yên bình này.

Hắn rất sợ sẽ đánh mất nó.

Nhưng hắn lại không biết, có những thứ càng cố gắng che đậy thì sẽ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn, và có những thứ, càng cố níu giữ thì sẽ càng dễ tuột khỏi tầm tay.
Điện thoại hắn có chức năng nhớ tạm, nếu không vào mục xoá vĩnh viễn thì sẽ không xoá được tin nhắn.

Kết quả là hắn mở tin nhắn gửi đi thì thấy bức ảnh chính mình.

Khoé miệng hắn giật giật.


“……không cần cà vạt của cô…cũng không cần thức ăn của cô.

Không phải đồ tôi nấu, anh ấy sẽ không ăn.

Thân!”
“Thân??”
Giọng điệu của Nhạc Ca khiến hắn không khỏi buồn cười.

Tin nhắn của Dương Yến làm hắn ghét bỏ đến bao nhiêu thì tin nhắn của cô lại khiến hắn yêu thích bấy nhiêu.

Cô gái nhỏ này của hắn, không dễ bị bắt nạt đâu.

Cô rất quyết liệt là đằng khác.

“Thân” ư? Phải, chỉ một từ thân thôi đã đủ khiến đối phương tức điên máu rồi.
Trái với nụ cười cưng chiều đầy yêu thương này của hắn.

Vẻ mặt của Dương Yến khi đọc được tin nhắn lúc này thật không thể khó coi hơn được nữa.

Chiếc điện thoại trên tay cô ta đã bị đập nát tan nát dưới sàn nhà.

Những món ăn thịnh soạn trên bàn cũng đã bị ném hết xuống nền.
Nam Trấn Ảnh không do dự xoá số điện thoại của Dương Yến, sau đó lại tháo sim ra, bẻ đôi, vứt xuống thùng rác nhỏ bên cạnh.
*****
Hắn bước xuống nhà, chỉ thấy Nhạc Ca đang ngồi ăn sáng.

Từ đầu đến cuối chẳng liếc nhìn hắn một cái.

Hắn biết cô đang giận hắn.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến tin nhắn lúc nãy, hắn không nhịn được mà cười thật ngọt ngào.
Thím Trần nhìn thấy hắn, tươi cười nói.
“Thiếu gia, mau ăn sáng đi, hôm nay thím nấu nhiều món ngon lắm.

Có món cậu thích đấy.!”
Hắn nhìn trên bàn, rất nhiều món.

Nói là ăn sáng nhưng lúc này đã gần trưa rồi, thế nên thím Trần mới nấu nhiều một chút, cũng là để Nhạc Ca bồi bổ thân thể.
“Cháu không muốn ăn mấy món này.”
Đột nhiên hắn nói.
Thím trần ngạc nhiên.
“Vậy…thiếu gia thích ăn món gì, thím nấu cho cậu ăn!”
Nhạc Ca đang cúi đầu ăn, vội liếc mắt với hắn.

Thím Trần nấu cả buổi sáng, lại nấu toàn món ngon.

Hắn ta thường ngày đâu có kén chọn như thế.

Hôm nay giở tính trẻ con ra làm gì.
“Không ăn thì thôi, đỡ tốn gạo!” Cô cộc cằn nói một tiếng, lại cặm cụi ăn.
Đôi mắt hắn có ý cười, chống tay lên bàn, dán mắt nhìn cô.
“Không phải đồ ăn em nấu, tôi sẽ không ăn.”
Phụt! Một tiếng, ngụm canh trong miệng cô liền phụt ra ngoài.

Lời nói này, sao quen thuộc thế nhỉ.


Đây chẳng phải là tin nhắn cô đã gửi đi hay sao? Nhưng hắn đọc được tin nhắn ấy là không có khả năng, cô đã xoá rồi cơ mà.

Chắc chắn là hắn chưa đọc được.
Nam Trấn Ảnh nhìn cô đầy cưng chiều, trong lòng tràn đầy yêu thương.

Hắn rút khăn giấy bên cạnh, dịu dàng lau cho cô.
Thím Trần nhìn hắn cười tủm tỉm, hoá ra là muốn trêu chọc Nhạc Ca chứ kén ăn cái gì.

Bà liền cất tạp dề, lặng lẽ đi ra ngoài, trả lại bầu không khí lãng mạn cho hai người.
Nhạc Ca có chút chột dạ, tự động lấy khăn lau miệng mình.

Quay đi chỗ khác.
“Đồ ăn trên bàn ấy, không ăn thì nhịn, tôi không nấu!”
Hắn cười cười, từ góc độ này, hắn có thể thấy được gò má ửng hồng của cô.

Cô đang xấu hổ? Hay đang ngại ngùng?
“Nhịn cũng được, bất quá, tôi sẽ ăn thứ khác thay cơm….”
Nhạc Ca quay mặt lại trừng hắn.
Nam Trấn Ảnh cố lẩn tránh cái nhìn của cô, giả vờ đứng dậy.
“Tôi cũng không thiếu chỗ ăn…”
Nhạc Ca bực bội, “tôi không thiếu chỗ ăn”.

Vậy là hắn đã đọc tin nhắn của Dương Yến, biết cô ta đã chuẩn bị một bàn tiệc nằm đợi hắn tới.

Biết thế, cô xoá luôn tin nhắn của cô ta cho rồi.
Nhưng mà, tại sao cô phải tức giận khi hắn đi cùng người phụ nữ khác chứ.

Tại sao cô lại giở thói ích kỷ như vậy.

Lẽ nào là ghen ư? Giống như trước kia, khi đám người Tư Vũ bám lấy A Tứ, cô liền tức giận với họ, khó chịu với anh.

Nhưng đây là Nam Trấn Ảnh, dù cho cô đang nghi ngờ thân phận của hắn.

Nhưng lúc này đây hắn chính là Nam Trấn Ảnh, không phải A Tứ của cô.
Không, không thể nào, cô chỉ là, chỉ là nhìn ra trong hắn hình bóng của người cô yêu thương mà thôi.

Phải, chính là như vậy.

Cô tự an ủi chính mình bằng những suy nghĩ đó.
Hắn đứng dậy đi, lòng cô bồn chồn không yên.

Lẽ nào hắn lại đến ăn cùng Dương Yến, sau đó cô ta tặng hắn chiếc cà vạt cô ta mua, sau đó, sau đó nữa…..Không! Cô không cho phép nó xảy ra.
Cô bỗng kéo tay hắn lại, giọng ấm ức.
“Ăn gì!”
Khoé miệng hắn cười, cô gái nhỏ này rõ rằng là muốn giữ hắn lại.

Thế mà làm như là ủy khuất lắm vậy.
“Em nói gì?”
“Anh muốn ăn gì!” Cô lý nhí.
Hắn trau mày, giả bộ nghe không rõ.
“Em nói nhỏ quá, tôi không nghe rõ?”
Cô trợn mắt nhìn hắn.
“Bây giờ anh muốn ăn gì!?”

Hắn vẫn giả vờ nghóng tai.
“?”
Nhạc Ca thật muốn đá hắn ra khỏi cửa cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức xuống.

Nghiến răng căm phẫn.
“Anh….anh muốn ăn món gì, tôi nấu cho anh ăn.”
Trong lòng Nam Trấn Ảnh có cảm giác thoả mãn hơn bất kỳ chiến thắng súng đạn nào trên sa trường.

Cô gái nhỏ này quật cường như thế, vậy mà lúc bị khuất phục trong lòng hắn lại đáng yêu đến chết người.
Những ngón tay xinh xắn mảnh mai níu lấy ống tay áo hắn như cành hoa xinh xắn.

Nhìn thôi đã muốn nâng niu.

Hắn không nhịn được cầm lấy tay cô, bao trọn trong hai lòng bàn tay thật lớn của hắn.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng bấy lâu nay bỗng hiện lên một nét ngây ngô khiến cho Nhạc Ca nhìn vào có chút thẫn thờ.
“Tôi muốn ăn bánh kem.”
“Bánh kem?” Nhạc Ca ngạc nhiên, tự dưng hắn lại đòi ăn bánh kem làm gì.
“Phải!”
“Không được, gần trưa rồi, bánh kem chỉ là món tráng miệng, không tốt cho dạ dày.”
“Nhưng tôi chỉ muốn ăn bánh kem thôi!”
“Muốn cũng không được, anh là quân nhân, chế độ dinh dưỡng cũng không thể bất thường như vậy được, ăn đã không đúng bữa thì thôi, nhưng phải ăn đủ dinh dưỡng, đủ hàm lượng.

Anh lúc nào cũng nghiêm chỉnh như thế, ngay đến cả việc ăn uống cũng không thể tự mình ghi nhớ thì còn có thể làm gì.

Sức khoẻ không phải là thứ có thể mang ra chơi đùa, nếu anh cứ sống như vậy sớm muộn cũng sẽ bệnh tật.

Đừng tưởng sức khoẻ mình tốt thì có thể coi thường…”
Nhạc Ca luyên thuyên, chợt nhận ra hắn đang chống cằm nhìn mình không rời một phút.

Cô liền đưa tay sờ mặt, bối rối.
“Mặt…mặt tôi có dính gì sao?”
Hắn gật đầu.
Cô vội vã rút lấy khăn giấy định lau đi.
“Ở đâu, dính gì vậy?”
Tay hắn trơn mớn trên khuôn mặt cô, ánh mắt chứa biết bao dịu dàng, thương yêu.

Chợt nói.
“Dính…..một chút đáng yêu.”
Nhạc ca ngẩn ngơ một hồi, phải một lúc sau cô mới nhận ra hắn đang nói gì.
“Anh trêu tôi!” Cô trừng mắt đập vào ngực hắn.

Hai má đỏ đến tận mang tai.
Nam Trấn Ảnh ngọt ngào trong lòng.

Hoá ra cô còn có lúc xấu hổ như vậy, nhưng mà, thực ra hắn không hề trêu cô, cô thật sự rất đáng yêu mà.

Đáng yêu đến nỗi khiến hắn yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

Cho dù dâng cả thế giới này đến cho cô cũng không bao giờ đủ.
Nam Trấn Ảnh dường như chẳng hề hấn với lực đánh của cô, ngực hắn rắn như đá, cô đánh hắn.

Hắn liền nắm hai tay cô lại, kéo toàn bộ người cô vùi trong ngực hắn.

Vẻ mặt hắn không còn tươi cười được nữa, ngược lại có chút lo lắng,
“Đừng đánh nữa, đánh hỏng trái tim tôi, em sẽ ở đâu?”
Nhạc Ca bị ôm thật chặt, vành tai áp lên ngực hắn, trái tim hắn đập từng nhịp đều đặn, thế nhưng nhịp tim của cô từ câu nói ấy đã mất khống chế từ lâu.

Nam Trấn Ảnh càng ngày càng khiến cô bấn loạn.

Hắn nói vậy có rất nhiều nghĩa.

Nhưng nghĩa gần nhất, cô đã lỡ hiểu mất rồi.
“Anh….” Cô lại vung tay lên, cô không định đánh hắn nữa, chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi vòng tay hắn.

Nhưng hắn lại kéo cô trở lại.


Đem bàn tay nhỏ bé của cô lên môi.
“Bàn tay nhỏ bé như vậy, đánh tôi, tôi chỉ sợ em đau…!”
Trái tim Nhạc Ca như đang nằm trong trận địa chờ giặc tới.

Mỗi bước đi đều khiến nó rung chuyển.

Từ ngày cô quyết định mở cửa trái tim, thật không ngờ sẽ khiến bản thân thất bại đến đường cùng như vậy.

Ở cùng người đàn ông này nhiều năm như thế.

Hoá ra định lực của cô cũng chẳng thuộc loại kiên cường gì.

Tại sao ư, chẳng phải là chỉ vì một câu nói của hắn thôi mà trái tim cô đã chào thua rồi hay sao.
Thôi vậy, đã thua thì phải thua thật oanh liệt.

Huống chi, người đàn ông này.

Có lẽ….đã thay đổi thật rồi.
Dù cho hai người là một, dù hắn là Nam Trấn Ảnh, không phải A Tứ của cô, cô vẫn hưởng thụ cái ôm này.

Thực sự Nam Trấn Ảnh không xấu.

Chỉ là hắn và cô vốn tương khắc.

Hắn ngang ngược ngạo nghễ, nếu Nhạc Ca muốn là ánh sáng của mặt trời thì hắn chỉ có thể đem đến cho cô tăm tối của biển sâu địa ngục.
Nhưng có ai biết trước được, so với thứ ánh sáng ấm áp ấy, sẽ có ngày, đến cả địa ngục cô cũng không tiếc thân lao xuống.
Ôm một lúc, hắn chợt nhận ra khuôn mặt cô gái nhỏ trong tay đã đỏ đến chín cơm được rồi.

Hắn cười khổ buông cô ra.

Người con gái nhạy cảm này, lúc trên giường cũng đâu đến nỗi xấu hổ như vậy.

Nhìn vào, thật muốn hôn.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Hắn đâu phải kẻ không biết tiết chế.

Nhưng sai rồi, hắn thực sự là kẻ không biết tiết chế.
Vừa buông cô ra, hắn đã không nhịn được mà hôn một phát lên môi cô.

Cái hôn thật nhanh thật nhẹ nhưng để lại là muôn ngàn dư âm tê dại.
Nhạc Ca mắt trợn tròn che miệng lại đứng hình mất mấy giây, chỉ thấy gương mặt Nam Trấn Ảnh chưa hề thoả mãn, hắn mỉm cười, rõ ràng là vô cùng đẹp đẽ, nhưng cô lại thấy nó rất nguy hiểm.

Thật đáng sợ, cô lùi về sau, tức tốc vừa ôm miệng vừa chạy vào phòng bếp.
Hắn nhìn theo cô, tựa lưng lên ghế, ngón tay vân vê môi mình, hương vị người con gái này thật mê hoặc.

Tại sao đến tận bây giờ hắn mới được thưởng thức nhỉ.

Phải chi sớm hơn thì tốt biết mấy.
Nhạc Ca đứng trước bồn rửa tay vội vàng xả nước.

Áp khuôn mặt nóng bừng xuống nước lạnh, thật lâu sau cô mới có cảm giác đang thở.

Người đàn ông kia thực nguy hiểm.

Người ta nói, sống lâu ngày với hổ có ngày bị ăn thịt quả không sai.

Cô không những bị hổ ăn thịt, mà còn bị ăn đến thê thảm, ngay cả xương cũng không nhả.

Đã thế, cô còn là kẻ tự nguyện bị ăn thịt nữa chứ.

Thật mất mặt mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.