Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 55: Bạc Thận Nổi Thú Tính
Rõ ràng là nhà hàng lãng mạn, không ngờ lại có một căn phòng trông như thế này.
Bày trí không khác gì quán bar.
Mùi rượu mạnh nồng nặc pha lẫn mùi nước hoa phụ nữ, mùi thuốc lá đàn ông tẩm trong không khí sặc vào mũi cô.
Thanh Thanh theo bản năng đưa tay lên che mũi.
Chính xác đây là mùi hương của thác loạn.
Thế nhưng điều khiến cô kinh ngạc không chỉ là những thứ đó, mà là cảnh tượng trong đó.
Vài cặp nam nữ quấn lấy nhau hành động rất mãnh liệt, không hề có chút đứng đắn.
Kể cả có người nhìn thấy họ vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, giống như trời có sập cũng không thể ngăn cản chuyện tốt của họ.
Cô hốt hoảng nhanh chóng quay mặt đi, thế nhưng đã kịp nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Và hình như người đàn ông ấy cũng đã kịp nhìn thấy cô, ánh mắt hắn sắc như dao, toàn thân dù trong căn phòng đầy mê muội cũng không làm vấy bẩn tư thái của hắn.
Thanh Thanh vội vã cúi người rối rít.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi nhầm phòng!!”
Sau đó nhanh chóng đóng cánh cửa ấy lại.
Trái tim cô như vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Run lẩy bẩy, dù cho hai chân đã không còn vững vẫn cố gắng chạy đi thật xa.
Ánh mắt ban nãy của hắn thật quá đáng sợ.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Nhưng người tính chẳng bằng trời tính.
Khi cánh cửa ấy sắp đóng lại thì bỗng bị một lực kéo ra.
Bàn tay cô đặt trên nắm cửa cũng vì lực ấy mà dồn vào trong, cả người cô đổ về phía trước.
Bộp một tiếng, chẳng biết tại sao đầu cô lại va vào một người đàn ông.
Hắn mặc vest đỏ, tóc chải ngược ra sau bóng loáng, cả người sực lên mùi nước hoa.
Gương mặt hắn ta trắng nõn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, môi mỏng còn dính chút son môi của phụ nữ.
“Sao bây giờ cô mới đến….” Hắn nhìn cô.
Thanh Thanh vẫn còn chưa ý thức được lời hắn nói, cô nhìn ra đằng sau mình, đâu có ai.
Lẽ nào hắn nói với cô.
“Anh hỏi tôi sao?”
Hắn ta đưa tay nâng cằm cô lên, lông mày sắc sảo có chút nhíu lại.
“Đêm nay tôi bao cô, ngoan ngoãn một chút, đừng bày trò…tôi không thích lạt mềm buộc chặt, rất ấu trĩ.”
Đầu Thanh Thanh vốn là tổ hợp giữa đất và nước, chính là bùn nhão.
Lời nói đánh đố trí tuệ của hắn, cô từ chối hiểu.
Thanh Thanh gạt tay hắn ra khỏi mặt mình, cúi đầu lùi lại.
“Xin lỗi…tôi đi nhầm phòng rồi, tôi xin phép!”
Thanh Thanh thật hận đã không nghe lời Đại Ngư uống thật nhiều sữa.
Bây giờ đầu óc cô chẳng khác gì một đứa não cá vàng hậu đậu, đã quên phòng thì thôi đi, đằng này lại còn đi vào nhầm phòng, còn bị xem là gái bán hoa.
Nếu cô còn không nhanh chóng rời khỏi đây, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi này mất.
Cô quay đầu mở cửa trở ra, bỗng nhiên cánh tay hắn đã chắn ngang dồn cô lại, đằng sau là cánh cửa, trước mặt cô là hắn.
Đôi đồng tử xinh đẹp co lại.
Người phụ nữ này đúng là rất thích làm giá, mẹ nó, dám làm lơ ông đây.
Chán sống.
“Cô muốn bao nhiêu tiền?” Hắn gằn giọng.
Những kẻ còn lại trong căn phòng đều vì động tĩnh từ cô mà hướng hết ánh mắt về đây.
Có lẽ, ánh mắt như chim ưng của một người nào đó cũng đang hướng về cô.
Hai bàn tay cô đổ mồ hôi.
“Anh gì ơi…hình như anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đi nhầm phòng, tôi không phải người anh cần tìm!”
Đám người kia nhìn một màn này, ha hả cười khiêu khích hắn.
“Bạc Thận, cậu cũng có ngày bị gái gọi từ chối à ha ha.”
“Phải đấy, một con đàn bà làm giá, thiếu gia cậu thiếu đàn bà, vứt cho cô ta mấy tờ tiền là được!”
“Loại phụ nữ này ấy mà, nhìn thấy tiền là sẽ “không nhầm phòng ngay” ha ha ha!”
Thanh Thanh bị mấy lời nói kệch kỡm của đám người này khiến cho giận dữ, bọn chúng coi cô là gì chứ, đây là sỉ nhục.
Đúng là đám người thác loạn, không có được một ý nghĩ đứng đắn.
Đám phụ nữ bên trong cũng là gái gọi, thấy cô một mực tự nhận nhầm phòng mà không khỏi bĩu môi.
Các cô ta cũng là “nhầm phòng” mà đến đây hết cả, còn làm giá cái gì chứ.
Nhìn người thì gầy thế kia, ngực lại chẳng chút đẫy đà, mông cũng chẳng lớn bao nhiêu, ăn mặc không tính là kín mít nhưng cũng chẳng được tính là hở hang.
Phong cách thiếu nữ cơ à.
Nhưng chỉ có đám đàn ông già mới thích bộ dạng như vậy thôi.
Cô ta được Bạc thiếu gia để ý tới, lại còn tỏ vẻ thanh cao.
Đúng là kỹ nữ còn thích lập bàn thờ trinh tiết.
Đám người nhao nhao, duy chỉ có một người vẫn ngồi trong góc là im lặng, bàn tay thon dài của hắn cầm ly whisky đỏ, làn nước sóng sánh trong ly phản lên trong đôi mắt hắn, vô cùng hoàn mỹ.
Bạc Thận là quý tử Bạc gia, thứ gì hắn muốn thì sẽ có được, huống chi chỉ là một con đàn bà.
Hắn vốn đang ôm một ả trong tay.
Cô ta không được tính là diễm lệ, nhưng thân hình cũng có thể chấp nhận được.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Thanh Thanh mở cửa bước vào.
Dẫu biết đây cũng chỉ là một ả gái điếm, nhưng gương mặt phiếm hồng đáng yêu của cô phút chốc đã khơi dậy dục vọng chiếm hữu trong con người hắn.
Hắn ta đẩy người phụ nữ đó ra, nhanh chóng chạy đến kéo lấy cửa.
Người con gái nhỏ bé va vào lồng ngực hắn.
Mềm mại như muốn tan ra.
Nhưng cô nói cô đi nhầm phòng, hắn liền nói thẳng ra sẽ bao cô, cô vẫn cự tuyệt, lẽ nào phụ nữ chỉ thực sự tin vào vật thật thôi sao.
Chẳng lẽ thân phận của hắn, bộ mặt của hắn vẫn còn chưa đủ thật hay sao.
Hay là giống như lời bọn người kia nói, chỉ cần nhìn thấy tiền là sẽ không tỏ ra khó chiều nữa?
Hắn lấy chiếc ví đen trong túi quần ra, móc một sấp tiền mệnh giá cao nhét xuống cổ áo cô.
Ngón tay nóng ấm như than lửa chạm vào da cô.
Hắn còn cố ý nhấn một cái trơn mớn.
“Đủ rồi chứ hả? Mẹ kiếp.
Đêm nay ông đây chơi cô chắc rồi!!”
Hắn khẽ nhếch môi, thật mềm, thật mịn, nhất định không tồi.
Nhưng nụ cười trên môi hắn còn chưa kịp thu lại thì đã hứng phải một cái bạt tai thật mạnh.
Tiếng kêu thanh thúy phát ra, tất cả đều im lặng.
Hắn tức giận nhìn cô, gương mặt phiếm hồng phút chốc đã biến thành lửa hận, đôi mắt ngây thơ nhún nhường ban nãy dường như chưa từng xuất hiện.
Có thể nhận ra, người phụ nữ này bộc phát rồi.
“Mẹ nó, một con điếm rẻ tiền, còn làm cao cái gì!” Hắn ôm một bên mặt hét lên.
Thanh Thanh ban đầu chỉ muốn dùng lý lẽ lịch sự để nói chuyện, nhưng thật không ngờ hắn lại có thể làm ra hành động này.
Cô không phải là người dễ bị bắt nạt, nhún nhường không được, sự sỉ nhục này hắn làm với cô, cô còn có thể nhịn được hay sao.
Thanh Thanh nghiến răng, moi hết số tiền sót trong áo mình vứt vào mặt hắn.
“Thứ nhất, tôi không phải là điếm, anh ăn nói cho cẩn thận, thứ hai, tôi đã nói là mình đi nhầm phòng, đừng đụng chạm chân tay với tôi, thứ ba, nếu anh đã có nhiều tiền như vậy thì nên đi học lại cách làm người đi.
Còn nữa, nên đi khám lại mắt.
Đừng để tinh trùng dồn hết lên mắt rồi nhìn ai cũng muốn phát tiết!”
Hắn đơ người hứng chịu tiếng chửi của cô.
Cô chửi hắn…tinh trùng dồn lên mắt?
Đám người đó có người không nhịn được cười mà phụt ra một tiếng, ngay sau đó là cả một tràng cười.
“Ha ha ha ha, Bạc đại thiếu gia, hôm nay thứ bảy, bệnh viện vẫn còn làm việc đấy!”
“Tôi có người quen làm ở bệnh viện, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”
“Này, đừng đùa Bạc thiếu gia nữa, bây giờ là ban đêm, bệnh viện cũng đã đóng cửa từ lâu rồi!”
“Phải đấy, nếu đợi đến tuần sau chắc cũng không muộn, nhỉ?”
Bạc Thận là kẻ ưa sĩ diện, một người đàn bà khiến hắn mất mặt như thế, hắn chắc chắn sẽ không để yên.
“Các người im miệng!!” Hắn quát lên, lại xông tới bóp lấy mặt cô.
“Con đàn bà thối, không thích rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt đúng không…được, ông đây bồi cô, để xem…cô có còn giả vờ được nữa hay không!”
Hắn vừa nói, ánh mắt như dao sắc cứa lên người cô.
Thân hình hắn cao lớn nhấc bổng cô lên, cô chưa kịp hoàn hồn thì toàn thân đã nằm trên vai hắn.
“Thả tôi ra, anh định làm gì hả!!!” Cô hét lên, liên tục dùng tay đập vào vai hắn.
Thế nhưng Bạc Thận vẫn không chút biểu cảm, bên má này của hắn vẫn còn tê rần, không thể phủ nhận, người phụ nữ này nhỏ bé như vậy mà sức lực cũng thực mạnh.
Nếu như cô là đàn ông, hắn đã xông tới một trận ẩu đả rồi.
Chỉ là, hắn tuy bỉ ổi khốn nạn, nhưng vẫn biết đàn ông đánh phụ nữ là nhục nhã.
“Làm gì hả? Ông đây sẽ cho cô biết làm gì!!”
Bạc Thận giữ chặt cô trên vai, người đàn ông này biến thái như thế, còn coi cô là gái, rơi vào tay hắn chắc chắn chẳng có kết cục rốt.
Nhưng cô có la hét, có vùng vẫy như thế nào thì cũng chẳng một ai để ý tới, bọn chúng cùng một giuộc, làm sao giúp cô chứ.
Ánh mắt Thanh Thanh yếu ớt cầu cứu.
Không hiểu tại sao, cô lại theo bản năng nhìn về phía góc phòng, người đàn ông vẫn luôn im lặng trong bóng tối đó, rất nhàn nhã.
Hắn xem như không quen biết cô, cũng không tỏ vẻ quan tâm người phụ nữ bị Bạc Thận cưỡng ép.
Thanh Thanh phản kháng, trong lòng có lẽ còn một tia hy vọng, Lâm Cảnh và cô dù sao cũng được tính là quen biết, huống chi hắn quyền cao chức trọng, một lời nói của hắn là có thể cứu được cô rồi.
Thanh Thanh thầm cầu nguyện, đôi mắt nhìn lấy hắn, cố cầu cứu hắn.
Nhưng hắn không một cái đáp lại.
Ly rượu đỏ rực che đi nửa khuôn mặt tuấn mỹ.
Không biết được, rốt cuộc hắn đang cười, hay không cười.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức không kịp chớp mắt.
Cho đến khi cánh cửa phòng đóng sập lại, cô dường như mới kịp nhận ra, kẻ vô tâm ấy và cô thật sự chẳng còn liên quan gì nữa.
Những gì hắn ân cần chu đáo với cô khi còn ở biệt thự cũng chỉ là trách nhiệm của một người làm tổn hại một người.
Hắn cứu sống cô chẳng qua là vì, cô chết sẽ không có lợi cho hắn.
Cũng giống đêm nay, hắn chẳng việc gì phải cứu cô, có lẽ, vì cô chết, cũng không có hại gì cho hắn.
Bạc Thận đưa cô đến một căn phòng khác, khách sạn? Không, đây vẫn là nhà hàng Thiên Vân, thật không ngờ một nhà hàng lại còn có nhiều điều kỳ lạ như thế.
Thân thể cô bị ném xuống giường trắng.
Tuy chiếc giường được trải nệm dày nhưng cơ thể bị ném thô bạo như vậy sẽ không tránh khỏi va chạm mạnh.
Cô đau đớn nhíu mày, rất nhanh đã thấy thân thể Bạc Thận phủ lên người mình.
Hắn rất xinh đẹp, phải, là xinh đẹp, không phải là điển trai.
Hắn đẹp theo kiểu yêu kiều tà mị đầy dụ hoặc.
Nhưng Thanh Thanh không phải người có gu thẩm mỹ mặn như thế.
Lại đi mê luyến nhan sắc kẻ bệnh hoạn cưỡng bức mình.
Cả người hắn nồng nặc mùi rượu, lẫn trong đó là mùi nước hoa phụ nữ.
Cô chống hai tay lên ngực, cố gắng né tránh.
“Đồ khốn nạn, bỏ ra …!!!!”
“Khốn nạn? Cô có biết khốn nạn có rất nhiều cách để khốn nạn không? Hả?” Hắn điên cuồng nắm lấy tay cô, hai chân kẹp chặt đôi chân đang vẫy đạp của cô.
“Đồ khốn, nếu…nếu….!anh không bỏ ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!!” Cô vừa vùng vẫy vừa hét lớn lên.
Hắn hung hăng xé nát cổ áo cô, để lộ ra vùng cổ trắng ngần quyến rũ.
Ánh mắt như dã thú.
“Báo đi! Ông đây chơi luôn cảnh sát cho cô xem!!”
Thanh Thanh đầu óc bấn loạn.
Tên cặn bã này còn dám nói……chơi cả cảnh sát?
Điên rồi, đúng là kẻ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Có nói mà không có nghĩ tới hậu quả.
Chân Thanh Thanh mới lành cách đây không lâu, thật sự vẫn còn rất đau.
Nhất là lúc này, chân hắn ghì chặt chân cô xuống khiến cô đau đến muốn chết đi.
Thanh Thanh vung tay lên đẩy hắn không được, đành lấy đà đập đầu mình vào đầu hắn.
Một tiếng cộp phát ra đau đớn, Bạc Thận bật ra khỏi giường tay ôm lấy đầu.
Bàn tay hắn ươn ướt, hắn đưa xuống nhìn.
Trợn mắt.
Mẹ nó! Là máu?
“Con đàn bà thối tha!! Mày dám đánh ông đây???”
Thanh Thanh cố ngồi dậy, thở hổn hển.
“Tôi đã nói rồi, đừng có mà đụng đến tôi..!”
“Được lắm, không đụng.
Ông đây tới chơi chết cô!!”
Hắn mặc kệ vết thương trên đầu chảy máu, lập tức muốn xông tới chỗ cô.
Thanh Thanh một tay ôm cổ áo rách tươm khó khăn che lại da thịt.
Một tay chống xuống giường, muốn vịn tay đứng dậy.
Nhưng hắn rất nhanh đã tóm được cô đè cô xuống.