Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 39: Đem Lòng Đố Kị


Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 39: Đem Lòng Đố Kị


Nhạc Ca chỉ cảm thấy thật nực cười, cô vốn chỉ là đồ chơi của hắn, hắn nói ra lời này, tại sao tim cô lại nhói lên cơ chứ.

Nhưng thật sự, cô đang đau lòng.

Hắn là kẻ có thể đem một con người sống sờ sờ đạp dưới chân, là kẻ có thể dùng súng bắn chết bất kì người nào ngáng đường hắn, hắn….có thể là kẻ đã chết hơn một năm, nhưng lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt cô, biến cuộc sống hạnh phúc của cô trở thành địa ngục.
“Nam Trấn Ảnh, tôi đã sớm thuộc về người đàn ông khác, tôi cũng đã…quên anh rồi….nhưng tại sao…tại sao anh lại xuất hiện, anh cướp đi tất cả của tôi….dày vò tôi….tại sao lại là tôi???” Cô nói rồi lại lắc đầu, hai tay vò lấy đầu mình, trên đời này có nhiều người như vậy, tại sao cô lại gặp phải Nam Trấn Ảnh hắn.
Nam Trấn Ảnh nội tâm giằng xé, hắn cũng tự hỏi chính mình, tại sao trên đời này người nhiều vô kể, mà lại cứ bắt hắn yêu phải cô, yêu phải một người phụ nữ vô tâm như vậy….!Nhưng đôi khi, yêu chỉ là yêu thôi, nếu như biết được nguyên do tại sao hắn lại yêu cô, thì có lẽ đã không có nhiều nếu như đến vậy.
Nam Trấn Ảnh tiến tới cầm lấy tay cô, áp sát mặt cô, lạnh lùng gằn từng chữ.
“Bởi vì, mạng này của cô là dành cho tôi hành hạ, ngay cả khi cô chết đi, tôi cũng sẽ có ngàn vạn cách lôi cô trở về, trở thành thứ vật tiêu khiển của tôi, mãi mãi nằm trong lòng bàn tay tôi.”
“Thì ra là vậy…..” Nhạc Ca bỗng nhiên tự cười nhạo một tiếng “…Nam Trấn Ảnh, tôi đã là một thứ đồ bỏ đi rồi, đến khi nào, thì anh mới chịu buông tha cho tôi??”
“Buông tha cho cô?” Cô còn nghĩ sẽ có ngày cô rời xa hắn, chỉ tiếc là, ngày đó sẽ chẳng bao giờ đến.

“Sẽ không bao giờ có ngày đó đâu.

Nhạc Ca, tôi nói cho cô biết, dù cho trước kia cô có quan hệ gì với tên đàn ông đó thì bây giờ cũng sẽ không còn gì nữa.

Tôi đã từng nói, kẻ nào dám tranh giành phụ nữ với Nam Trấn Ảnh này đều phải chịu một hậu quả, chính là….thịt nát xương tan!”
Nhạc Ca nhìn ánh lửa bùng cháy trong đáy mắt hắn.

Kẻ như hắn, chắc chắn sẽ làm ra điều khủng khiếp.

Cô bỗng giật mình, liệu A Tứ….có phải là do hắn ra tay hay không.

Nếu như vậy, thì anh chắc chắn sẽ không còn sống nữa, bởi Nam Trấn Ảnh là kẻ nói được làm được, hắn một phát đạn là giết được một người.

A Tứ làm sao có thể thoát được phát đạn đó của hắn.

Nhạc Ca xót xa khóc nấc, cô nhớ anh, nhớ anh đến da diết.

Càng nhớ anh, cô càng căm thù kẻ trước mắt.

Nhạc Ca nghiến răng, bàn tay siết chặt ngực mình thổn thức.

Anh là người mà cả đời này cô không thể quên, toàn bộ tâm trí tình cảm của cô đã đi theo anh mất rồi.

Cô khóc, rồi bỗng xông tới nắm lấy cổ áo người đàn ông.

Ánh mắt như một con dao sắc, sẵn sàng đâm vào người hắn.
“Anh đã làm gì anh ấy??”
Hành động của cô khiến người đàn ông tức giận đến tột cùng.

Cô vì người đàn ông khác mà sẵn sàng giết chết hắn.

Tại sao cô luôn hận thù hắn, mà nguyên do, lại luôn vì một người khác.

Vậy còn cô, cô đã bao giờ thực sự là bản thân cô mà hận hắn chưa.


Nam Trấn Ảnh siết chặt tay cô, giật phăng ra, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.

Xuyên thấu cả con người cô.
“Hắn chết rồi, chính tôi đã giết chết hắn đấy, sao nào, có phải rất đau đớn, rất xót xa hay không!!!”
“Khốn nạn!!!” Nhạc Ca vung bàn tay, cho hắn một cái tát.

Khuôn mặt Nam Trấn Ảnh rắn rỏi, vết tát của cô hằn lên da hắn vô cùng rõ nét.

Ánh mắt cô trực diện nhìn hắn, khoé mắt đỏ ngầu, nước mắt lăn dài không trọng lực, miệng gằn từng chữ.

“Đồ ác độc, kẻ như anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, dù cho anh có hành hạ tôi, cho dù anh có giết chết anh ấy thì vẫn không thể thay đổi được sự thật.

Tôi thuộc về anh ấy, mãi mãi là vậy.

Và anh, anh chỉ là kẻ biến thái điên rồ ăn xương uống máu, thoả mãn cơn thèm khát bản thân bằng đau khổ của người khác, thật đáng khinh bỉ!!”
Hắn là kẻ thoả mãn bản thân bằng đau khổ của người khác ư? Đúng thế, đáng lẽ hắn phải thật thoả mãn mới đúng, nhưng cô đau khổ, hắn còn đau khổ hơn cô.

Nhạc Ca sỉ nhục hắn, hắn như rơi xuống địa ngục.

Kẻ giỏi giấu giếm và kiềm chế như hắn, lại phải ngã gục dưới chân cô.
Nam Trấn Ảnh miệng cười mà lòng đau như cắt.
“Đúng, tôi chính là kẻ như cô nói.

Thật không ngờ là cô lại hiểu tôi rõ như vậy….”
Hiểu rõ ư, cô mãi mãi và không bao giờ muốn hiểu rõ hắn cả.

Loại người như hắn, chính là sinh ra đã như vậy.

Ác độc thâm hiểm, biến thái điên rồ.
Nam Trấn Ảnh hất tay, cả người cô ngã xuống giường, hắn rút từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn bạc.

Ngay lúc ấy, ánh mắt Nhạc Ca kinh ngạc, cô nhìn lại trên tay mình, chiếc nhẫn của cô, đã biến mất từ lúc nào.
“Nếu đã như thế, tôi sẽ thay cô tiễn hắn một bước, tất cả…..sẽ biến mất khỏi thế giới này!” Hắn nghiến răng, nhìn chiếc nhẫn đầy tức giận, dùng hết sức mà ném ra ngoài cửa sổ.

Nhạc Ca như điên dại hét lên một tiếng, cô chạy theo cố bắt lại chiếc nhẫn, nhưng đã quá muộn, chiếc nhẫn bị Nam Trấn Ảnh vứt từ trên tầng cao xuống.

Dưới đó là hoa viên trồng hoa hồng gai, chiếc nhẫn bé nhỏ bị màn đêm khổng lồ nuốt lấy, biến mất như một hạt bụi.

Cả người Nhạc Ca như muốn đổ ra ngoài cửa sổ.

Gương mặt tuyệt vọng không một cắt máu.

Nam Trấn Ảnh hoảng sợ chạy tới ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại.

Cả người cô nhẹ bẫng, hắn ôm chặt cô vào lòng, cô khóc đến tê liệt.

Cô đã không còn anh, ngay cả vật cuối cùng anh để lại cô cũng không thể giữ được….
Cô khóc rất lâu, và cũng không thể thấy được khi cô rúc trong lòng hắn khóc, vẻ mặt của hắn đã trắng bệch từ lúc nào.


Ban nãy chỉ cần hắn chậm thêm một giây thôi là Nhạc Ca đã rơi xuống dưới đó.

Hắn không dám tưởng tượng nếu như chuyện đó xảy ra thì sẽ như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ đến tột cùng, trái tim hắn như muốn rơi xuống vực sâu, chẳng thể cứu vớt.
Nhạc Ca khóc cạn nước mắt, cô yếu ớt dựa vào thân thể hắn, miệng khô khốc mặn chát.

“Nam Trấn Ảnh…..tôi đã không thể phản kháng rồi….tại sao….tại sao anh cứ phải làm như vậy…..” Nhạc Ca nói trong nước mắt, gương mặt vẫn vùi trong lồng ngực hắn.
Nam Trấn Ảnh nghĩ rằng chỉ cần vũ nhục cô, hắn sẽ khiến cho cô nghe lời, nhưng khoảnh khắc cô chạy theo chiếc nhẫn ấy, hắn bỗng chốc hoảng sợ, giống như hơn một năm trước, cô bị hắn bức tới đường cùng, suýt chút nữa là hắn đã mất cô.

Lúc này nỗi sợ ấy lại ùa về trong lòng Nam Trấn Ảnh.

Hắn vuốt mái tóc cô, ôm cô thật chặt, không để cô có cơ hội tuột khỏi vòng tay hắn.

Giọng hắn khàn khàn.
“Chỉ cần cô không chống đối tôi, tôi cũng sẽ không làm hại đến những người xung quanh cô….Nhạc Ca, tôi đã mệt mỏi rồi, tôi không thể chắc chắn, đến khi nào mình dẽ dừng lại.

Nhưng tôi có thể đảm bảo, một ngày cô không phản kháng, một ngày đó tôi sẽ nương tay….”
Nhạc Ca ngước đầu nhìn hắn, bỗng dưng thấy được trong ánh mắt ấy buồn đến lạ.

Kẻ như hắn cũng biết mệt ư.

Cô không chắc, nhưng cô thì sắp kiệt sức rồi.

Nếu như cô còn đối đầu hắn, thì những người xung quanh cô, Nhạc Hiểu, Thanh Thanh, Đại Ngư,….Tiểu Hải sẽ gặp phải hiểm nguy, họ đối tốt với cô như thế, cô không thể để họ giống như cô.

Nhạc Ca cố nuốt vào lòng những giọt nước mắt.

Nói với hắn.
“Tôi….tôi sẽ không phản kháng, cũng sẽ không chống đối nữa….tôi không muốn anh làm hại đến những người xung quanh tôi…càng không muốn họ vì tôi mà chịu khổ.

Lời anh nói, là thật phải không….”
Nam Trấn Ảnh nhìn người con gái nhỏ bé đang vì bất lực mà run rẩy trước mặt, trái tim như tan chảy thành nước.

Hắn khẽ nâng khuôn mặt cô lên.

Đặt lên đó một nụ hôn.
“Là thật…..”
Hắn chưa từng muốn làm hại cô, cũng chưa từng muốn làm hại những người thân yêu của cô, chỉ cần cô có thể đừng khiến hắn tức giận, hắn sẽ đáp ứng cô, bất kể cô muốn gì, hắn cũng sẽ đưa đến trước mặt cô.

Nhạc Ca nhắm mắt lại, vô vọng tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Lần này hắn vô cùng dịu dàng.


Không chiếm đoạt, không dày vò.

Nhưng cô không thể chấp nhận nổi sự dịu dàng ấy, thà rằng hắn cuồng bạo chiếm đoạt cô còn thấy thoải mái hơn, bởi sự dịu dàng ôn nhu này, lại làm cô nhớ đến A Tứ, khi nhớ anh, cô lại lơ là mà đắm say.

Đến khi tỉnh lại, chỉ còn trong tim cảm giác tội lỗi và khổ đau.
Hắn ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nức nở, hôn lên vầng trán, hôn lên đôi mắt, hôn lên chóp mũi, hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu như mất cô, hắn sẽ sống tiếp như thế nào.

Hắn sợ hãi, gục xuống hõm vai cô, hắn đang cố che giấu vẻ mặt và cảm xúc bất lực của mình.

Thứ cảm xúc yếu đuối mà hắn khinh thường nhất.
“Nhạc Ca….tôi sẽ không bao giờ buông tay.

Chỉ cần một ngày tôi còn sống, tôi sẽ không để em thoát khỏi tôi….vĩnh viễn thông thể….”
……..
Lão cáo già Vân Quốc nghe tin Nam Trấn Ảnh trở về thì không khỏi hoang mang lo sợ.

Dù sao ngày đó cũng đã trở mặt, lão nhờ thế lực của Mastuki mà leo lên cái chức đã bị Nam Trấn Ảnh đá lão xuống này.

Hắn trở về, lão có còn ngồi nổi hay không.

Lão ráo riết tìm mưu tính kế, đút lót nhiều nơi hòng giữ lại chức vụ.

Thời gian này Vân Như tìm đủ mọi cách tiếp cận Mastuki, lão cũng bỏ ra không ít tiền mua chuộc thông tin.

Trước mắt, Vân Như có thể ở bên cạnh MasTuki làm thư ký, thấy hắn ta không từ chối đề nghị này, lão vui mừng đến phát điên.

Nếu Vân Như có thể làm phu nhân cục trưởng đặc phái thì lão còn phải lo sợ Nam Trấn Ảnh hay sao.

Lão càng nghĩ càng thấy kế sách mình hay ho.

Để thể hiện lòng thành với bên đó, lão không thể cứ ngồi hưởng thụ mà làm một kẻ vô dụng được.

Vân Quốc tìm đến vài tên lính đánh thuê, phái bọn chúng đến ám sát Nam Trấn Ảnh.

Dù cho không thể giết chết hắn thì cũng khiến cho hắn trở tay không kịp, nhất định phía Mastuki có thể tận dụng thời điểm nhiễu loạn mà ra tay.
Các thế gia có quân ngấm ngầm tập hợp quân đội.

Một số nơi xảy ra hỗn chiến.

Bạch thống đốc cầm đầu một toán quân từ sa trường biên Thượng Hải trở về, nghe tin Nam Trấn Ảnh trở lại mà kinh ngạc tột độ.

Ông ta đã để lộ ra mình là gián điệp, nếu Nam Trấn Ảnh báo cáo lên trên.

Liệu ông ta có còn sống được hay không.

Vậy là ngay trong đêm hôm ấy, ông ta cuốn gói bỏ lại vợ lớn vợ bé, mẹ già con thơ mà chạy trốn, nhưng ông ta lại ngu xuẩn đến độ chạy đến nhờ vả MasTuki.

Ông ta không nghĩ đến một điều, đối với Nhật hoàng, ông ta lúc này đã chỉ là một thứ đồ vô dụng bỏ đi.

Sáng hôm sau, người ta thấy xác của Bạch thống đốc nằm trơ trọi giữa bãi đất hoang ngoại ô thành phố, trên đầu, ước chừng năm sáu vết đạn.

Nếu không nhờ giám định, chắc chẳng ai biết được đó chính là Bạch thống đốc lẫy lừng uy nghiêm.
……..
Trong căn phòng le lói ánh sáng.


Đèn chùm pha lê hoa lệ toả ra ánh sáng vàng nhẹ, khi nó hắt lên khuôn mặt người con gái, trông cô càng trở nên xinh đẹp.
Hắn cúi xuống nhìn Nhạc Ca đang ngủ trong lòng hắn, bờ vai trần trụi lóng loáng mịn màng cọ lên cánh tay hắn.

Khoé miệng Nam Trấn Ảnh bất giác cười nhẹ.

Kéo thêm chăn, phủ lên bờ vai cô.

Hắn với lấy hộp thuốc lá, lấy một điếu, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, bật bật lửa, hít một hơi.

Vị thuốc lá chẳng có gì đặc biệt.

Hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hút thứ độc hại này.

Làn khói trắng phả vào trong không khí tĩnh lặng.

Mờ ảo tầng mắt hắn, mờ ảo cả gương mặt cô.

Lần này vô cùng nhẹ nhàng.

Cô không phản kháng chống đối, hắn cũng không cần phải ra sức hành hạ cô.

Sau trận cuồng phong, cô vẫn còn có thể ngủ say trong lòng hắn.

E thẹn như một đoá ngọc lan.

Như vậy thật tốt biết bao.
Khói thuốc khiến cô trong vô thức nhíu mày, hắn sợ làm cô tỉnh giấc, vội vàng dập tắt điếu thuốc, vỗ về lưng cô một hồi, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, hắn mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, đem gối kê lên, kéo chăn lên cho cô.

Sau đó khoác lấy chiếc áo ngủ, đi ra ban công.

Đêm đen mù mịt, hoa viên lại càng rực rỡ, hắn hút thêm một điếu thuốc, lồng ngực lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, mái tóc thường ngày được vuốt lên gọn gàng rũ xuống tận mắt, khói thuốc trắng toả ra càng khiến cho gương mặt người đàn ông càng trở nên hoàn mỹ.

Hắn suy nghĩ rất nhiều điều, nhưng vẫn rối như tơ vò, chiếc nhẫn….vẫn còn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Thực chất hắn chưa từng vứt nó đi.

Nhạc Ca thoả hiệp với hắn, chỉ vì cô không muốn hắn làm hại đến những người xung quanh cô.

Hắn bỗng dưng thấy vô cùng đố kị với những người kia, Nhạc Ca yêu thương họ như vậy, còn hắn, cô lại không hề bố thí cho hắn một chút tình thương, thật giống như bị ghẻ lạnh.

Bỏ rơi….
Tiếng chuông điện thoại phát ra reng reng, Nam Trấn Ảnh sợ Nhạc Ca bị làm ồn liền đem ra ngoài ban công nghe máy.

Đầu dây bên kia là Triệu Triết.
“Đại soái, Bạch thống đốc chết rồi!” Triệu Triết đích thân đi nhận xác hắn ta, còn gọi cho người nhà đến mang đi.

Thật không thể ngờ, một vị thống đốc như họ Bạch lại bị ám sát dễ dàng như thế.
Nam Trấn Ảnh cảm thấy thật nực cười, tên họ Bạch đó là kẻ ham sống sợ chết, mê tiền lại còn mê quyền, ranh ma tráo trở, cuối cùng lại chết vì sự si đần của chính mình.
“Còn chưa kịp ra tay lão đã chết rồi à…..vậy thì có lợi cho lão ta quá rồi….”
“Phải, thật không ngờ, kẻ đó thật to gan, sáu bảy vết đạn trúng sọ lão ta.

Máu chảy đầy mặt!”Triệu Triết tưởng tượng lại vẻ mặt của lão họ Bạch đó, kẻ ra tay đúng là vô cùng ác độc.

Thủ đoạn đơn giản, nhưng rất thâm hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.