Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 17: Hôn


Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 17: Hôn


Thế gian này trùng hợp là gặp gỡ, vô tình là yêu thương.
Đau khổ là tất yếu.
Thế nên gặp gỡ rồi yêu thương, chia ly, chẳng thể trách được bất kì ai.

Đó đã là chuyện của thế gian rồi.
Điều quan trọng là ta có đủ dũng cảm để yêu thương không và mạnh mẽ để chia ly không thôi.
————–
Lúc Nhạc Ca cùng Đại Ngư chạy tới thì trước mặt là một cảnh tượng hỗn độn.

Quán rượu Tư Vũ là do một người bên ngoài mở ra, chủ yếu là để phục vụ khách du lịch từ bên ngoài tới Hà Môn.

Khá cách xa nơi Nhạc Ca ở.

Cô đã nghe mọi người kể tới, chỉ là chưa từng ghé qua.

Nghe nói quán rượu này cũng không hề đơn giản, mấy cô ả phục vụ ở đó chính là đỉa đói, thấy nam nhân là bám lấy không rời.

Nhạc Ca chạy đến, chỉ thấy một đống lộn xộn, mấy tên đàn ông nhảy nhót điên cuồng, còn các ả phục vụ thì cũng điên loạn không kém, Đại Ngư vừa hì hục chạy tới, cô đảo mắt nhìn quanh.

Mấy người ở đó dường như không hề nhìn thấy cô, vẫn cứ điên cuồng.
“Anh ấy đâu!??” Cô hét lên với Đại Ngư.
“Bên đó!!” Đại Ngư đưa tay chỉ về chính giữa.
Nhạc Ca theo hướng chỉ mà nhìn tới thì thấy anh.
Chiếc bàn lớn cùng những cô ả vây quanh.

Anh nằm gục trên bàn, đầu tóc rối bù, hai má đỏ gựng lên.

Một cô ả ăn mặc gợi cảm đưa tay bám lấy vai anh, dần mò vào trong lớp áo, những ngón tay thanh mảnh sờ lên lớp cơ bắp.
“Cậu trai trẻ, cậu thật hư nha, mới uống hết ba chai rượu thôi đó, còn bảy chai này, nếu không uống hết, tôi sẽ “ăn cậu đấy”” Giọng cô ả điệu chảy nước.

Vừa dứt lời thì mấy cô ả bên cạnh cũng hùa theo cười.

Anh đã say lắm rồi, hai tai cũng đỏ theo khuôn mặt.
Cô ả nói còn bảy chai, không, anh phải uống hết, vì Nhạc Ca, anh phải uống hết.

Nhưng mà mấy chai nước này sao lại vừa đắng vừa chát, không ngon chút nào.

Đến lúc xuống đến họng thì như muốn thiêu đốt cả ruột gan vậy.

Thật chẳng ngon nghẻ gì.
Anh nghe ả ta nói vậy, vội vàng cầm lấy chai rượu, mở nắp chai, đưa lên miệng.

Từng ngụm rượu lại lần nữa trôi xuống…..
“Cố lên!! Cố lên”
“Phải thế chứ!!”
“Hú hú!!!!”
Xung quanh ồn ào như chợ vỡ, mấy trò tiêu khiển này đúng là kích thích, tất cả mọi người đều hướng về anh hét lên.
Nhạc Ca nổi lên một cơn thịnh nộ, tên A Tứ ngốc nghếch, tôi tưởng anh ngốc nên mới đối tốt với anh, không ngờ anh còn biết đi tìm phụ nữ uống rượu, anh giỏi lắm.
A Tứ chuẩn bị uống đến ngụm cuối cùng.

Bất chợt chai rượu bị ai đó giật lấy.

Một lực thật mạnh.


Lúc ngẩnh đầu lên, thì anh thấy Nhạc Ca.
Mấy cô ả cùng khách nhìn Nhạc Ca hệt như vật thể lạ, xinh đẹp thế này mà lại mang bộ mặt đằng đằng sát khí đó.
“Uống đủ chưa! Đứng dậy cho tôi!!”
Nhạc Ca nạt lớn.
A Tứ đang say, trước mắt như có một lớp sương mù che khuất, nhưng giọng nói này, anh có thể nhận ra, đó là giọng Nhạc Ca của anh.
“Nhạc Ca…” Anh lải nhải, thân hình thảm hại không đứng vững lò dò đứng dậy, ngả nghiêng đi về phía cô.

Khi chỉ còn cách vài bước, anh đột nhiên ngã xà vào người cô.

Người anh suýt làm cô ngã, nhưng may là Nhạc Ca còn trụ vững.
“Nhạc…Ca..hớc…..!đến rồi!!! Em xem, còn mấy chai nữa là anh có….hớc..

tiền ….rồi, em xem anh giỏi không!!!”
Giọng anh lèm bèm, nấc cụt liên tục, lại còn vừa nói miệng vừa mỉm cười vô tội, Nhạc Ca thật muốn đánh cho vài phát, nhưng tên ngốc này làm cho cô không cách nào xuống tay được.

Nhạc Ca đỡ lấy tay anh, đầu anh gục vào vai cô, cứ thế ôm chặt lấy.
Nhạc Ca hai tai nóng bừng, cố đẩy anh ra.
“Đồ ngốc, say đủ chưa hả, muốn ăn đòn đúng không!!”
Nhưng rồi cô chợt nghe thấy tiếng thút thít nhè nhẹ, cô chợt có cảm giác ấm nóng trên vai.

Bất chợt giọng anh lý nhí.

“Nhạc Ca…đừng như vậy….anh sợ….” Và thế là vòng tay anh ôm cô càng chặt.
Khoé miệng Nhạc Ca thoáng cứng nhắc, mới doạ anh ta một câu mà đã khóc.

Cô cố gắng đẩy anh ra, bởi lúc này cô bỗng cảm giác được cái ôm ấy sao quá đỗi quen thuộc, ngay cả cái mùi hương ấy cũng sao quá thân quen, thật giống với vòng tay rắn chắc của người đó, nhưng trái với cảm giác nguy hiểm kia thì vòng tay này lại đem đến cho cô một sự yên bình sâu sắc, dẫu cho nó có mạnh mẽ và vụng về.
“Trai đẹp trên đời đã hiếm lại còn đã có chủ, thật chán mà!!” Một cô ả lướt qua hai người, cười thật tươi nói.
“Này cô em, mặc dù anh ta hơi ngốc nhưng rất được đấy, là trai ngoan, cố mà giữ…” Lại một người nói.
Xung quanh đầy tiếng cười đùa.

Nhạc Ca nghe vậy đã đỏ cả mặt, liền liếc về phía Đại Ngư đang đứng ngây người, mắt ra hiệu, anh còn đứng đấy làm gì, còn không mau ra giúp tôi.
Đại Ngư chợt tỉnh, vội vàng chạy lại đỡ A Tứ.

Cùng Nhạc Ca đưa anh về nhà.
“Anh ấy không biết uống rượu, còn mò đến đấy làm gì chứ??” Nhạc Ca bực mình nói.
Đại Ngư bỗng giật mình, chẳng lẽ là do lời mà anh nói với A Tứ, cậu ta liền tin thật mà đi uống rượu với mấy ả kia để lấy tiền? Thật là, cái miệng thối tha này, ba hoa cho lắm vào, súyt nữa là hại chết đại ngốc.

Nhưng nếu như để Nhạc Ca biết được chuyện này thì chắc chắn bản thân Đại Ngư cũng sẽ không xong.

Cô giáo Nhạc gần đây đối với Đại ngốc tốt vô cùng, cũng chẳng biết cậu ta dùng cách gì khiến cô giáo Nhạc thương yêu cậu ta như vậy, ai mà dám đụng đến cậu ta chứ.

Nghe Nhạc Ca trách móc, Đại Ngư liền đánh trống lảng.
“Haha, cô giáo Nhạc, Đại ngốc cô còn không biết sao, ngốc như cậu ta chắc chắn là bị mấy người ở Tư Vũ lừa gạt rồi, cũng may chúng ta đến kịp, nếu không chắc cậu ta say đến chết rồi!!!”
Nhạc Ca nhìn khuôn mặt đỏ gượng của A Tứ, trong lòng bỗng dấy lên một chút cảm xúc hỗn độn, xót xa…cũng có một chút, nhưng nhiều hơn là thứ cảm xúc gì đó rất khó nói, rất khó hình dung.

Con người này nhiều lúc rất giống Nam Trấn Ảnh, nhưng thực ra lại không phải.

Gương mặt kia đích thị là của hai người, nhưng sao cô lại cảm thấy, nó chỉ nên thuộc về một mình Nam Trấn Ảnh.

Một người như A Tứ, vẫn nên tránh đi sự chú ý, anh chỉ nên thật bình thường.

Có như vậy sự ngốc nghếch kia mới không đem lại tai hoạ.


Thời gian này tiếp xúc với anh, biết anh đáng thương như thế cô bỗng có chút thương cảm.

Nhương cô lại chợt nghĩ, nếu Nam Trấn Ảnh quay trở lại thì sao đây, còn khi cô rời khỏi đây thì sẽ như thế nào.

A Tứ không thể cứ mãi phụ thuộc vào người khác, nếu không có cô, anh sẽ sống tốt chứ.

Cô đi khỏi đây sao….đột nhiên có chút không nỡ…con người ngốc nghếch này, tốt nhất hãy thông minh lên một chút, có như vậy khi rời khỏi.

Cô mới không phải bận lòng.
Nhà lão Ngô hơi xa, Đại Ngư cũng chỉ có thể đưa A Tứ đến ngôi nhà Nhạc Ca ở.

Trước nhà là cây leo tím, xung quanh là cúc phương đồng.

Mùi hương ngào ngạt truyền tới còn là khóm ngọc lan vắt ngang cành trên cửa sổ kia.
Đại Ngư đặt anh nằm xuống gường, anh say đến nỗi chẳng còn biết trời đất, đã đặt xuống là ngủ như chết.

Đại Ngư thở phào, cuối cùng thì cũng đã đưa được tên ngốc này về đến nhà.

Anh quay sang nói với Nhạc Ca.
“Cô giáo Nhạc, tôi đi gọi lão Ngô qua đón cậu ta, cô đợi chút nhé!!”
Nhạc Ca mệt mỏi gật đầu, tay vén làn tóc rối bù qua tai.

Để lão Ngô tới đón anh, không biết có nổi không đây.

Nhưng để A Tứ ở đây lại càng không thể.

Đợi khi Đại Ngư đi khỏi, cô mới đi vào trong lấy chăn đắp cho anh, lại không khỏi thầm trách móc.

Xong xuôi, nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của anh, cô không còn giữ cơ mặt được nữa, đột nhiên khoé miệng khẽ cong lên.

Đúng là tên ngốc, kẻ kia mà cũng giống như anh thì thật không biết buồn cười đến cỡ nào.

Anh, giống như phiên bản ngược đời với Nam Trấn Ảnh vậy.

Hoàn toàn ngược, nhưng thế này không phải sẽ tốt hơn sao.

Ít nhất, với bộ dạng này sẽ đáng yêu nhiều hơn là đáng ghét.
Nhạc Ca đem khăn mặt lau cho anh, khuôn mặt đỏ gượng phang phảng mùi rượu được làn nước chạm lên thật dễ chịu.

Anh cựa mình một cái, liền ôm bàn tay của Nhạc Ca vào lòng, Nhạc Ca giật mình làm rơi khăn xuống chậu nước.

Ngước nhìn lại đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của anh, bất chợt trái tim đập nhanh hơn một chút.
“Này….”.

Cô khẽ khàng gọi anh, nghiêng nghiêng đầu lén nhìn.

Hoá ra, anh vẫn đang ngủ, mà còn ngủ rất say.
Chiếc điện thoại bàn bỗng reo chuông, Nhạc Ca khó nhằn gỡ tay anh ra mới đến nghe điện thoại được.

Đầu bên kia là giọng của Đại Ngư.
“Cô Nhạc Ca, thật xin lỗi quá.


Lão Ngô đi thăm bà con rồi, Thanh Thanh gọi tôi đi đón nó.

Có lẽ đêm nay phải để Đại ngốc ngủ ở chỗ cô một đêm rồi…”
“Nhưng mà….tôi ở một mình…tôi…” Giọng Nhạc Ca ngập ngừng, cô là nữ, lại ở một mình, anh ta bảo để một tên đàn ông ở đây, không sợ sẽ sảy ra chuyện sao.
“Ai dà…cô Nhạc Ca, chuyện này cô không cần phải lo, Đại ngốc ấy mà, cậu ta bị ngốc, có biết cái gì đâu.

Cô cứ để cậu ta ngủ ở ngoài đấy một đêm, sáng mai tôi đến lôi cậu ta về…”
“Cho dù là thế…nhưng mà…..”
“Quyết định thế đi, cô Nhạc Ca, cảm ơn cô, tôi phải đi rồi, thế nhé!!”
Tút tút!
Điện thoại ngắt rồi.

Nhạc Ca sững người đứng đấy, đến cả điện thoại cũng quên để lại chỗ cũ.

Đại Ngư nói anh bị ngốc, sẽ chẳng biết gì cả, cho dù là thế, nhưng làm sao Nhạc Ca có thể an tâm được.

Dù sao, thì đầu ngốc, nhưng từ trên xuống dưới có chỗ nào là không một người đàn ông.

Nhạc Ca nhìn anh nằm ngủ.

Rõ rằng là vô hại, nhưng cô vẫn có cảm giác nguy hiểm, trời tối rồi, ban đêm, một nam một nữ.

Trong hoàn cảnh này, cho dù anh có ngốc thì Nhạc Ca vẫn cho là không ngốc.
Thời gian trôi qua, cô cứ ngồi bên cạnh ôm đầu gối canh chừng, nhưng cả người một ngày bận rộn trở nên ngứa ngáy, cho đến khi cô nhìn đồng hồ.

Đã là tám giờ tối, lại ngước nhìn anh.

Anh vẫn ngủ say như thế, cô đấu tranh nội tâm hồi lâu, lay gọi anh mấy lần vẫn thấy anh không động tĩnh gì cuối cùng mới quyết định đi tắm.

Nhưng trước khi đi, Nhạc Ca lấy một sợi dây vải, buộc chân anh lại.

Sau khi đã chắc chắn, mới an tâm đi vào phòng tắm.
Dây vải buộc thắt nút, trừ khi dùng kéo cắt, bằng không không thể gỡ ra được.

Trong lòng Nhạc Ca thấy có chút áy náy, nhưng để đề phòng làm vậy vẫn hơn.

A Tứ bị ngốc, nhất định sẽ không thù hằn gì cô.

Đợi tắm xong, rồi tháo dây cho anh.
Làn nước trong veo ấm áp phả lên một mùi hương dễ chịu.

Nhạc Ca không thích sử dụng mấy loại tinh dầu cầu kì, lúc tắm, chỉ cho một ít hương bạc hà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trước gương hồng hào mịn màng.

Thời gian này tâm trạng Nhạc Ca đặc biệt tốt, sức khoẻ cũng theo chiều hướng đi lên, nhưng tâm trạng thì vẫn không hoàn toàn thay đổi.

Cô thở dài vuốt vài sợi tóc mai rũ xuống cổ, bất chợt một vài hình ảnh ngày đó hiện về, nơi này, và cả nơi này nữa, đầy những dấu hôn sâu, những dấu hôn mang lại cảm giác đau đớn tột cùng cả về tâm hồn lẫn thể xác.

Ngày đó, cô vừa mất đi những người yêu thương nhất, rồi bị giam giữ bởi một người đàn ông, hắn sỉ nhục cô, hành hạ cô, rồi lại thả cô đi.

Có những lúc cô tự hỏi, đã khi nào…hắn thực sự coi cô như một con người hay chưa, hay chỉ là…một người phụ nữ, một tù nhân mang lại cảm giác chiếm hữu cho sở thích cuồng bạo đó.

Nhưng Nhạc Ca tự cười mình, rồi lại cười người.

Cô thậm chí còn không coi hắn là người, thì lấy cái gì đòi hắn coi cô như một con người đây.

Bởi hai người khinh thường nhau, chán ghét nhau, hận thù nhau, thế nên từ trước đến giờ, có lẽ chưa từng ngắm nhìn đối phương, và trao cho nhau những lời nói dù chỉ là ngọt ngào đôi chút.
Người ta nói có yêu mới sinh hận, có hận mới càng yêu.
Đối với hắn, lần đầu tiên gặp cô là ký ức khắc sâu, hắn còn nhớ cô rõ ràng như thế.

Vậy mà cô, lại không nhớ gì cả.


Cô không còn nhớ, hắn cũng đã từng thực sự dịu dàng với cô, cười với cô, thậm chí, cô còn nồng nhiệt đáp lại.

Khi ấy, hắn mới biết được, thì ra trên đời còn có nụ cười xinh đẹp đến vậy, chân thành đến thế.

Còn cô, phải chăng đã quá vô tâm hời hợt.

Đến cả một chút cũng không.
Có lẽ chỉ mình hắn có tâm ý, hoặc là….đối với cô, hắn chưa bao giờ là một người đáng để nhớ, đáng để lưu tâm.

Giống như một cơn gió, lướt qua, chẳng để lại gì…..
Nhạc Ca chìm đắm trong những suy nghĩ đau thương, làn nước lạnh dần khiến cô bất chợt thức tỉnh.

Phải chi, những đau thương thực sự của con người cũng có thể thức tỉnh như vậy, thì tốt biết mấy.

Nhưng đáng tiếc, trên đời này chẳng thứ gì có thể làm được điều đó.
Nhạc Ca úp mặt xuống nước, vuốt mặt bước khỏi bồn tắm, quấn chiếc khăn tắm vào người.
“Nhạc Ca….Nhạc Ca…em ở đâu….”
Nhạc Ca giật nảy mình, anh tỉnh lại rồi, không phải ban nãy còn đang ngủ say lắm sao.

Cô hốt hoảng vội vàng vớ lấy quần áo, vội vàng mặc vào.
“Nhạc Ca…anh không đi được!!”
Nhạc Ca luống cuống.
“Anh ở yên đấy cho tôi….tôi….”
Nhưng….đáng lẽ cô không nên lên tiếng cho đến khi quần áo chỉnh tề.

Bởi anh là một tên ngốc, lời nói cô phát ra chính là dấu hiệu để anh tìm đến.
Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Nhạc Ca vừa mặc xong chiếc áo, thì đã kinh ngạc nhìn anh đứng ngay cửa, mắt cô trợn tròn hết mức.

Chống đông phòng tây lại quên đi khoá cửa phòng tắm.

Là bất cẩn hay ngu ngốc đây.

Đích thị là ngu ngốc, ngu ngốc ngàn vạn lần, bởi vì ngu ngốc nên cái thói mới hại cái thân.

Đầu của cô, gần như nổ tung rồi.
“Anh…anh….anh…..!!!!”
“Anh khát nước…..” Mắt anh lờ đờ, thứ nhìn thấy trước mặt chỉ có một lớp sương mờ mỏng ấm, thoang thoảng là một mùi thơm thanh khiết thật quen thuộc.

Nhưng thứ mà anh thật sự nhìn thấy trong cơn khát này dường như chỉ là cánh môi cô, đôi môi còn vương những giọt nước mát.

Cô còn đang hoảng loạn kéo vạt áo xuống dài hơn thì đã bị một lực kéo lấy.

Và đôi môi…đã hoàn toàn bị cướp lấy.
Anh khát nước, anh muốn những giọt nước trên môi cô, một cách nhẹ nhàng, rồi mãnh liệt, thâm sâu, và bùng cháy.
Nhạc Ca dường như còn chưa nhận thức được nguy hiểm đang cận kề, cô hoảng loạn chống cự, cảm giác nóng rẫy trong hơi thở cùng mùi hương nam tính ấy trói chặt cả nghị lực trong cô.

Một cái bẫy, đích thị là một cái bẫy, tên ngốc ư, không, là một con sói đột lốt cừu con, dịu dàng ban đầu của đôi môi kia đã đánh lừa cô, khiến cho cô bất cẩn.

Bởi anh, đã thực sự trở thành một người khác, dường như, đó là bản chất thực sự của con người anh, là bản chất thật sự của một người đàn ông.

Bất kể trong hoàn cảnh ám muội nào, dục vọng ấy cũng bùng lên một cách mãnh liệt khó có thể dập tắt.

Nhạc Ca càng vùng vẫy, càng khó có thể làm ngọn lửa ấy dịu đi.

Anh nếm vị nước thanh khiết trên môi cô, rồi lại tham lam nếm vị mật ngọt trong nụ hoa đó.

Dường như, từ cơn khát bình thường đã trở thành cơn khát vô biên, càng nếm, càng khát, càng nếm, lại càng muốn nuốt trọn cả cái hương vị ấy.

Ngọt ngào, mềm mại…chỉ hận cả cuộc đời này không thể chiếm giữ được đôi môi kia, ích kỷ cất giấu…để mãi đắm chìm, để mãi say mê…
27/12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.