Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 12: Anh Em Vẫn Ổn


Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 12: Anh Em Vẫn Ổn


Giống như một giấc ác mộng dài, thế giới lúc này khiến Nhạc Ca cảm thấy quá đỗi bức bối.

Cô lo sợ, vô cùng lo sợ giây phút này sẽ đến, dù biết trước là sẽ như vậy nhưng đến khi nó ập đến, cô lại không ngờ nó đến nhanh như thế.

Nhanh đến mức cô chẳng kịp trở tay, chẳng kịp chuẩn bị một chút tâm lý sẵn sàng để đón nhận.

Hắn xuất hiện như một tia chớp.

Một bước giết chết trái tim cô.
Ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động của Nhạc Ca, cả lão Ngô cũng vậy.

Không gian ngượng ngập đúng là rất khó phá vỡ.

Bỗng chốc cha Tiểu Hải lên tiếng đầu tiên, anh chạy đến bên cạnh A Tứ.
“A Tứ! Cậu không sao chứ??” Rồi lại quay mặt về phía Nhạc Ca.

“Cô giáo Nhạc, có lẽ cô hiểu nhầm mà đánh oan A Tứ rồi, cậu ấy chỉ là muốn cứu cô thôi, hoàn thoàn không có ý mạo phạm!!”
Nhạc Ca đang kinh hoàng nhìn A Tứ, đầu óc cô cứ ong ong, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, hơi nước lạnh ngắt vẫn đang ngấm lấy từng tấc da thớ thịt cô, mỗi cơn gió lạnh ùa qua lại làm cho cả thân thể rùng mình.
Kể từ lần cuối cùng cô gặp hắn ở Nam gia, kể từ lần cuối cùng nụ hôn ấy điên cuồng khuấy đảo tâm trí cô, cô đã dần lơ nó đi, cố gắng để đừng để tâm tới nữa.

Vậy mà lúc này nó lại xuất hiện.

Đúng là quá tàn nhẫn, sự bình yên này cuối cùng cũng đã sụp đổ.
Nhưng…..
Nhạc Ca sao cảm thấy lời nói của cha Tiểu Hải có gì đó không đúng.

A Tứ?? Đó không phải Nam Trấn Ảnh sao, nhưng làm sao bọn họ lại có thể quen biết Nam Trấn Ảnh, còn ăn nói một cách tự nhiên như thế.


Nam Trấn Ảnh xưa nay có bao giờ ăn mặc như vậy.

Chiếc áo vải thô trên người chắp vá, chiếc quần cũ màu rách gối, còn cả đôi giầy thủng mũi chân.

Nam Trấn Ảnh vốn nghiêm nghị và đáng sợ, làn da rắn rỏi nhưng cũng không đến nỗi rám nắng như người này.

Quan trọng hơn là…nhìn hắn vô cùng ngốc.

Sau khi bị cô tát cho một phát, hắn sợ hãi mà ôm mặt ở, khuôn mặt nhem nhuốc méo xệch vừa buồn cười vừa đáng thương….
[…..]
“Cũng may mà bọn chúng chỉ là đến làm loạn.

Nếu mà chúng thật lòng muốn cướp thì chỉ sợ đến cái mạng chúng ta cũng chẳng còn.”
“Hazz, bọn người nhật này ngày càng quá đáng.”
“Tôi thấy chúng ta nên báo cho cô Trân Tâm, có cô ấy ra mặt, chúng ta sẽ không còn phải sợ nữa…!!”
Nhạc Ca đứng một góc thầm lặng suy nghĩ gì đó, trong lòng cô đang đặt ra ngàn vạn câu hỏi không có câu trả lời.

Lâu lâu, ánh mắt cô lại liếc về phía đối diện nhìn tên có gương mặt rất giống Nam Trấn Ảnh đó.

Đôi mắt cô nheo lại, cố gắng phân tích khuôn mặt đó, cố tìm ra một nét khác biệt nhưng bất lực.

Tại sao trên đời lại có hai khuôn mặt giống nhau đến vậy, từ biểu cảm khuôn mặt cho đến giọng nói tiếng cười, dù cho hoàn cảnh có làm thay đổi bề ngoài nhưng dung mạo vẫn là như vậy, vẫn là dáng mũi cao thẳng, đôi mày sắc, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt bất cần.

Nhạc Ca ngắm nghía đến mất hồn, cô tập trung nhìn A Tứ, rồi đột nhiên trọng một khắc đôi mắt nhỏ mở ra tròn xoe bất động.
A Tứ đang ôm một đống táo đỏ, cùng với đám trẻ con ngồi nhai nhồm nhoàm như thỏ nhai cà rốt.

Nhạc Ca để ý thấy trên khuôn mặt anh còn dính ít vụn táo, đến ăn uống cũng vô tư như vậy, nào có giống Nam Trấn Ảnh.

Thế nhưng gương mặt này….chẳng phải chính là của hắn hay sao.

Cô bất chợt hoang mang, là Nam Trấn Ảnh, hay là A Tứ, nếu là A Tứ, tại sao anh ta lại có một khuôn mặt giống Nam Trấn Ảnh đến vậy.

Còn nếu là Nam Trấn Ảnh, rốt cuộc tại sao lại biến thành như thế này??
Đau đầu, quá đau đầu, Nhạc Ca cứ nghĩ rồi lại lắc đầu.

Chỗ này không hợp lý, chỗ kia lại quá hoang đường.

Phải làm sao mới có thể biết được sự thật.
“Cô giáo Nhạc…”
Mẹ Tiểu Hải gọi khẽ.

Cô vẫn đang mải miết suy nghĩ, không để ý tới.
“Cô giáo Nhạc..”!
…..
“Cô giáo Nhạc!!”
…..
“Cô Nhạc Ca!!!”
“Hả..!”
“Hả.!!”
Hai tiếng đồng thanh phát ra, là giọng của Nhạc Ca, giọng kia, là của A Tứ, phải để mẹ Tiểu Hải gọi tới hai ba lần thật lớn cô mới nghe thấy mà phản ứng lại.

Nhưng không hiểu sao tên A Tứ kia cũng đáp lại lời gọi.

Cô liếc mắt qua nhìn hắn, hắn mỉm cười ngây ngô, cô lườm nhẹ hắn, gằn giọng.
“Là gọi tôi, không gọi anh, hả hả cái gì!!?”
Thế là gương mặt A Tứ cúi gằm xuống, không dám nhìn lên nữa, chỉ chuyên tâm mà ăn táo.
Mọi người xung quanh thấy vậy chợt phì cười.


Nhất là Đại ngư, cậu ta ngồi vắt chân.

Cười cười sang sảng nhìn A Tứ, nói với Nhạc Ca.
“Cô giáo Nhạc thật lợi hại.

Tôi nói cô nghe, A Tứ trước đây không ngoan ngoãn như vậy đâu.

Lúc mới vớt cậu ta từ dưới biển lên, tôi còn tưởng vớt được một đại gia đắm tàu nào đó.

Còn nghĩ định đợi cậu ta sau này tỉnh dậy sẽ báo ơn, giúp tôi đổi đời.

Nào ngờ lại vớt trúng một tên vừa ngốc vừa nghèo, đã thế lại còn ương bướng chết đi được!!”.
“Anh nói sao??”
Nhạc Ca chấn động một phen, tên A Tứ này được vớt từ biển lên, nói vậy là hắn không phải người ở đây??
“Phải đó, Đại Ngư, cậu nói đi, A Tứ này cậu lấy đâu ra ??”
Lão Ngô nói.
Mẹ Tiểu Hải cùng lúc rót một cốc nước cho Nhạc Ca, mỉm cười nói.
“Thật ra cũng thật tình cờ, chúng tôi cứu được cậu ấy là hai tháng trước!!”
“Hai tháng trước??” Nhạc Ca ngạc nhiên.
Mẹ Tiểu Hải gật đầu.
“Hai tháng trước ngày chúng tôi ra biển, đúng một đêm nọ trời nổi bão, biển động dữ dội, chúng tôi phải đưa thuyền về bờ nhưng không kịp, may mà sáng sớm hôm sau bão qua nên mới có thể đánh cá tiếp.

Còn A Tứ là do Đại Ngư nhìn thấy, cậu ấy bất tỉnh lềnh bềnh trên biển như xác chết ấy.

Đại Ngư dùng phao cứu sinh xuống vớt cậu ấy lên.

Lúc mới vớt lên mặt cậu ấy trắng bệch, trên vai còn bị thương nữa.

Chúng tôi cứ tưởng cậu ấy chết rồi, may khi kiểm tra còn thấy cậu ấy thở, chứ nếu không thì….”
Nói đến đây, giọng mẹ Tiểu Hải hơi trầm xuống, nét mặt có chút gượng gạo nhìn về phía A Tứ.

“…mà cô cũng thấy rồi đấy, cậu ấy không được bình thường, nói ra cũng thật tội nghiệp.


Không biết cậu ấy còn có người thân nào không…”
Nếu như một Nam Trấn Ảnh còn sống sờ sờ đột nhiên biến mất, liệu có phải sẽ biến thành A Tứ không.

Nhạc Ca tự dày vò tâm can, mọi cảm xúc bất an bỗng ùa tới.

Bởi vì cô lo sợ Nam Trấn Ảnh đích thực sẽ quay trở lại, quãng thời gian yên bình này rồi sẽ chẳng còn nữa.

Nhưng mà …không phải cô đã phó mặc tất cả mọi chuyện cho số phận rồi hay sao, còn phải đắn đo gì nữa, lo sợ điều gì nữa…..
…………
Bầu trời không nắng, những đám mây dịu nhẹ che bớt đi chút ánh sáng phía ngoài xa, đọng lại trong không khí một khối nhiệt lạnh.

Gió từ biển thổi vào mang theo một dư vị mặn chát.
Nhạc Ca lơ đễnh bước trên con đường gạch đá xạm màu.

Tâm hồn thả theo đường mây.
Trên đường về nhà, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng rồi cuối cùng tất cả cũng đều bị dẹp bỏ.
Bước vào nhà, điều đầu tiên cô làm đó chính là đến bên chiếc điện thoại bàn, cô chần chừ rất lâu rồi cũng nhấc máy lên, ấn một dãy số.

Đầu dây bên kia kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Giọng Anna nhẹ nhàng yên ắng.
“Alo….”
” Tôi….tôi là Nhạc Ca”
Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi đến nhà họ Nam.

Trước đây khi cầu xin Nam Trấn Ảnh tha cho Nam Vi, cô từng gọi đến rất nhiều lần, cũng vì thế mà dãy số này đã in sâu trong đầu cô từ lúc ấy.
“Chị…có chuyện gì sao, Chị gặp phải chuyện gì à, hay là Nhạc Hiểu…cậu ấy…”
“Nam Trấn Ảnh!!! Hắn…ra sao rồi!!”
Câu này thốt lên, cô có chút gượng gạo, Anna hơi ngạc nhiên, vì đây là lần đầu Nhạc Ca chủ động nhắc tới anh trai cô.
Anna nhẹ nhàng cười, tuy vậy trong giọng nói lại có chút khang khác.
“Anh…anh em vẫn ổn!?
26/10


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.