Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 116: Hôn Lễ 2
Trong thang máy, Nhạc Ca có cảm như vừa có ai đó gọi mình.
Giọng nói này quen quá, cô dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi.[Chị!!]
[Thư Vỹ, mau chạy đi…hãy thay chị chăm sóc bé con thật tốt….]
[Không!!! Chị, chị không đi thì em cũng không đi!!!]
[Thư Vỹ? Cái tên nghe thật là đẹp.]
[Tôi tên Nhạc Ca, còn cô?]
……
“A……!!!”
Nhạc Ca ôm lấy đầu mình, cơn đau từ đâu kéo tới khiến đầu cô như muốn nổ tung, bên tai cô nghe thấy rất nhiều giọng nói.
Chúng cứ luân phiên nhau chạy loạn khắp não cô.
Cô đau đớn như muốn chết đi, cô vội vàng lục túi sách muốn lấy thuốc giảm đau, thế nhưng lại không tìm thấy, sau đó, cả người cô vì đau đớn mà gục xuống dưới nền đất.
Cùng lúc đó, đột nhiên thang máy chấn động thật mạnh, Nhạc Ca bị xốc lên, va trúng thành thang máy.
Ngay sau đó, sau vài lần nhấp nháy, đèn trong thang máy bỗng nhiên tắt ngúm.
__________
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Nam Trân Tâm vẫn đang chăm chú đeo khuyên tai, cứ ngỡ là Nhạc Ca đã trở lại, liền nói.
“Chị đã về sao, nhanh vậy, không phải xuống tầng 8 lấy sao?”
“Không phải….” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp từ phía sau cô vang lên.
Nhận ra giọng nói này, Nam Trân Tâm hốt hoảng đến nỗi làm rơi cả khuyên tai xuống dưới đất.
“Anh…..tại sao anh lại vào được đây????”
Nhạc Hiểu tiến tới nhặt chiếc khuyên tai kia lên, nói.
“Cả cái khách sạn này đều là của tôi.
Cô nói xem, tôi có vào được hay không?”
Nam Trân Tâm cắn chặt môi.
Phải rồi, hắn chọn khách sạn này, bởi vì nơi này là địa bàn của hắn.
Cô thật ngây thơ, hắn nói muốn cô tổ chức hôn lễ cùng Lăng Thiếu Hà….nhưng lại không nói là sẽ để cô và Lăng Thiếu Hà được hạnh phúc bên nhau.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Hắn tiến đến gần cô hơn, xoay cô đối diện với chiếc gương trước mặt, từ từ đem chiếc khuyên tai đó đeo lên cho cô.
“Tôi đang tổ chức hôn lễ, nhưng lại thiếu mất cô dâu, bỗng dưng thấy cô vừa mắt, muốn cưới cô.”
Nam Trân Tâm hai mắt trợn tròn kinh ngạc, đẩy hắn ra rồi đứng dậy.
“Anh….anh điên rồi!!”
Nhạc Hiểu khẽ cười.
“Tôi không điên…là cô đã quá đơn thuần mà thôi.
Cô cũng không thử nghĩ xem, tôi tại sao lại chọn tổ chức hôn lễ ở nơi này, tại sao tôi lại có thể để cô và Lăng Thiếu Hà kia kết hôn? Nguyên do chỉ có một, tất cả đều là kế hoạch của tôi.
Cô chỉ có một lựa chọn là làm theo.
Bằng không….! ” Hắn tiến đến kéo lấy eo cô, ép cô đối diện với mình, gương mặt áp sát cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô mà gằn từng chữ uy hiếp.
“Tôi sẽ khiến cho Lăng Thiếu Hà đó…”
“Sống!”
“Không!”
“Bằng!”
“Chết!”
Nam Trân Tâm kinh ngạc nhìn hắn, uất khức vung tay đập vào ngực hắn.
“Đồ khốn nạn!! Khốn nạn!!”
“Nhạc Hiểu!!tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì sai? Rốt cuộc tôi có gì sai!!!”
Hắn tóm lấy tay cô, tuyệt tình nói.
“Cô sai, từ khi sinh ra cô đã sai, vì cô là em gái của Nam Trấn Ảnh, bởi vì tôi hận cô….!!!!”
Hắn hận cô, cho nên muốn dày vò cô, còn cô hận hắn, chỉ có cách rời xa hắn.
Nhưng hắn luôn vây kín lấy cô, trói buộc cô bằng tất cả những gì mà hắn có thể.
Khiến cô dù cho như thế nào vẫn không thể thoát khỏi bàn tay hắn.
Lúc đó, giọt nước mắt tuyệt vọng của cô rơi xuống.
Cô biết, lần này cô sẽ lại có lỗi với Lăng Thiếu Hà…cô lại phụ anh….đời này cô có chết đi sống lại, có lẽ cũng không thể bù đắp cho anh.
Cô chỉ có thể xin lỗi, xin lỗi anh bằng cả trái tim này thôi.
Cô ngước lên nhìn Nhạc Hiểu, đau đớn, thống khổ mà khuất phục.
___________
“Bên đó bị rơi thang máy, nghe nói còn có một cô gái bị kẹt bên trong bất tỉnh.”
“Vậy sao, lúc nãy tôi cũng định đi cái thang máy đó, ai dà, thật may là còn chưa đi vào.”
“Đội cứu hộ còn đang ở bên đó, chưa biết có thể cứu được hay không nữa…”
“Hazz thật là tội nghiệp!”
Nam Trấn Ảnh cùng Triệu Triết vừa từ chỗ của Lăng Thiếu Hà đi qua đây, vốn dĩ muốn vào xem Nam Trân Tâm một lát, bỗng nghe được mấy lời bàn tán này.
Hắn không để ý lắm, nhưng trong lòng lại cảm thấy bồn chồn.
“Cô ấy vẫn đang ở chỗ của Trân Tâm sao?” Bỗng dưng hắn quay sang hỏi Triệu Triết.
Triệu Triết nhớ lại, nói với hắn.
“Nhạc Ca tiểu thư vẫn ở cùng Trân Tâm tiểu thư, chỉ là lúc nãy thím Trần có điện thoại đến, nói là hoa cưới đã giao đến rồi, cho chúng ta sai người đi lấy.
Nhưng Nhạc Ca tiểu thư sợ họ làm việc không cẩn thận nên đích thân cô ấy đã đi lấy.”
Nam Trấn Ảnh chỉ kịp nghe đến vậy, hắn ngay lập tức quay đầu, chạy đến chỗ thang máy mà những người kia nhắc đến.
Chỗ thang máy đó lúc này bịt kín người đang xem, đội cứu hộ đang nỗ lực mở cửa thang máy, thang máy đã hé ra một khoảng nhưng vẫn quá nhỏ, chỉ có thể nhìn vào bên trong.
Nam Trấn Ảnh gấp gáp đi tới, qua khoảnh trống đó hắn bỗng kinh hoàng nhận ra cô.
“Nhạc Ca!!!”
Đội cứu hộ bỗng thấy có một người vào cản trở thì tức giận lên, quát.
“Này anh kia!! Mau đi ra chỗ khác, không phận sự đừng có chạy vào đây!!”
Nam Trấn Ảnh lo lắng đến sợ hãi.
Hoàn toàn không nghe thấy mấy người kia nói gì.
Triệu Triết đứng bên cạnh thấy được Nhạc Ca nằm trong thang máy đó thì cũng kinh ngạc không khác gì Nam Trấn Ảnh.
Cậu ta vội chạy đến, nói.
“Không được vô lễ, đây là đại soái!!!”
Mấy người đó nghe được lời này của cậu ta thì thái độ chợt kinh sợ, sau đó chuyển qua thành khép nép.
Họ không nhận ra Nam Trấn Ảnh vì hắn không thường xuyên xuất hiện, nhưng còn Triệu Triết thì khác, cậu ta thường ra mặt giải quyết công việc cho Nam Trấn Ảnh, thế nên rất nhiều người đều biết mặt cậu ta.
Nhạc Ca ở trong thang máy tối tăm dường như mơ màng nghe thấy có tiếng gọi của Nam Trấn Ảnh, đôi mắt của cô lờ mờ nhìn thấy gương mặt anh.
Đôi tay cô khẽ cử động nhưng lại không cử động nổi.
Qua ánh sáng le lói, cô thấy được rất nhiều người.
Tiếng cưa điện vang lên ing ỏi, đầu cô đau đớn như muốn nổ tung ra.
Trong cơn đau đớn ấy, cô dường như nghe thấy tiếng súng, tiếp đó, trong đầu cô chợt hiện ra những ký ức chắp vá của trước kia.
Trong bóng tối mờ ảo mịt mù, thân thể cô như không còn tồn tại.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, bóng tối, lại nhấn chìm ý thức của cô.
____________
Lúc này, tại phòng cô dâu thật hỗn loạn.
“Cô ấy đâu??” Lăng Thiếu Hằng nói.
Thím Trần bối rối nhìn quanh.
“Trân Tâm tiểu thư vừa nãy vẫn còn ở đây mà???”
Bắc Gia nói.
“Vừa nãy tôi cùng Uông Thư Vỹ đến để gặp Nam Trân Tâm, nhưng Uông Thư Vỹ đột nhiên chạy đi theo ai đó, tôi đành một mình gõ cửa muốn vào xem cô ấy có cần giúp gì không, nhưng đợi mãi không có ai đáp.
Tôi sợ xảy ra chuyện nên đẩy cửa đi vào.
Nhưng lại không thâý cô ấy đâu, có gọi như thế nào đều không thấy cô ấy đáp.”
Lăng Thiếu Hà sốt sắng.
“Có khi nào cô ấy đi ra ngoài không??”
Thím Trần lo lắng nói.
“Không, tiểu thư sẽ không ra ngoài đâu, sắp diễn ra hôn lễ rồi, cô ấy vẫn luôn ngồi ở trong này mà!!”
Lăng Thiếu Hằng châm chọc.
“Không phải là muốn bỏ chạy đấy chứ? Nó được nuông chiều từ nhỏ, hừ, thấy anh hai đôi mắt bị như vậy nên ghét bỏ chứ gì?”
“Không được nói bậy!!!”
Lăng Thiếu Hà quát Lăng Thiếu Hằng một câu.
Thím Trần lắc lắc đầu.
“Không thể nào, Trân Tâm tiểu thư sẽ không làm như vậy đâu.”
Lăng Thiếu Hà không tin cô sẽ bỏ rơi mình.
Chính cô là người nói muốn kết hôn với anh mà.
Đúng, cô sẽ không rời bỏ anh đâu.
Lăng Thiếu Hà lo lắng đến nóng ruột gan.
Mặc dù anh biết cô chắc chắc sẽ là cô dâu mình, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông đó sẽ chịu buông tha cho cô hay sao.
Đôi bàn tay của anh siết chặt lại.
“Chúng ta đi tìm cô ấy!!!”
Lăng Thiếu Hằng nhăn mày.
“Anh à, tìm ở đâu bây giờ, người ta muốn trốn còn để anh tìm được hay sao?”
“Im miệng!!! Cô ấy không trốn!!” Lăng Thiếu Hà tức giận.
Lăng Thiếu Hằng : “Anh hai!! Được! Vậy bây giờ tìm như thế nào đây, mắt anh có nhìn thấy được không? Anh định tìm kiểu gì?”
Lăng Thiếu Hà hít lấy một hơi, nói với thím Trần.
“Thím Trần, thím đi tìm Nam Trấn Ảnh, chúng ta cho người đi tìm cô ấy!!”
Thím Trần vội vàng gật đầu.
“Được, bây giờ tôi đi ngay đây!!!”
Thím Trần vừa đi khỏi, Lăng Thiếu Hà đã không trụ nổi mà ngồi phịch xuống đất, ôm lấy gương mặt mình đau khổ.
Nam Trân Tâm, em không thể rời bỏ anh được….không thể…..
______________
Khi cánh cửa sắt kia vừa được khai thông, Nam Trấn Ảnh hắn liền chạy tới ôm lấy Nhạc Ca đi ra ngoài.
Cô hôn mê rồi, hắn sợ hãi nhìn người cô, ngoài một vài vết bầm tím do va đập thì không có vết thương nào chảy máu.
Nhưng những vết thương bầm dập đó cũng đã đủ khiến cho hắn đau đớn.
“Nhạc Ca!!! Nhạc Ca!!”!
Trong sợ hãi hắn liên tục gọi tên cô, cảm nhận được hơi ấm của hắn, hai mí mắt cô khẽ rung lay, cho đến khi nhận thức được người trước mặt mình chính là Nam Trấn Ảnh cô mới từ từ ôm lấy hắn bật khóc.
Nam Trấn Ảnh thấy cô tỉnh lại, sự lo lắng bỗng chốc được xua đi.
Trong cái ôm đầy chặt chẽ của cô trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chủ động ôm hắn, đây là điều mà hắn có mơ cũng không thể ngờ tới.
“Nhạc Ca!! Em cảm thấy ra sao rồi? Chỗ nào không ổn không?” Hắn sốt sắng.
Nhac Ca nghe đến đó càng ôm hắn chặt hơn, Nam Trấn Ảnh dù trong bất cứ trường hợp nào cũng đều lo lắng cho cô, nằm trong lồng ngực đầy ấm áp của hắn cô dường như chẳng biết phải làm gì nữa.
Nhớ lại trước kia, nước mắt cô rơi xuống đầy lặng lẽ.
Tất cả xảy ra đã như là quá khứ, thời gian trôi qua nhiều như thế, vậy mà đến giờ phút này, cô bỗng nhiên không thể chấp nhận nổi.
Cả lồng ngực cô đau đớn như muốn vỡ tan ra.
“Trấn Ảnh!! Em sợ…..Em rất sợ!!” Giọng cô run rẩy ngước lên nhìn hắn, nước mắt chảy xuống giàn giụa.
Nam Trấn Ảnh kinh ngạc nhìn cô.
Khi cô nhìn hắn bằng ánh mắt này, hắn xót xa vô cùng, cô giống như một đứa trẻ đầy tội nghiệp cần che chở, hắn không chịu nổi mà ôm lấy gương mặt cô, đặt lên đó một nụ hôn trấn an đầy dịu dàng nhưng không thiếu phần mãnh liệt.
“Đừng sợ, có anh đây rồi, không sao rồi…không sao rồi.” Hắn bế cô lên.
Sau đó quay sang nói với Triệu Triết.
“Gọi bác sĩ tới đây ngay lập tức.”
Triệu Triết vâng lời hắn ngay tức khắc chạy đi.
Nghe được giọng nói đầy ôn nhu của hắn, Nhạc Ca vùi mình vào vòm ngực hắn mệt mỏi hai mắt khép lại.
Nam Trấn Ảnh vì sợ cô mệt liền đưa cô về phòng.
Lễ tân mở của cho hắn, hai mắt không ngừng tò mò nhìn về phía người phụ nữ ở trong lòng hắn, phải là người phụ nữ xinh đẹp đến thế nào mà có thể khiến Nam Trấn Ảnh động lòng cơ chứ, cô ta có chút tò mò.
Nhưng cô ta không kịp để có thể nhìn thấy gương mặt Nhạc Ca, vì sau khi hắn bế cô vào phòng liền đóng cửa lại.
hắn nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
Nhưng bỗng nhiên cô lại ôm chặt lấy hắn không buôn.
Nam Trấn Ảnh hơi bất ngờ nhìn cô.
Cô đã thiếp đi rồi, vậy mà trong vô thức vẫn giữ chặt lấy hắn.
Sau đó hắn chỉ đành mỉm cười hôn lên môi cô.
“Không sao rồi…em nghỉ ngơi đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến…”
Hắn gỡ tay cô xuống nhưng có vẻ như cô vẫn chưa chịu buông.
Hắn chỉ đành dỗ dành cô.
“Ngoan nào….”
Cô buông tay rồi được hắn đặt xuống giường.
Hắn đắp lên tấm chăn mỏng cho cô rồi đi ra ngoài, bởi lẽ Triệu Triết giờ này còn chưa đưa bác sĩ đến, Nam Trấn Ảnh đã gấp lắm rồi.
Hắn đưa điện thoại lên muốn gọi, bỗng thím Trần từ đâu chạy đến.
“Cậu chủ không xong rồi!!!”
Nam Trấn Ảnh buông điện thoại xuống “ Có chuyện gì?”
“ Trân Tâm tiểu thư…Trân Tâm tiểu thư không thấy đâu nữa rồi…”
Nam Trấn Ảnh chau mày.
“Không phải nó vẫn ở trong phòng cùng với Nhạc Ca hay sao?”
Thím Trần gấp gáp.
“ Vốn là như thế, nhưng sau khi Nhạc Ca tiểu thư đi ra, một lúc sau Bắc Gia đến thì không còn thấy cô ấy đâu nữa rồi!!”
“Đã tìm kỹ hay chưa?”
“Đã tìm hết rồi, đều không thấy.
Lăng thiếu gia bảo tôi qua đây gọi cậu.”
Nam Trấn Ảnh cắn răng nhìn về phía căn phòng một lát rồi nói.
“Thím Trần, thím vào phòng chăm sóc Nhạc Ca, ban nãy cô ấy gặp sự cố, bây giờ vẫn còn kinh sợ, lát nữa Triệu Triết sẽ đưa bác sĩ đến.
Tôi đi tìm con bé.”
Nam Trấn Ảnh nói xong liền đi khỏi.
Thím Trần bỗng ngơ ngác.
Nhạc Ca tiểu thư bị sao cơ? Không phải ban nãy vẫn còn bình thường hay sao.
Nghĩ đến đó bà vội vàng đi vào phòng.
____________
Tầng 10 của khách sạn lúc này lại là một lễ cưới khác.
Lễ đường tràn ngập ánh sáng và hoa tươi.
Tất cả đều là hoa diên vỹ màu xanh biển, ngay cả trên tay cô lúc này cũng chính là một đóa diên vỹ màu xanh…Người ta thường nói diên vỹ đại diện cho tình yêu hoàn hảo và bền vững.
mùi hương của diên vỹ giống như một vũ trụ rộng lớn và bao la, khi người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình một đóa diên vỹ, chứng tỏ anh ấy muốn biểu đạt rằng.
Tình yêu mà anh ấy dành cho cô ấy rất nhiều nhiều hơn cả những ngôi sao đang ở trên trời kia…rộng lớn hơn cả vũ trụ kia…
Thế nhưng khi Nam Trân Tâm cầm trên tay những đóa hoa này, cô mỗi phút giây đều cảm thấy sợ hãi.
Bước đi trên lễ đường đẹp đẽ, phía trước mặt cô lại là hắn.
Cô chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày trở thành cô dâu và chú rể không phải Lăng Thiếu Hà.
Bàn tay cô run rẩy cầm hoa, và ngay cả bước chân cô lúc này cũng không ngừng run rẩy.
Hắn đưa bàn tay ra trước mặt cô.
Qua tấm màn che mỏng manh, cô rõ ràng có thể nhìn thấy bàn tay thon gầy của hắn, nhưng cô lại trở nên chần chừ.
Nhạc Hiểu dường như cảm nhận được điều đó, hắn ngay lập tức đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.
Nam Trân Tâm sợ hãi, liền đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn.
Chủ trì hôn lễ bắt đầu hướng về phía Nhạc Hiểu mà lên tiếng.
“Anthony, con có đồng ý nhận Anna…!làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ suốt đời không?”
Nhạc Hiểu không chần chừ, lời nói giống như đã lập trình sẵn từ trước mà trả lời:
“Con đồng ý.”
Ngay khi hắn vừa nói ra câu này, Nam Trân Tâm dường như thấy rất bất ngờ.
Nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh trở lại.
Lúc này, chủ hôn lại nói tiếp.
“Anna, con có đồng ý nhận Anthony làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng suốt đời không?”
“Tôi…..”
Lời nói vừa dứt, người phía dưới đang mong chờ câu trả lời của cô dâu, nhưng Nam Trân Tâm lại không thể nói ra dù chỉ một lời, không gian bỗng trở nên yên ắng, Nam Trân Tâm nghĩ.
Yêu thương và tôn trọng suốt đời ư? Nhưng với ai, với Nhạc Hiểu ư, cô không muốn, cô không hề muốn.Qua lớp màn che cô dâu, cô có thể thấy được hắn đang nhìn cô không hề rời mắt, cô sợ hãi biết rằng, nếu như cô dám làm trái lời hắn thì chắc chắn kết cục của cô sẽ rất thê thảm.
Nhưng lẽ nào cô phải khuất phục hay sao, hạnh phúc của cô, cuộc đời của cô cứ như vậy mà chấm dứt ư?
Thấy cô dâu không hề lên tiếng, khách khứa phía dưới bỗng có những tiếng xì xào vang lên.
Khuôn mặt của Uông lão gia lúc này đã trở nên tối sầm lại.
“ Tôi không đồng ý!”
Bỗng từ phía dưới có tiếng của ai đó vang lên.
Cho đến khi Nam Trân Tâm giật mình quay lại thì cô bỗng nhận ra đó không ai khác chính là Lăng Thiếu Hà cùng Lăng Thiếu Hằng.
Phía sau còn có…Nam Trấn Ảnh.
”Thiếu Hà!!” Cô hoảng hốt đưa tay bụp lấy miệng mình mà nhìn anh.
“Anh hai, anh đã sáng mắt ra chưa? Em đã nói rồi, cô ta đâu dễ dàng gì mà chấp nhận lấy anh cơ chứ?”
Lăng Thiếu Hà đứng đó như một con người không xác, anh không thể ngờ rằng Nam Trân Tâm lại có mặt ở đây, hơn nữa anh còn đã nghe thấy giọng nói của cô.
Anh khẩn khoản tiến về phía trước, mặc dù anh chẳng thể nhìn thấy được cô.
“Trân Tâm, có phải hắn bắt em đến đây có đúng không, đừng sợ, có anh đây rồi, theo anh trở về, có được không???”
Nhìn anh, trái tim Nam Trân Tâm lúc này như muốn vỡ tan, nước mắt cô rơi xuống bờ môi đỏ mọng.
“Thiếu Hà…em….”
Cô chưa kịp nói gì, bỗng Nhạc Hiểu đã mạnh bạo kéo cô về phía sau mình.
Hắn từ đầu đến cuối không hề cho hai anh em Lăng gia và mắt mình, vì hắn biết chỉ có Nam Trấn Ảnh mới chính là đối thủ đáng gờm của mình.
“Bảo vệ đâu!! Còn không mau tống cổ đám người này ra!!” Bỗng Uông phu nhân quát lên.
Uông Hựu Dương đứng phắt dậy.
“Các người là ai? Muốn phá đám thì cũng phải biết nơi này là nơi nào chứ.
Dám động đến Uông gia? Ăn phải gan hùm rồi sao?”
Uông lão gia đưa ánh mắt đưa về phía tên thuộc hạ một cái, ngay lập tức một đoàn người mặc áo đen từ đâu xông ra vây lấy hai anh em Lăng gia.
Nam Trân Tâm sợ hãi đến bật khóc.
“Không…..các người không thể…”
Nhạc Hiểu siết lấy cánh tay cô, không để cô rời khỏi mình dù chỉ một chút.
Lăng Thiếu Hằng giẫy giụa, còn Lăng Thiếu Hà vốn không nhìn thấy gì, bỗng bị một đám người xô đẩy liền ngã xuống bậc thềm.
Nam Trân Tâm hoảng hốt vùng tay Nhạc Hiểu ra chạy về phía anh, nhưng Nhạc Hiểu làm sao có thể để cho cô thoát.
Hắn bóp lấy eo cô kéo lại, cùng lúc đó, tấm voan che trên đầu cô rơi xuống, tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn cô, bỗng tất cả trở nên xôn xao và ồn ào.
“Cô gái đó không phải Uông Thư Vỹ?”
“Đúng vậy, tôi đã từng nhìn thấy Uông Thư Vỹ, chắc chắn không phải là cô gái này.
“
“Vậy thì hôn lễ hôm nay là thế nào, chẳng phải Uông gia đã nói đây chính là hôn lễ của Uông Thư Vỹ hay sao?”
“Ai mà biết được những người đó đang toan tính điều gì cơ chứ?”
Uông lão gia đôi mắt nhìn cục diện tan vỡ ngay trước mắt mình mà nổi đầy lửa giận.
Vốn là mọi thứ đã trở nên chu toàn, tại sao lại xuất hiện đám người phá đám này cơ chứ.
Ông ta vội vàng chạy lên sân khấu cầm lấy mic, gương mặt cố gắng tươi cười mà nói.
“Các vị, thực xin lỗi vì đã xảy ra một vài sự cố không đáng có trong hôn lễ của con gái tôi.
Thực sự thì tôi cũng rất khổ tâm.
Là thế này.
Con gái tôi, Thư Vỹ như các vị đã biết, con bé sinh ra đã yếu ớt bệnh tật, sát ngày diễn ra hôn lễ thì bỗng nhiên bệnh tình tái phát, chúng tôi đành phải nhờ một người thay con bé tiến hành hôn lễ, thế nên chúng tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này mà thôi.
Cô gái này, thực sự là thế thân….”
“Ai nói cô ấy là thế thân?” Bỗng Nhạc Hiểu lên tiếng.
Uông lão gia trố mắt nhìn hắn, Nam Trân Tâm kinh ngạc nhìn hắn, Nam Trấn Ảnh thâm sâu nhìn hắn.
Tất cả mọi người đều xì xào nhìn hắn.
Nhưng hắn thì vẫn một vẻ đạo mạo như vậy.
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả!!!” Uông phu nhân đưa ánh mắt lườm nguýt về phía hắn.
Nhạc Hiểu không nói không rằng mà đưa Nam Trân Tâm sát lại gần mình hơn, quang minh chính đại mà nói.
“Cô ấy không phải là thế thân, mối quan hệ của chúng tôi được luật pháp công nhận, giấy trắng mực đen.”
Lúc này cả đại sảnh đã hoàn toàn bùng nổ, chủ tịch của AG kết hôn cùng con gái Uông gia, nhưng đột nhiên lại biến thành kết hôn cùng một cô gái lạ mặt, không phải….không đúng, trong số đông đó, có rất nhiều người đã nhận ra cô chính là Nam Trân Tâm, và đương nhiên là cũng nhận ra Lăng Thiếu Hà và cả Nam Trấn Ảnh.
Chuyện bát quái gì thế này.
Đại thiếu gia Lăng gia, thiên kim tiểu thư Nam gia, tổng tài AG, tại sao họ lại chạm mặt nhau ở nơi này, và còn trong cảnh tượng như vậy.
“Cậu….cậu điên rồi sao??” Uông phu nhân tức đến hộc máu nhìn hắn.
Mà không chỉ bà ta, Nam Trân Tâm cũng không thể tin nổi lời nói của hắn.
Gì mà luật pháp công nhận? Giấy trắng mực đen? Cô và hắn chỉ là người dưng, là kẻ thù của nhau thôi không phải sao?
“Cậu nghĩ rằng cậu làm như vậy sẽ có thể trả thù được tôi?” Nam Trấn ảnh vẫn lặng im từ đầu chợt lên tiếng.
Nhạc Hiểu nhìn hắn, không phủ nhận mà nhếch môi.
“Không phải sao?”
“Chuyện này do tôi gây ra, người cậu nên tìm là tôi chứ không phải con bé.”
“Nói thật hay, được, vậy anh nói xem, nếu như tôi tìm anh, tôi sẽ được gì?”
“Tôi sẽ nói cho cậu sự thật năm đó.
Những gì cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.”
Nhạc Hiểu bỗng bật cười, nụ cười mang đầy chế giễu và mỉa mai.
“Vậy thì tại sao anh cho rằng những gì anh không nhìn thấy giữ tôi và cô ấy không phải là sự thật?”
Nam trấn ảnh biết Nhạc Hiểu hận hắn vì điều gì.
Chuyện năm đó là hắn đã sai, thế nhưng để giải thích cho Nhạc Hiểu, chỉ sợ rằng không kịp nữa rồi.
Nam Trấn Ảnh quay sang nói với Nam Trân Tâm.
“Trân Tâm…em muốn đi với hắn…, hay là về với anh…?”
Nam Trân Tâm nhìn Nam Trấn Ảnh, cô muốn về, cô rất muốn về, nhưng Nhạc Hiểu hắn sẽ để yên cho cô sao? Anh hai không hề biết Nhạc Hiểu đã trở nên tàn bạo đến thế nào.
Càng không biết hắn âm hiểm đến thế nào.
Nếu như Nhạc Hiểu làm hại đến gia đình cô thì phải làm sao đây…
“Em yêu…đừng nhõng nhẽo như vậy chứ, có ai chưa về nhà chồng đã đòi về nhà mẹ đẻ đâu.” Bỗng Nhạc Hiểu ôm lấy vai cô, ra vẻ cưng chiều mà nói.
Khắp người Nam Trân Tâm bỗng đông cứng, hắn rõ ràng là đang nói lời đường mật với cô, thế nhưng tại sao cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tột cùng đấy chứ.
Giống như hắn đang cảnh cáo cô.
“Nếu như cô dám chạy trốn, vậy thì chính là chọn cái chết.”
“Anh hai, em…em….” Cô ngập ngừng, nhìn cục diện lúc này, đành cắn răng mà nói.
“Em…em đi theo anh ấy….”
Nghe được câu nói này của cô, trái ngược với vẻ đắc ý của Nhạc Hiểu chính là sự sụp đổ của Lăng Thiếu Hà, mà Lăng Thiếu Hằng lúc này cũng đã không chịu nổi mà chửi thề một câu.
“Mẹ kiếp, con đàn bà thối, anh tao có gì không tốt? Tại sao mày lại lừa dối anh tao để đi với tên khốn đó hả.”
Lăng Thiếu Hằng vừa muốn xông lên đã bị đám người kia chặn lại.
Nam Trấn Ảnh thương cảm nhìn em gái, hắn thực sự không biết tiếp theo phải làm như thế nào, nếu như Nam Trân Tâm nói rằng mình bị ép buộc, hắn còn có thể lấy cớ mà đưa cô về.
Nhưng cô đã nói như vậy, hắn phải làm sao bây giờ.
“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng, không phải cậu muốn trả thù tôi sao? Được, cậu buông tha cho con bé, tôi sẽ cùng cậu từng chuyện nói rõ.