Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 110: Sai Lầm 2
Hắn không dám nhìn cô, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Khi bàn tay hắn chạm vào cô, thân thể cô rất lạnh.
Lạnh đến mức hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhìn cô, hắn đau đớn và đầy hổ thẹn cởi chiếc áo khoác quân phục, che lên người cô.
“Xin lỗi em….” Giọng hắn run rẩy, đè nén chất chứa khổ đau.
Thế nhưng nước mắt trên gò má của cô vẫn cứ thế chảy xuống.
Cô nhục nhã và sợ hãi.
Cô không biết rốt cuộc thứ hắn muốn là gì…càng không biết bản thân là gì…mọi thứ xung quanh cô như có một lớp mây mù bao lấy.
Tối đen như chính tương lai của cô.
Cô nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, yếu ớt nói một câu.
“Tôi,…tôi không phải cô ấy…”
Hắn khóc trong sợ hãi.
Hắn đột ngột ôm lấy cô.
Nhưng cổ họng hắn nghẹn lại, không thể nói nên lời.
Cô khóc.
Hắn khóc, những giọt nước mắt của biệt ly cứ thế đan xen.
Ánh nắng thật ấm áp, thế nhưng cô không thể cảm nhận được, mà kể cả hắn cũng không thể.
________
Đời người này, nói ngắn ngủi cũng thực ngắn, mà nói dài cũng thực dài.
Nếu như được quay trở lại quá khứ.
Điều ta muốn làm nhất là gì.
Sửa chữa sai lầm….
Hay tiếp tục sai lầm….
Hắn tự hỏi, nếu như hắn sửa chữa sai lầm của mình, thì liệu hắn có thể có được cô hay không.
Chính hắn cũng không biết.
Nhạc Ca đã ngủ.
Hắn ngắm nhìn cô thật lâu, sau cùng đóng cửa lại, trở về thư phòng.
Điếu thuốc lá trên tay tắt ngấm hắn mới tỉnh táo lại đôi chút.
Mặc dù hắn không muốn, thế nhưng khi nhớ lại lời của người bác sĩ kia nói.
Bỗng chốc cảm thấy thật hỗn loạn.
Hắn xác định cô chính là Nhạc Ca, không sai.
Nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở Thập Mộng Hà.
Tại sao Á Hằng bà ta lại gọi cô là Từ Hoạ, tại sao cô lại không nhớ hắn là ai.
Và điều quan trọng nhất là…Cô đã từng sinh con, vậy thì chẳng lẽ, đó chính là đứa con của hắn.
Hắn và cô đã có con.
Suy nghĩ này khiến hắn hưng phấn biết bao.
Nhưng cũng sợ hãi biết bao.
Bà ta nói cô đã lập gia đình, phải chăng vì cô quên đi quá khứ, nên đã chấp nhận lấy một người đàn ông khác, và sinh con cho hắn? Hắn siết chặt nắm đấm lại.
Nếu là như thế, thì kết cục của người đàn ông đó chỉ có một mà thôi, đó là “chết”!
Hắn chợt nhớ đến đứa bé ở bệnh viện hôm đó, đó là con gái của cô, vì tài xế đã nói cô chính là người trả lại găng tay cho hắn, nghĩa là chỉ có người thân thiết với đứa bé mà hắn cứu mới có thể lấy được đôi găng tay.
Hơn nữa vì sao cô lại biết hắn đã cứu đứa bé đó.
Bệnh viện có camera.
Muốn biết rất dễ.
Hắn buông tàn thuốc trên tay xuống gạt tàn.
Đi đến nhấc điện thoại lên.
“…Triệu Triết…tôi cần cậu đi điều tra chuyện này….”
_________
Nam Trân Tâm từ sau bước tới bên cạnh Nam Trấn Ảnh, đã thật lâu cô chưa gặp hắn.
Đêm hôm qua động tĩnh lớn như vậy, cô đã biết chuyện của Nhạc Ca.
Cũng đã qua phòng chăm sóc.
Nhưng có vẻ như chị ấy không hề nhận ra cô.
Thế nhưng điều này đối với cô làm sao đau đớn bằng Nam Trấn Ảnh đây.
“Anh xác định người đó là chị Nhạc Ca??”
Nam Trấn Ảnh quay lại, thấy Nam Trân Tâm, rồi lại dời mắt, nhìn những đoá hoa xanh biếc trước mặt, gật đầu.
“Phải…”
“Chị..
ấy vẫn chưa chết….vậy thi thể đó là của ai?? Chuyện này liệu có liên quan đến Mastuki hay không?”
Nam Trấn Ảnh lắc đầu.
“Có lẽ là không….” Bởi khi hắn ta nhìn thấy thi thể đó, hắn cũng đã rơi nước mắt, nỗi đau mất đi người mà bản thân mình yêu nhất.
Không dễ dàng giả bộ như vậy.
“Chuyện này…nhất định phải điều tra thật rõ.” Nam Trân Tâm đưa mắt buồn nhìn xa xăm.
“Chị ấy chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện khủng khiếp…..”
Nam Trấn Ảnh nhớ lại đêm ngày hôm ấy, mọi thứ vẫn như mới xảy ra hiện ngay trước mắt hắn.
Ngọn lửa đỏ rực như máu nuốt chửng căn biệt thự.
Nỗi đau và sự tuyệt vọng bị thiêu đốt không còn tro tàn.
Trái tim và thân xác đều nát tan.
Khi ấy, có lẽ hắn đã muốn chết cùng cô, nhưng hiện tại, sự xuất hiện của cô đã khiến cho hắn thay đổi.
Một đời này hắn đã quá sai lầm.
Đau thương đã quá đủ, giờ đây hắn muốn đem đến cho cô, chỉ là một tình yêu chân thành, không phải một đời, một kiếp, mà hơn thế, kể cả khi tâm thức không còn tồn tại, hắn vẫn muốn yêu cô, yêu đến chết đi sống lại.
Một đời quá ngắn, một kiếp không đủ….phải thế nào mới thoả mãn được lòng hắn đây, đáng tiếc, có lẽ không gì có thể.
“Anh đã phạm phải rất nhiều sai lầm..em nghĩ, cô ấy có còn tha thứ cho anh không?”
Nam Trân Tâm đôi mắt khẽ ngưng lại.
“Anh hai….”
“Đây là lần đâu tiên anh hỏi em một câu như vậy.”
Hắn cười nhẹ.
“Rất lạ sao…”
Cô gật đầu.
“Phải,…anh có còn nhớ, lần đó em hỏi anh, anh yêu chị ấy, vậy tại sao lại dùng cách thức như vậy, anh chỉ trả lời em.
Chị ấy không xứng đáng nhận được tình yêu của anh, anh càng không yêu chị ấy….”
Nam Trấn Ảnh đưa ly rượu vang lên miệng nhấp một chút.
Có lẽ hắn đã quên lời nói ấy từ rất lâu rồi, vì lời ấy hắn trái lòng mình, hắn chỉ là cố tổn thương cô và chối bỏ tình cảm của mình mà thôi.
Nhưng Nam Trân Tâm lại không quên được câu nói đó của hắn.
Vậy thì với Nhạc Ca…những lời mà hắn tổn thương cô, cô làm sao quên được đây.
Mà có lẽ, nó đã khắc sâu đến tận xương tủy, mãi mãi không thể tàn phai.
Hắn tự chế giễu bản thân mình.
Hoá ra, ngay từ khi bắt đầu không phải do ai cả, mà tất cả, đều là tự hắn chuốc lấy.
“Lời đó….anh đã sớm quên rồi…”
“Đó là vì anh không thực sự nghĩ như vậy.
Có đúng không?”
Nam Trấn Ảnh không trả lời.
“Em biết, từ khi còn nhỏ, anh rất yêu thương mọi người, anh thích biểu hiện tình thương của mình.
Chỉ là từ ngày mẹ ra đi, anh đã không còn như vậy nữa.
Nhưng từ lúc chị ấy xuất hiện, anh biết không, anh đã thay đổi.
Anh sẽ kiên nhẫn nghe ba bàn về các thế gia trong thành phố này, vì ba có nhắc đến Nhạc gia, anh sẽ chăm chỉ tập vĩ cầm, vì chị ấy rất thích âm nhạc.
Anh sẽ sẵn sàng bỏ chức đại úy để đến làm học sinh bình thường tại học viện âm nhạc đó, vì chị ấy là học sinh ở đó.
Anh sẵn sàng nhận hết mọi tội lỗi về mình, nhận rằng mình là người giết chết cả Nhạc gia, chỉ vì muốn bảo vệ chị ấy.
Tất cả…đều là vì chị ấy, là vì anh yêu chị ấy….em nói có đúng không?”
Trên đời này làm gì có ai sẵn sàng làm những điều ngu ngốc đó chứ, nhưng mà Nam Trấn Ảnh hắn lại làm điều đó.
Tất cả những điều ấu trĩ nhất, hắn đều đã làm.
Hắn nhìn Nam Trân Tâm, không có sự ngạo nghễ thường ngày, đôi mắt hắn dường như buồn đến lạ thường.
“Có phải anh đã sai không…”
Cô đau lòng cầm lấy tay hắn.
“Anh hai, trong tình yêu, không có chuyện đúng sai…chỉ có tin tưởng hoặc không.
Nếu như anh tin chị ấy cũng yêu anh, cũng sẽ tha thứ cho anh.
Vậy tại sao anh không nỗ lực thêm nữa chứ.
Em không biết chị ấy đã phải trải qua những gì.
Giữa hai người đã xảy ra bao nhiêu chuyện, nhưng anh à…!Liệu rằng anh sẽ chấp nhận buông tay hay sao?”
“Anh sẽ không buông tay….” Hắn khẳng định.
“Đúng.
Đó chính là lời em muốn nói.
Nếu như anh đã có lựa chọn, vậy thì đừng suy nghĩ nữa.
Hãy làm theo lựa chọn ấy đi, đừng để khi mất cơ hội lựa chọn, sẽ trở nên hối tiếc…”
Vì anh còn có lựa chọn, anh còn có thể bắt đầu lại cùng với Nhạc Ca.
Nhưng còn cô, cô đã không còn lựa chọn khác nào nữa.
Hắn xoa đầu Nam Trân Tâm.
Đứa em gái này của hắn, đã lớn thật rồi.
“Cảm ơn em…”
“Anh hy vọng, đối với chuyện của chính mình, em cũng sẽ có lựa chọn tốt nhất.
Lăng Thiếu Hà là người tốt, nếu tình cảm của em đủ lớn, anh ủng hộ hôn lễ của hai người.”
Nam Trân Tâm chỉ gật đầu cười với hắn, khi bên cạnh cha và anh trai, cô luôn tỏ ra mình rấ ổn, nhưng thực sự, cô đã gục ngã từ rất lâu rồi.
Đấu với Nhạc Hiểu đó, cô đấu không lại.
Hôn lễ này, cô không biết sẽ phải tiếp tục đối diện như thế nào nữa.
__________
Trong văn phòng của AG.
Bạch Quý gõ cửa phòng, mang vào bên trong hai tách trà, đặt lên trên bàn, đẩy về phía hai người đàn ông.
“Mời tổng giám đốc, mời chủ tịch Uông”.
Sau đó cúi chào và ra khỏi phòng.
Ngồi trước Nhạc Hiểu chính là Uông Chính Thành.
Hắn ta là một người không dễ đụng vào.
Là kiểu người thực sự vô cùng nguy hiểm.
Nếu như so với Nam Trấn Ảnh, thủ đoạn của hắn và hắn ta thực sự là một chín một mười.
“Tổng giám đốc Nhạc, cậu thực sự vì số tiền đó của Uông gia mà muốn lấy đứa em gái tâm thần của tôi hay sao?”
Uông Chính Thành không thèm đụng đến tách trà, khiêu khích nói.
Nhạc Hiểu cũng không vừa, ngay lập tức đáp trả.
“Chủ tịch Uông nói như vậy là không phải rồi.
Thiên kim của Uông gia, sao có thể nói là tâm thần cơ chứ.
Như vậy khác nào nói cho cả thiên hạ biết rằng, người Uông gia đều là tâm thần.”
Uông Chính Thành cười nhếch môi.
“Cậu nên biết, Uông Thư Vỹ không hề có chung dòng máu với Uông gia, thế nên, cho dù cậu lấy nó.
Thì cũng chẳng được gì.”
Nhạc Hiểu đặt ly trà xuống, nhoẻn miệng nhìn hắn.
“Vậy sao? Thật ra thì người đến đề nghị tôi lấy Uông Thư Vỹ chính là nhà họ Uông.
Bây giờ lại nói như vậy.
Đầu đuôi đúng là thật dễ đảo lộn.
Dù sao thì bây giờ con gái nhà các người cũng đã mất tích rồi.
Vậy thì việc tôi phải tìm một thế thân để làm cô dâu cũng thật là thiệt thòi.
Nếu như giống lời mà chủ tịch Uông nói thì mối lợi ích này từ Uông gia có phải tôi nên nhận được nhiều hơn một chút hay không.
Ngài yên tâm, nếu như một ngày Uông Thư Vỹ trở về, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
Dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi mà.”
Uông Chính Thành nghe đến hai chữ “vợ tôi” thì có vẻ đã thực sự tức giận.
Hắn đứng phắt dậy, không biết là vô ý hay cố tình mà ly trà trên bàn bị đổ lênh láng, chiếc ly lăn lóc rơi xuống nền, vỡ tan tành, cùng với âm thanh đó là chất giọng đầy kiêu ngạo của Uông Chính Thành.
“Cậu tốt nhất nên biết điểm dừng của mình.
Người mưu mô như cậu, lẽ nào không nhìn ra giữa tôi và cô ta rốt cuộc là mối quan hệ gì ư.
Vợ cậu sao? Đừng quên, trước khi là vợ của cậu, cô ta đã từng là người phụ nữ của tôi.
Dù cho cô ta có chết đi chăng nữa.
Thì cũng phải chết trong tay tôi, sống làm vật trong tay tôi, chết làm ma của tôi.”
Uông Chính Thành nói xong, không chần chừ mà bước ra khỏi căn phòng.
Nhạc Hiểu nhìn tách trà tan nát dưới sàn nhà, trên miệng nở r một nụ cười đầy chế giễu.
_________
Buổi tối, Uông Thư Vỹ đem thức ăn lên trên phòng.
Thím Trần bận chăm sóc cho bé con, cô thay bà lên đem cơm cho nữ chủ nhân nơi này.
Bỗng đi đến cửa, thì cô gặp phải Nam Trấn Ảnh.
“Thức ăn sao…”
“Phải, tôi thay thím Trần mang lên cho cô ấy.”
Nam Trấn Ảnh nhìn dĩa thức ăn, đưa tay đón lấy.
Nói với Uông Thư Vỹ.
“Để tôi đem vào cho cô ấy….”
Uông Thư Vỹ dè dặt đặt lên tay Nam Trấn Ảnh, quay lưng với một chút hơi tiếc nuối, vì cô cảm thấy đối với vị nữ chủ nhân của nơi này có chút tò mò.
Cô thực sự muốn gặp cô ấy một lần.
Vì nghe theo lời kể của thím Trần, cô ấy thực sự vô cùng lương thiện, làm cô nhớ đến Nhạc Ca…
“Khoan đã…” Bỗng Nam Trấn Ảnh lên tiếng.
“Dạ vâng…”
Uông Thư Vỹ quay lại.
“Cô….” ánh mắt Nam Trấn Ảnh chợt trùng xuống.
“Những việc như thế này, cô không cần phải làm…”
Uông Thư Vỹ đáp.
“Tôi biết…chỉ là tôi muốn giúp đỡ một chút gì đó để cám ơn ngài đã giúp đỡ tôi thôi.”
“Thật ra cô không cần như vậy….”
“Không sao đâu mà.”
“Vậy được, cảm ơn cô.”
Nói xong, hắn đi vào căn phòng.