Đọc truyện Ngược Đầu Sóng Gió – Chương 103: Người Thành Cát Bụi
Trời mưa, xua đi cái nóng nực đến bức bối của nơi này.
Trời đã qua mùa xuân, đều đặn đón chờ những tín hiệu mới từ những cơn giông.
Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống mặt kính trong suốt của chiếc ô tô.
Cứ thế lúc nhạt nhoà lúc rõ rệt hiện ra khuôn mặt của hai người.
Hắn nói.
“Cô giữa tôi và hắn, rốt cuộc đã suy nghĩ thế nào…”
Nam Trân Tâm hai tay ôm lấy đầu gối, khuôn mặt xanh xao xơ xác như người mất hồn.
Giọng cô khản đặc.
“Hoá ra tôi còn có thể suy nghĩ?”
Nhạc Hiểu bàn tay khẽ siết chặt vô lăng.
Mi mắt giương lên.
“Cô phải hiểu, thứ tôi muốn chưa từng lọt vào tay người khác.”
“Thứ anh muốn….” Cô khẽ giễu.
“Vậy như thế nào mới là thứ mà anh muốn?”
“Cô nghĩ sao?”
“Liệu suy nghĩ của tôi có trọng lượng với anh không?”
Hắn không nói gì.
Chỉ nói một câu.
“Điều này không quan trọng..”
Nam Trân Tâm nhìn ra bên ngoài lạnh lẽo, thế nhưng tất cả làm sao lạnh lẽo bằng trái tim cô lúc này đây.
Hắn giam giữ cô đã một tuần.
Cô cũng đã đã chịu đủ mọi thứ dày vò của hắn.
Hắn nói, nếu như cô chịu khuất phục, hắn sẽ tha cho Lăng Thiếu Hà, cô hỏi hắn.
“Khuất phục bằng cách làm đồ chơi cho anh hay sao?”
Hắn cười, nụ cười rợn người đến sợ hãi.
“Tôi không phải một đứa trẻ, thứ tôi chơi không phải đồ chơi…”
Cô biết hắn là kẻ thâm hiểm, mục đích của hắn đâu đơn giản đến vậy.
Nhưng Lăng Thiếu Hà….anh đang gặp nguy hiểm, cô cần trả lại đôi mắt cho anh.
Thế nên cô dù có muốn hay không, đều phải đấu với hắn.
“Vậy anh kuốn gì, muốn tôi hủy hôn với anh ấy hay sao?”
Hắn ta lại cười.
“Không, tôi muốn…là cô phải tổ chức hôn lễ với hắn, thật to, thật lớn kia!”
Cô sợ hãi nhìn hắn…
“Rốt cuộc….anh..
anh…” Hắn có ý đồ gì đây, hắn muốn cô khuất phục hắn, mới đây vì cô muốn kết hôn cùng Lăng Thiếu Hà mà nổi giận một phen, thế mà lúc này, hắn lại muốn cô tổ chức kết hôn cùng với Lăng Thiếu Hà hay sao.
Ý đồ của hắn rốt cuộc là gì cơ chứ.
Hắn vuốt mái tóc cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt thâm sâu vạn trượng.
Ngữ khí nguy hiểm mà nói.
“Đừng sợ, Nam Trân Tâm…tôi sẽ cho hắn có một cơ hội để sống.
Nhưng…!Hãy cẩn thận, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
So với việc hành hạ cô lúc này, hay là giết chết hắn.
Tôi càng thích sự hưng phấn khi khiến các người nơm nớp sống trong lo sợ hơn.”
“Anh!!!!! Đồ bỉ ổi!!!” Cô vung tay đẩy hắn ra.
Nhạc Hiểu không tức giận, đối với người phụ nữ này, hắn đã nắm chắc toàn bộ.
Cô ngoài lựa chọn con đường mà hắn đã vạch ra thì hoàn toàn không còn con đường nào khác.
Hắn vứt cho cô chiếc điện thoại.
“Đừng kích động, cô còn có lựa chọn nào khác hay sao.
Một tuần…cô phải tổ chức lễ kết hôn cùng với tên bệnh tật đó.
Địa điểm, tôi chọn, váy cưới, tôi chọn.
Đương nhiên cô có thể không thực hiện theo lời tôi.
Nhưng cô hãy nhớ rằng, những tài liệu kia vẫn còn đang ở trong tay tôi.
Nếu như không có nó, liệu rằng phẫu thuật của hắn ta có thể thực hiện được hay không.
Cô có điều không biết, giác mạc một khi đã tách khỏi cơ thể, sẽ không thể bảo quản được lâu đâu.
Nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Còn bây giờ, cô có thể trở về được rồi, hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.”
Hắn nói xong, trong đầu cô chỉ toàn à rối ren, con người hắn quá thủ đoạn, đối với điều kiện này, cô có muốn chọn hay không, đều không quan trọng nữa rồi.
Cánh cửa ô tô mở ra, hơi lạnh ùa vào khiến cô lạnh đến run người.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô bước xuống xe như người mất hồn.
Ngay phút ấy, làn mưa ôm trọn lấy cô.
Nhạc Hiểu nhẫn tâm đóng cửa xe.
Không nhìn cô thêm một cái mà phóng ga, ngang qua người cô như một cơn gió.
Nam Trân Tâm đứng lặng im trong cơn mưa, chiếc điện thoại trên tay bỗng reo chuông, là Lăng Thiếu Hà gọi tới, cô run rẩy nhấn nút nghe máy.
Là giọng anh.
Cô nghe, nước mắt rơi trên khoé mi cay đắng đến lạ lùng.
Mưa rơi, hoà lẫn cùng với nước mắt và đớn đau.
______________
Trời sáng, bầu trời khá âm u, một vài giọt nước còn lại từ cơn giông đêm qua vẫn còn đọng lại trên những tán lá xanh thẫm.
Nam Trấn Ảnh hắn đã chuẩn bị đến tổng cục từ sớm, quân phục trên người đã mặc, bởi lẽ đêm qua hắn không thể ngủ được, thế nên đôi mắt có phần mệt mỏi.
Từ ngày Nhạc Ca không còn, hắn đều như vậy, mỗi sáng sớm sẽ ra hoa viên, khi thấy những đoá hoa xanh mỹ lệ đó, trong lòng lại không khỏi quặn đau.
Hắn dừng trước những đoá hoa, tháo bỏ găng tay.
Dùng những ngón tay chạm vào cánh hoa.
Thật mềm, thật mịn, lại còn thơm mát, thật khiến lòng người đắm say và thương tiếc.
Cũng giống như cô vậy.
Một đời này khiến hắn cuồng quay.
Nhưng hiện tại, hoa vẫn còn đó, chỉ là người…đã hoá mây bay, trở về với cát bụi.
Gần đây hắn điều tra được một việc, thời gian khi hắn gặp tai nạn, tang lễ Nhạc Ca được tổ chức.
Có một người đã đến cướp lấy tro cốt của cô.
Mà người đó vô cùng thần bí, lại còn có quan hệ vô cùng thân thiết cùng với Uông gia.
Một thế gia có tiếng ở Thanh Đảo.
Hắn cũng chính là kẻ gần đây ngấm ngầm phá hoại Nam gia.
Nam Trấn Ảnh đối với chuyện này không phải thần không hay quỷ không biết.
Chỉ là hắn đã đoán ra, nên hắn càng muốn, phán đoán của mình là sai lầm.
Những việc mà kẻ đó làm ra với Nam gia, thực sự đủ để Nam Trấn Ảnh giết chết hắn.
Chỉ là nếu vì cô, hắn vẫn không thể ra tay được.
Thứ hắn muốn chỉ là…những gì cuối cùng của cô, tro cốt, người đó có thể trả lại cho hắn.
Những suy nghĩ ấy len lỏi trong tâm trí của Nam Trấn Ảnh rất lâu.
Nhìn đoá hoa trên tay mình, hắn lại nhớ đến nụ cười của Nhạc Ca.
Nụ cười trong sáng như ánh ban mai ấy.
Khiến hắn cuồng si biết bao.
Hắn còn nhớ, khi hắn nói muốn cô đặt tên cho loài hoa này, cô đã chớp mắt suy tư.
Hắn nghĩ, lẽ nào cô không thích chúng hay sao.
Nhưng cô chỉ cười mà nói.
Không phải, là do cô chưa nghĩ ra.
Hắn nói sẽ đợi cô đặt tên cho chúng, hắn không vội.
Nhưng thời khắc này, hắn rối ren, nặng trĩu nhìn đoá hoa không tên trên tay, thật lâu sau mới tiếc nuối buông ra.
Không phải là hắn không vội, chỉ là hắn đan tâm muốn cô ở bên cạnh hắn lâu hơn thêm một chút, muốn cô giống như những đoá hoa kia.
Mãi mãi ở trong tầm mắt của hắn, mãi mãi nằm trong vòng tay của hắn.
Nhưng trên đời này chữ đâu ngờ sao có thể biết trước.
Khi mà hoa vẫn còn trong tầm mắt hắn thì cô, đã tuột khỏi vòng tay hắn từ lúc nào.
____________
Trong phòng họp cấp cao của tổng cục.
Một cuộc họp căng thẳng vừa kết thúc.
Tội trạng của Bạc gia thật không ngờ lại được giải quyết chóng vánh đến thế.
Một kẻ thế mạng đứng ra nhận toàn bộ.
Nộp án phạt, vậy là xong.
Thật không ngờ lão già Bạc gia đó cũng không ngu ngốc như hắn tưởng.
Nam Trấn Ảnh bước đi chính giữa, Triệu Triết cùng A Bang mỗi người theo sau.
“Đại soái, tên nhóc Bạc gia đó vậy là thoát hay sao, như…như vậy có phải là quá dễ dãi cho chúng rồi hay không??”
“Chúng ta tốn biết bao nhiêu công sức như thế, không ăn được thì cũng phải phá nát chứ!!!”
“Sao có thể để tên khốn đó thoát khỏi vòng pháp luật, để hắn nghênh ngang như vậy!!!”
“Tên Bạc Thận đó, tôi nhìn là muốn đá cho hắn mấy cái rồi, đúng là thứ đáng ghét!!”
A Bang lại bắt đầu công cuộc độc thoại của mình.
Đi cạnh Nam Trấn Ảnh mà cậu ta vẫn có thể không biết phép tắc như thế.
Không để Nam Trấn Ảnh phải lên tiếng trước thì Triệu Triết đã lườm mắt nhìn cậu ta.
Quát.
“Nếu cậu không muốn bị điều đi nơi khác thì mau câm miệng cho tôi.”
A Bang nhìn bộ dạng đáng sợ của Triệu Triết thì vội vàng thu liễm lại bộ dạng lắm chuyện của mình mà lý nhí.
“Tại…tại em nóng lòng cho đại soái thôi mà…”
Triệu Triết liếc A Bang.
“Đại soái mà cũng cần cậu khóc thuê hay sao.
Nếu còn không biết giữ mồm giữ miệng, cẩn thận tôi khâu cái miệng của cậu lại.”
“Em…..” A Bang định nói lại, nhưng nhìn đại soái ở bên cạnh, cậu ta cũng đành im miệng.
Không ngờ cậu ta vừa im miệng, thì lại có người khác không muốn Nam Trấn Ảnh được rảnh tai.
Sau lưng hắn có một chất giọng quen thuộc vang lên.
“Nam đại soái, xin chúc mừng!”
Đương nhiên, thật dễ để nhận ra giọng điệu này không ai khác chính là Lâm Cảnh.
Nam Trấn Ảnh dừng chân, Lâm Cảnh liền đi tới trước mặt hắn.
Hắn ta dạo này cũng thật khấm khá, mọi kế hoạch đều thực hiện suôn sẻ.
“Chúc mừng?” Nam Trấn Ảnh nhíu mày.
“Không biết tôi có gì đáng để Lâm cục trưởng phải chúc mừng vậy.”
Lâm Cảnh cười một cái.
“Nam đại soái thật biết khiêm tốn, lần này vạch trần được Bạc gia, công của đại soái là cao nhất.
Như thế không đáng chúc mừng thì là gì.”
Vạch trần Bạc gia, ha, Lâm Cảnh cũng thật biết chế giễu người khác.
Lần này có ai mà không biết mục đích mà Nam Trấn Ảnh nhắm vào là toàn bộ thế gia chứ.
Vậy mà chỉ bằng một kẻ thế thâm, nhân chứng của hắn tìm đến cũng chẳng thể chứng minh được gì.
Cái gì mà công lao cao nhất.
Đây chẳng phải là chế nhạo Nam Trấn Ảnh hắn hay sao.
Triệu Triết cùng A Bang đứng bên cạnh mà tức tối đến muốn động thủ.
Nhưng Nam Trấn Ảnh chỉ gật gật đầu mà nói.
“Vậy sao, nếu thế thì tôi không cảm ơn ngài cục trưởng Lâm đây không được rồi.
Tuy với tôi đây chẳng là gì cả, thậm chí tôi còn chẳng thèm quan tâm thì đối với ngài Lâm đây lại quan trọng đến thế.
Cảm ơn ngài Lâm đã giúp tôi biết.
Xin lỗi, tôi không có thời gian cho mấy việc vô vị này.
Xin phép.”
Một câu của Nam Trấn Ảnh nói ra, Lâm Cảnh đứng bên vẫn không có biểu cảm gì thất thố, chỉ là trong lòng hắn chắc chắn cũng không dễ chịu gì.
Hắn biết, vài lời khiêu khích hắn nói ra, đối với Nam Trấn Ảnh chẳng là gì.
Nhưng thế thì đã sao, trước kia có bao nhiêu người chế giễu hắn, tâng bốc Nam Trấn Ảnh.
Nhưng lúc này, hắn lại có được lời tâng bốc từ những kẻ kia, và chính hắn không phải còn có thể chế giễu Nam Trấn Ảnh hay sao.
Nhìn Nam Trấn Ảnh ngạo nghễ rời đi.
Lâm Cảnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ phía hành lang.
Ánh mắt hắn hiện ra vẻ thâm sâu khó lường.
_____
“Chẳng phải đã nói trước rồi hay sao, đại soái sẽ không đến mấy chỗ đó, sao cậu đến cả chuyện nhỏ như vậy cũng không biết hả!!”
“Anh Triết, em…em cũng chỉ là bị tên thuộc hạ của tên khốn họ Lâm đó lừa thôi, tại bọn chúng….”
“Tại bọn chúng? Tại bọn chúng hay là do cậu? Hả? Bị khích tướng vài câu là đã không giữ được mồm miệng rồi, tôi thật muốn giết chết cậu…”
“Anh đừng tức giận, em…”
“Cậu còn bảo tôi đừng tức giận, cậu!!!”
A Bang cùng Triệu Triết ngay trong phòng riêng của Nam Trấn Ảnh mà cãi nhau không ngừng.
Hoá ra là vì A Bang bị người của Lâm Cảnh khích tướng, liền dùng danh nghĩa của Nam Trấn Ảnh mà nhận lời mời của vài chính khách cấp cao đến Thập Mộng Hà.
Đương nhiên Nam Trấn Ảnh có thể không đi, nhưng nếu như vậy.
Thì có vẻ không hay cho lắm.
Nam Trấn Ảnh vừa gây thù chuốc oán với các thế gia.
Lúc này người muốn gây khó dễ cho hắn đếm đâu có xuể.
Nếu thêm những kẻ này nữa, thì dù có thắng chúng, hắn cũng sẽ không phải không bị gì.
Hiện tại hắn có quá nhiều thứ để lo, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện.
“Thôi! Yên lặng đi!” Nam Trấn Ảnh lên tiếng.
“Đại soái…hay là, để thuộc hạ đi từ chối.
Nói là…”
“Không cần.”
“Vậy….vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Không phải chỉ là đi xem hoa uống rượu thôi sao.
Nam Trấn Ảnh này không phải là hoà thượng, sao có thể không đi.”
“Nhưng….nơi đó….”
“Không sao, nếu bọn chúng đã muốn ta đến, vậy thì ta không thể để bọn chúng thất vọng được.
Nam Trấn Ảnh nghiền tàn thuốc trên tay xuống gạt tàn, nhìn vào tập hồ sơ trên bàn.
Hắn, chắc chắn đã có mưu tính.