Bạn đang đọc Ngược Đãi Vợ Hờ – Chương 4
– Chúng ta chia tay đi!
Tiến Đạt sững sờ trước những gì anh nghe thấy.
Ánh mắt nhìn thẳng vào cô không chớp, dường như anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật.
Nở một nụ cười gượng gạo trên gương mặt bất ngờ ấy, giọng nói của anh có chút run rẩy.
– Phương Tiểu An! Em đang đùa phải không? Hôm nay… đâu phải cá tháng tư?
Tiểu An lắc đầu khẳng định thêm lần nữa.
– Em không đùa.
Chúng ta chia tay đi.
– Tại sao? Anh không đối xử tốt với em? Hay anh làm sai chuyện gì? Em cứ nói, anh nhất định sẽ sửa.
– Tất cả đều là lỗi của em, trong chuyện này anh không sai.
– Chẳng lẽ… là vì người đàn ông tên Hạo Thiên kia?
Bị nói trúng tim đen, Tiểu An lập tức chột dạ.
Nhưng Tiến Đạt nói đúng, hai người đi đến bước đường này cũng vì Hạo Thiên và cả quyết định bồng bột của cô.
Tiểu An nắm chặt vạt áo hít một hơi thật sâu, hắng giọng.
– Hạo Thiên chính là người mà em kể với anh hôm trước.
Thật ra chú ấy… không quên gì cả, là do em vội vàng chấp nhận lời tỏ tình của anh mà không suy nghĩ kỹ.
Em xin lỗi!
– Phương Tiểu An! Em coi tình cảm tôi dành cho em là trò đùa hay sao?
– Em biết dù em có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể khiến anh tha thứ.
Nhưng hôm nay em buộc phải nói ra những lời này, em không muốn anh tiếp tục một tình yêu chỉ đến từ một phía.
Những lời Tiểu An nói ra nghe thật đau lòng.
Tiến Đạt vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật.
Hoá ra bấy lâu nay cô chỉ coi anh là người thay thế Hạo Thiên.
Ngày cô đồng ý hẹn hò cùng anh, anh đã vui mừng đến mức nào sung sướng đến nỗi chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết.
Anh theo đuổi cô gần ba nắm, sau ba năm cố gắng tưởng chừng như đã được đền đáp thật không nhờ cô lại tạt cho anh một gáo nước lạnh.
Tiến Đạt nắm chặt tay lại đập thật mạnh xuống bàn một cái.
Ánh mắt anh dành cho cô tràn đầy sự tức giận.
– Em nói đi! Tôi có gì không bằng tên Hạo Thiên đó.
Hắn đã già lại không có trách nhiệm, nói ra những câu trêu đùa tai hại.
Vậy mà em vẫn chọn hắn thay vì tôi sao?
– Đúng là chú ấy nhiều tuổi hơn em một chút nhưng mà… Tiến Đạt, trong khoảng thời gian bên anh với tư cách là bạn gái em đã cố gắng mở lòng mình nhưng thực sự không thể.
Chuyện này Hạo Thiên có lỗi một, thì em có lỗi mười phần.
Em xin lỗi chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa.
Dứt lời, Tiểu An để một tờ tiền trên bàn thanh toán ly nước của mình rồi rời đi.
Tiến Đạt chỉ biết ngồi lại nhìn cô khuất xa tầm mắt trong bao ngỡ ngàng và sững sờ.
Người con gái mà anh dành ba năm để theo đuổi cuối cùng từ chối anh để đến bên người đàn ông khác.
Anh đã đối xử với cô rất tốt, chấp nhận cả những việc trong quá khứ cũng không bằng một lời nói của người đàn ông kia.
Tiểu An vội vàng rời khỏi quán nước, nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến công ty Đại Nam.
Suốt quãng đường đi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra với Tiến Đạt.
Cô cảm thấy rất hối hận, dằn vặt bản thân đặc biệt khi thấy ánh mắt thất vọng của Tiến Đạt.
Nếu trong khoảng thời gian quen nhau, cô mở lòng đón nhận tình cảm thì hai người đã có một kết thúc tốt đẹp.
Nhưng, trong chuyện tình cảm lý trí vẫn luôn thua trái tim.
Cô vẫn không thể gieo hy vọng cho một người mà cô chỉ coi người đó như một người bạn.
Mất khoảng 30 phút đi đường, chiếc xe dừng lại trước cổng công ty.
Tiểu An bước xuống xe, ngước nhìn toà cao ốc trước mặt khẽ thở dài một tiếng.
Một cơn gió lạnh khẽ thổi đến len lỏi qua từng lớp áo mỏng bay vào trong.
Tiểu An rùng mình, kéo cao khoá áo ngoài.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, chẳng mấy chốc mà đã cuối thu.
Mùa đông lạnh lẽo rồi sẽ kéo dài đến mấy tháng mới kết thúc.
Chần chừ hồi lâu, Tiểu An mới bước vào bên trong.
Đã hơn một ngày rồi cô không đến làm việc, không biết ông chú giám đốc khó tính kia của cô có trách phạt không nữa.
Tiếng thang máy kêu lên một tiếng “ting”, trên bảng điện tử hiện tầng cao nhất của toà nhà.
Cửa thang máy mở ra, Tiểu An cũng bước ra bên ngoài.
Tầng cao nhất cũng chính là phòng làm việc của Hạo Thiên, anh không thích tiếng ồn nên dọc dãy hành lang không một bóng người.
Khoảng cách giữa Tiểu An và văn phòng ngày càng gần.
Khi chỉ còn cách vài bước nữa, cô thấy một người phụ nữ đi ra từ phòng Hạo Thiên.
Chuyện này khiến cô bất ngờ bởi từ khi làm thư ký cho anh, cô chưa từng thấy anh cho phép nhân viên nữ bước vào phòng mình trừ cô.
Tiểu An đứng ngẩn người một lúc lâu, lâu đến nỗi người phụ nữ ấy đi ngang qua và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô chưa gặp cô gái kia bao giờ, trong cô ta không giống nhân viên ở đây.
Dù chỉ mới thoáng qua trong phút chốc, Tiểu An vẫn cảm thán trước nhan sắc của cô ta.
Thực sự rất đẹp!
Trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ, bước chân dần trở nên nặng nề hơn.
Đứng trước cửa phòng, tay đã đặt lên nắm cửa nhưng lại không mở.
Những suy nghĩ vu vớ cứ xuất hiện trong đầu cô mãi thôi, đặc biệt là về người phụ nữ khi nãy.
Và rồi, cô tự trấn an bản thân chắc có lẽ mọi chuyện không đi theo hướng mà cô đang nghĩ đâu nhỉ?
Hạo Thiên chắc chắn không phải người như vậy!
Biết đâu lại có sự hiểu nhầm?
Đông viên chính mình bằng mấy câu vu vơ ấy, Tiểu An hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào trong.
Căn phòng không có ai ngoài Hạo Thiên, và cô thấy anh đang chỉnh sửa lại quần áo.
Thu gọn trong tầm mắt cô là hàng cúc áo từ cổ xuống ngang bụng đều không được đóng.
Chứng kiến cảnh này rồi liệu có phải điều cô đang nghi ngờ là đúng không?
– Chú!
Tiểu An khẽ lên tiếng gọi.
Hạo Thiên cũng vì giọng nói của cô mà giật mình.
Anh vội đóng cúc áo lại cười trừ.
– Em đến từ lúc nào sao không lên tiếng?
– Sao quần áo chú xộc xệch vậy? Cô gái khi nãy là ai?
Hạo Thiên khá bất ngờ khi nghe câu hỏi này từ Tiểu An.
Có lẽ lúc cô gái kia rời đi cũng là lúc Tiểu An đến cho nên hai người họ mới chạm mặt nhau.
Rời khỏi chỗ ngồi, Hạo Thiên tiến đến chỗ Tiểu An dường như anh không hề có ý định trả lời câu hỏi của cô mà bẻ lái sang chuyện khác.
– Hôm nay trời lạnh như vậy, em mặc phong phanh thế này dễ ốm lắm đấy!
– Chú trả lời đi ạ! Đừng đánh trống lảng như vậy, người phụ nữ khi nãy là ai?
Hai hốc mắt Tiểu An đỏ hoe, sống mũi cay xe.
Hàng mi dưới ươn ướt trực trào như sắp khóc.
Cô không muốn tin những gì bản thân nghĩ là thật nhưng anh cứ lảng tránh như vậy, cô không nghi ngờ sao được?
Đáp lại sự mong chờ vẫn mãi là sự im lặng.
Cô đã bỏ hết tất cả, chấm dứt những mối quan hệ mới đến đây với anh không phải để chứng kiến cảnh tượng này.
Giữa anh và người phụ nữ kia, hai người ở trong phòng làm ra chuyện gì không ai biết.
Nhưng từ dáng vẻ cùng thái độ của anh, cô cũng phần nào đoán ra được.
Tiểu An hít một hơi thật sâu, hắng giọng hỏi lại lần nữa.
– Cố Hạo Thiên! Người phụ nữ đó là ai?
Lần này Hạo Thiên không im lặng mà đáp lại.
– Là nhân viên bình thường thôi.
Em đừng hiểu lầm.
– Nhân viên bình thường sao không có thẻ hay bảng tên trên áo? Chú định lừa con nít hả?
– Tôi không lừa em.
Cô ta thực sự chỉ là nhân viên thôi.
Ngoan, đừng khóc nữa!
Hạo Thiên đưa tay lên định lau nước mắt cho Tiểu An liền bị cô cự tuyệt.
Nhân viên cái gì chứ?
Nếu chỉ là nhân viên bình thường sao ngay từ đầu anh không trả lời như vậy đi mà phải ngập đợi đến lần thứ hai mới đáp?
Tiểu An nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt đầy tức giận và thất vọng.
Cô không muốn nhìn mặt gã đàn ông tồi tệ này nữa.
– Tôi ghét chú! Rất rất ghét chú.
– Tiểu An, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.
– Vậy chú giải thích đi! Khi nãy chú và cô ta đã làm gì trong phòng? Đừng nói là nhân viên đến phục vụ sếp đấy nhé.
– Phương Tiểu An! Em ăn nói cho cẩn thận.
Bỏ ngay cái suy nghĩ đó của em đi.
– Chú biết tôi nghĩ gì sao mà bắt tôi phải bỏ? Hay chú thật sự là người như thế?
– Em!!!
Hạo Thiên chẳng còn lời nào để đôi co với Tiểu An.
Anh quay người trở về bàn làm việc của mình không bận tâm đến người con gái đang đứng nhìn anh với mong muốn được nghe rõ câu trả lời.
Tại sao?
Thay vì cố gắng giải thích rõ ràng mọi chuyện anh lại chọn cách im lặng?
Nếu cô thực sự hiểu lầm, anh chỉ cần nói ra cô nhất định sẽ xin lỗi.
Nhưng mà… Cố Hạo Thiên vẫn cố chấp không hé ra nửa lời.
Tiểu An lau giọt nước mắt lăn dài trên má rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Cánh cửa đóng sầm lại thuận tiện tạo ra một tiếng động lớn.
Lúc này, Hạo Thiên mới ngẩng đầu lên.
Anh không hề có ý định níu kéo hay nài nỉ mà chỉ thở dài một tiếng đầy ngao ngán.
Tiểu An bỏ đi trong thất vọng và tức giận.
Cô tùy tiện bắt một chiếc taxi rồi cứ thế bảo tài xế chở đi thật xa, càng xa càng tốt mà không hề nói rõ điểm đến là đâu.
Những gì cô nghĩ trong đầu bây giờ chính là làm cách nào để không nhìn thấy Hạo Thiên nữa.
Ngay khoảnh khắc anh từ chối giải thích cô đã không còn muốn gặp anh, không còn muốn anh xuất hiện trong cuộc đời cô.
Chuyến xe của Tiểu An cứ kéo dài mãi đến khi khoảng cách giữa cô và công ty được khá xa thì mới dừng lại.
Trả tiền xe xong, Tiểu An đi bộ một vòng quanh hồ ngắm nhìn khung quanh xung quanh.
Hiện tại cô không có nơi nào để đi cũng không nghĩ ra địa điểm tiếp theo.
Cứ như vậy, như một người không định hướng cô cứ đi dạo loanh quanh vậy thôi.
Trong đầu bộn bề những suy nghĩ lo toan và cả những sự muộn phiền.
Cơn gió lạnh từ xa thổi đến làm bay tóc cô, Tiểu An khẽ rùng mình nhìn con đường dài lên thê trước mặt mà không dám thở dài hay than vãn.
Cả ngày hôm nay cô toàn gặp những chuyện xui xẻo, không may đã vậy còn rước thêm bực bội vào người.
Cứ như vậy Tiểu An lang thang bên ngoài hết một ngày, đi hết chỗ này rồi tới chỗ kia căn bản là muốn quên đi mọi thứ.
Trở về đến nhà cũng đã là chiều tối.
Lúc này, cô mới bật điện thoại nên kiểm tra.
Trên thanh thông báo có đến 20 cuộc gọi nhỡ từ Hạo Thiên và rất nhiều tin nhắn anh gửi cho cô.
– Tiểu An! Em mau trả lời tin nhắn đi.
Tôi xin lỗi!
– An An, em đi đâu cả ngày mà tôi gọi không được?
– Tôi biết mình xin rồi.
Nhận được tin nhắn thì gọi cho tôi.
– Phương Tiểu An! Đã bốn tiếng trôi qua rồi đấy.
Em định giận tôi đến khi nào?
Đọc xong những dòng tin nhắn, Tiểu An không một chút cảm giác.
Từ đầu đến cuối người sai vẫn là Hạo Thiên vì sao cô phải áy náy khi không trả lời tin nhắn hay gọi điện chứ?
Để điện thoại sang một bên, Tiểu An đứng dậy định lên lầu nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
– Giờ này còn ai đến tìm mình nữa?
Tiểu An tự hỏi mình rồi chậm rãi bước về phía trước.
Bàn tay nặng nề mở khoá cửa, trước mặt cô bây giờ chính là người mà cô không muốn gặp nhất – Cố Hạo Thiên.
– Chú đến đây làm gì hả?
Vừa nhìn thấy bản mặt khó ưa của anh, Tiểu An đã không nhịn được mà lớn tiếng quát tháo.
Hạo Thiên không để tâm đến những lời đó ngược lại còn tiến đến tùy ý ôm chặt lấy cô.
– Cả ngày không liên lạc được, em có biết tôi lo lắm không hả?.