Bạn đang đọc Ngược Đãi Vợ Hờ – Chương 32
– Hạo Thiên đang tắm rồi.
Có chuyện gì cô có thể trao đổi với tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.
Tiểu An sững sờ trong giây lát còn giọng nói của cô gái kia vẫn văng vẳng bên tai.
Hoá ra Hạo Thiên đang ở cùng người phụ nữ khác và có lẽ đêm nay anh cũng sẽ không về.
– Cô gì ơi? Giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại khiến Tiểu An giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Thu lại ánh mắt lơ đễnh, cô gượng cười đáp.
– Vâng? – Cô có phải thư ký của Hạo Thiên không? Nếu cô gọi anh ấy để bàn việc thì cứ nói với tôi cũng được.
– À không, lát… lát nữa tôi sẽ gọi lại sau.
Chưa kịp để bên kia có cơ hội nói thêm lời nào, Tiểu An đã vội vàng cúp máy.
Cô đặt điện thoại xuống bàn trầm ngâm không nói một lời.
Quản gia Lục nhìn vẻ mặt bần thần của Tiểu An, đoán có chuyện chẳng lành liền lên tiếng hỏi.
– Cô chủ, sao vậy? Cậu chủ không về hả? Tiểu An lắc đầu cố kìm nén cảm xúc.
– Hạo Thiên, anh ấy… bận việc bên ngoài nên không về được.
Ông ơi! – Cô chủ cứ nói.
– Bữa cơm này chắc con không ăn được nữa đâu.
Con mệt rồi, muốn lên phòng nghỉ ngơi.
– Vậy cô chủ có cần… Chưa để quản gia Lục nói hết câu, Tiểu An đã xua tay đứng dậy đi thật nhanh lên trên lầu.
Bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, Tiểu An ngồi bệt xuống đất mà khóc.
Cô đâu muốn bản thân rơi vào tình cảnh thảm thương này và đáng lẽ cô phải nhận ra Hạo Thiên không hề có tình cảm với cô mới đúng nhưng… trong lồng ngực vẫn rất đau.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng người cọ gái khác phát ra từ điện thoại của Hạo Thiên, mọi thứ trong mắt Tiểu An tối sầm lại.
Phút chốc cô chợt nhận ra bản thân yếu đuối vô cùng.
Mới hôm trước còn âm thầm thừa nhận mỗi lần bên cạnh anh đều vì sự an toàn của bố chứ không phải thật lòng.
Vậy mà bây giờ lại thu mình một góc rồi khóc một mình.
– Phương Tiểu An! Sao cảm xúc của mày lại hỗn loạn đến thế? Rốt cuộc thì mày có yêu Cố Hạo Thiên hay không? Tiểu An im lặng nhưng vẫn tự hỏi bản thân trong tiềm thức.
Câu hỏi vu vơ xuất hiện ấy chẳng thể nào có lời giải đáp.
Cô đồng ý ở lại Cố gia vì muốn bố được an toàn hay… cô thực sự muốn ở gần Hạo Thiên vì thứ gọi là tình yêu? Tiểu An không biết nữa, cảm xúc bây giờ thật mông lung.
Điều cô có thể nhận thức được ngay thời điểm hiện tại chính là sự khó chịu và nhói đau bên trong lồng ngực.
[…] Căn hộ nhỏ phía Nam ngoại thành.
Tố Nhi hạ điện thoại của Hạo Thiên xuống bàn ngay sau khi nghe cuộc gọi đến từ một số lạ.
Hạo Thiên từ phòng tắm bước ra bên ngoài.
Thấy Tố Nhi đang cầm điện thoại, anh liền lại gần hỏi.
– Có ai gọi đến sao em? Tố Nhi quay sang nhìn Hạo Thiên gật đầu.
– Vâng, là giọng nữ.
Nhưng em hỏi cô ấy có việc gì thì lại không nói.
– Giọng nữ? – Vâng.
Hạo Thiên mở điện thoại kiểm tra số điện thoại khi nãy gọi đến.
Bình thường Hạo Thiên không có thói quen lưu nhiều số người lại trong điện thoại, quản gia Lục có gọi đến cũng bằng số điện thoại bàn ở nhà.
Nhìn dãy số trước mặt, anh cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là của ai.
– Cuộc gọi đó có quan trọng không anh? Câu hỏi của Tố Nhi khiến Hạo Thiên giật mình.
Anh đặt điện thoại xuống bàn lắc đầu.
– Không quan trọng! Muộn rồi, em lên giường ngủ trước đi.
– Anh… Tố Nhi nắm lấy tay Hạo Thiên, ánh mắt chứa đầy sự ủy khuất.
– Tối nay anh ngủ cùng em được không? Hạo Thiên khá bất ngờ trước lời đề nghị của Tố Nhi.
Anh chần chừ giây lát, nghĩ ngợi vài chuyện rồi đáp.
– Anh còn phải giải quyết một số việc ở công ty, nếu ngủ ở đây đèn phòng sáng em sẽ không ngủ được.
– Không sao đâu, em có thể chờ anh được mà.
– Tố Nhi ngoan, sức khoẻ của em không tốt.
Không nên thức khuya! – Nhưng… – Anh sẽ ở đây với em, được không? Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Tố Nhi đầy nuông chiều.
Tố Nhi trong lòng chắc chắn không thoải mái nhưng vẫn phải gật đầu làm theo những lời Hạo Thiên nói.
Anh mỉm cười bế cô lên giường nằm rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Đứng quay lưng về phía phòng, Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Dạo gần đây thái độ Tố Nhi rất lạ.
Cô thường hay cư xử thân mật với anh đã vậy còn nói dối.
Hôm nay vì Tố Nhi nói trong người không được khoẻ nên Hạo Thiên mới tức tốc chạy tới.
Đến đây rồi mới biết nó chỉ là chiêu trò để gặp được anh.
Hạo Thiên không để tâm hay trách móc nhưng anh vẫn có cảm giác rất lạ.
Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ trong đầu, Hạo Thiên lại quay trở về phòng sách tiếp tục công việc còn dang dở.
[…] Ở Cố gia.
Mọi hoạt động của Tiểu An đều diễn ra lặp đi lặp lại ngày qua ngày.
Ngày hôm nay làm việc này thì ngày mai cũng vẫn làm công việc ấy.
Tiểu An cảm thấy có chút nhàm chán nhưng nếu không làm cô sẽ rất khó chịu giống như bản thân đang ăn bám Cố gia.
Trong biệt thự chỉ có Tiểu An và quản gia Lục.
Hai người không nói chuyện thường xuyên đã vậy Tiểu An lại không được ra ngoài một mình.
Số lần thắm bố trong tháng này Tiểu An đã dùng hết nên chẳng có cơ hội đi gặp bố nói chuyện.
Cuộc sống của cô như đang bị cầm tù.
Suốt ba ngày qua, Hạo Thiên không trở về nhà ngay cả buổi tối cũng không thấy xuất hiện.
Anh giống như đã biến mất trước mặt cô những ngày qua.
Đêm nào Tiểu An cũng thức rất khuya để đợi Hạo Thiên, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nhìn về hướng cửa sổ.
Nhưng bao nhiêu mong ngóng chỉ toàn nhận lại thất vọng.
Nhiều đêm Tiểu An thức trắng dù đã cố gắng nhưng không tài nào ngủ được.
Một mình cô nằm trong căn phòng rộng lớn với bốn bức tường thật lạnh lẽo và hiu quạnh.
Nhìn sang bên cạnh, Tiểu An chỉ thấy một khoảng không trống trải thiếu vắng hơi ấm của người đã từng nằm ở đây.
Cô thu mình vào một góc rồi ngồi ôm gối.
Trong đầu nghĩ đến những chuyện không vui và những điều tiêu cực.
Vào ngày Tiểu An lấy máy quản gia Lục gọi cho Hạo Thiên vô tình nghe giọng con gái phát ra.
Cô đoán có lẽ trong ba ngày không ở nhà, anh đã ở bên cô gái kia.
Nghe có vẻ chua xót khi Tiểu An mới là người vợ danh chính ngôn thuận của Hạo Thiên vậy mà không thể làm gì khi biết chồng bên ngoài có người phụ nữ khác.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, anh cưới cô về mục đích chỉ để trả thù chứ có yêu thương gì? Thứ mà trước đây cô nghĩ anh dành cho cô có lẽ chỉ là hào nhoáng bên ngoài, là vỏ bọc che giấu sự thật bên trong.
Đáng lẽ việc Hạo Thiên không trở về, Tiểu An nên vui mới phải thậm chí là phải mở tiệc ăn mừng.
Bởi cô không còn sự sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt anh hay không phải phục vụ anh hằng đêm nữa.
Thế nhưng đến chuyện gượng cười cô cũng không thể làm được nói gì đến vui mừng.
Không có Hạo Thiên bên cạnh, Tiểu An luôn có một cảm giác trống trải đến lạ thường.
Cô không biết bản thân còn tình cảm với anh hay không nhưng hiện tại cô thấy rất lạ.
Thực sự rất khác lạ! Ngày hôm nay lại là một ngày giống như bao ngày.
Tiểu An loay hoay dưới bếp làm mấy chuyện lặt vặt phụ quản gia Lục.
Tuy công việc không quá nặng nhọc nhưng cũng là giúp cô đỡ nhàm chán.
Đột nhiên, tiếng xe ô tô từ bên ngoài vọng vào khiến Tiểu An chú ý.
Cô dừng tay đôi chút tự hỏi có phải Hạo Thiên đã về hay không? Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị thay thế bởi cô đoán có thể đó là xe của người làm.
Tiểu An khẽ thở dài ngao ngán, vừa định quay lại tiếp tục công việc thì giọng nói của quản gia Lục từ phòng khách vang lên.
– Mừng cậu chủ đã về! Tiểu An lập tức dừng tay lại, khoé môi khẽ cong lên nở một nụ cười.
Bỏ lại những công việc dang dở ở phía sau, Tiểu An vội vàng chạy đến phòng khách.
Trong lòng cô len lỏi sự vui mừng thế nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị thay thế bởi sự hụt hẫng.
Trước mắt Tiểu An bây giờ là cảnh Hạo Thiên bước vào nhà nhưng anh không đi một mình mà còn dẫn theo một người con gái khác.
Đôi chân cô vô thức đi lại về phía họ vài bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô gái kia.
Người con gái ấy chính là Tố Nhi, dù cho cô cố gắng phủ định bao nhiêu lần thì vẫn không thể thay đổi sự thật.
Người mà Hạo Thiên dẫn về chính là Tố Nhi có điều cô ấy phải ngồi xe lăn.
Sự xuất hiện của Tiểu An nhanh chóng thu gọn trong tầm mắt Tố Nhi.
Bàn tay Tố Nhi vô thức nắm chặt lại, sắc mặt tỏ ra thái độ không hài lòng.
Cô ta quay sang phía Hạo Thiên, kéo nhẹ tay áo rồi nói với ngữ điệu trách móc.
– Thiên, sao cô ta lại… Hạo Thiên đưa mắt nhìn theo hướng Tố Nhi.
Anh không ngờ Tiểu An lại xuất hiện ở đây bởi ngày thường cô toàn tự nhốt mình trong phòng.
Vì không muốn Tố Nhi lo lắng, Hạo Thiên mới tìm cách trấn an.
Anh bỏ qua sự xuất hiện của Tiểu An trong phòng mà khụy gối xuống bên Tố Nhi.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ta đầy ân cần và dịu dàng.
– Em không cần lo! Cô ta chỉ là người giúp việc trong nhà thôi.
Giọng nói của Hạo Thiên đủ lớn để Tiểu An có thể nghe rõ từng câu từng chữ một.
Người giúp việc? Tiểu An vẫn không dám tin Hạo Thiên lại có thể nói ra những lời đó.
Hoá ra đối với anh, cô cũng chỉ là một người giúp việc bần hàn.
Vậy mà bao nhiêu lâu năm cô vẫn luôn nhầm tưởng.
Câu hỏi của Hạo Thiên khiến quản gia Lục cũng phải ngạc nhiên.
Ông chưa bao giờ nghĩ Hạo Thiên sẽ nói những lời như thế trước mặt Tiểu An.
Tiểu An cúi gằm mặt xuống để những người xung quanh không thể nhìn thấy tâm trạng của cô lúc này.
Những lời khi nãy của Hạo Thiên vẫn luôn vang vọng bên tai cô.
Tim cô thực sự rất đau, đau như thể có hàng ngàn vết dao cứa vào vậy.
Bao nhiêu lâu nay, Tiểu An cứ ngỡ Tố Nhi đã mất hoá ra không phải.
Cô ta vẫn còn sống chỉ là đôi chân không được lành lặn.
Bây giờ Hạo Thiên đưa Tố Nhi về sống cùng lại còn nói cô đã giúp việc trong nhà không phải sự thật đã quá rõ ràng rồi sao? Thế mà những ngày qua cô vẫn còn ngu ngốc đợi anh về.
Bây giờ thì khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Cuối cùng thì Hạo Thiên đã đưa người con gái anh yêu về nhà sống cùng.
Tiểu An cũng chẳng còn chút hi vọng hay mong chờ nào.
Đáng lẽ những cảm xúc này không nên xuất hiện trong cô từ lâu mới phải.
Tố Nhi thấy sự im lặng bất thường của Tiểu An bỗng cảm thấy không yên tâm.
Cô ta quay sang phía Hạo Thiên hỏi lại một lần nữa.
– Cô ta thực sự là người giúp việc trong nhà sao? Em thấy cô ấy chẳng giống người giúp việc một chút nào cả.
Hạo Thiên mỉm cười vừa định lên tiếng giải thích cho Tố Nhi một lần nữa nhưng chưa kịp nói lời nào đang bị Tiểu An cắt ngang.
– Phải! Tôi là người giúp việc trong nhà.
Giọng nói của Tiểu An có chút run rẩy, để nói ra những lời này không phải dễ dàng với cô.
Dẫu sao cô cũng là vợ hợp pháp của Hạo Thiên bây giờ phải nhận bản thân là người giúp việc đương nhiên sẽ khó mà chấp nhận được.
Tiểu An nhìn thẳng vào mắt Tố Nhi.
Cô nở một nụ cười đầy gượng gạo, từng câu từng chữ nói ra đều không phải lời thật lòng.
– Tôi là cháu gái của ông Lục và hiện tại đang là người giúp việc ở đây.
Tôi tên Tiểu An, rất vui được gặp cô chủ!.