Ngược Đãi Vợ Hờ

Chương 20


Bạn đang đọc Ngược Đãi Vợ Hờ – Chương 20


– Căn phòng mà cô vào, bình hoa mà cô làm rơi tất cả là của Tố Nhi.
Cổ họng Tiểu An nghẹn ứ, đôi mắt to hoe trực trào như sắp khóc nhưng vẫn phải cố kìm nén.

Lúc Hạo Thiên bắt cô phải quỳ trước cửa Cố gia, cô đã biết đó là căn phòng mà bản thân không nên vào.

Thật không ngờ những điều cô suy đoán là đúng.

Căn phòng đó thực sự thuộc về Tố Nhi.
Hóa ra Tố Nhi đã từng sống trong Cố gia, từng có một căn phòng riêng và từng có một khoảng thời gian hạnh phúc với Hạo Thiên.

Tiểu An không biết cảm xúc trong lòng cô bây giờ là gì bởi nó vô cùng hỗn loạn.
Buồn bã.
Thất vọng.
Và cay đắng.
Tiểu An đều có đủ.

Cũng chính bởi thứ cảm xúc hỗn độn này mà cô bật khóc.

Dù đã tự dằn lòng giữa cô và Hạo Thiên không có mối quan hệ tình cảm nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy đau đớn.

Trái tim cô giống như bị hàng ngàng con dao cứa vào vậy.
Đau đến mức không thể được!
Thật khó để có thể che giấu cảm xúc của mình đặc biệt là cảm giác đau thương! Cho dù cố gắng kìm nén đến mức nào nó vẫn tồn tại trong ánh mắt.
Quản gia Lục ngồi kế bên lặng nhìn Tiểu An mà không nói thêm một lời bởi ông biết tại thời điểm này mọi thứ nói ra đều là vô nghĩa.

Thôi thì cứ để cô khóc, ít nhất đó chính là cách khiến cô nhẹ lòng hơn.
Bên ngoài cửa sổ những ánh nắng của hoàng hôn không còn nữa.

Bầu trời bắt đầu chuyển dần sang màu đen u ám.

Quản gia Lục chuẩn bị bữa tối để trên bàn cho Tiểu An rồi lặng lẽ rời đi.

Nếu Tiểu An đã chấp nhận ở lại Cố gia, ông không còn cơ hội nào để cứu giúp.

Thay vì tham thở phải đành chấp nhận quyết định.

Sau này ông cũng chỉ có thể giúp Tiểu An những việc nhỏ nhặt như vậy thôi.
Bóng lưng cao gầy tiến đến gần cửa chính.

Ngay khi tay quản gia Lục chạm vào cửa, giọng nói của Tiểu An đột ngột vang lên làm ông dừng chân.
– Có phải ông biết hiện tại bố con đang ở đâu phải không?
Đáp lại Tiểu An là một sự tĩnh lặng.
Tiểu An biết rõ quản gia Lục đang cố tình che giấu nhiều bí mật.


Khi ông nói bố cô vẫn còn an toàn, cô đã bắt đầu nghi ngờ bởi chỉ có Hạo Thiên và thuộc hạ của anh mới biết chỗ bố cô đang bị nhốt.

Quản gia Lục ngày ngày chỉ quanh quẩn trong Cố gia mà lại nói ra được những lời ấy, chắc chắn có uẩn khúc.
Ánh mắt Tiểu An vẫn luôn nhìn về phía quản gia Lục nhưng ông không một lần quay lại.

Trong không gian tĩnh lặng, cô nghe rõ tiếng thở dài cùng giọng nói khản đặc của ông.
– Có những chuyện cô chủ không nên biết sẽ tốt hơn.

Chẳng phải tôi đã nói với cô như vậy sao?
Tiểu An lặng người đi, bao nhiêu hi vọng cuối cùng đổi lại chỉ toàn thất vọng.

Cánh cửa phòng đóng sầm trả lại sự tĩnh lặng vốn của nó.
Tiểu An đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Bây giờ cô rất nhớ bố, cô muốn chạy đến ôm chầm lấy bố nhưng có lẽ đó mãi mãi chỉ là một giấc mộng khó thành hiện thực.
Bệnh viện về đêm im lặng một cách khó tả.

Bên ngoài hành lang hầu như không có tiếng bước chân người qua lại mà chỉ có ánh đèn trắng chập chờ do cơ sở đã quá cũ kỹ.
Trên giường, Tiểu An mơ màng trong giấc ngủ.

Thực ra cô cũng mới chợp mắt được một lúc sau khoảng thời gian suy nghĩ về nhiều chuyện.

Vài vết thương trên cơ thể về đêm trở nên đau nhức khiến cô khó chịu, muốn chuyển mình cũng khó khăn.
Bỗng.
Trong không gian tĩnh mịch vang lên một âm thanh khó nghe.

Đó là tiếng ken két của tấm bản lề đã rỉ sắt.
Tiếng động vừa truyền đến bên tai, Tiểu An lập tức tỉnh giấc.

Cô ngồi bật dậy nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông còn chưa phản ứng được gì người đàn ông đó đã xông đến ôm chầm lấy cô.
Trên người anh ta phả ra mùi rượu vang thượng hạn.
Nồng!
Rất nồng!
Không biết anh đã uống bao nhiêu chai nhưng mùi hương này khiến cô khó chịu nơi cánh mũi chỉ muốn đẩy ra.
– Hạo Thiên!
Dưới ánh đèn lập lờ từ bên ngoài hành lang hắt vào, Tiểu An nhận ra người đang ôm lấy cô là Hạo Thiên.
Nhưng sao giờ này anh lại có thể vào đây? Không phải bệnh viên luôn có quy định giờ giấc thăm hỏi bệnh nhân sao? Hơn nữa người anh nồng nặc mùi rượu và cả mùi thuốc lá nữa.
– Thiên! Sao anh uống nhiều vậy?
Hơi thở ấm nóng mang theo hơi rượu của Hạo Thiên phà lên hõm cổ cô.

Bàn tay anh luồn vào bên trong chiếc áo bệnh nhân mà cô đang mặc ngang nhiên chạm vào vùng nhạy cảm.

Đôi môi thô ráp hôn lên cổ và xương quai xanh.

Ở trên những phần da ấy bắt đầu xuất hiện những vết đỏ mới.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay Hạo Thiên truyền đến, Tiểu An vội vàng ngăn anh lại.
– Hạo Thiên! Chúng ta đang ở bệnh viện.

Anh không thể làm vậy! Bỏ em ra!
– Em xin anh.

Dừng lại đi!
Tiếng khóc nức nở cùng lời van xin của Tiểu An vang lên bên tai nhưng Hạo Thiên không hề để tâm đến.

Trong mắt anh hiện giờ chỉ có hận thù và dục vọng.

Bằng sức lực của một người đàn ông, Hạo Thiên đẩy mạnh Tiểu An ngã xuống giường.

Thân hình to lớn đè lên người cô, áo bệnh nhận bị anh giằng xé đến rách mất một nửa ở hàng cúc trên.
– Hạo Thiên! Bỏ em ra, em không muốn.
– Câm miệng lại! Cô không để tôi chạm vào người là để cho thằng người yêu cũ kia chạm vào đúng không?
– Em không có! Hạo Thiên, bỏ em ra.

Em đau lắm!
– Loại phụ nữ không ra gì.

Cô lên giường với nó rồi phải không?
– Không có! Làm ơn dừng lại đi.

Em không có mà.
Bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Tiểu An, Hạo Thiên vẫn tiếp tục.

Tiếng gào khóc vang lên trong màn đêm đen thu hút sự chú ý từ bên ngoài.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn đặt lên vai Hạo Thiên từ phía sau rồi dùng một lực thật mạnh kéo ngược người Hạo Thiên lại.

Hạo Thiên còn chưa kịp nhìn thấy mặt người đàn ông kia đã bị giáng một cú đấm vào mặt khiến anh ngã sõng soài dưới đất.
Tiến Đạt tiến bước đến bên Hạo Thiên lúc anh vẫn chưa đứng dậy hoàn toàn rồi đấm liên tục vào mặt mấy cái.

Vừa đấm, Tiến Đạt vừa chửi rủa.
– Thằng khốn! Mày có biết cô ấy vì mày mới phải nhập viện không?
– Mày hại Tiểu An ra nông nỗi này còn muốn làm nhục cô ấy.

Mày có phải con người không hả?
– Thằng cầm thú sống bằng nửa thân dưới như mày không đáng có được Tiểu An.
Những cú đấm liên tiếp giáng xuống mặt Hạo Thiên mạnh đến nỗi khiến khoé môi anh bật máu.

Hạo Thiên không có cơ hội chống trả hoàn toàn nằm ở phía bị động còn Tiến Đạt vẫn không ngừng trút cơn giận dữ lên người Hạo Thiên.
– Tiến Đạt! Dừng lại, đừng đánh nữa.

Giọng nói của Tiểu An bất ngờ vang lên khiến Tiến Đạt khựng lại.
Tiến Đạt quay đầu nhìn Tiểu An.

Cô chạy đến chỗ hai người trong bộ dạng nhếch nhác rồi dùng sức lực yếu ớt của mình đẩy Tiến Đạt sang một bên.
– Tiểu An…
Tiến Đạt đứng hình trước những điều Tiểu An đang làm.

Anh bần thần nhìn người con gái mình yêu đang lo lắng cho người đàn ông khác.

Anh mở miệng nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị tiếng quát tháo của cô lấn át.
– Sao anh lại đánh anh ấy?
– Tiểu An, anh chỉ muốn giúp em thôi.

Em không thấy hắn đang cố cưỡng ép em sao?
– Nhưng anh cũng không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề được.
– Em đang bảo vệ người vừa muốn cưỡng ép mình?
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu An đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn chăm chăm về phía Tiến Đạt.

Cô lặng người vài giây rồi không nói thêm lời nào với anh nữa thay vào đó liền quay sang xem tình hình Hạo Thiên thế nào.

Bàn nhỏ nhỏ lau đi vết máu trên khoé môi Hạo Thiên, giọng điệu nghẹn ngào lo lắng.
– Thiên… anh có sao không?
Vì mấy cú đánh của Tiến Đạt khi nãy mà giờ Hạo Thiên tỉnh táo hơn nhiều.

Anh biết chuyện gì đang diễn ra và biết bản thân nên làm gì vào lúc này.
Hạo Thiên không đáp lại chỉ nhẹ nhàng lau qua vệt máu trên miệng.

Tiểu An vẫn đang trong vòng tay anh, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.

Khoé môi Hạo Thiên khẽ cong lên nở một nụ cười đắc chí khi đối diện với Tiến Đạt, giống như thể anh muốn cho Tiến Đạt biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
Đúng lúc này, hai y tá trực ca đêm nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã lập tức chạy đến.

Nhìn sơ qua tình hình, họ không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Một trong hai người bước lên hỏi.
– Đã có chuyện gì vậy?
Tiểu An vội lau đi giọt nước mắt trên má.

Cô cũng tìm cách giấu giếm không để y tá nhìn thấy bộ dạng của bản thân bây giờ, hắng giọng nói.
– Không có chuyện gì hết.

Các người mau ra ngoài đi!
Nữ y tá kia như không tin vào những lời Tiểu An nói.

Cô ta quay sang phía Tiến Đạt hỏi lại.
– Bác sĩ Đạt, đã có chuyện gì vậy?
Tiến Đạt không để tâm đến những người xung quanh.

Trong tầm mắt anh bây giờ chỉ có bóng hình nhỏ bé của người con gái trước mặt.

Cô không một lần nhìn về phía anh cũng không có một lời giải thích thoả đáng về những chuyện đã xảy ra.
Tại sao vậy?

Nếu anh không đến kịp thì có lẽ cô đã bị tên chồng đốn mạc của mình hành hạ cả đêm.

Vậy mà cuối cùng chủ nhận lại sự im lặng, trông anh bây giờ chẳng khác nào một kẻ có tội và chính là người biến anh thành kẻ có tội.
Tiến Đạt tức giận bỏ ra khỏi phòng.

Hai nữ y tá kia cũng đẩy tay nhau nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, Tiểu An mới cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
Những việc Tiến Đạt làm, cô phải làm ơn mới phải bởi nếu không có anh cô đã bị Hạo Thiên hành hạ cả đêm rồi.

Nhưng trong tình cảnh khi nãy nếu cô không ngăn Tiến Đạt lại mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

Cô không muốn anh vì cô mà rước thêm phiền phức vào người, hơn nữa cô không muốn nhìn thấy ai bị thương.

Việc cô bảo vệ Hạo Thiên trước mặt Tiến Đạt có lẽ sẽ khiến Tiến Đạt đau lòng nhưng cô nghĩ như vậy cũng tốt.

Ít ra thì nó sẽ khiến cho Tiến Đạt từ bỏ ý định theo đuổi cô một lần nữa.

Những chuyện xảy ra trong quá khứ đã khiến cô ân hận, cô không muốn làm ai tổn thương cũng không muốn vì cô mà khiến người khác gặp nguy hiểm.
Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi.
Cố kìm nén nước mắt vào trong lòng, Tiểu An nhìn những vết thương trên mặt Hạo Thiên.

Chắc hẳn bây giờ anh đang cảm thấy rất đau.

Cô đưa tay lên vừa định chạm vào đã bị Hạo Thiên đẩy mạnh sang một bên.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu tức giận.

Và rồi anh đem toàn bộ sự phẫn nộ đó đổi lên người Tiểu An.
– Đừng giả vờ quan tâm tôi! Sao cô không chạy theo người tĩnh cũ đi? Khi nãy hắn bảo vệ cô lắm mà.

Mau chạy theo rồi kêu hắn đưa cô rời khỏi đi, rời khỏi tên khốn như tôi.
– Thiên, anh đừng nói như vậy.

Em thực sự đang quan tâm anh.
– Không cần phải giả vờ ở đây.

Dù cô có diễn đến thế nào cũng không thể che giấu nổi con người thật của mình đâu.
– Hạo Thiên…
Tiểu An cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đến nhàu nhĩ.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò rơi lã chã xuống bàn tay gầy gò.

Cô nghẹn ngào, nói trong uất ức.
– Hạo Thiên! Em không biết lý do vì sao anh lại nghĩ em là loại người như vậy.

Nhưng em với Tiến Đạt thực sự không có quan hệ gì hết.

Em càng không phải loại phụ nữ như anh nói.

Xin anh, đừng như vậy nữa được không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.