Bạn đang đọc Ngược Đãi Thành Yêu – Chương 47
Tiếng thở dốc trầm thấp hết đợt này đến đợt khác, động tác trong miệng Thụy Phỉ Á càng nhanh hơn, không ngừng liếʍ láp qυყ đầυ, ngón tay thon dài cũng phối hợp xoa nắn hai quả trứng.
Giống như cảm giác được Thụy Phỉ Hi sắp lêи đỉиɦ, hắn cực kì phối hợp tùy ý để cho cự long thọc vào rút ra.
Theo một tiếng Thụy Phỉ Hi gầm nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào trong miệng Thụy Phỉ Á, hắn tự nhiên nuốt xuống, rồi vươn tay, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra bên khóe miệng bôi lên cúc hoa Thụy Phỉ Hi.
Ngón trỏ thon dài chậm rãi xâm nhập, mang theo một tia cẩn thận cùng quý trọng.
Thụy Phỉ Hi chỉ là hơi nhíu mày, lúc sau liền đã thả lỏng, tùy ý để Thụy Phỉ Á xâm nhập, hai tay hắn cũng vuốt ve cự long Thụy Phỉ Á đang kêu gào không ngừng.
Chỉ là con ngươi quyến rũ lại nhìn thẳng qua Hạ Nhiêu đang nhìn bọn hắn không chớp mắt, đôi môi hiện lên ý cười quỷ dị.
Đầu lưỡi mị hoặc vươn lên liếʍ liếʍ khóe môi, cả người Hạ Nhiêu giống như bị điện giật.
Hạ Nhiêu âm thầm mắng một câu: “Yêu nghiệt!”
Nhưng mà, lúc ánh mắt Thụy Phỉ Hi cùng Hạ Nhiêu giao nhau, ai cũng không chú ý tới đôi mắt Thụy Phỉ Á hiện lên một tia sát khí.
Ngón tay lấy ra, ôm vòng eo Thụy Phỉ Hi để cho hắn ngồi lên trên ghế, nâng du͙© vọиɠ nhắm ngay cúc hoa đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiễm ướt, lấy tốc độ chậm rãi mà đâm vào.
Động tác nhẹ nhàng tràn ngập sủng ái, lại có một tia chiếm hữu khó có thể nhìn ra, Thuỵ Phỉ Á tức giận.
Mày Thụy Phỉ Hi hơi nhăn lại, anh trai thân ái của hắn hình như tức giận? Nhưng mà tại sao?
Đôi mắt Hạ Nhiêu không chớp nhìn du͙© vọиɠ thô to hoàn toàn đi vào cúc huyệt, lại nhìn cự vật Thụy Phỉ Hi đang dần dần đứng thẳng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật khó có thể tưởng tượng đồ vật này lúc trước làm cô dục tiên dục tử xong lại vết thương chồng chất.
Từng tiếng rêи ɾỉ tràn ngập căn phòng, hoàn toàn không để ý còn có một người ngoài.
Này còn chưa tính, tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng phóng đãng mê hoặc hơn, đến lúc gương mặt Hạ Nhiêu đều nóng lên, một dòng điện chậm rãi len lỏi, trong lòng nàng không ngừng mắng Thụy Phỉ Hi.
Tên biếи ŧɦái này, hắn nhất định là cố ý!
Cô cảm giác được hạ thể chảy ra chất lỏng, thậm chí lỗ mũi rất ngứa, giống như sắp có cái gì chảy ra.
Nếu còn nhìn tiếp, cô không dám chắc nhịn được máu mũi không phun trào.
Nhưng vấn đề là nếu cô không nhìn, tiếng rên kia lại không thể không nghe, thậm chí bởi vì nhìn không thấy, chỉ nghe tiếng “bạch bạch” da^ʍ uế sẽ tự mình phát huy sức tưởng tượng, hậu quả này….
Nháy mắt máu mũi dâng lên, trực tiếp phun lên chăn.
Hạ Nhiêu vội vàng ngẩng đầu nắm cái mũi của mình, động tác quá mạnh làm hạ thể đau đớn, tức khắc làm mặt cô nhăn nhó.
Biểu cảm nhăn nhó chân thật, Thụy Phỉ Á vừa vặn nhìn thấy, ngay sau đó rũ mắt nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy khóe môi Thụy Phỉ Hi mang đầy ý cười.
Hi là bởi vì phát hiện thứ mới mẻ cho nên đối với cô đặc biệt hơn sao?
Nhưng đặc biệt như vậy làm hắn cực kỳ chướng mắt, nữ nhân này cũng khiến hắn hứng thú chỉ là nếu so với Hi giống như đá chìm đáy biển không tìm thấy hình dáng.
Động tác Thụy Phỉ Á càng thêm nhanh chóng, cúi đầu liếʍ liếʍ mồ hôi trên lưng Thụy Phỉ Hi.
Hung hăng thọc vào rút ra mấy chục lần, ôm vòng eo Thụy Phỉ Hi gầm lên một tiếng hưng phấn, chất lỏng cực nóng phun ở trong thân thể Thụy Phỉ Hi.
Đáy mắt Thụy Phỉ Á hiện lên ý cười thỏa mãn, hắn thích cùng Hi kết hợp, như vậy có thể cảm giác được rõ ràng bọn họ là một, gắt gao tương liên.
Lúc tiếng vang dừng lại Hạ Nhiêu cho rằng đã kết thúc, ngước mắt nhìn lên, một màn làm cô kinh ngạc đã xảy ra.
Thụy Phỉ Hi xoay người ở hạ thể Thụy Phỉ Á cọ cọ, thậm chí còn dùng tay lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ chà lau ở cự long mình, ôm lấy Thụy Phỉ Á, một tay đỡ lấy du͙© vọиɠ nhắm ngay cúc khẩu chật hẹp mà cắm xuống, không có do dự mà còn mang theo một tia vội vàng.
Đó là đương nhiên, nhịn đến mức đều sắp sinh bệnh, có thể không vội vàng sao!
Hạ Nhiêu chớp chớp mắt, nhìn hai người ôm nhau triền miên, hạ thể gắt gao dính chặt, cự vật dữ tợn hung hăng va chạm vào cúc hoa.
Hình ảnh cấm kỵ mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, máu mũi Hạ Nhiêu lại lần nữa vì hai nam nhân yêu nghiệt mà trào ra..