Đọc truyện Ngược Chiều Kim Đồng Hồ – Chương 67: Cắt đứt
Ngày qua ngày, em mệt nhoài. Không có lí tưởng sống, chẳng biết mục đích tồn tại để làm gì nữa, em có khỏe
mạnh hay ốm đau thì có ai biết tới, cũng như nếu có tất cả mọi thứ liệu
còn ai ở bên để sẻ chia. Trước đây, em mong mình trở thành một đứa trẻ
ngoan để anh trai xoa đầu, hay là cố gắng học lập trình để mơ một ngày
giúp đỡ cho anh, rồi khi được đi học, em muốn mình học thật tốt để thi
vào một trường đại học giống như những bạn trẻ khác, có khi lại cật lực
lao động để ngài Báo biết rằng em không phải gián điệp,… vậy mà không có một cơ hội nào mở ra cho em. Có ai tin trên đời lại có một cuộc đời
chật vật , không có lấy một ánh sáng hy vọng… như thế này!
Máu vương xuống sàn, lấm tấm mà đỏ thẫm. Em chẳng biết mình đã làm gì
sai để ông trời ghét em tới vậy, cả tử thần cũng chối bỏ, để em bơ vơ
sống không bằng chết…
Nếu tình yêu là hận thù
Chắc có lẽ em là người yêu anh nhất
Còn nếu hận thù là tình yêu
Chỉ có anh hận được em thôi…
Em nhầm mất rồi, em đã yêu. Trong tình yêu đó có nhiều nỗi đau, hay chỉ
toàn nỗi đau, đau vì người em yêu cao sang quá, vì người ấy là kẻ sát
nhân ác độc…
Đến giờ em vẫn không thể hiểu tại sao con người đó lại có thể chấp nhận
em, « anh ấy » đã bảo vì em có được trái tim ấp áp hơn tất cả, ngay cả
người dưng cũng khiến em phải động lòng… Ken đã hỏi em vì sao lại cho đi cái bánh mì và chiếc áo mỏng manh, … em có một câu trả lời mà không bao giờ dám nói. Là vì em đã có lúc nghĩ mình như thế, nghĩ mình chẳng hơn một kẻ ăn xin, bị khinh miệt, hành hạ và toàn phải ăn cũng như mặc đồ
thừa. Nào đâu được như người khác, những quần áo em mặc toàn lấy từ giẻ
lau mà thôi, được quần áo cũ đã tốt vì những cô bạn ở Devils nhiều đồ
lắm, họ chỉ mặc một vài lần rồi thải đi, nhưng họ đâu đã cho em ngay, họ toàn bắt em lấy chúng lau mấy phòng bẩn thủi rồi mới chuyển nhượng cho
em, mà em không nhận thì làm gì có quần áo chứ, …có những ngày đông tê
tái em chỉ có một chiếc áo mỏng phong phanh và chiếc chăn đã bị chuột
ngặm nát…
Có một lần khi còn nhỏ em đã làm sai ý, bao nhiêu áo sơ mi chất vải rất
đẹp mà Ken chỉ mặc một lần rồi vất hết, em lượm lại một hai cái để cho
anh trai, em nghĩ ngộ nhỡ anh trai cũng như mình phải dùng những thứ dơ
bẩn mà thương anh nhiều, quyết định sẽ để lại cho anh. Em tưởng tượng
anh mình cũng như Sếp, cũng cao ráo và khôi ngô,… tuy nhiên đôi mắt thân thiện hơn nhiều. Giặt thật cẩn thận, em giấu biến mọi người, chắc Sếp
chẳng cần chúng nữa, vất chúng thì tiếc lắm… Thế mà có một đứa trẻ đã
trông thấy hành động lén lút của em, lại là lũ trẻ ở cô nhi viện được cô giáo cho thăm quan mấy khu nhà ở Devils, gần chỗ Sếp ở, nó nhìn và đánh em một cái rõ đau ở vai. Rồi dọa sẽ mách người lớn em ăn cắp, thế là em tìm mọi cách van xin, nó bắt em quỳ em cũng làm, rồi để cho nó và mấy
đứa khác đánh túi bụi, mặt mày thâm tím. Chúng hả hê, nhưng rồi vẫn mách người lớn, thất hứa với em. Chỉ vì một chiếc áo em không những bị đánh
đau rồi lại bị phạt bỏ đói… hi sinh phẩm giá với mong muốn anh mình sẽ
vui biết nhường nào khi dowjc mặc chiếc áo đó…Đến khi lớn em mới biết
anh trai đâu có chịu khổ nhọc như mình, đâu có phải mặc áo rách… và cuối cùng thì biết anh không phải là anh mình… em lại khóc nữa rồi, nỗi nhớ
hụt hẫng mà da diết…
Vì nhớ anh, em mới yêu Ken, và cũng trong nỗi nhớ Ken, em lại tìm về gia đình… mặc nhiên chấp nhận từ « Cút » để tuột mất tình yêu…
Tình yêu đâu phải chỉ dành chọn cho một người, không thể đặt nơi người
anh trai mà cũng không thể trao chọn cho Ken, em chỉ hạnh phúc khi có sự dung hòa tất cả… em nào thể thoải mái khi ở trong vòng tay Ken mà cha
và mẹ em đau đớn, cũng không được phép mượn cái tên « Moon » ra để lừa
dối anh trai…
Em gần như chìm nghỉm, em ghét mình, ghét trái tim này, em ước mình có
thể lạnh giá… Nếu ngày ấy em vô tình như Mes chắc em chẳng còn phải
chuốc lấy xiềng xích tình cảm.
– Ọc ! Ọc ! Ọc !- Máu ra nhiều làm cổ họng đau dát. Từ sáng tới giờ
đây là lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp tục thì em sẽ bị thiếu máu trầm
trọng. Em cứ để máu vương khắp sàn và giường, vì mệt quá không thể
ngượng dậy được. Máu chưa kịp khô đã có thêm những giọt mới, loang lổ
nền đất, két chặt lại khiến những con nhặng ruồi bâu tới. Số thức ăn
cũng chẳng còn nhiều, chuột lục lọi gặm nhấm, em làm gì được nữa ngoài
việc bất lực nằm liệt trên giường. Cũng là ăn thức ăn thừa thôi mà, em
lại chấp nhận.
*
* *
– Lộp độp ! Lộp độp !- Cơn mưa cuối mùa. Mái nhà làm bằng tôn ồn ào với những tiếng chọc ghẹo của thời tiết, ầm ù tiếng gió gào thét, cánh cửa
sổ bật tung rồi đóng sầm lại vô tri, màn mưa giăng kín con ngõ nhỏ.
Mưa làm đường lầy lội, bùn đất bẩn làm tắc ống thoát nước, mặt đất lênh
láng nước. Những ngôi nhà rêu phong rầu rĩ chịu trận, từng hạt mưa như
những viên sỏi đá ném mạnh vang lên trong màn đêm u buồn. Cơn gió hưu
quạnh kiếm tìn bạn đồng hành qua từng ngôi nhà, qua đêm nay trời chuyển
mùa.
Nỗi buồn tâm trạng nhân đôi, não lòng trong không gian cô độc. Mọi thứ
đều sắp hết, tiền, đồ ăn, sức khỏe… duy chỉ còn tình yêu là nguyên vẹn.
Tại sao muốn quên đi một người lại khó tới thế ? Em rời xa là để chôn
giấu và kìm nén tình yêu, để vứt bỏ mọi lưu luyến với con người có trái
tim băng giá. Thế nhưng em lại không thể làm được, khoảng cách xa xôi
không làm vơi đi một chút nào tình cảm, thậm chí lại còn làm chúng ngập
tràn…
*
* *
Mưa càng lúc một to hơn, Ken dựa mình vào ghế, mắt nhìn ra ngoài. Hắn để mặc cho nữ tài xế lái xe tới đâu. Cảm giác nhẹ nhàng, trong lòng chẳng
vướng bận chuyện gì. Nhìn những người ngoài phố mà hiếu kì, chúng nháo
nhào tìm một chỗ chú mưa rộng hơn vì chủ quan nghĩ rằng trời sẽ chỉ mưa
một lát, ai ngờ đâu mưa gớm ghiếc tới vậy. Đứng trước bãi đợi xe buýt mà ướt át vì mưa xiên dữ dội. Đúng là người tính không bằng trời tính,
chiều nay trời đẹp là thế, mây trong xanh nô đùa nhởn nhơ, đến tối đã
mưa một trận ào ạt.
Có rất nhiều thứ vô tình hơn trái tim con người, như những giọt nước này đây, trải qua một quá trình ngưng tụ, từ mặt đất lên khoảng không xa
vời vợi, ở trên đó mà la cà, rồi chỉ mất vài giây để lại trở về nơi xuất phát, nước vô tri nhưng nước trở về với đất, ta cứ nghĩ chúng dẫu có xa cách cũng không thể tách rời, dẫu phải mất rất lâu để tìm thấy nhau,…
mà đâu biết khi nước quay lại đã làm đau lòng đất ? Từng hạt mưa mất hết giá trị rơi từ thiên đình, trải qua bụi bặm trần gian để tiếp đất,
chuyến đi nặng nề mà lại làm cho người ở lại đón nhận mình bị tổn
thương,… Vì thế, nước lạnh lùng.
Gió cũng vậy, gió trêu đùa những giọt nước, vui đùa dỗ ngọt rằng sẽ mang nước tới những phương trời mơ ước, thế mà cuối cùng lại thả nước xuống
một cách bất cần, để mặc nước bơ vơ không biết đi về đâu.
Gió lại bị núi ghét bỏ, dù gió có tìm mọi cách để đến bên núi, để hứa
hẹn mang đến một chân trời nhưng núi có bao giờ tỏ thái độ, cứ lì lợm
cho gió thổi vi vu gào thét, còn không cho gió thổi qua nữa, những nỗ
lực của gió tan biến khi ở bên núi…
Con người tự cho mình quyền độc ác, con người có thể vượt hải dương,
băng qua núi hay khai thác những nguồn gió, nhưng con người có bộ óc, có tư duy mới có lúc nhân từ, nên không thể tàn nhẫn như thiên nhiên được, Ken có vượt trội thế nào chăng nữa thì hắn cũng không vượt qua giới hạn một con người. Trong cơn mưa, hắn ngồi trong xe và nhìn ra thế giới,
một con mắt khô ráo sao có thể biết được sự khốn cùng của những người
ngoài đường bị mưa và gió tạp mạnh hỏng hết cả dù ? Hắn đang nghĩ nếu
mình ở ngoài ấy sẽ như thế nào ?
Để xem, bước ra ngoài kia, thứ đầu tiên ướt sẽ là mui giầy, mất đi vẻ
bóng loáng hàng hiệu. Mái tóc rồi cũng ướt hết và rủ xuống, cảm giác
lành lạnh khi nước xâm nhập vào cơ thể, quần áo dính chặt vào người.
Chiếc đồng hồ kén nước sẽ hỏng, đôi mắt cũng không thể mở to hơn… Và ai
cũng như ai ! Hắn lại nghĩ : Thật là ngu ngốc khi bước ra ngoài đó. Ken
để tay khựng lại, chỉ là suy nghĩ không hơn. Ra ngoài kia thì được gì,
để tưới mát tâm trạng hay là để cô nàng nhân viên này cười vào mặt mình. Hắn nhìn vào nữ tài xế qua gương chiếu hậu, chắc là khi hắn bước ra
ngoài kia cô ta sẽ nghĩ hắn bị khùng dù không dám bộc lộ ra mặt, và sự
kiện này sẽ được bàn tán sôi nổi. Hắn chẳng phải ngôi sao, nhưng đáng để người khác quan tâm và thậm chí là tôn thờ. Hành động coi là điên rồ
nhất thời đó sẽ làm sụp đỏ hình mẫu của một vị Sếp, mà tự dưng tại sao
lại nghĩ ra cái trò vớ vẩn thế, đang khô ráo không thích lại muốn ướt
như chuột lột. Hắn nhắm mắt lại và ra hiệu bật nhạc to hơn, thứ nhạc sập sình chẳng khác trong vũ trường với dàn âm li mini ở hai góc ghế sau mà hắn cũng chợp mắt được ư ? Hay đang giả vờ bỏ lại nhịp sống, cũng như
tự mình tạo rào cản với nhân viên, nghĩ rằng mình luôn là tấm gương,
mình hoàn hảo và mình không được phép làm những điều mà mình muốn, như
là hòa mình cùng mưa…
Chiếc xe lặng lẽ đi trong màn mưa, vô tình bắn lên những vệt nước bẩn…
*
* *
Cuộc họp hôm nay do Mes điều hành, những sự kiện quan trọng trong thời
gian tới được đề ra trong bản thảo một cách tỉ mỉ, hai Sếp nhàn hạ có
mặt chỉ để xâu chuỗi và thống nhất dự án, ra quyết định để biến giấy
thành tiền bạc. Thế nhưng một người luôn đúng giờ lại để cho thủ lĩnh
phải chờ đợi, Mes không tới buổi họp. Anh chưa từng trễ hẹn, cũng chưa
làm Sếp không hài lòng bao giờ lại biến mất không lí do. Thì ra anh đã
biết sự thật.
Giấy không thể bọc được kim, hai tay chẳng thể che lấp bầu trời, sự thật rồi cũng sáng tỏ. Ngờ đâu vở kịch anh tạo ra lại là sự thật. Anh đã nói rằng cô gái đó, anh biết gọi là gì đây nhỉ, không phải là em gái anh,
không phải là Moon, hoặc có thể trùng tên thôi. Anh ruồng bỏ một cách
thờ ơ, lãnh đạm mà có phần quá quắt với người đó để ép em không tin vào
điều em nghĩ. Anh định hy sinh bản thân đến cứu người em gái tội nghiệp
đi vào chỗ chết từ Green, nghĩ rằng một đi không trở lại nên mong em sẽ
nuôi hy vọng về một gia đình vô thực mà còn có thể tiếp tục chờ đợi, anh cho rằng điều đó là tất cả những gì tốt nhất mà một người anh trai có
thể đem lại cho đứa em tội nghiệp, tình yêu đó là cao thượng ? Trớ trêu
khi anh đã coi em như máu mủ mà lại không phải, anh thật sự sốc khi biết được tin đó nhờ đường truyền gián đoạn của Sếp Báo. Không rõ đầu đuôi
nhưng có thể mập mờ biết ai là Moon, ai mới thật sự chảy chung dòng máu
với mình.
Anh thuộc tuýp người lạnh lùng, nhưng đã yêu quý ai thì sẽ không thể
dừng lại được. Anh và người con gái đó, anh vẫn dành từ « em » để nghĩ
tới, không có một tuổi thơ bên nhau, không sống dưới một mái nhà, cũng
không uống chung một dòng sữa mẹ,… vậy mà cái ngày em gọi tên anh đó,
anh đã thương em rồi. Mọi người khi gặp em đều ghét cả, ban đầu luôn là
thế, rồi sau đó mới có cách nhìn nhận khác mà anh lại yêu em ngay từ lần đầu tiên ấy rồi… thật lạ, có thể vì em đã yêu anh quá nhiều rồi chăng ?
Mes cầm tấm ảnh của Luci, đó là một tấm hình mà thợ săn ảnh đã chụp lén
theo lệnh. Luci cười rất tươi cùng với mấy người bạn bên cạnh, anh nhìn
thấy sự thánh thiện trong nụ cười của cô, gì nhỉ, Yun cũng có mặt ở đó,
anh đặc biệt để ý tới cậu, vì nếu cậu không phải là người của White thì
cậu sẽ được anh « nâng đỡ » để làm người bảo vệ cô em gái mình… mà ai
mới làm em gái anh chứ, anh lại nghĩ tới em rồi…
Luci đi theo con đường của mẹ, anh thì theo cha, Devils và White luôn
đối kháng. Gia đình quả thực phức tạp, ví như Luci biết về thân thế mình thì em ấy sẽ làm gì, sẽ theo người anh này hay vẫn muốn chĩa súng vào
anh. Nếu mà là Moon, à anh lại nghĩ nhầm rồi, là người em xa lạ ấy thì
em theo anh ngay mà, vì em thương anh…
Anh không đem so sánh tình cảm của hai người con gái ấy, không thể bảo
Luci anh là gia đình của cô và bắt cô phải yêu thương, điều đó cũng khó
như bắt người em kia chấp nhận sự thật và rời bỏ anh. Ngay chính anh
cũng không thể so sánh tình cảm của mình, anh chỉ có một người em gái
thôi, mà đã có người chiếm mất vị trí ấy rồi thì em ruột sẽ ở đâu trong
ngăn kéo thô sơ trái tim anh.
Thế nên việc quyết định có tìm về người em ruột thật khó, anh sẽ làm
Luci sốc mất, sẽ xáo trộn cuộc sống của cả anh và em gái. Em ấy vẫn đang hạnh phúc khi không có anh, vẫn có những ba người anh trai luôn săn sóc và chở che, còn người em kia thì… Cứ mỗi khi anh nghĩ về Luci là hình
bóng cô bé với đôi mắt ướt nhèm lại hiện lên, không cho anh nghĩ tiếp
nữa,… người em đó nếu thiếu tình thương còn có thể tồn tại… ?
Em đã bảo là em sẽ vì anh mà yêu Sếp, liều lĩnh chấp nhận như một con
thiêu thân tìm tới chỗ chết chỉ mong một lần anh để ý. Anh không biết em có đang nuôi hy vọng ấy, nhưng em ngốc lắm, em làm thế chỉ thiệt em
thôi vì Sếp đâu có trái tim, Sếp làm cho người khác yêu tới điên cuồng,
nhưng Sếp sẽ chẳng coi em là gì đâu… anh biết mà, em cũng sẽ giống những cô gái kia thôi, lao đầu vào lưới tình và bị Sếp sai khiến, mãi mãi
không gỡ bỏ được hình ảnh Sếp. Không một ai thoát khỏi được đâu… không
ai có thể quên đi hay là gắn bó với Sếp…
Em ơi, nếu thời gian có thể quay lại thì lần cuối gặp em đó, anh phải
giữ chặt lấy em hơn dù em có cắn nát cánh tay anh. Ôm em để tình cảm anh em mình vượt qua tất cả, để em không còn yêu được ai khác và để anh
chấp nhận mình có hai người em gái !
Anh hứa, nhất định nếu được gặp lại, anh sẽ không để em phải cô đơn, anh sẽ là người anh tốt nhất của em, sẽ chỉ cho em biết anh cũng yêu em
nhiều như em yêu anh, và hơn thế…
Vậy nên… anh vẫn gọi em là Moon được nhé ?
Chris rất mệt, nhưng vẫn cần phải tôn
trọng bản thân, dạ dày trống rỗng, làn da xanh xao và lượng máu ít ỏi…
nếu có chết cũng phải được ăn no chứ. Em ngượng dậy quyết định ra ngoài, cần phải cố gắng tiêu hết số tiền còn lại trước khi đoàn tụ gia đình.
Em giống như đang đứng trước những ngã rẽ, con phố kia Mes đang đứng ở
đó cùng với anh Wine và một cô gái, họ là một gia đình, cả cha Bull, thế là đường cấm rồi. Con đường màu xanh đối với những ước mơ về tương lai
như là làm việc cho một tổ chức hợp pháp bắt phải mua vé tri thức để
thông hành, em không được học hành bài bản, thêm một con đường không thể tiếp nhận mình. Con ngõ kia thì sao, theo Angels, em sẽ được làm những
hoạt động tình thiện giúp đỡ người nghèo, chính em cũng đang cần sự trợ
giúp mà, thế thì có thể hỗ trợ cho ai đây ? Và con đường thứ tư là Ken,
em sẽ được chào đón khi bước đến đấy( ! … ?), nhưng là ngõ cụt, tình yêu của em làm gì có lối thoát trong vòng tay hắn…
Còn một con đường cuối cùng là đi ngược lại, em sẽ làm gì với thân xác
tàn tạ này, chi bằng buông xuôi tất cả, để thực hiện ước mơ tìm lại tuổi thơ… Ôi, em khao khát vòng tay mẹ quá, cũng muốn biết nụ hôn cha dành
cho mình, nũng nịu trên bờ vai cha, nghe những câu chuyện mẹ kể, được
mớn bón cẩn thận, được quan tâm khi ốm đau… chỉ nghĩ tới thế thôi đã làm em sung sướng lắm rồi… cần phải nạp năng lượng để chuẩn bị cho một
chặng đường dài… dài tới thiên thu.
Em có thể hình dung ra nụ cười hạnh phúc khi mẹ sinh em ra, rồi cảm giác hồi hộp sợ sệt của cha khi bế em lần đầu. Chắc là cha bế nhổng em lên
và cười vui sướng, em là thiên thần bé nhỏ của hai người mà. Rồi sau đó, chắc là cha sẽ khó chịu khi phải nhường em cho những y bác sĩ để họ
chăm sóc cục cưng của mình. Em tin chắc là cũng đã từng được ** tí mẹ,
dòng sữa trong lành tinh khiết lắm, và bàn tay nhỏ bé này cũng từng làm
nũng với những tiếng oe oe non nớt, cả gia đình ồn ào hẳn lên khi có em. Ba ngọn nến, ngọn nến cao nhất là của cha cho nến mẹ dựa vào và ôm ấy
nến con. Em bật cười khúc khích, chỉ nghĩ đến thế thôi mọi phiền muội
như tan biến. Có khi ở trong hơi ấm ấy, em sẽ chẳng còn biết Mes và Ken
nữa… ?
Em sẽ ăn một món ăn thật ngon, mua một bộ đồ mới tinh và một ít thuốc
ngủ để kết thúc. Hạnh phúc thật, em thích được ăn và mặc những thứ do
chính mình chọn… nhưng chỉ được thực hiện một lần thôi.
Chiều nay trời đẹp, những vạt nắng đổ dài xuyên qua lớp cửa kính của
những quán cafe cổ, nhịp sống hối hả vang lên tiếng còi xe tấp nập. Lá
bắt đầu khoác lên lớp sơn màu vàng, lác đác lìa cành, nhưng gió thì thực sự vào thu rồi. Cảm giác se lạnh nơi ngón chân và mái tóc dài tung bay
của một vài học sinh tan trường. Xuống phố, em cẩn thận mặc thật ấm để
tận hưởng một ngày dành riêng cho mình. Bước chân hòa theo tiếng hát, em yêu đời nhìn lên trời xanh. “ Chắc là hai người mong con lắm phải không ? “, em cười một nụ cười tươi tắn.
Một vài người chú ý nhìn em, họ hiếu kì khi em mặc nhiều lớp áo quá,
khom người cao cao mảnh khảnh cũng trả lời giùm, em đang bệnh ! Tuy
nhiên nụ cười và ánh mắt dẫu không còn hoạt bát như trước lại cho thấy
rằng em đang căng tràn khát vọng sống. Em còn vui vẻ đáp lại những ánh
nhìn bằng cái gật đầu thân thiết, thấy mình cũng thuộc về cuộc sống này
đó chứ, nhưng… duy chỉ trong thời gian ngắn ngủi !
Em đủ tiền ăn một món ăn bình dân vỉa hè, bát cơm và miếng đùi gà công
nghiệp rán qua loa. Nếu nghĩ là ngon thì chúng sẽ hấp dẫn vô cùng, em
đang nghĩ tới một bàn tiệc, wow, toàn là những cao lương mĩ vị, khác xa
với những thứ mà ngày qua em phải ăn. Mỗi hạt cơm nghĩ là trắng ngần thì sẽ tuyệt hảo lắm đây, em cắn một miếng đùi gà thật đã và nhắm mắt tưởng tượng mình là một nàng công chúa được ăn thỏa thích, đã đời… Miếng thịt được rán bằng dầu chao đi chao lại nhiều lần, họ tẩm gia vị đậm đà để
che giấu phần nhạt nhẽo và tầm thường của thực phẩm tăng năng suất, thế
mà em cố tình nghĩ rằng đó là thịt của con gà chọi dâng cho vua chúa…
Nhưng bữa ăn bị gián đoạn khi máu rơi xuống cơm, chảy máu cam rồi, em
vội vàng quẹt mạnh để không một ai nhìn thấy, ngộ nhỡ họ nghĩ em bị
phong hay lao sẽ không cho em ăn nữa mất… Bát cơm có thêm một sắc màu,
một hai giọt máu cũng đủ để nổi bật giữa vô số hạt cơm trắng vàng, máu
nhè nhẹ thấm vào những hạt cơm… Em cố bịt mũi để không còn thêm một giọt nào chảy xuống nữa,… nhìn bát cơm mới chỉ bắt đầu ăn mà đã phải để lại
rồi… làm sao có thể « uống » máu của mình được chứ… ?
Đứng dậy và đi tiếp, em dự dịnh mua một bộ quần áo mới. Nghe thật khó
tin nhưng em chưa từng mua quần áo bao giờ, điều đó làm em hào hứng . A, có một lần được đi cùng Yun lượn xung quanh mấy dãy phố thời trang,
nhưng mà em hiểu, số tiền còn lại không đủ cho một ước mơ cao sang đến
thế.
*
* *
Ruby dựa hẳn vào bờ vai của Ken, mỗi bước đi của hắn đều kèm theo tiếng
giầy cao gót duyên dáng của cô. Chỉ có mỗi mình cô ta có thể thản nhiên
ôm hôn, hay ghé sát và nói thì thầm vào tai, tùy tiện lấy áo sơ mi của
hắn để mặc, … Ken cho phép vì cô ta đẹp ! Vẻ bề ngoài rất quan trọng,
hắn cười với ý nghĩ nếu một tên chỉ huy mà xấu xí, lùn tịt thì có ma nó
thèm nghe lệnh, còn như hắn chẳng cần nói đã có chục nghìn người tự biết thân phận mà làm việc cật lực. Trong cái thế giới này, không chỉ có
quyền, có tiền mà phải có sắc – Ken nhận định, Ruby được đấy chứ !
Mỗi khi rèm cửa kéo ra, Ken đều phải ngỡ ngàng vì cô ta, đến nỗi mà hắn
phải đứng dậy và hôn má cô nàng một cái. Thông thường thì các đại gia
thường thích khoe mẽ chân dài mỗi lần đi lựa quần áo, đó chính là lí do
hai người góp vui tại kinh đô thời trang Hil này. Ruby thuộc dáng người
thắt đáy lưng ong, đầy đặn và có một làn da trắng hồng tự nhiên, cộng
thêm những nét quến rũ đến chết người. Cô làm ngây ngất không chỉ một mà tất cả những con mắt trong cửa hàng này, có những con mắt đàn ông thèm
khát đến ngây dại, nhưng cũng có không ít ánh mắt đố kị của phụ nữ, vì
thế Ken hãnh diện khi « được » tay trong tay với cô ả, và những cặp mắt
đó cũng tự biết mà dè chừng, vì người đàn ông lịch lãm tồn tại ở đây,
đôi mắt hung thần. Hai người là một cặp đôi quá hoàn mĩ, trong tất cả
các lĩnh vực, như thể được tạo ra từ một thực thể. Hắn mang nét đẹp trầm lắng, chút gì đó tây tây, kiêu sa,… và Ruby cuốn hút từ mọi góc nhìn…
– Có lẽ phải đem hết đồ ở đây về thôi !- Ken cười nửa miệng, để lộ
khuyên răng lóng lánh. Hắn nhìn Ruby lộng lẫy trước bộ váy ống màu đen
đơn giản, mọi thứ ở đây, ánh đèn, tường nhà trang trí phong cách, những
tấm thảm lót màu đỏ đều sẵn sàng cho những bước đi sành điệu đầy ma lực
của cô. Tất cả làm nền cho người phụ nữ tuyệt vời này.
– Khó chọn quá ! Bộ nào em cũng thích cả !- Ruby để mặc cho hắn đang mân mê cặp đùi thon thả, cô thường hay mặc đồ may sẵn của các nhà thiết kế
quen thuộc, và mục đích đến với thời trang Prada này chỉ đơn giản phô
trương hình thể.
– Nữ hoàng cũng có lúc như thế này à?- Hắn trêu đùa- Đúng là phụ nữ!-
Hắn biết ngay là thế, dù có là một cô gái giản dị hay một cô nàng sành
điệu cũng đều bị thôi miên khi mua sắm, lòng tham của họ trỗi dậy khi
đứng trước những xa xỉ phẩm.
– Vậy không mua nữa!- Dù đã 24 nhưng Ruby vẫn cho phép mình trẻ con,
trước đó đã để ý từng cử chỉ của Ken trước khi dám lên tiếng.
– Thôi, ta đùa đấy! Mua hết!- Ruby có sai đâu, Ken rất chiều cô mà,
nhưng cô nhận thấy rằng hắn không thích chờ đợi, vì thế lần sau cần phải thận trọng hơn. Đừng bắt hắn phải ngồi chờ trong khi mình cố gắng diện
thật đẹp để thỏa mãn cái nhìn của con mắt xanh này.
Hai người bước ra rồi đi vào xe…
Ông trời hay thật, lại để cho em nhìn thấy họ!
Chẳng ai trong hai người nhìn thấy Chris, họ vô tư thể hiện những cử chỉ thân mật nơi công cộng.
Em núp mình dưới một cái bốt ATM, chẳng biết vì sao mình lại lạc vào
chốn này, cả khu phố là thiên đường mua sắm của dân chơi, trong khi nhìn lại em xem.
Tuyến đường dành cho người đi bộ, nhưng riêng con xe có màu đen rất độc
lại được đi vào dù diện tích của nó không hề nhỏ, chắc là đi theo nó, em đã tới đây.
*
* *
Chris đứng bên đường, em nhận thấy một chiếc ô tô màu đen bạc kiêu hãnh, và biển số đầu xe được dát kim loại quý không lẫn vào đâu được. Mọi cảm xúc dồn nén chợt tuôn trào dữ dội, em không có ý định quên đi người ấy, cũng chưa từng nghĩ sẽ nuốt chửng tình yêu dành cho hắn, chỉ là để âm ỷ trong lòng, thì nay gặp lại hình bóng đó, trong vô thức đẩy em phải dõi theo con người đó đang làm gì…
Một bên tay Ken vẫn để trong túi quần, vạt áo bị nhúm lại, còn bên tay
kia ôm chặt lấy vòng eo của Ruby. Chris nhận ra cô gái đó, là người phụ
nữ hôm sinh nhật Ken đã đứng bên cạnh hắn một khoảng thời gian ngắn, hai người họ lúc ấy nói chuyện dường như rất hợp gu, Ken đã cười và vui vẻ
nâng li với cô gái… Em có cảm giác lòng tự trọng bị xúc phạm!
Đã từng nghĩ mình không còn danh phẩm hay một danh từ có cách nghĩa
tương tự như thế, nhưng quả thực lúc này em không tin Ken lại dội một
gáo nước lạnh băng vào người mình. Ken đã từng ôm em như thế, tuy nhiên
bàn tay chỉ hờ hững khoác nhẹ vào hông, hắn không (dám) “giữ khư khư”
đôi tay như làm với cô gái kia. Điều gì đang xảy ra ở đây? Em hay hắn?,
hay cả hai đã đổi thay?
Có một phụ nữ quá đẹp, quá lộng lẫy bên cạnh thật tương xứng, trong khi
em thì sao?, một đôi giày cao gót so với một chiếc dép nhà quê bằng xốp; một mái tóc làm xoăn màu hung hung cầu kì với mái tóc xơ xác chẻ ngọn,
còn rối bời nữa chứ, thêm nữa là chiếc váy đẳng cấp đáng giá bằng mấy
chục nghìn lần bộ đồ em vừa mua đây- hàng tồn của phiên chợ chiều, ống
quần và tay áo đều kệch cỡm, ngắn tũn, hàng cúc đính vội vàng xiên xẹo.
Ra là thế, việc em “cút” đi để cô gái đó thế vào, cho hắn được ngẩng mặt cao đầu mà tự đắc với người phụ nữ kia bên cạnh. Thế này mới đúng là
con người hắn chứ, đời nào chấp nhận một kẻ thấp hèn vô dụng như em, thà rằng hắn cứ tỏ ra như thế này ngay từ đầu còn hơn là đưa em lên tận
trời xanh.
Em không trải qua giai đoạn hụt hẫng, ngỡ ngàng…ghen tuông hoặc gọi
hắn là “sở khanh”, em nhận luôn hai chữ “đồng thuận”. Không giống như
những cô gái khác khi thấy người yêu cặp kè với người tình mới, mà em
bình tĩnh chấp nhận sự thật. Em yếu đuối trước những vấn đề về tình
yêu, tuy nhiên lần này thì khác, em không chỉ tỏ ra cứng rắn mà đích
thực là thế. Em vẫn cứ chằm chằm nhìn vào “cặp nhân tình đó”, quan sát
từng hành vi của họ. Họ cười, họ nói, hay họ chìm đắm trong nụ hôn dành
cho nhau em vẫn cứ nhìn, nhìn xem hắn có thỏa?
Chính xác em không có quyền ghen! Em biết vậy nên đã cố tránh, ghen với
cô gái đầy đủ tư chất và “phẩm hạnh” để làm dâu của Devils kia mà được
à, kể cả nếu em có được làm vợ hắn rồi thì quyền cơ bản đó em cũng không thể có. Ghen làm sao được khi mà hắn đã vứt bỏ em đi, phủi tay trước
những hành động man rợ tàn ác, rồi thản nhiên âu yếm người phụ nữ kia…
Em khóc!, nước mắt lăn dài, dồn dập rơi xuống mà không buồn lau, tim quặn đau, đau kinh khủng, đau dã man…
Hắn bỏ em rồi à, em đã làm gì sai mà lại quay ngoắt đi nhanh thế? Chẳng
lẽ thời gian sống bên em đó hắn đã quên rồi sao? Quên đi những tháng
ngày hạnh phúc? À, hay tại em chỉ biết câm nín mỗi khi được hắn vỗ về,
kìm nén biểu cảm khi được Ken trao lời yêu thương,… là vì em tỏ ra vô
cảm? Đôi tay em run run, chỉ vài giây trước, em vẫn nghĩ mình trụ được,
cảm giác đau đớn khi bị xúc phạm và sự việc xảy ra này là điều hiển
nhiên… chỉ thế thôi, và đây sẽ là cơ hội để em có thể quên hắn nhanh
chóng… vậy mà sao em không còn đứng nổi trên đôi chân này nữa.
Con tim em rung lên từng nhịp đập yếu ớt, mọi thứ quay vòng vòng nhưng
hình bóng kia thì vẫn rõ nét, em phải dựa hẳn vào một góc,… Nước mắt
như một cơn mưa, xoáy vào tim can, và mỗi cử chỉ của Ken là một mũi kim
được rèn nhọn hoắt chọc mạnh vào da thịt, thể xác và linh hồn. Hắn cười
với cô gái ấy, rồi ôm ấp và thì thầm nhỏ to,… tại sao lại thế chứ,
đáng lẽ ra phải dành cho em…
Em lùi lại, đặt mình từ từ ngồi xuống, đến khi chạm đất, thu lu một chỗ
mà khóc. Em hận mình, hận sao không để Ken nắm tay mình, cho phép hắn
được hôn em một lần thỏa thích, hay là vứt bỏ những tự ti về khoảng
cách, hắn đã từng coi em ngang hàng cơ mà… nay đâu rồi… và dù em có
mong một lần thời gian quay lại cũng không thể nữa. Em biết rồi mình
cũng sẽ phải ra đi, rời xa hắn, quên đi những chuỗi kí ức êm đềm, nhưng
vẫn muốn lưu lại trong hắn một hoài niệm đẹp. Ước gì được phá vỡ rào cản để thể hiện tình yêu, cho Ken biết em yêu hắn nhiều đến mức nào…!
Nếu đã có những hồi ức ấy, hẳn em vẫn còn chỗ trong trái tim hắn có phải không? Dù một chỗ bé nhỏ thôi nhưng vẫn còn tồn tại, còn hơn là mất hắn thật rồi.
Môi em mím chặt, sắc mặt tái mét và không còn kìm lại được, em hét lên với hy vọng người em yêu sẽ nhìn về phía em:
– Ken ơi! … K…!- Em có biết được thời điểm này, nếu tình cảm dành
cho Mes là một trái cam thì dành cho hắn đã là cả một tòa nhà, em gộp
thở quá, Ken làm em không còn phương hướng rồi! Em biết làm thế nào đây
khi mà Ken lại đối xử với em như thế!
Trước đây, em bị hắn hành hạ thể xác, đau đớn biết nhường nào nhưng rồi
cũng vượt qua… liệu bây giờ em có qua nổi nếu không còn tình yêu của
hắn. Ken lại đang hành hạ em, đẩy em tới mười mấy tầng địa ngục bằng
việc bóp ngạt con tim em. Em đau, em ngục ngã, em cần hắn nhiều lắm!
Suy nghĩ rời xa Ken nhưng con tim vẫn thuộc về hắn là động lực thúc đẩy
em tồn tại. Em hận hắn vì hắn không cho em nếm trải tình thương gia
đình, ghê tởm vì hắn thô bạo giết chết chính em gái mình,… Hận và yêu, em yêu hắn vô cùng, và đinh ninh hắn cũng thế, cứ ngỡ xa cách nhưng tấm lòng dành cho nhau là trọn vẹn!
Ken thực dụng! Điều này một cô gái ở lứa tuổi mơ màng như em không thể
biết được, hắn cần gì và muốn gì là hai yêu cầu khác nhau. Có thể hắn
đang tay trong tay với Ruby, nhưng nếu… một phụ nữ khác tuyệt vời hơn
cô ta, biết chiều chuộng hắn hơn thế nữa,… thì Ruby cũng xếp vào hàng
phế thải. Em cũng không biết được nhu cầu của một người đàn ông khác phụ nữ thế nào? Đàn ông có thể làm tất cả những điều vì người mình yêu,
thậm chí là quỳ xuống dưới chân để xin tha thứ… nhưng giới hạn chịu
đựng của họ bị hạn chế, eo hẹp lắm. Ken sẽ nhẫn nhịn một con búp bê vô
tri như em được sao? Hắn làm mọi thứ cho em chẳng lẽ không mong được
nhận lại, trong khi hắn chỉ đòi hỏi ở em sự tự tin thôi, cần em biết
mình quan trọng thế nào với hắn để mà đừng bao giờ nói đến chuyện không
đủ tư cách thì em lại làm điều ngược lại, càng ngày càng đẩy hắn ra xa
mình hơn… Vậy thì tìm một cô gái có đầy đủ kiêu hãnh sẽ dễ dàng
hơn,…
Em vẫn gọi tên hắn đó, một vài người qua đường tỏ ý thương hại em, có
người còn rút khăn giấy để em lau nước mắt. Tồn tại khái niệm bắt đầu
thì cũng phải song hành sự kết thúc, những người từng trải họ hiểu cảm
giác đau thương khi mất đi người mình yêu. Nhìn vào cô gái ngồi khóc một mình bên hè, rên rỉ tên người con trai bằng chất giọng yêu mến, họ cũng đoán ra tâm tư này.
– Đừng khóc cô bé!- Một chàng trai đưa cho em mấy tờ giấy thấm, em cũng chẳng buồn quan tâm, đôi tai em ù ù mông lung.
– Sao lại tỏ ra yếu đuối thế em? Đừng để người em yêu nhìn em thảm
hại thế này chứ! Khuyên em nên về nhà, lúc này mà ở bên gia đình thì nỗi buồn sẽ được san sẻ đó em!- Anh ta tốt bụng khuyên em ân cần, một phần
cũng vì em đang làm mất hình ảnh của tòa nhà đang đứng, và anh ta có
trách nhiệm làm bảo vệ.
“Gia đình”, anh ta đâu có biết em làm gì có cha, cũng làm gì còn mẹ nữa, họ đã bỏ em đi xa quá rồi. Em bỏ ngoài tai những lời của người thanh
niên kia, chẳng có một sự xoa dịu nào thích hợp dành cho em được cả.
Không một thứ gì có thể lấp đầy những lỗ thủng trong trái tim em được
đâu… vì thứ ấy không còn tồn tại.
Thêm một lí do để rút ngắn con đường tìm về tuổi thơ…
*
* *
Em giật mình, đứng dậy đột ngột và nhìn lại về phía trước, biến mất rồi,… Ken và người kia đã lên xe phóng đi…
Họ vô tình đâu biết đã làm con tim một ai đó đau đớn tới cỡ nào…?
*
* *
Rồi em cũng phải bước đi, trên cùng một con đường với họ. Họ cách xa một đoạn dài thênh thang mà đôi chân mòn mỏi không bao giờ tới kịp. Từng
bước nặng nề, em lết mình qua từng ánh đèn mà không biết lối về. Em sẽ
về đâu đây, em sợ bị bỏ lại trong căn nhà nhỏ bé ấy, thà cứ bơ vơ giữa
chốn đông người này còn hơn chìm vào cơn ác mộng hưu quạnh. Về nơi đó,
em sẽ bị những hình ảnh của Ken siết chết, nụ cười hiền chỉ dành cho
riêng em, cả những cử chỉ ân cần sẽ cuốn em vào dòng nước lũ mất… Thế
mà em cứ nghĩ, hắn luôn chờ đợi sự tha thứ của em cơ…
Nhưng kể cả thế, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn được đâu!
*
* *
Nắm trong tay cả lọ thuốc ngủ, em sẽ bỏ lại tình yêu này. Ngốc nghếch em vẫn mơ mộng rằng, cái chết của em sẽ có một ngày làm hắn đau!
Trước khi vĩnh biệt địa ngục này, em sẽ cho “Moon” một bí mật. Em cần
phải giải thoát cho “Moon”. Thực lòng, nếu không phải em mang cái tên
đó, chắc đời em không khổ não đến thế này, tuy nhiên, em không là Moon,
em sẽ không được yêu hết mình như thế!
Thôi, tất cả đã qua rồi, tiếc nuối làm gì,… nếu quay lại, em vẫn sẽ yêu hắn đến điên dại thêm lần nữa!
*
* *
Em mon men tới con đường về nhà Yun, cậu bảo em, gia đình cậu ở có rất
nhiều thành viên, Luci là con nuôi của của cha mẹ cậu nhưng họ coi cô ấy còn hơn cả một thành viên ruột thịt. Em cần trả lại “Moon” cho cô.
Trên con đường này em đã từng tung tăng tà áo trắng và vui đùa cùng Yun, tự nhiên nhớ cậu quá đi, vì thế cần phải chào vĩnh biệt cậu lần cuối.
Ngày ấy em vô tư là thế, nụ cười hồn nhiên và trong sáng, em còn nhớ Yun còn ép em không được cười, bằng mọi giá bắt em phải mím môi lại, cậu
bảo là “Cười như thế khó chịu (nổi) lắm!”- dù nghĩ là cậu miễn cưỡng
nhưng ở bên cậu là thoải mái nhất. Chẳng ai cho em một cảm xúc chân thật hơn mỗi khi chạm vào mắt cậu. Có lẽ vì em không phải là một con quỷ!
Em chẳng biết vì sao ngày ấy, dù Yun có ghét mình, tỏ ra vướng víu khi
có một cô bạn gái ngây ngô là em nhưng em vẫn muốn tiếp xúc với cậu. Em
thích sự thẳng thắn mỗi khi cậu nói, rồi khuôn mặt đỏ bừng mỗi khi cậu
ngượng ngùng. Em không bao giờ phải thăm dò thái độ cậu ra sao như ở bên Ken, hay là cả người anh thứ hai của Moon nữa…
Nghĩ tới đây, một suy nghĩ len lỏi trong trí óc,…
Tại sao em lại giải cứu cho Yun?
Đáng lẽ ra phải giết một chiến binh của White để lập công cho Devils, hay không thì nhắm mắt làm ngơ trước sự sống và cái chết
của cậu, mặc kệ cậu tồn tại hay ra đi… Thế mà em lại phản bội Devils
một cách táo bạo, nói thẳng trước mặt người ghét lũ gián điệp nhất –
Arrow. Vì một người không mấy thân thích, chỉ với danh hiệu bạn gái hờ
mà khiến em hết mình như vậy. Tất cả cho thấy sự lương thiện trong con
người em, em sai rồi, em đã lạc mất Devils trong tiềm thức. Em muốn mình được làm người ngay thẳng!
Những bài học trước khi được gài làm mật vụ cho Devils đã cho thấy sự
chui lủi của một con quỷ, sống và làm việc ngoài vòng pháp luật, lúc nào cũng phải đề phòng cảnh sát, sống dối trá, lươn lẹo. Có lẽ thời gian
qua, ở bên Ken hay Arrow, em đã lãng quên mất vì họ là Sếp, họ sống
thượng lưu chứ không ngay thẳng! Nói thẳng luôn ra là vì họ có thế lực
nên có quyền giễu cợt với còng số tám, chứ thực chất bằng chứng tội phạm cả họ chất đống và có thể đem ra xử tử hình. Em rùng mình khi nghĩ tới
những thứ mà Devils coi là chiến công lại làm cho dân nghèo khốn đốn.
Cái vỏ Angels càng cố tỏ ra thanh cao, trong trắng biết bao nhiêu thì
Devils lại bẩn tưởi và ố rác rưởi, tiêu biểu là hai tên thủ lĩnh đó.
Hỏi vì sao Yun cùng những người bạn có thể sống thoải mái là thế mà em
thấy Ken lúc nào cũng đăm chiêu suy tính, một thế giới màu trắng và một
màu đen không thể cùng tồn tại…
Em dừng lại khi đứng trước cửa nhà, ánh đèn sáng tỏa ra một hơi ấm diệu
kì, ngôi nhà hai tầng ấm cúng trong cảnh quây quần. Em đứng đó, tay bấu
chặt một cành cây nhỏ, nhìn vào trong…
Thiên đường chắc giống như thế, gia đình họ có những sáu người: cha mẹ,
ba người anh trai và một cô em gái. Chris thập thò bên hiên, trong bóng
tối, em hướng về ánh sáng!
Em chính là một ví dụ về sự bất công bằng trong xã hội, con nặng Devils
làm em bẹp dí không thể lê lết, trong khi đó, Luci được mang về White mà không rõ tung tích, hoàn toàn có thể nghĩ cô là người của Devils lại
được sống hạnh phúc. Em không biết trong lòng của Luci có thực sự bình
yên hay không, nhưng về hình thức là có, chí ít em cũng chỉ cần lớp vỏ
như cô bé ấy là quá đủ. Rõ ràng hai thái cực Devils và White là khác
nhau, em chắc chắn thuộc về Devils 100% nhưng trong thâm tâm đã có sự
thay đổi. Việc em cứu Yun đã lột bỏ bóng đen bao phủ, thấy rằng dù sống
trong môi trường nào đi nữa, em vẫn hướng thiện! – Một lí do mà không
bao giờ em có thể trở thành phu nhân của Devils.
Luci cần biết mình là ai có phải không? Giống như em dẫu biết không còn
gì những vẫn một mực muốn lật lại quá khứ, chính vì thế em sẽ nói hết
tất cả.
Nếu nói em cùng đường thì không thật chính xác, Yun sẽ cho em một con
đường để bước tiếp, cậu mang ơn em nhiều, và sẵn lòng mở ra cho em một
gia đình mới. Không chỉ cậu, người ở White rất có tấm lòng, họ luôn chào đón những tâm hồn lạc lối hồi tâm, mà em có một lòng vị tha… một
người có mật khẩu của Đại Bàng Tráng và Báo trong tay! Nhưng không đời
nào em phản bội, chẳng vì em đã yêu kẻ thủ lĩnh đó, chẳng vì mang ơn
Arrow cứu mạng, đơn giản em không muốn là gián điệp. Nên có suy nghĩ như thế nào đi nữa, em chỉ được gọi là một con quỷ có tấm lòng nhân hậu mà
thôi.
Luci vui vẻ đón nhận những miếng thịt từ các thành viên còn lại trong
bữa ăn, cô cười nói rất hồn nhiên. Cùng là hai đứa bé, chỉ chênh lệch
nhau có vài ngày, mà khác nhau vời vợi. Tại sao lại phải trả Moon về cho cô bé chứ?
Chris quay ngoắt lại, em đi về bóng tối. Một sự đố kị len lỏi trong
lòng, em mặc kệ, em bỏ ngoài tai, và em sẽ đem Moon xuống nấm mồ của
mình. Trước đây đúng là em quá hiền lành nên mới ngu ngốc bị bắt nạt,
hãy thử một lần vô tình cướp đi cái tên của người khác để làm một điều
tốt nhất cho con tim mình lúc này…
Có biết hay không, Luci vẫn sống tốt? Vậy thì làm ơn cho em thuê “Moon” cả đời!
*
* *
Em không dằn vặt nữa, cũng chẳng quan tâm sẽ có ai bắt đền em đánh căp
Moon của người khác, chỉ qua đêm nay thôi… mọi thứ sẽ trở về con số 0. Em sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại! Nếu ai đó có hận em đến tận xương
tủy, thì âu cũng là ý trời…
Món quà quý giá nhất em sẽ giữ lấy bên cạnh phải… là Moon!
Em đã gột sạch bụi bặm trên cơ thể, khoác lên mình bộ trang phục mới,
rải cẩn thận lại chiếu, đặt mình xuống cùng 50 viên thuốc ngủ…
*
* *
Bầu trời hôm nay trăng vẫn sáng, nhưng từ sau nửa đêm, mây đã che kín
đặc, không còn mảnh trăng tròn… những ánh đèn dần dần tắt. Lại thêm
một lần nữa ông trời trêu ngươi con người bé nhỏ, ông ta không cho cô bé ấy được toại nguyện.
Chris nôn hết số thuốc ra, em không tài nào nuốt nổi dù đã chia nhỏ để
uống. Cả đêm em quằn quại đau khổ và cuối cùng thì vẫn phải sống. Nhưng
sống làm sao khi trong tay không còn một giá trị vật chất nào nữa…