Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Chương 53: Âm mưu trăm phương ngàn kế


Đọc truyện Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 53: Âm mưu trăm phương ngàn kế

Làm việc ở đài truyền hình Đảo Cò lên như diều gặp gió, Nhậm Thiên Chân trở thành MC nổi tiếng cả nước, được trong đài cử đi tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ ở Nhạn Kinh, nhưng dù sao Nhạn Kinh cũng không phải là đảo Cò, giữa các MC tranh đấu vô cùng ác liệt, Nhậm Thiên Chân không có chống lưng, nên nhanh chóng bị thua thiệt.

Những tin xấu liên quan đến cô càng ngày càng nhiều, quan hệ với ct đã trở thành đề tài nóng hổi từ đầu đường đến cuối ngỏ, dần dà, cô từ nữ thần nổi tiếng biến thành gái mò trai trong miệng mọi người, một số lớn người hâm mộ hồi trước nay trở thành anti, suốt ngày mắng cô tan tác tơi bời trên Weibo.

Ghi hình chương trình ở Nhạn Kinh xong rồi quay về, Nhậm Thiên Chân bất ngờ nhận được điện thoại của Ôn Gia Minh, đối phương hẹn cô ra ngoài nói chuyện. Sau khi cô nổi tiếng, không chỉ ngày càng lạnh nhạt với Liêu Thanh, mà ngay đến cả Ôn Gia Minh, cũng lâu rồi không liên lạc với cô.

Vẫn là ở nhà hàng Lam Tinh trong ngày hẹn đầu tiên, Ôn Gia Minh nhìn Nhậm Thiên Chân váy áo lộng lẫy thướt tha đi đến, khác một trời một vực với vẻ dễ thương đơn thuần ngày xưa, liền thầm thở dài trong lòng.

“Ngồi đi, Thiên Chân.” Ôn Gia Minh kéo ghế ra giúp cô. Nhậm Thiên Chân cười với anh ta, “Lâu rồi không gặp thầy, gần đây thầy có khỏe không?”

“Cũng tàm tạm, cả ngày bận rộn chuyện trong khoa thôi.”

“Lần trước nghe nói, đài bọn em có mời anh làm khách mời cho một chương trình, nhưng anh đã từ chối, không biết có phải là vì em không?” Nhậm Thiên Chân nở nụ cười quyến rũ, mang theo ý trêu đùa.

Ôn Gia Minh thở dài một hơi, “Thiên Chân, không biết dáng vẻ này của em là đang diễn cho ai nhìn đây.” Nhậm Thiên Chân thấy xót trong lòng, khó trách bạn bè ngày càng hời hợt với cô, thì ra mọi người đều cảm thấy cô nói chuyện như diễn kịch.

Nhìn Nhậm Thiên Chân cúi đầu, Ôn Gia Minh chủ động hóa giải lúng túng, “Anh thấy có vài bài viết trên mạng rất bất lợi cho em, nên hôm nay hẹn em ra ngoài chính là muốn nói vài câu, Thiên Chân, đừng để danh lợi làm mờ mắt, em có hiểu ý anh không? Không quên tâm nguyện thởu đầu, mới là bản sắc thật sự.”

“Nhưng có mấy ai ở trong cái giới này có thể làm được điều ấy? Thầy à, tự bản thân thầy có thể làm được không? Bây giờ thầy cũng là danh lợi song thu đấy thôi, vừa là học giả nổi tiếng trong nước, vừa là trưởng khoa khoa Lịch sử đại học Đảo Cò, còn có vô số cô em theo đuổi nữa, tâm nguyện của thầy vẫn còn như xưa sao?” Nhậm Thiên Chân mồm mép nhanh nhẹn đáp lại.

Ôn Gia Minh bị cô làm cho nổi đóa, nhưng vẫn cố nén lửa giận, “Thiên Chân, em đã thay đổi rồi, trở thành người anh không nhận ra nữa, em như thế khiến anh đau lắm, có lẽ hôm nay anh không nên hẹn em ra ngoài.”

“Vậy thì tốt, dù sao em cũng đang có chuyện.” Nhậm Thiên Chân dứt lời, liền đứng dậy rời đi. Ôn Gia Minh nhìn theo bóng lưng cô, giật mình lại đau lòng.

Nhậm Thiên Chân đi ra cửa, nước mắt kiềm nén đã lâu nay chực trào. Cô cứ ngỡ tim mình đã chết, nhưng nay thấy Ôn Gia Minh nhìn mình bằng ánh mắt đó, trong lòng vẫn đau như dao cắt.

Mang giày cao gót đi bộ, càng đi càng mệt, cô dứt khoát tháo giày ra cầm trên tay, chợt trong bụi hoa ven đường có ánh sáng lóe lên, cô ý thức được điều gì đấy, liền ném giày cao gót qua đó.

Ngay ngày hôm sau, một tin tức nhanh chóng lan truyền trên Weibo và các trang web lớn.

“Nữ MC nổi tiếng đi lên nhờ quyến rũ giáo sư, thì ra nữ thần là người mưu mô.”


Đầu đề rất thu hút, nội dung hay ảnh lại đẹp, trong bài báo còn cố thổi phồng lên chuyện giữa cô và Ôn Gia Minh, nói rằng lúc cô còn học ở đại học Đảo Cò có qua lại với giáo sư nổi tiếng, dựa vào quan hệ của thầy giáo mới được đài truyền hình Đảo Cò tuyển, rồi nhanh chóng phất lên, sau đó vất bỏ giáo sư, quay đầu lao vào trong ngực Cao Tuấn – công tử nhà họ Cao nổi tiếng ở đảo Cò.

Bài báo này ầm ĩ trên Weibo mấy ngày liên tiếp, độ hot không hề giảm đi, người qua đường nhao nhao ồn ào, nói Nhậm Thiên Chân không chỉ đi cửa sau của đài truyền hình, mà ngay đến luận văn thạc sĩ được xuất sắc cũng là do đổi lấy từ cơ thể; thậm chí còn có người đăng tấm hình cô kéo đàn violon trong các bữa tiệc lên, cố ý nói cô trước khi nổi tiếng phải làm ở hộp đêm kiếm tiền đóng học phí, chỉ cần có tiền là có thể lên sân khấu.

Nhậm Thiên Chân không khỏi đau đầu vì những tin tức lá cải hoàn toàn bịa đặt khánnày, cũng may lãnh đạo đài truyền hình thường gặp sóng gió, cũng không xem những bài báo đó là thật mà tìm Nhậm Thiên Chân trách móc, cũng không truy cứu nữa.

Thời đại Internet, muốn tạo ra tin đồn thất thiệt cho một người là quá dễ dàng, lãnh đạo càng tin rằng chuyện này là do đối thủ của đài truyền hình cố ý thả tin với bên truyền thông, chê bai MC đang ăn khách nhất trong đài họ.

Người khác có thể người một tiếng mặc kệ, nhưng Khúc Hà thân là mẹ, không thể không quan tâm. Bà tận tình khuyên bảo Nhậm Thiên Chân không nên phách lối, không được đắc tội với người ta, phải tươi tỉnh mặt mày đối diện với truyền thông, lúc cần thiết thì nên lấy lòng để vượt qua cửa ải này.

“Mẹ à, con như thế nào mẹ còn không biết sao, những bài báo đó toàn tung tin nhảm cả, con càng để ý bọn họ càng dây dưa, cứ làm như không nhìn thấy thì họ sẽ thôi khua môi múa mép.”

“Nói thì nói thế, nhưng có mấy lời ra lời vào cũng quá khó nghe, mẹ nhìn còn thấy khó chịu.” Ở trong bệnh viện Khúc Hà thường hay nghe thấy người khác đàm luận về tin đồn của con gái bà, mới đầu còn cãi nhau với người ta, sau đó chuyện càng lúc càng quá lên, không thể nào tranh cãi nổi.

“Không phải giới giải trí đều thế sao, chỉ có thể thanh giả tự thanh.” Nhậm Thiên Chân rất mệt, không còn hơi sức đâu mà đối phó với chuyện này.

Quay về công ty, lúc Phó Đông Bình đi ngang qua chỗ thư ký ngồi để về phòng thì vô tình trông thấy trên bàn của cô ấy có một cuốn tạp chí thời trang, người trên tạp chí trông rất quen.

Đó là Thiên Chân sao? Anh ngạc nhiên trong lòng, thuận tay cầm cuốn tạp chí lên xem, đúng là cô thật rồi, trang điểm tinh tế, xinh đẹp quyến rũ như yêu tinh, mở tạp chí ra, bên trong còn có bài báo về cô và ảnh minh họa nữa.

Cô trong những tấm ảnh đó, có khi thì đẹp xinh đầy hấp dẫn, khi thì dịu dàng đầy học thức, còn những câu chữ viết minh họa kia, vừa xa lạ vừa qua loa, anh đọc mà không có lấy một chút quen thuộc nào, anh nhìn đến xuất thần, mi tâm dần xoắn lại.

Thư ký trở lại từ phòng trà nước thấy vẻ mặt của anh thì giả vờ vô tình đặt ly nước lên bàn.

Phó Đông Bình đặt tạp chí xuống, im lặng đi về phòng làm việc. Thư ký thông cảm nhìn theo anh, âm thầm giấu tạp chí đi.

Đó là bạn gái cũ của anh, bí mật này trong công ty chỉ có một mình thư ký biết, lúc anh nghỉ phép, cô nàng có đưa tài liệu đợi ký đến nhà riêng của anh, trông thấy cô gái kia đang phơi quần áo trên ban công.

Đến tối, Phó Đông Bình đọc tin tức trong máy tính, mấy ngày nay anh thường xuyên bắt gặp đủ tin liên quan đến Nhậm Thiên Chân, nhưng phần lớn toàn là tin xấu, rất nhiều cư dân mạng là cỏ đầu tường*, bị dư luận truyền thông nắm mũi dắt đi, trước đó người tâng bốc lên tận trời cao chính là đám người đó, mà bây giờ cũng lại là họ phản bội tập thể.


(*Ý chỉ người ba phải, dễ ngã theo chiều gió.)

Càng đọc càng đau lòng, Phó Đông Bình gọi điện cho em họ Cố Ức Mi, trước khi lấy chồng cô ấy từng làm việc trong truyền thông một thời gian, chắc có lẽ có thể nghĩ cách giảm bớt những tin đồn kia.

Nếu anh họ đã mở miệng, đương nhiên Cố Ức Mi sẽ đồng ý, “Đồng nghiệp cũ của em làm việc nhiều năm trong truyền thông, quen biết nhiều mối quan hệ, em sẽ tìm cô ấy nhờ cậy quan hệ giúp xóa hết những tin đồn xấu.”

“Cám ơn.” Phó Đông Bình than vãn một tiếng, bây giờ anh cũng chỉ có thể làm được vậy cho Nhậm Thiên Chân.

Cố Ức Mi thấy tâm trạng anh không tốt, bèn khuyên nhủ: “Anh à, anh cũng chia tay cô ấy rồi mà còn chưa bỏ được sao, anh như thế, chị Bạch Tố sẽ đau lòng lắm đấy, nếu anh đã thích một người thì phải toàn tâm toàn ý thích, đừng có bên cạnh một người nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác.”

Phó Đông Bình không trả lời câu hỏi này của ấy, mà hỏi ngược lại, “Mi Đậu này, em nói cho anh biết, làm thế nào mới có thể xoay chuyển trái tim một người phụ nữ đây?”

Cố Ức Mi ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới nói: “Bỏ lòng tự ái sang một bên, nói với cô ấy là anh vẫn thích cô ấy, xin cô ấy hồi tâm chuyển ý, nếu trong lòng cô ấy có anh thì sẽ chấp nhận, đã đến nước này rồi, không cần phải vòng vo nữa.”

“Có điều cô ấy cứng đầu quá.” Phó Đông Bình phiền não ôm trán.

Thù hận của Nhậm Thiên Chân dành cho anh, những ngày qua anh đã hiểu rõ lắm rồi, từ nhỏ đến lớn, anh qua lại với không ít đàn bà con gái, nhưng không một ai có tính cách giống Nhậm Thiên Chân cả, cô nói không gặp anh, thì thật sự cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Thấy Bạch Tố bưng dĩa trái cây đến, Phó Đông Bình chột dạ xoay người lại, thấp giọng nói: “Anh cúp máy trước.” Bạch Tố thấy hết, nhưng cũng không hỏi nhiều, thuận tay cầm áo khoác anh vắt bên cạnh đi gặt.

Phó Đông Bình thấy thế, muốn cản lại nhưng đã chậm, Bạch Tố sờ vào túi áo anh, phát hiện ra sợi dây buộc tóc con gấu thủy tinh, cầm lên nhìn kỹ, rồi nhẹ nhàng thả xuống trước mặt Phó Đông Bình.

“Bạch Tố… Anh mệt lắm rồi.” Giọng Phó Đông Bình khàn khàn, không giải thích nổi.

“Em biết.” Bạch Tố nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hàng mi dài rũ thấp, in bóng xuống dưới đôi mắt sầu muộn, nhìn anh như không nơi nương tựa, lại rất đáng thương.

Ôm lấy vai anh, Bạch Tố dịu dàng như dỗ con trẻ, “Đối mặt với thực tế, đừng suy nghĩ nhiều.” Phó Đông Bình càng im lặng hơn.


“Em về đây, anh tự cho quần áo vào máy giặt đi.”

Sau khi Bạch Tố rời đi, Phó Đông Bình vớ lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu ra ngậm vào miệng, đang đi tìm bật lửa châm thì đột nhiên điện thoại vang lên, thấy người gọi đến lại là lão Triệu thì vô cùng ngạc nhiên.

Tào Đông Hải đã sa lưới rồi, cũng vì vụ án này mà lão Triệu được khen thưởng, được điều từ đồn cảnh sát núi Vân Mộng đến cục cảnh sát huyện đảm nhận  phó cục trưởng phụ trách điều tra hình sự, tưởng vụ án đã kết thúc rồi mà, chẳng lẽ lại gây thêm rắc rối gì sao? Phó Đông Bình bỏ điếu thuốc xuống, nghe điện thoại của lão Triệu.

“Tiểu Phó, có tiện nói chuyện không?”

“Có ạ, chú cứ nói đi.”

Lão Triệu báo cho Phó Đông Bình một tin tức giật gân.

Sau khi Tào Đông Hải sa lưới, cảnh sát dựa theo thủ tục chuyển vụ án của hắn ta đến viện Kiểm sát, đồng thời giam hắn ta lại canh giữ đợi thẩm tra xử lý vụ án, không ngờ trong lúc giam cầm, Tào Đồng Hải có ý đồ tự sát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

“Trước khi bác sĩ truyền máu có xét nghiệm nhóm máu cho gã ta, phát hiện nhóm máu của gã không khớp với trong hồ sơ lưu lại ở ngân hàng máu mà năm xưa gã ta đã từng hiến máu tình nguyện.”

Phó Đông Bình nghe thế liền hoảng hốt, nghi ngờ nói: “Như vậy là sao, chú nói là, các chú bắt nhầm người? Người này không phải là Tào Đông Hải thật sự?”

“Đúng thế.” Lão Triệu nói, “Gã đúng không phải là Tào Đông Hải, nhưng bọn tôi cũng không bắt nhầm người. Gã ta là một người khác dùng tên giả thay thế Tào Đông Hải mười mấy năm trước, nếu như tôi đoán không sai, thì người này là Nhậm Cầu Thực!”

Tin tức lão Triệu mang đến khiến Phó Đông Bình trợn mắt há mồm.

Chậm rãi hồi thần, Phó Đông Bình bình tĩnh hơn chút, “Chú nói tiếp đi.”

Lão Triệu nói: “Tào Đông Hải thật sự là quân nhân giải ngũ, trong lúc thi hành nhiệm vụ của quân đội khiến mặt bị thương, sau khi giải ngũ trước thời hạn thì được huyện sắp xếp làm bí thư chi bộ ở thôn Song Dong. Tào Đông Hải cởi mở nhiệt tình, cơ thể cũng khỏe, lần nào vào trong huyện họp cũng sẽ đi hiến máu, đó cũng là lý do vì sao ngân hàng máu có được hồ sơ của ông ta.”

“Vậy sau đó thì sao?” Phó Đông Bình tò mò hỏi. Lão Triệu nói tiếp.

Vì bị thương ở mặt nên Tào Đông Hải trở nên rất xấu ba mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa tìm được vợ, sau đó được người khác mai mối kết hôn với một quả phụ mang thai hai đứa bé, sau khi cưới lại sinh được một cô con gái, cuộc sống gia đình tạm ổn, không đến nỗi tệ lắm.

Vậy mà ngày vui ngắn ngủi chẳng tày gang, mười sáu năm trước, Tào Đông Hải vì dẫn người vào núi đi cứu người mà vô tình ngã gảy chân, từ đó tính tình thay đổi hẳn, ly hôn với vợ, đến con cũng không cần, sau khi khỏi bệnh thì cả ngày một thân một mình.

“Có phải chính là lần bố Thiên Chân xảy ra chuyện, Tào Đông Hải dẫn thôn dân vào núi tìm người không?” Phó Đông Bình dần dần hiểu ra.

Lão Triệu đáp: “Chúng tôi đã vào thôn điều tra rồi, cũng hỏi chuyện những người liên quan, đúng là lần đó thật, nên tôi mới bắt đầu nghi ngờ, thật ra lúc ấy Nhậm Cầu Thực chưa ngã chết, chẳng qua gã ta chỉ ngã bị thương, sau khi được Phong Tam cứu thì hai người này thông đồng với nhau, giết chết Tào Đông Hải có dáng dấp tương tự Nhậm Cầu Thực rồi thế chỗ.”


Phó Đông Bình y theo lời ông ấy, to gan suy đoán: “Vậy có thể nói, Nhậm Cầu Thực đã sớm mơ tưởng đến kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế được chôn trong nhà đất, thậm chí trước đó còn tới Thôn Song Dong, tìm được Phong Tam đầu óc đơn giản lại tham tiền cùng nhau tính kế. Chuyện ở dốc Đoạn Trường cũng là do ông ta chú tâm sắp đặt, mục đích chính là loại bỏ tình địch, ai ngờ Chương Ấu Quần mạng lớn, còn ông ta suýt nữa phải nộp mạng.

“Cậu cũng nghĩ giống tôi, nhưng có lẽ là Nhậm Cầu Thực đã thương lược qua với Phong Tam, nếu như ở dốc Đoạn Trường xảy ra chuyện bất trắc gì thì sẽ để Phong Tam đi tìm thi thể, nhất định phải xác nhận bằng được Chương Ấu Quần đã chết, không ngờ sự sắp xếp này đã cứu gã ta một mạng, sau khi thấy Tào Đông Hải, ông ta tương kế tựu kế, xúi Phong Tam giết chết Tào Đông Hải, hủy dung mạo mình, rồi thay thế Tào Đông Hải tiếp tục mai phục ở thôn Song Dong.”

Phân tích rõ ràng đâu vào đấy, nhưng nguyên nhân hậu của của chuyện này đã được tính toán cân nhắc rất kỹ, cũng quá mức đáng sợ, Phó Đông Bình hít một ngụm khí lạnh, qua một hồi lâu, anh mới khàn giọng hỏi: “Ông ta nhận tội rồi sao?”

“Vẫn chưa. Nên mục đích tôi gọi cho cậu chính là hy vọng cậu sớm dẫn Nhậm Thiên Chân đến, làm giám định phụ hệ với gã.”

Lão Triệu chưa biết Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân đã chia tay từ lâu, lần trước hai người họ đến núi Vân Mộng ghi hình còn cùng đến cục cảnh sát thăm ông, nên ông vẫn tưởng tìm được Phó Đông Bình thì có thể tìm được Nhậm Thiên Chân.

Phó Đông Bình dựa vào sau lưng ghế, nhắm mắt một lúc, “Được rồi, tôi sẽ sớm báo tin này với cô ấy, nhưng cô ấy có đi hay không thì tôi chưa chắc, cảm xúc cô ấy không ổn định lắm, tôi thà rằng không để cô ấy biết chuyện.”

Lo lắng của anh, không phải lão Triệu không biết, nhưng đứng ở lập trường ông ta lại không thể không khuyên, “Tôi hiểu lòng cậu, nhưng chuyện này liên quan đến hai mạng người, tốt nhất là cậu nên nói cho Nhậm Thiên Chân đi, hơn nữa tôi cho rằng, tâm bệnh thì phải có tâm dược chữa, tâm bệnh của cô gái đó hơn nửa là xuất phát từ chuyện năm xưa bố mình bất ngờ ra đi, nếu nút thắt này có thể giải được, nói không chừng cô ấy cũng có thể không cần chữa mà khỏi.”

“Chú nói cũng có lý, tôi sẽ nghĩ cách để cô ấy đi, cám ơn chú đã báo tin kịp thời.”

Cúp máy, Phó Đông Bình rơi vào trầm tư.

Bây giờ phiền toái lớn nhất của anh không phải là khuyên Nhậm Thiên Chân thế nào để cô ấy đi giám định phụ hệ, mà là làm sao để gặp được cô, anh đến đài truyền hình mấy chuyến rồi nhưng không lần nào gặp được, không phải cô trốn mà là để bảo vệ cản lại, khiến anh không làm được gì.

Phó Đông Bình gọi cho lão Hà.

“Sao thế, còn nhớ cô ấy à? Đủ si mê rồi đấy.”

“Không phải, có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy.”

“Vậy sao cậu không đi tìm cô ấy đi?”

“Đi rồi chứ, nhưng cô ấy không gặp tôi.”

“Vậy thì…” Lão Hà nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Đông Bình, tôi vốn không muốn nói cho cậu, nhưng nếu cậu còn chưa từ bỏ ý định thì tôi cũng không thể giấu cậu được.”

“Sao thế?” Phó Đông Bình đoán được là chuyện có liên quan đến Nhậm Thiên Chân, người đổ mồ hôi lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.