Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em

Chương 47


Bạn đang đọc Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em FULL – Chương 47


Chung quanh có rất nhiều người đang ồn ào, Giản Ninh bị bọn họ hỏi như vậy, coi như cũng hiểu mấy người này phóng khoáng thế nào với Đồng Phó Ngôn.

Nhưng cô không thích đem những chuyện sinh hoạt cá nhân ra ba hoa cùng người ngoài.
Chung quanh đều là đàn ông thành niên, khó tránh khỏi hai mắt đều sáng lên khi nghe những chủ đề này, nhìn chằm chằm vào Giản Ninh, đang chờ mong câu trả lời của cô.
Giản Ninh không muốn trả lời, nếu dựa theo tính tình ngày xưa của cô thì chắc hẳn cô đã quăng đồ rồi đi thẳng ra ngoài, thế nhưng lần này cô cũng không thể làm như thế.
Dù sao câu hỏi lần này của bọn họ liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, nếu Giản Ninh bỏ đi, không phải chính là đang ám hiệu Đồng Phó Ngôn không được à?
Câu trả lời có tầm ảnh hưởng rất nghiêm trọng, dưới ánh mắt của mọi người, Giản Ninh chọn trả lời mập mờ: “Đội trưởng Đồng của các anh, nói chung tính cách rất khó chịu, nhưng cũng rất thâm tàng bất lộ.”
Một câu ngắn gọn, liền khiến cho mấy người này miên man trong sững sờ.

Thậm chí có người không ngoài sở liệu còn cười ra tiếng, nhưng lại bị ánh mắt trợn ngược của Giản Ninh mạnh mẽ trấn áp lại.
“Náo loạn đủ chưa?”
Ngay khi tất cả mọi người đang hò hét ầm ĩ, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng, thậm chí bọn họ cảm thấy sau lưng có cảm giác thật tối tăm lạnh lẽo.
Tay phải của Đồng Phó Ngôn đang cầm nắm cửa, trên người đang khoác áo khoác có chút tản mạn, anh lười biếng nhếch lông mày nhìn về phía nhóm người kia, các huynh đệ của anh bị ánh mắt lạnh lùng kia dọa cho sửng sốt.
Đồng Phó Ngôn đã chậm rãi buông lỏng chốt cửa, bước về phía cái nhóm anh em đang túm tụm lại với nhau: “Đã xử lý xong nhiệm vụ rồi à? Hình như tôi giao nhiệm vụ cho mọi người hơi ít thì phải, mới có mấy ngày mà đã hoàn thành xong các nhiệm vụ bên ngoài, xem ra phải cân nhắc lại mấy nhiệm vụ cho mấy cậu mới được.”
Được, trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu rõ câu nói này của Đồng Phó Ngôn chủ yếu là để uy hiếp, thậm chí bọn họ chợt nhớ đến trước kia bị Đồng Phó Ngôn hành cho ra bã chỉ trong một tuần huấn luyện.

Mọi người cũng tưởng vừa rồi mình càn rỡ như vậy với Giản Ninh, Đồng Phó Ngôn sẽ bỏ ở đáy mắt, nhưng không, hiện tại anh ấy đang trả thù bọn họ.
Thế là bọn họ bắt đầu nhao nhao cầu đường sống cho chính mình.
Có người xum xoe: “Anh Đông thẩm vấn xong rồi à? Phải uống chút cà phê mới được, vậy để em đi pha cho anh, hay anh Đông có muốn ăn bánh kem không, em đi mua ngay cho anh.”

Có người thì cầu đường sống từ phía Giản Ninh: “Chị dâu, đội trưởng Đồng cuối cùng đã trở về, vậy thôi chúng em rút lui, hai anh chị cứ từ từ trò chuyện tâm tình, chúng em đi làm việc trước.”
…..
Nói cho cùng là một đám anh em bày trò đùa giỡn, lát sau thì họ cũng rời khỏi phòng nghỉ, chỉ để lại Giản Ninh và Đồng Phó Ngôn ở lại.
Đồng Phó Ngôn cởi áo khoác bỏ trên mặt bàn, sau đó liền ngồi sát bên Giản Ninh, hơi cúi đầu gỡ gọng kính mạ vàng xuống, có chút mỏi mệt nhíu sóng mũi cao.
Giản Ninh trầm mặc một hồi, vẫn trầm thấp hỏi anh: “Thẩm vấn thế nào rồi?”
Anh thở dài trùng điệp: “Không tốt cho lắm.”
“Kẻ bị tình nghi kia không chịu nhận tội sao, nhưng bây giờ chứng cứ đã bày ra trước mắt, hắn không thể không nhận tội.

Vậy anh thấy trong đó còn có chỗ nào không đúng sao?”
Ánh mắt của Giản Ninh rơi trên người Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn mở mắt, đáy mắt thâm trầm không đọng lại chút tâm tình nào.
Trong lúc nhất thời anh không biết mở miệng nói thế nào, thế nhưng Đồng Phó Ngôn lại cảm thấy nên nói cho Giản Ninh biết, trầm mặc thật lâu, anh mới kể lại chi tiết.
“Đã nhận tội.

Thế nhưng bản thân anh cảm thấy vụ án này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế.”
Giản Ninh cười nói: “Vậy trực giác của đội trưởng Đồng cho thấy thế nào?”
Đồng Phó Ngôn đưa tay đeo cặp kính mắt lên một lần nữa: “Rất kỳ lạ, khẩu cung của tên tội phạm cực kỳ khéo léo đưa đẩy, thật giống như trước đó hắn đã suy xét kỹ lưỡng rồi.

Vả lại đối với vụ án này, trong toàn bộ quá trình xử lý, từ thủ pháp gây án và ngay cả nơi vứt xác, đều có thể thấy được tên tội phạm đó có khả năng chống trinh sát vô cùng khéo léo.”
“Giống như năng lực chống trinh sát của Đường Tề Đông sao?” Giản Ninh ngầm hiểu hỏi anh.
Đồng Phó Ngôn khẽ gật đầu: “Cũng không chắc, nhưng tên tội phạm bây giờ đang ngồi trong phòng thẩm vấn tuyệt đối không phải, cho dù tất cả chứng cứ đều trực tiếp chỉ điểm hắn, nhưng vừa rồi anh đã thăm dò, căn bản cái tên này ngay cả tâm lý phòng bị cũng không có, chớ nói chi là kỹ năng chống trinh sát.”

“Vậy anh định xử lý như thế nào?”
Đồng Phó Ngôn đã chậm rãi đứng thẳng người lên, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú Giản Ninh.

Trong ánh mắt của anh thâm đen lại không gợn sóng, thế nhưng lại như đang hấp dẫn Giản Ninh, khiến nội tâm của cô dao động không ngừng.
Đồng Phó Ngôn có chút tản mạn vương tay đặt trên tóc Giản Ninh, nói: “Hiện tại cũng chỉ là phỏng đoán của anh, cũng không nên nói cho quá nhiều người, lần sau lại bàn kỹ lưỡng hơn với cục trưởng Ngụy.”
Đến khi anh nói xong, bàn tay đã bỏ xuống, trong lòng bàn tay của anh có một sợi lông tơ mỏng manh, có lẽ vừa rồi vô tình mắc lên.
Giản Ninh nũng nịu bỏ tay vào lòng bàn tay của anh, chậm rãi nắm chặt, cô khẽ cười nói: “Anh chưa nói với mấy anh em trong tổ anh sao, em thấy bọn họ rất tò mò về chuyện chúng ta.”
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười một tiếng, dĩ nhiên hiểu Giản Ninh muốn nói gì: “Bọn họ đều không có ác ý, chỉ là bỗng nhiên thấy anh có bạn gái, nên họ kinh ngạc thôi.”
Giản Ninh cúi đầu cười cười, sau đó đã xích lại gần mặt của Đồng Phó Ngôn.

Cửa phòng nghỉ đóng chặt lại, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ đang tình tứ.
Đáy mắt của Đồng Phó Ngôn hiện lên một tia sáng, chậm rãi ngước mắt nhìn Giản Ninh gần ngay trước mắt, thấy được khuôn mặt tinh xảo của cô, cùng đôi mắt hơi rũ xuống trông thật gợi tình.
“Anh cũng 28 tuổi rồi, trước đó chưa từng có bạn gái sao?” Giản Ninh mở to hai mắt nhìn chăm chú vào Đồng Phó Ngôn: “Mấy anh em của anh hình như rất hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh?”
Lòng bàn tay nóng bỏng của Đồng Phó Ngôn đã nắm chặt vòng eo mảnh mai của cô, có chút khàn khàn cất tiếng: “Không phải mới nãy em nói anh thâm tàng bất lộ à?”
“Nhưng em chỉ biết là nơi này của anh thâm tàng bất lộ, thế nhưng còn tâm của anh thì sao?” Ngón tay của Giản Ninh chậm rãi vuốt nhẹ dọc theo cơ ngực của anh, chậm rãi rơi xuống phía dưới của anh, mang theo chút trêu chọc.
“Một thân của anh thâm tàng bất lộ, nhưng chỉ có một thứ không bao giờ vượt quá giới hạn, chính là phần tình cảm nhiệt liệt cùng cử chỉ cuồng nhiệt, những thứ đó chỉ xuất hiện mỗi khi anh ở cùng em.” Đồng Phó Ngôn cắn lỗ tai của cô nói: “Nếu như em không tin, trở về có thể thử một chút.

Nhưng mà bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.”
Nói xong, anh đã thả lỏng bàn tay đang đặt trên lưng Giản Ninh, quét sạch bộ dạng vướng bận tình dục trước đấy, lập tức trở nên lãnh đạm thờ ơ như bình thường.

Người đàn ông này quả nhiên là báu vật, nhưng tại sao anh ấy có thể trêu chọc người khác, rồi lại điềm nhiên buông tay như không có việc gì xảy ra.

Giản Ninh âm thầm oán trách, nhưng quả thật là cô không thể ngừng yêu dáng vẻ này của Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn đứng dậy mặc áo khoác, hơi nghiêng đầu, lại quét mắt sang phía sau lưng của Giản Ninh, trong lòng chỉ có thể cười khổ.
Mình càng lúc càng như mấy tên đàn ông bị tình yêu mê hoặc, chỉ cần Giản Ninh ở cạnh, tâm tư của mình luôn bị cô bắt cóc.

Tựa như vừa rồi rõ ràng là đang trò chuyện nghiêm túc về bản án, thế nhưng chỉ cần cô khiêu khích mấy câu, mà tâm tư của mình đã giống như bị cô ấy câu mất tiêu rồi, căn bản không thể để cô có một chút xíu thương tâm thất vọng nào, chỉ biết sẵn sàng thuận theo ý của cô.
…..
Sau khi Đồng Phó Ngôn mặc áo khoác, nắm tay Giản Ninh rời đi.

Vừa ra khỏi phòng nghỉ, liền thấy Quách Chí đang dựa lưng trên vách tường ở đằng xa, hình như đang ngây ngốc chờ người nào đấy.
Vừa nhìn thấy Đồng Phó Ngôn xuất hiện, ánh mắt của anh ta liền sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Anh Đông, cục trưởng Ngụy gọi chúng ta vào họp.” Quách Chí nhanh chân đi đến, đưa cho Đồng Phó Ngôn một văn kiện nặng trịch.
Đồng Phó Ngôn nhận lấy, cũng không vội mở ra, hiểu rõ gật đầu, lại nói với Giản Ninh: “Phòng làm việc của anh là căn phòng thứ hai nhìn từ bên trái sang, anh dẫn em đến đấy, ở đó em có thể nghỉ ngơi, đợi anh một chút.”
Quách Chí mơ màng, không hiểu ý của Đồng Phó Ngôn.

Còn Giản Ninh khi vừa nghe anh mở miệng nói câu đầu tiên, đã hiểu ý tứ của anh.
Nhưng vẫn còn chút nghi vấn: “Em có thể đón taxi trở về, thực sự không cần nhờ đồng nghiệp của anh tiễn em về nhà đâu, em không sao.”
Đồng Phó Ngôn đã lắc đầu cự tuyệt: “Anh không yên lòng, ngoại trừ anh tự thân đưa em về, những người khác đưa em về, anh đều sẽ không yên tâm.”
Bọn họ nói chuyện xong, Đồng Phó Ngôn dẫn cô đến văn phòng của anh, Đồng Phó Ngôn xử lý tất cả mọi chuyện ổn thỏa cho Giản Ninh, rồi cùng Quách Chí đi họp.
Giản Ninh ngồi ngẩn người, càng ngày càng cảm thấy mình vô dụng, từ đó đến giờ chỉ toàn Đồng Phó Ngôn quan tâm chăm sóc mình, mà mình thì không biết làm gì cho anh cả, ngoại trừ mỗi lần cùng anh trò chuyện, còn trong những việc khác quả thật là một đứa vô dụng.
Cô muốn chia sẻ tất cả những khó khăn cùng Đồng Phó Ngôn, tất cả những thống khổ của anh, thế nhưng Thượng Đế nói một chứ không có hai, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi nguyên tắc.
Huống hồ nếu như Đồng Phó Ngôn vẫn làm nghề vệ sĩ, mình còn có thể đựa vào thân phận của thông dịch viên, cùng anh sóng vai, cùng nhau đối mặt.


Nhưng dạo gần đây công việc của anh chủ yếu thuộc lĩnh vực của cảnh sát phòng chống ma túy, cho nên những việc mình có khả năng làm, chính là cố gắng hết sức không để bản thân trở thành gánh nặng liên lụy đến anh.
Trong lúc cô đang suy nghĩ đủ chuyện, ở ngoài ban công truyền vào tiếng động rất nhỏ, Giản Ninh còn chưa kịp phản ứng, cửa đã được mở ra.

Mà người đứng ngoài cửa, chính là Đường Tề Đông đã lâu chưa gặp.
Đường Tề Đông nhìn thấy Giản Ninh, cười vô cùng rạng rỡ, thế nhưng nụ cười kia quá mức bình tĩnh, quá mức quỷ dị.

Ánh mắt của anh ta thẳng tắp nhìn chăm chú Giản Ninh, chìa khoá trên tay đã bỏ vào túi quần: “Chị dâu đã lâu không gặp!”
Giản Ninh trấn định từ ghế sô pha đứng lên, cười nhạt một tiếng nhìn anh ta: “Thật lâu không gặp anh, anh gần đây thế nào?”
Đường Tề Đông nghe thấy cô hỏi thăm, đột nhiên cười ra tiếng, trả lời cô: “Tôi sống thế nào, chẳng lẽ chị dâu không biết sao?”
“Tôi làm sao mà biết?”
Đường Tề Đông cười lạnh, hai tay đút túi có chút lười nhác đi về phía Giản Ninh: “Chị dâu chớ hiểu lầm, tôi không dám có bất kỳ tư tưởng không an phận nào đối với chị dâu, dù sao anh Đông còn trong cục, tôi đắc tội không nổi.

Ý của tôi là, lúc trước chị dâu giúp tôi phiên dịch sách, tôi đọc xong liền hiểu ngay, gần đây đã tiến bộ rất nhiều trong công việc.”
Giản Ninh nhún vai: “Đây không phải là rất tốt sao.”
“Đúng là tốt.” Đường Tề Đông dừng một chút rồi nói: “Tôi nghe nói mẹ của chị dâu qua đời à?”
Giản Ninh không có trả lời anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Vóc dáng của Đường Tề Đông cũng coi như thân dài vai rộng, đứng trước mặt Giản Ninh cũng có sức áp đảo, thân hình của anh ta đủ che chắn ánh sáng trước mặt cô: “Cái chết là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Tôi biết.”
Đường Tề Đông còn nói: “Nhưng có những cái chết, vẫn có thể tránh khỏi.”
“Hả?”
“Ví dụ như đã biết phía trước là vũng lầy nguy hiểm, như vậy thì phải biết né tránh, nếu không ngay cả chết cũng không hiểu mình chết thế nào.” Lúc Đường Tề Đông nói lời này, đáy mắt của anh ta như hiện lên một nụ cười thâm hiểm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.