Đọc truyện Ngược Ái – Chương 328: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Giải độc
Đột nhiên nhìn thấy Toàn Vũ ôm chặt thân thể trở nên thống khổ cắn chặt răng, Lý Huyền Tuyết cùng Hàn Ngữ Phong bị dọa, nhìn nàng một lúc không biết phải làm sao.
“Tuyết Nhi, Toàn Vũ bị độc phát tác rồi, ngươi nhanh nhìn xem Hỏa cô nương đã tới chưa.” Hàn Ngữ Phong phản ứng lại đầu tiên vội vàng nói.
“Được”. Lý Huyền Tuyết kích động chạy ra đi.
Trong đại sảnh.
Hỏa Vân Kiều trực tiếp thi triển khinh công dừng ở ngoài cửa.
“Hỏa cô nương, ngươi đã đến rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói, bọn họ biết võ công cho nên bọn họ đã sớm là nghe được động tĩnh, đoán là nàng đến.
“Hàn Ngữ Phong đâu? Nàng lại trúng độc sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Vân Kiều lạnh lùng đảo qua đại sảnh cũng không có phát hiện bóng dáng của nàng, lúc này mới hỏi.
“Hỏa cô nương .” Lý Huyền Băng vừa muốn mở miệng.
Lý Huyền Tuyết liền từ bên trong sợ hãi đi ra: “Hoàng huynh, làm sao bây giờ? Hoàng tẩu bị độc phát tác rồi ..”
“Toàn Vũ lại phát tác” Lý Huyền Băng cả kinh không để ý lễ nghĩa gì liền lôi kéo cánh tay Hỏa Vân kiều đến: “Hỏa cô nương mau đến đây cùng ta.”
Vừa đến phòng Hỏa Vân Kiều liếc mắt Toàn Vũ một cái, sắc mặt ngưng trọng một chút đã nói: “Nàng trúng chính là Vũ liên tán.”
“Đúng rồi! Hỏa cô nương xin ngươi giải độc giúp nàng, điều kiện gì ta cũng đáp ứng? Ngươi nói ta nhất định giúp ngươi làm được.” Lý Huyền Băng nhìn thấy Toàn Vũ thống khổ vì độc phát, sắc mặt có chút lo lắng.
“Hỏa cô, cầu ngươi nhanh lên, nàng rất thống khổ.” Hàn Ngữ Phong cũng nhìn nàng.
“Các ngươi gấp cái gì? Để cho nàng thống khổ.” Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không đợi bọn họ hiểu được tay đã lấy ra một viên thuốc trong lồng ngực đích nhét vào trong miệng Toàn Vũ.
Toàn Vũ chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên có hai luống khí xung khắc, toàn tâm đau đớn hết bên trái rồi tới bên phải, thân thể của nàng chấn động càng ngày càng nghiêm trọng đã muốn vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng.
Mọi người nhìn Toàn Vũ đau đớn thật sự khó có thể chịu được, mọi người không khỏi nhìn về hướng Hỏa Vân Kiều thì thấy ánh mắt của nàng lạnh như băng.
“Hỏa cô nương, ngươi cho nàng ăn cái gì? Nàng sao lại thống khổ như vậy?” Hàn Ngữ Phong nhịn không được hỏi, không phải giải độc sao không? Sao lại càng ngày càng đau.
“Thạch tín tự nhiên.” Nàng lạnh lùng đáp.
“Cái gì?” Lý Huyền Tuyết chấn động lấy tay chỉ vào nàng: “Ngươi là cứu người hay là giết người?”
“Tuyết Nhi không thể vô lễ.” Tư Mã Tuấn Dật bắt tay nàng sau đó nói: “Ta nghĩ Hỏa cô nương đây là dùng độc trị độc, nàng sẽ không hại Toàn Vũ, không cần lo lắng.”
“Hỏa cô nương loại đau đớn này còn tiếp tục bao lâu?” Trong đôi mắt Lý Huyền Băng đều là đau lòng cùng lo lắng.
“Không biết, khi nào độc phun ra thì sẽ chấm dứt, còn phải xem chính cô ta nữa.” Hỏa Vân Kiều lắc đầu nói.
Toàn Vũ thống khổ nhắm mắt lại. Trên đầu mồ hôi như mưa nhỏ chảy xuống làm cho người ta nhìn không đành lòng, Hàn Ngữ Phong tựa vào trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi đôi mắt đầy nước mắt nhưng vẫn không ngừng nhìn Toàn Vũ đáng thương.
Lý Huyền Tuyết nhịn không được nhỏ giọng khóc, Tư Mã Tuấn Dật đem nàng ôm vào trong ngực.
Lý Huyền Băng đột nhiên chạy đến ôm lấy Toàn Vũ môi cứ như vậy dừng trên mi trên mắt trên môi nàng. Hắn không ngừng hôn nàng muốn giảm bớt thống khổ của nàng.
Khiến người bên cạnh cảm động cùng đau lòng đều ở cầu nguyện để Toàn Vũ nhanh khỏe lại.
Ngay cả Hỏa Vân Kiều lạnh lùng cũng nhịn không được động lòng rốt cục đứng dậy đi qua ra lệnh Lý Huyền Băng: “Ngươi tránh ra.”
Lý Huyền Băng sửng sốt vội vàng buông Toàn Vũ, đứng dậy xuống giường.
Hỏa Vân Kiều lập tức nâng Toàn Vũ dậy, ngón tay đặt nhanh ở phía sau lưng của nàng di chuyển sau đó âm thầm dùng khí đột nhiên đánh về phía phía sau lưng của nàng.
“Phụt” Toàn Vũ liền phun ra một ngụm máu đen to.
Khiến cho những người ở bên cạn nhìn thấy ghê người. Lo lắng không thôi.
Nàng lại mạnh tay một cái Toàn Vũ lại phun ra một ngụm máu đen như thế lặp lại đến khi trong miệng Toàn Vũ phun ra là máu hồng, Hỏa Vân Kiều mới đứng dậy xuống giường.
Toàn Vũ vô lực chìm vào hôn mê.
“Tốt lắm, nàng không có việc gì chờ nàng tỉnh lại điều dưỡng tốt là được, bây giờ không có chuyện gì nữa, ta cáo từ trước”. Hỏa Vân kiều nói xong rời đi.
“Chờ một chút Hỏa cô nương, ta còn chưa nói cám ơn ngươi”. Lý Huyền Băng gọi nàng lại thành tâm nói.
“Ta là vì Hàn Ngữ Phong mới cứu, cho nên ngươi không cần cảm tạ ta.” Hỏa Vân kiều nói xong xoay người nói với người đối diện: “Hàn Ngữ Phong nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình.”
“Hỏa cô nương, ta nhớ kỹ, nếu có việc cần cứ tới tìm ta.” Hàn Ngữ Phong mỉm cười nói.
“Vậy là tốt rồi. Ta đi trước.” Hỏa Vân Kiều nói.
“Ta tiễn ngươi.” Hàn Ngữ Phong nói xong muốn đi.
Hỏa Vân Kiều dừng chân lại nhìn dáng vẻ mang thai của nàng nói:
“Thôi, không cần, nếu xảy ra chuyện gì? Ta không đảm đương nổi.”
“Vậy ngươi đi thong thả.” Hàn Ngữ Phong dừng chân, không nài ép.
Hỏa Vân Kiều mới gật đầu xoay người rời đi.
“Lý Vương gia, Toàn Vũ không có việc gì chúng ta an tâm, ta cùng Ngữ Phong về vương phủ trước, ngày mai sẽ trở lại thăm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong nói.
“Được Tuấn Lỗi ngươi mang Ngữ Phong trở về trướcđi, mệt một ngày rồi, nàng cần nghỉ ngơi.” Lý Huyền Băng nhìn vào cái bụng nhô cao của nàng nói.
“Chúng ta cáo từ trước.” Tư Mã Tuấn Dật đến chỗ Hàn Ngữ Phong hướng hắn gật đầu.
“Tuyết Nhi chúng ta cũng quay về vương phủ, để cho hoàng huynh nghỉ ngơi một chút.” Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy Lý Huyền Tuyết nói.
“Không cần, Tuấn Dật, chúng ta sẽ ở nơi này đi chẳng may có chuyện gì chúng ta cũng có thể giúp hoàng huynh.” Lý Huyền Tuyết phản đối, làm nũng nói.
“Tuấn Dật, Công chúa nói rất đúng, các ngươi ở nơi này đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn hắn nói.
“Được”. Tư Mã Tuấn Dật gật gật đầu.
Lý Huyền Băng tiễn Hàn Ngữ Phong và Tư Mã Tuấn Lỗi rồi mới trở lại phòng, liền thấy phòng đã được quét dọn sạch sẽ, Toàn Vũ vẫn hôn mê như cũ, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch như trước nhưng là hơi thở đã ổn định rất nhiều.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng trong đôi mắt sáng mang theo đau xót, cúi đầu ở trên trán của nàng khẽ hôn một cái, cầm tay nàng nói: “Toàn Vũ kiếp này ta quyết sẽ không phụ nàng.”
Lông mi Toàn Vũ khẽ run một chút, chậm rãi mở to mắt liền thấy hắn ôn nhu nhìn chăm chú vào mình.
“Toàn Vũ, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?” Thấy nàng tỉnh lại Lý Huyền Băng cuối cùng cũng thật sự yên lòng.
“Ta không sao, chỉ là cảm thấy đói bụng, có thể cho ta đồ ăn hay không.” Toàn Vũ có chút ngượng ngùng, nàng bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân đều không có khí lực, bụng trống trơn thật đói.
“Đói?” Lý Huyền Băng đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức giương giọng hô:“Người đâu?”
“Vương gia.” Thu Nhi đi vào, nhìn nàng tỉnh lại vui vẻ hô: “Vương phi người đã khỏe.”
“Thu Nhi ngươi đi phòng bếp lấy cháo lại đây, Vương phi đói bụng.”Lý Huyền Băng phân phó nói.
“Vâng, vâng, nô tỳ đi ngay.” Thu Nhi vội vàng lui ra ngoài, rất nhiều ngày Vương phi đã không ăn cái gì.
Rất nhanh Thu Nhi liền bưng đưa vào nói: “Vương gia nô tỳ đút cho Vương phi.”
“Không cần, ngươi lui xuống đi”. Lý Huyền Băng nhận bát cháo trong tay nàng phân phó nói.
“Vâng Vương gia.” Thu Nhi lên tiếng trả lời, sau đó lui đi ra ngoài.
“Toàn Vũ, mở miệng ra.” Lý Huyền Băng rất cẩn thận đem cháo thổi nguội sau đặt ở bên môi của nàng.
Toàn Vũ nhìn hắn, trái tim trong chốc lát ấm áp ngoan ngoãn mở miệng ra, trả giá của nàng cuối cùng được hồi báo, nàng rốt cục thấy được vẻ đau lòng trong mắt hắn.
Một chén cháo cứ như vậy hết đi, Lý Huyền Băng nhẹ nhàng lau chùi khóe miệng nàng: “Toàn Vũ muốn ăn một chén nữa không?
“Không cần.” Toàn Vũ lắc đầu nàng vừa mới đem độc tố ra khỏi cơ thể cho nên không thể ăn nhiều.
“Được vậy nàng ngủ một chút.’ Lý Huyền Băng thay nàng đắp chăn, nàng mới giải độc cần nghỉ ngơi.
“Nằm với ta”. Toàn Vũ lập tức giữ chặt tay hắn, nàng thầm nghĩ muốn tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, như vậy nàng sẽ vô cùng an tâm.
“Được”. Khóe môi Lý Huyền Băng mỉm cười nằm ở bên cạnh thân thể của nàng,tay ôm lấy thắt lưng của nàng, Toàn Vũ nằm ở trước ngực hắn.
Cửa đột nhiên bị mở ra, bọn họ sửng sốt nhìn phía cửa liền thấy Lý Huyền Tuyết lập tức xông tới.
“Hoàng huynh ta nghe nói hoàng tẩu tỉnh có phải không?”
Nhìn hai người ôm nhau nàng lập tức sửng sốt ngượng ngùng, le lưỡi ngây ngô cười một chút sau đó lui ra
“Ngại quá, muội cái gì cũng không có thấy, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”