Đọc truyện Ngược Ái Chi Luyến – Chương 72
Trương Phong Dương ôm tiểu yêu tiểu quái khóc đến đứt ruột đứt gan đến chỗ Tôn Ngữ, trong lòng tiểu yêu tiểu quái tựa hồ như biết được ba ba của mình sắp rời đi, dọc theo đường đi không ngừng khóc nháo, vừa nhìn thấy Tôn Ngữ thì lập tức gào khóc lớn.
Trương Phong Dương cố gắng nặn ra một nụ cười, đối với Tôn Ngữ biểu đạt sự bất đắc dĩ của mình, “Bọn nó đúng là hai cái tiểu tử bốc đồng… Nhìn không thấy ngươi thì vừa khóc lại nháo ầm lên… Có dỗ thế nào cũng không được “
Tôn Ngữ nhìn đến bọn nhỏ đã khóc đến mặt đều là nước mũi cùng nước mắt, vội vàng từ trong ngực Trương Phong Dương ôm lấy tiểu yêu cùng tiểu quái nhóm, không ngừng dỗ dành bọn chúng, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bon chúng, nhưng tiểu yêu tiểu quái dù dỗ dành như thế nào cũng không ngoan.
Nhìn tiểu yêu tiểu quái khóc tới nỗi khàn cả giọng, Tôn Ngữ nhìn bon nhỏ khóc đến đáng thương như thế, cảm thấy rất là đau lòng, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên, hốc mắt Tôn Ngữ cũng lên men, hắn nghẹn ngào nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái lưng mềm mại của bọn nhỏ”Tiểu yêu tiểu quái, đừng khóc … Đừng khóc … Các ngươi nghe này, ba ba cùng tỷ tỷ chính là đi ra ngoài một chút, các ngươi phải ngoan ngoãn nha… Đừng khóc! Các ngươi phải nghe lời ba ba nói a!”
“Ca ca kỳ thật… Ngươi nên suy nghĩ một chút về ý nguyện của tiểu yêu tiểu quái, bọn nó không muốn ba ba cùng phụ thân tách ra…!” Trương Phong Dương ở một bên nói vô cùng tội nghiệp.(thố thố:là anh muốn đi,còn đổ thừa cho em nó….)
Tôn Ngữ nhìn tiểu yêu tiểu quái ở trong ngực gào khóc, gắt gao quấn quít lấy hắn, Tôn Ngữ lại dỗ, lại ôm, lại hôn, không ngừng nhẹ giọng dỗ dành hai cái tiểu quỷ ở trong lòng, nhưng mà không có tác dụng gì, tiểu yêu tiểu quái chính là chơi xấu Tôn Ngữ, dùng cánh tay nhỏ bé mập mạp cầm lấy áo hắn gắt gao không bỏ ra, tiểu yêu tiểu quái biết ba ba muốn đi xa nhà, ba ba phải rời xa bọn nó, bọn nó rất buồn, vô luận như thế nào dỗ dành cũng không chịu buông áo Tôn Ngữ ra.
“Đừng khóc, ba ba cùng tỷ tỷ chính là đi du lịch, nên sẽ trở về a“ “
“Ca ca… Ta…” Trương Phong Dương lắp bắp mở miệng, nội tâm có rất nhiều lời muốn nói với Tôn Ngữ,suy nghĩ nửa ngày “Ca ca ta cầu ngươi tha thứ ta, ta phát hiện chỉ cần ca ca không ở bên cạnh ta,thì ta không thể yên giấc, đêm qua ta một đêm cũng không ngủ,trong đầu chỉ nghĩ về ngươi, ta đã khóc…… Vừa nghĩ đến ngươi không ở bên cạnh ta cùng tiểu yêu tiểu quái, thì ta cảm thấy rất đau lòng… Vì thế, khóc càng thêm lợi hại …”(thố thố…khổ nhục kế đó đại thúc…đừng để bị lừa a)
Trương Phong Dương thâm tình mà chân thành cầm lấy tay Tôn Ngữ, quỳ một chân xuống trước mặt Tôn Ngữ(thố thố:tư thế cầu hôn nha…he he) “Ca ca trên thế giới chỉ có một người, sẽ làm ta cảm thấy được rằng ta rất yêu người đó, sẽ làm ta cảm thấy hạnh phúc khi sống trên đời, sẽ làm ta cảm thấy được là ta đang sống chứ không phải là ta đang tồn tại, sẽ làm ta thấy mình vĩnh viễn cũng không cô độc, người kia chính là ngươi, ca ca ta dám nói trừ bỏ ta, sẽ không có người nào yêu ngươi điên cuồng như vậy, trên thế giới sẽ không có người thứ hai yêu ngươi như ta yêu ngươi.”
Nói tới đây mắt Trương Phong Dương chứa đầy nước mắt nhìn ca ca của mình,nhịp tim của Tôn Ngữ cũng đập nhanh hơn.
“Ca ca ta yêu ngươi, ta muốn cùng ca ca còn có tiểu yêu tiểu quái sống một cuộc sống đơn giản mà yên tĩnh bên nhau, đây chính là cuộc sống mà ta muốn, ca ca gả cho ta được không?”
Tôn Ngữ nhìn người đã vất hết mặt mũi quỳ xuống dưới chân mình tuy nói những lời rất chi là buồn nôn nhưng làm cho hắn rất là cảm động, Tôn Ngữ cảm thấy ngượng ngùng cực độ, theo bản năng mà muốn tránh,nhưng Trương Phong Dương ôm lấy đôi chân muốn chạy trốn của Tôn Ngữ nói: “Ca ca không đáp ứng thì ta không đứng dậy.”
“Phong Dương ngươi mau đứng lên!” Tôn Ngữ bị màn cầu hôn bất thình lình này của Trương Phong Dương làm cho hoảng sợ, nội tâm của hắn lung tung, mặt đều hồng thấu.
“Ca ca nếu ngươi không đáp ứng lời cầu hôn của ta thì đời này ta sẽ quỳ tại sân bay này vĩnh viễn cũng không đứng dậy… Ta nói nghiêm túc, nếu ngươi không gả cho ta, ta sẽ mang theo tiểu yêu tiểu quái đứng canh giữ ở sân bay này…” Trương Phong Dương tội nghiệp làm nũng cộng thêm than thở khóc lóc nói.
“Ca ca, ngày nào ta cũng sẽ đối xử với ngươi thật tốt, chỉ cần ngươi cảm thấy không hài lòng, cảm thấy ta đối với ngươi không tốt thì đuổi ta đi ngủ ngoài đường, làm cho ta quỳ ở trên bàn sát quần áo, dùng roi đánh ta, ta muốn đem tất cả mọi thứ cho ngươi, ca ca gả cho ta đi!”(thố thố:the quản nghiêm a thê quản nghiêm..chậc chậc)
Ở trong sân bay đầy người đến người đi này, mọi người vây xem rất nhiều bởi đây chính là màn cầu hôn giữa nam nam mà trăm năm khó gặp a, người vây xem càng ngày càng nhiều đó là một vòng lại một vòng người đứng lại xem, hiện tại mọi người đối với đồng tính luyến ái cũng không có cái gì goi là kỳ thị, cảm thấy chỉ cần yêu nhau thì cùng một chỗ, không sao cả, nam nữ tuổi và chủng tộc, cái gì đều không sao cả chỉ cần có tình yêu là tốt rồi, mọi người đều bị sự thâm tình của Trương Phong Dương cuốn hút, đều đối với Tôn Ngữ hét lên; “Gả cho hắn gả cho hắn!”Trương Cuồng cùng Tiêu Mặc cũng ở một bên đối với Tôn Ngữ gào lên; “Đại thúc gả cho Phong Dương đi! Gả cho hắn đi!”(thố thố:sức mạnh của cộng đồng a………..aizzzzzzzzz)
Tôn Ngữ bị mọi người ồn ào mặt đỏ bừng, thẹn thùng cực kỳ, hắn bây giờ chân tay luống cuống muốn đem đệ đệ quỳ trên mặt đất kéo lên, lại muốn rời khỏi nơi này thật mau.
Trương Phong Dương quỳ đã nửa ngày, Tôn Ngữ vẫn không đáp lại, ánh mắt có chút ảm đạm, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ tinh sảo, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngữ thâm tình nói: “Ca ca, kỳ thật có một cái gì đó, ta đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng mà không có cơ hội cho ngươi.” Trương Phong Dương đem cái hộp nhỏ đưa đến tay Tôn Ngữ: “Ca ca, ngươi mở ra nhìn xem.”(thố thố:có nhânz`oa rõ ràng là có chuẩn bị trước….đại thúc…..a…..số ngươi là bị con lang này ăn rồi..huhu)
Tôn Ngữ chậm rãi mở cái hộp kia xinh đẹp kia, thấy trong đó là một đôi nhẫn kim cương lóng lánh, đó là một cặp nhẫ kim cương phi thường độc đáo, hình dáng của viên kim cương, vừa đúng là một hình trái tim.
Trương Phong Dương mỉm cười nói: “Chiêca nhẫn kim cương này tượng trưng cho trái tim của ta đối với ca ca!”
Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương, trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Phong Dương lộ vẻ thâm tình cùng khẩn cầu, tựa hồ không tiếng động mà nói: “ca ca gả cho ta!”
Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương, ở cái năm mà có cái người đối xử với mình tựa như tỷ tỷ tên là Bình Nhi chết đi, lúc đó tình yêu của mình cũng đã chết theo rồi, khi thê tử của Tôn Ngữ qua đời hắn không muốn yêu người khác nữa, hắn đã đóng chặt trái tim lại, đây là sự tôn trọng đói với tình yêu phía trước của mình đối với mình, hắn nghĩ nếu như không có tình yêu, hắn cũng có thể sống tự do tự tại hạnh phúc một mình… Nhưng mà hiện tại Tôn Ngữ kỳ thật đã quen có đệ đệ Trương Phong Dương ở bên cạnh mình, cảm nhận tình yêu nóng bỏng mà cuồng nhiệt của tuổi trẻ, hắn nghĩ nếu còn giống như trước kia không có tình yêu thì tựa như xác mà không có hồn vậy, hắn nghĩ rằng hắn sẽ cô độc đến điên mất. Là nam nhân có năng lực thì thế nào, là đệ đệ có năng lực thì thế nào, nếu yêu thì yêu đi, Tôn Ngữ tim đập rất nhanh có lẽ trái tim mình thật sự vì đệ đệ mà nhảy lên là vì tình yêu mà nhảy lên, nếu tình yêu thứ hai thuộc về mình mà đến, thì phải mở ra hai cánh tay nhẹ nhàng mà ôm lấy tình yêu…
Tôn Ngữ xem Trương Phong Dương vẫn quỳ, nên đành giồng như cục cưng mà ngoan ngoãn gật gật đầu,
Trương Phong Dương kích động vươn tay, đứng lên, gắt gao ôm chặt lấy ca ca yêu dấu của hắn.
Tôn Ngữ tim đập rất nhanh hắn nghĩ có lẽ tình yêu thứ hai của mình đang đến,bon tiểu yêu tiểu quái luôn khóc nháo ở phía trước ở trên tay Tôn Ngữ đã không nữa, mà gọi lên hai cái chữ không rõ ràng, “Cha… Phụ thân yêu… Ba ba “Hai tay nhỏ bé bắt lấy tay Tôn Ngữ và Trương Phong Dương đang nắm cùng một chỗ
Hai khỏa đầu nhỏ một cái dùng sức để gần sát vào mặt Tôn Ngữ, một cái để sát vào mặt Trương Phong Dương, tiểu yêu cùng tiểu quái một người một ngụm hôn mặt Trương Phong Dương cùng Tôn Ngữ, sau đó cười “Khanh khách”.
Trương Phong Dương đem nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay mảnh khảnh của Tôn Ngữ, cầm lấy tay Tôn Ngữ,lấy một chiếc nhẫn khác đưa cho Tôn Ngữ để hắn đeo lên tay của mình.
Tôn Ngữ đeo nhẫn kim cương xong, Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ làm nũng nói; “Ca ca ta đối với ngươi nói mấy ngàn lần mấy vạn lần câu ta yêu ngươi, ngươi lại không có nói với ta một lần, ca ca ngươi nói với ta một câu được không?”
“Ta… Ta yêu ngươi đệ đệ!” Tôn Ngữ sau khi nói xong mặt xấu hổ nên rất hồng, sau đó lấy hết dũng khí ôm lấy Trương Phong Dương kiễng chân lần đầu tiên chủ động hôn Trương Phong Dương thật sâu, Trương Phong Dương đáp lại đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, trong lúc đó trái tim cùng trái tim dán với nhau rất gần, rất gần…
Khuôn mặt trẻ con của Trương Phong Dương với hàng lông mi thật dài nói: “Ca ca ngươi không đi nữa chứ?”
“Đệ đệ ngốc, ca không đi, người mà ca ca yêu nhất ở trong này ta còn đi nơi nào?”
Kỳ thật Trương Phong Dương không muốn làm cho Tôn Ngữ đi, hắn nghĩ cứ như vậy ở hắn từng bước nhìn chằm chằm ca ca nhưng ca ca chính là đào hoa cũng không có dứt, nếu để đi ra ngoài kia, kia thì không phỉa là càng có nhiều hoa đào hơn sao, không được, ca ca cái đóa hoa đào lớn này chỉ có thể ở bên cạnh mình! Hắn chạy như bay đi tới sân bay, nhưng mà ca ca muốn đi máy bay, ai cũng không ngăn được a, hơn nữa Trương Phong Dương cũng không muốn ở ngăn trở ca ca, cái khó ló cái khôn, đến đây như vậy thì dùng “Khổ nhục kế “Bọn nhỏ đói một ngày đương nhiên muốn khóc lớn muốn đại náo, hơn nữa tiểu yêu tiểu quái vốn không muốn ly khai Tôn Ngữ, Trương Phong Dương biết ca ca tối không nỡ thương tổn tiểu yêu tiểu quái, vừa nhìn thấy tiểu yêu tiểu quái vừa khóc vừa nháo sẽ mềm lòng… Hừ! Có hai cái tiểu quỷ này thì ca ca chạy không thoát nha!
Trương Phong Dương cùng ca ca của hắn mười ngón tay đan lại với nhau đi đến làm thủ tục tới Canada đất nước cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, hắn cho Tôn Ngữ một hôn lễ lãn mạn, ở trên máy bay hắn ôm thật chặt lấy người mà hắn toàn tâm toàn ý yêu, ca ca của hắn, chết cũng không muốn buông ra, có lẽ cái ôm này, muốn kéo dài cả đời một đời đi…
Sân bay như trước có người đến người đi, nhưng mà Tôn Ngữ và Trương Phong Dương đều cảm thấy cảm thấy bọn họ như được sinh ra lại lần nữa, bọn họ rốt cục tìm được lẫn nhau,tìm được tình yêu chân thành của mình…
—— Toàn Văn Hoàn ——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân nhân gia văn rốt cục kết thúc, thật không nỡ a mọi người, cám ơn mọi người duy trì cho tới nay, cái kia ngược ái chi luyến có xác định in thanhf sách, nọi người có nguyện ý thì mua một quyển đi! Cía phiaan ngoai8j cóa thịt sẽ có ở trong bản in, người ta hy vọng mọi người có thể đi nhìn xem, cái kia mọi người cũng biết hiện tại sách lậu phi thường nghiêm trọng, nhưng mà xác định in ấn sẽ không sẽ có lậu, nói người ta là phi thường giỏi về viết thịt, nên các ngươi mua sách của người ta đi, các ngươi có thể nhìn đến ngươicj ái chi luyến rất khác! ( đề nghị mọi người nhất định phải mang theo khăn tay đến xem, bởi vì thịt nhiều lắm, người ta sợ hãi mọi người chảy máu mũi, cười)
Thố thố:Xong….rốt cúc cũng xong rồi,,,tác phẩm đầu tay của ta a…tung bông tung bông,,,^_^……………hạnh phúc a
———-oOo———-