Đọc truyện Ngược Ái Chi Luyến – Chương 31
Trương Phong Dương cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới đánh giá bề ngoài Tôn Ngữ nói: “Ân! Luôn cảm thấy ngươi giống như thiếu một chút gì đó, đúng rồi! Đúng là mái tóc, đại thúc cái kiểu tóc giống như cái tổ chim này ngươi đã để được bao lâu rồi nga?” Trương Phong Dương cầm tóc Tôn Ngữ nói.
Tôn Ngữ một tay ôm con thỏ lớn, một tay sờ sờ tóc của mình nói; “Nhưng mà, ta cảm thấy nó rất khá nha!”
Trương Phong Dương vỗ đầu Tôn Ngữ, trừng mắt nhìn hắn nói; “Khá lắm cái quỷ gì, đi theo ta!”
Không cho Tôn Ngữ phân trần (=giải thích) mà lôi kéo hắn đi ra ngoài, quản lý và nhân viên của cửa hàng đang muốn đến để nịnh hót tổng tài (=tổng giám đốc) bọn họ, nhưng Trương Phong Dương liền không hề để ý đến bọn hắn, kéo Tôn Ngữ ôm con thỏ lớn, lái xe rời đi.
Trương Phong Dương lái xe, đưa Tôn Ngữ đến salon của một cửa hàng cắt tóc phi thường thời thượng, bên trong salon được trang hoàng rất xa hoa, một stylist đang không ngừng nói về các kiểu tóc mới, làm cho Tôn Ngữ có chút không tiếp thụ được.
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đặt lên trên ghế, mà chính mình thì đi đến bên cạnh nhà thiết kế thảo luận về kiểu tóc mới cho Tôn Ngữ.
Chỉ chốc lát sau, có vài thợ cắt tóc vây quanh Tôn Ngữ bắt đầu không ngừng vì hắn mà dốc sức.
Tôn Ngữ cả đời này, chưa bao giờ nghĩ tới nam nhân cũng có thể cẩn thận tân trang như vậy, hắn chưa bao giờ biết, chính là chỉ cần làm tóc, lại có thể có nhiều trình tự làm việc như vậy, có nhiều người hầu hạ như vậy, lại gội đầu, lại bảo dưỡng, lại hấp dầu nữa…
Càng không chỉ có như thế, cuối cùng còn làm sạch mặt đắp da bảo dưỡng, mát xa, đắp mặt, còn phải tu sửa da, làm đẹp da, rườm rà phức tạp đến làm cho người ta cảm thấy nhóm stylist này không phải đang đùa nghịch một người, mà là đang đóng gói một cái búp bê… Mà Trương Phong Dương thì ở bên cạnh vểnh chân vắt chéo, nhìn Tôn Ngữ bị đùa nghịch đến đùa nghịch đi, nếu không thì ở đó khoa chân múa tay.
Bị đùa nghịch cả ngày nên Tôn Ngữ đều thấy đầu có chút choáng váng, rốt cục tạo hình mới cũng ra lò …
Nhóm Stylist đem chỉ đơn giản cắt đi tóc dài của Tôn Ngữ, thiết kế cho Tôn Ngữ một kiểu tóc rất đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hình dáng và ngũ quan của mặt Tôn Ngữ được trợ giúp nên càng thêm nhẵn mịn, thanh tú, tăng thêm vài phần trẻ con, xứng với trang phục và trang sức mặc tiền trên thân thật sự giống…Rất giống một vị quý công tử của một gia đình giàu có vậy!
Làm cho không có người nào có thể đem tầm mắt trên người Tôn Ngữ rời đi, thật sự rất loá mắt, thật khá, cái loại xinh đẹp siêu việt này, tựa như dòng nước trong mát chảy xuôi ở trong ngực, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái, thật tươi mát, không thể không chú ý hắn, không thể không để ý hắn…
Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ như vậy, thật sự cảm thấy bị kinh diễm, máu mũi cũng sắp phun ra, nhưng là giống như cảm thấy có nhiều khách hàng ở cửa hàng đang nhìn tới nhìn lui trên người đại thúc, miệng cong lên, mất hứng, hận không thể lấy miếng vải bố che mặt Tôn Ngữ, mụ nội nó, dám nhìn đại thúc của ta, mắt lạnh nhìn qua, ánh mắt bóp chết những ánh mắt nhìn trộm từ trong nôi.(Bạch Thố Thố: độc chiếm dục siêu cường…)
Trương Phong Dương lập tức đi nhanh về phía trước, đưa tay dùng sức nhào nặn tóc Tôn Ngữ lộn xộn, khiến cho toàn bộ tóc đẹp thật vất vả suy nghĩ cả nửa ngày làm loạn thất bát tao! Để cho Tôn Ngữ mặc lại cái áo sơ mi ngây ngốc hồng phấn.
Trương Phong Dương cảm thấy bộ dáng Tôn Ngữ ngơ ngác ngây ngốc vẫn là tốt hơn.Mình có thể cảm thấy khá an toàn, đại thúc này là đồ vật của mình, không thể để cho người khác nhìn đến bộ dạng xinh đẹp của hắn, bộ dạng xinh đẹp của đại thúc chỉ mình mới có thể nhìn đến! Quần áo này chỉ có thể để cho đại thúc mặc ở nhà!
Tôn Ngữ một bên thay quần áo một bên nghĩ thầm Trương Phong Dương đang làm cái quỷ gì! Một hồi muốn như vậy một hồi lại muốn như thế kia, gây sức ép cho mình, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì!
“Đại thúc nhanh lên!”
“Vâng!” Tôn Ngữ thay quần áo xong vội vàng đi ra, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trở lại bình thường giống như lúc trước cảm thấy an tâm một chút, sờ sờ đầu Tôn Ngữ nói; “Đại thúc ta xem ngươi như thế này tương đối thuận mắt! Quần áo kia không thích hợp với ngươi, mặc đi ra ngoài sẽ dọa người đó!”
“Nhưng mà vì cái gì vừa rồi ngươi nói thích hợp với ta!”
“Vừa rồi là vừa rồi! Tóm lại hiện tại thì không thích hợp với ngươi! Về sau quần áo này ngươi chỉ có thể ở nhà mặc cho mình ta xem! Mỗi ngày thay đổi ba bộ biết không!”
” Ngươi nói không đẹp! Vì cái gì còn bắt ta mặc?” Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương khó hiểu hỏi.
“Đại thúc ít hỏi vì cái gì đi, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của ta, biết không? Đi, mua thức ăn cho ta! nấu cơm cho ta, nhanh lên!” Trương Phong Dương lôi kéo tay của Tôn Ngữ đi ra ngoài, Tôn Ngữ đi theo Trương Phong Dương phía sau tức giận bất bình nghĩ, chẳng lẽ ta lớn lên giống thùng cơm sao? Vì cái gì bắt mình nấu cơm? (há há…Vì anh nó muốn ăn ai đó…)
Đã tới siêu thị,Trương Phong Dương không nói hai lời liền ôm lấy Tôn Ngữ, Trương Phong Dương đặt Tôn Ngữ vào trong cái xe đẩy thật to của siêu thị,
“A! Ngươi làm gì!” Tôn Ngữ ngồi trong xe đẩy nhìn Trương Phong Dương, muốn đứng dậy lại bị Trương Phong Dương đè lại.
” Ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi cho ta!”
Trương Phong Dương chính là cảm thấy thích đùa nghịch Tôn Ngữ như vậy, đặt Tôn Ngữ ở trong tầm mắt của mình, sẽ làm cho tâm tình của mình phi thường vui vẻ, có thể quên hết thảy phiền não!
“Đại thúc ngươi ngồi tốt chưa, chúng ta bắt đầu mua sắm!”
Trương Phong Dương nói xong thì lấy tay đẩy xe, ở nơi nơi chọn lựa đồ, nhìn thấy cái mình thích sẽ lấy xuống để vào trong người Tôn Ngữ, chỉ chốc lát sau, ở trong xe đẩy có rất nhiều đồ ăn uống chất đầy hệt như một cái núi nhỏ vậy.
“Tốt lắm tốt lắm! Không cần mua nữa!” Tôn Ngữ nhìn đồ ăn uống xếp ở trên người mình càng ngày càng nhiều, cảm giác nếu mua như vậy nữa mình sẽ bị mấy thứ này bao phủ, cảm thấy có chút đau đầu…
Thật vất vả mua xong tất cả, Trương Phong Dương tính tiền xong bước tiêu sái đi về phía trước, Tôn Ngữ mang theo bao lớn bao nhỏ đi ở phía sau.
“Cái kia! Trương tiên sinh cũng không thể giúp ta xách một ít sao, mình ta xách thì có chút khó khăn!” Tôn Ngữ mồ hôi ướt đẫm kéo túi mua sắm to, cảm thấy có chút chịu không nổi.
“Không được đại thúc, ngươi cầm tốt cho ta!” Trương Phong Dương cười xấu xa đi tới phía trước, còn cố ý đi nhanh, làm cho Tôn Ngữ mang theo túi mua sắm chạy theo ở phía sau…
Đợi cho Tôn Ngữ thở hổn hển đặt cái bao lớn bao nhỏ ở sau xe, ngồi bên cạnh Trương Phong Dương buộc dây an toàn, Trương Phong Dương thời điểm đang muốn chuẩn bị lái xe, đột nhiên nghe được ‘Rột rột…’ âm thanh ở trong bụng Tôn Ngữ phát ra.
“A! Đây là cái gì âm thanh!” Trương Phong Dương cười, vuốt ve cái bụng đói lép kẹp của Tôn Ngữ.
“Đại thúc ngươi đói bụng chưa!” Trương Phong Dương vui vẻ nở nụ cười! Cảm thấy đại thúc như vậy thật là đáng yêu nha!
“Ân… Cái đó” Tôn Ngữ có chút đỏ mặt, nghĩ thầm mình hình như luôn luôn quét dọn phòng, không có ăn cái gì, quả thật có chút đói bụng, nhưng mà cái bụng như thế nào có thể vô dụng như vậy nha, còn đói đến kêu lên ‘rột rột’.
“Như vậy hôm nay buổi tối sẽ không nấu cơm! Chúng ta ở bên ngoài cùng nhau ăn đi.” Trương Phong Dương cưng chiều sờ sờ bụng Tôn Ngữ nói…
Ở trong phòng ăn Tây sa hoa, Tôn Ngữ ngồi ở bàn tiệc lớn bày đầy món ngon mỹ vị, mắt nhìn Trương Phong Dương ngồi đối diện bên cạnh, có chút ngượng ngùng, mặt có chút đỏ.
“Đại thúc mặt sao lại đỏ như thế?”Trương Phong Dương quan sát phát hiện đại thúc đỏ mặt thẹn thùng thật là hảo hảo đáng yêu.
“Ta lần đầu tiên tới chỗ như thế này, không biết có thể bị mất mặt không!” Tôn Ngữ có chút thẹn thùng nói. Bởi vì Tôn Ngữ biết ăn cơm Tây đúng là có lễ nghi của bàn ăn, nhưng mà chính mình cái gì cũng không biết, sợ hãi mất mặt xấu hổ.
“Không sao, nơi này là phòng riêng, chỉ có hai người chúng ta, đại thúc ngươi không cần lo lắng, ngươi không phải đói bụng sao? Cứ ăn tự nhiên đi! Không liên quan!” Trương Phong Dương cố nén xúc động cười, cầm lấy ly champagne trên mặt bàn uống một ngụm.
Tôn Ngữ rốt cục trong lòng cũng yên tâm nhưng lại phát hiện một vấn đề khác, hắn thống khổ cầm lấy dao nĩa trước mặt nói; “Nhưng mà ta không biết dùng dao nĩa nha! Ăn như thế nào đây!” Cúi đầu nắm dao nĩa nhìn mỹ thực trước mặt nhưng không cách nào xuống tay,
“Đồ ngốc! Ta giúp ngươi!” Trương Phong Dương đem cá hun khói trước mặt Tôn Ngữ, dùng dao phi thường tao nhã, một dao toàn bộ cắt xong đặt ở trước mặt Tôn Ngữ nói; “Ăn đi! Đại thúc “
About these