Đọc truyện Ngược Ái Chi Luyến – Chương 1
Trong phòng làm việc siêu cấp xa hoa, Trương Phong Dương cao lớn uy vũ đang dùng lưỡng đạo ánh mắt có thể lạnh chết người gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đang khiếp đảm gầy yếu tái nhợt, có chút phát run trước mắt kia.
Trước mặt Trương Phong Dương cường tráng, nam tử nhỏ gầy tên gọi Tôn Ngữ. Tôn Ngữ ở trước mặt Trương Phong Dương tựa như con mồi nhỏ sợ hãi run rẩy trước mặt mãnh thú….
Tôn Ngữ ngồi ở trên ghế sa lon mà như đứng ngồi không an, cảm thấy băng sơn khí tràng của nam tử cao lớn cường đại trước mặt, người nọ ánh mắt đại hàn lạnh như băng tựa hồ giống như muốn đem mình ăn luôn.
Tôn Ngữ bởi vì khẩn trương đã như không thể hô hấp, hai tay lo lắng bất an túm một góc quần áo đã phai bạc màu.
Vì cái gì lại ở trong công ty cho vay nặng lãi này, nghĩ đến Tôn Ngữ thoáng cười khổ; mình là một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện… Từ nhỏ nhát gan chất phác sống đến ba mươi năm, trừ tấm bằng tốt nghiệp đại học hạng ba ngoài ra cái gì đều không có, không có tiền, không có công việc cố định, không có năng lực, chính là ngay cả thân thể cũng là gầy yếu đơn bạc….
Bởi vì mình bên trong khô khan lại nhỏ gầy, hơn nữa không có tiền, cũng không có khả năng hấp dẫn chú ý của người khác, cứ như kiểu bị thất lạc đến trên đường cái liền tìm không thấy.
Hơn nữa từ nhỏ chính là lớn lên ở cô nhi viện, hai bàn tay trắng, ngay cả bằng hữu cũng không có, từ nhỏ đến lớn chỉ cùng sống với Bình thê tử cũng là người thân duy nhất trong cô nhi viện, mình và nàng cùng nhau lớn lên, sống cùng nhau, sau đó cùng nhau làm công, đến trường, yêu nhau, tốt nghiệp tìm việc làm, kết hôn, sinh bảo bối… Vốn tưởng rằng có thể sống thật vui vẻ, bình bình đạm đạm cùng người mình yêu đến cuối cuộc đời này….
Chính là, trời cao có lẽ đố kỵ hữu tình nhân, hắn rõ ràng chia rẻ mình và thê tử, làm cho mình cùng người mình yêu nhất thiên nhân vĩnh viễn chia cách….
Bình thê tử yêu thương của chính mình bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, lúc người sinh sản vì khó sinh mà đã rời bỏ nhân thế, chỉ lưu lại một đứa nhỏ ba tuổi là Tôn Phỉ Nhi, làm cho tiểu gia đình vốn đã đáng thương này phá thành mảnh nhỏ….
Ngay lúc chính mình bi thương cũng muốn đi tìm cái chết, thiếu chút nữa cắt cổ tay tự sát nghĩ muốn đi theo bước chân thê tử yêu dấu của chính mình, nhưng nhìn tiểu hài tử Tiểu Phỉ Nhi kêu than đòi thức ăn lại đành quên đi… Vài năm nay chính mình nuôi nấng tiểu nãi oa, vừa làm cha lại vừa làm mẹ nó, đến mọi nơi làm công nuôi sống mình và đứa nhỏ….
Có vài người khuyên mình đem đứa nhỏ không mẹ này đưa đến trong nhà người có năng lực nuôi… Mình có thể giảm bớt gánh nặng, chính là thầm nghĩ dựa vào năng lực của mình nuôi sống mình và kết tinh tình yêu của thê tử mà mình yêu nhất, cho thê tử có thể nhìn thấy con của mình lớn lên, đến trường, kết hôn….
Chính là hài tử đáng thương này gần đây trong ngực khó chịu té xỉu bị đưa đến bệnh viện, tra ra mới biết có bệnh tim bẩm sinh di truyền phi thường nghiêm trọng, phải giải phẫu, chỉ có dựa vào giải phẫu thay tim, Phỉ Nhi mới có thể sống sót….
Đứa nhỏ phải lập tức được phẩu thuật, hiện tại không có tiền chỉ có thể dựa vào dược vật ở viện để bảo mệnh, chính là giải phẫu này phi thường xa xỉ ít nhất phải hơn ba trăm vạn….
Chính mình vốn cũng bởi vì phí trị liệu của mẫu thân đứa nhỏ mà nhà chỉ còn có bốn bức tường, một phân tiền cũng lấy không được, chỉ có làm công mọi nơi, một ngày làm hơn mười phần công việc, mỗi ngày từ sáng sớm trời còn chưa lượng (sáng) chính mình liền dậy đi đưa báo chí, đưa sữa, sau đó đi khách sạn làm phục vụ bưng chén đĩa, làm chào hàng… Như thế vòng đi vòng lại mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa dừng.
Mình làm quá nhiều công việc từ chào hàng thương phẩm, mua bảo hiểm, đến phục vụ quán… Cái gì cũng đã làm nhưng đáng sợ chính là khoảng cách với con số này như trời với đất, chính là mỗi ngày viện phí nằm viện của Phỉ Nhi cùng dược phí áp lực đến chính mình thở không ra hơi, nhưng mình chưa từng nghĩ muốn buông tay bởi vì Phỉ Nhi là đứa nhỏ duy trì tình yêu của mình và sinh mệnh Bình thê tử, là tất cả của chính mình.
“Ba ba, ta thật là khó chịu! Ta muốn ôm một cái!” Tôn Ngữ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tôn Phỉ Nhi phát ra âm thanh, không hề có sức sống nằm ở trên giường, thân thể nhỏ nhắn mặc bệnh nhân phục màu trắng thật to, thống khổ hướng chính mình nhõng nhẽo. Bản thân nhỏ nhắn cùng diện mạo khuôn mặt gần như tái nhợt phía trên ngưng một cỗ u buồn không thích hợp với tuổi của nó….
“Ba ba ôm! Ba ba đã một ngày không đến thăm Phỉ Nhi, Phỉ Nhi rất nhớ ba ba” Tiểu Phỉ Nhi ba tuổi hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn Tôn Ngữ, Tôn Ngữ lòng đau thương đem nó chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Có lẽ Phỉ Nhi từ nhỏ do uống thuốc nhiều, nó cũng không phải một tiểu hài tử phi thường thông minh, nó ba tuổi cũng chỉ biết từ một đếm tới năm mươi, phản ứng cũng không phải nhanh nhẹn, có chút ngu si trì độn….
Nhưng Phỉ Nhi trời sinh lúc còn nhỏ đã nhu thuận, mỗi lần nhìn Tôn ngữ mệt đến gần chết, nó sẽ thực lo lắng ưu thương. Mà bi thương cùng sầu lo vốn là đứa nhỏ ba tuổi vô ưu vô lự so với nó không hề có.
Tôn Ngữ càng ôm Phỉ Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái của nó càng có cảm giác sợ hãi thật sự sợ mất đi, loại cảm giác sợ hãi mất đi lúc nào cũng ở quanh quẩn chung quanh chính mình.
Bác sĩ nói không thể đợi nữa, đứa nhỏ này trước hết phải tiến hành kỳ giải phẫu tim bắc cầu thứ nhất, chờ đủ lớn lại tiến hành kỳ giải phẫu thứ hai, như vậy nó mới có thể sống sót, bằng không nó sống không quá năm tuổi….
Nhưng Tôn Ngữ hiện tại thật không có cái gì nắm chắc, dựa vào năng lực một người của chính mình, như thế nào cũng không thể xoay sở nổi phí giải phẫu lớn như vậy!
Tôn Ngữ vẫn ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của Phỉ Nhi, mình nhìn nó lộ ra nụ cười có chút chua sót.
“Ba ba, ngươi có đôi mắt đen giống như gấu mèo a!” Tôn Phỉ Nhi dùng tay không lực nhè nhẹ sờ mặt Tôn Ngữ, giống như sợ Tôn Ngữ đau, động tác khinh nhu (nhẹ nhàng, ôn nhu) làm cho Tôn Ngữ cảm thấy hơi ngứa.
Tôn Ngữ đem tay nhỏ bé của nó đặt ở môi hôn thân: “Phỉ Nhi ngoan ngoãn, hảo chậm, nhắm mắt lại, ngủ đi.” Dụ nó tiến vào mộng đẹp….
Sau khi nhìn Tôn Phỉ hàm chứa tươi cười đi vào giấc ngủ, Tôn Ngữ đắp cho nó một cái chăn tốt
Đứng lên đi WC, đóng cửa lại, xuất ra một cái danh thiếp, là danh thiếp bá thiên (người đứng đầu) của công ty cho vay nặng lãi, nói đến việc chính mình có được danh thiếp này cũng là kỳ lạ: Mấy ngày trước, mình ở trên đường đưa sữa thiếu chút nữa bị một chiếc limousine hoa lệ quý báu bóp còi tung ngã, trong xe ngay cả lái xe cũng không xuống dưới càng không nói giải thích chỉ hé ra danh thiếp bỏ lại, hung tợn cảnh cáo mình không cần nhiều chuyện bảo mình mau cút đi, lúc ấy chính mình sợ tới mức thất hồn lạc phách chờ chiếc xe tuyệt trần kia đi mới có thể lấy lại tinh thần, nhìn danh thiếp này mới biết được đây là công ty cho vay nặng lãi!
Lúc ấy chính mình nghĩ có lẽ có thể đi đến công ty bọn họ một lần xem có phải hay không có thể mượn tiền trả phí giải phẫu cho Phỉ Nhi… Mặc dù mình thực nghèo khó, có lẽ không mượn được tiền, nhưng chính mình cũng phải đi thử xem, có lẽ Phỉ Nhi sẽ có một con đường sống sót… Kết quả, hiện tại chính mình liền ở trong này ngồi.
“Tôn tiên sinh thỉnh uống trà.” Đứng ở bên cạnh nam nhân băng sơn mãnh thú nhìn qua là nam tử thanh tú mắt tựa hoa đào đem một chén nước đưa tới trước mặt Tôn Ngữ.
“Cám ơn ngài.” Tôn Ngữ hèn mọn gật gật đầu, tay bưng chén nước trên bàn lên đưa tới bên miệng.
“Ngươi tên gì.”
Nhìn chằm chằm vào Tôn Ngữ, nam tử đột nhiên mở miệng làm cho Tôn Ngữ cảm giác cường lực rét lạnh áp bách, thần kinh vốn liền siết chặt dọa y đến nỗi cái chén đẹp đẽ quý giá cầm trong tay rơi đỗ trên thảm.
Nam tử Khôi ngô lông mày rậm vừa nhíu, nhìn chằm chằm nước trà đổ trên tấm thảm thủ công nhập khẩu trước mặt.
“Thực xin lỗi… Ta thay ngài lau sạch.” Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy quỳ xuống kéo quần áo lau đi nước trên mặt đất, kết quả là càng lau càng bẩn, Tôn Ngữ nhìn đến nam tử băng sơn trước mắt kia lông mày rậm mặt nhăn càng thêm bối rối.
“Đúng… Thực xin lỗi.” Tôn Ngữ bán quỳ trên mặt đất chân tay luống cuống
“Ngươi có biết hay không tấm thảm tốt này chính là nhập khẩu mấy chục vạn! Ân! Ngươi dơ, ngươi định bồi thường sao đây?”