Bạn đang đọc Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được…!!: Chương 9: Bàn Luận Việc Xưng Hô
_Mẹ à, có cơm chưa? – Ánh Nhi nằm lăn qua lăn lại nói, hôm nay là chính thức bắt đầu học, lớp cô chính khoá là buổi chiều, vì lớp 10, 11 la buổi chiều, 12 được phân làm 12A và 12B là buổi sáng, những lúc như học bồi dưỡng toán, tin học, thể dục gọi là học trái buổi, tức là nếu là lớp 10 với 11 là khi nào có mấy tiết đó thì đi học buổi sáng, và ngược lại thì lớp 12 buổi chiều
_Chưa, con đợi mẹ lát, ăn rồi nhanh chóng đi học, 12h học đúng không? – Mẹ nuôi Ánh Nhi vừa nấu ăn vừa nói
_Dạ, hôm nay không có học trái buổi a – Ánh Nhi lăn lộn nói
>Mấy phút sau_Nhí, xuống ăn đi – Mẹ nuôi ánh nhi gọi, do ở nhà, gọi riếc sao từ Nhi thành Nhí luôn, nên cứ quen miệng là gọi thế, nhưng thân hình Ánh Nhi thì không nhí chút nào
_Mom à, hôm nay cho con nghỉ ha? – Ánh Nhi chớp chớp mắt nói, cô không dám vác mặt vô gặp cái con người kia
_Sao thế? con mới đi học được có mấy tuần mà cứ nghỉ như thế thì học hành gì – Mẹ Ánh Nhi nhăn mặt phản đối
_Dợ… – Ánh Nhi buồn hiu
Ánh Nhi ăn xong thì thay đồ, sau đó mẹ chở đi học, trên xe
_Mẹ ơi… cảm giác thích một người, có phải là đơ khi người đó cười không mẹ? – Ánh Nhi rối bời hỏi
_Sao con lại hỏi thế, còn nhỏ, chưa được yêu sớm – Mẹ Ánh Nhi lắc đầu nói
_Con không biết, con từng quen Tiến, nhưng không biết sao cảm giác lần này không phải như lúc quen anh ấy, con biết là mình không có cảm giác với Tiến, nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác…nên con sợ con… – Ánh Nhi khó hiểu nói
_Con đừng quan tâm quá nhiều, cảm giác khá cũng chưa chắc là thích ai cả, đơn giản là mỗi người mỗi tính cách, nên đối với mỗi người mình có cảm giác khác nhau thôi – Mẹ nuôi Ánh Nhi còn khẽ nhắc nhở – Con lo học đi, chỉ được một năm thôi, cố để lại kỷ niệm tốt
_Vâng… – Ánh Nhi cuối đầu, đúng vậy, cô quên mất, là một năm…dù có yêu, hay có thích, cũng chẳng thể làm gì
Vào trường
_Hello – Ánh Nhi cười nói, hôm nay cô cực mệt mỏi, thật chẳng muốn đi học tí nào
_Ê Thùng Phi, hôm nay làm gì như cá mắc cạn vậy? – Minh Tiến với Đức Trung nói lớn chọc Ánh Nhi
_Thùng Phi…? Aaaaa chết với tuiiii – Đụng gì chứ đụng vô cái đặc biệt cấm đó là chết chắc rồi, cứ thế, Ánh Nhi rượt theo Tiến với Trung chạy vòng vòng cả sân trường
_Minh Minh cứu tao – Trung đột nhiên chạy về phía Minh núp phía sau, cũng chẳng biết Minh từ đâu chui ra, chỉ biết trước ánh nhìn của Ánh Nhi bây giờ chính là gương mặt cười nhẹ có chút đùa giỡn nơi đáy mắt nhưng lại rất ấm áp, cũng khiến Ánh Nhi đứng tại chỗ và hết chạy nỗi…
_Hai người quen sao? – Ánh Nhi thấy mình hơi vô duyên thì cố tỉnh táo lại, né trânh gương mặt kia hỏi
_Thấy bất bình ra tay cứu giúp – Minh cười nhẹ sau đó nhẹ nhàng nói, nhìn Ánh Nhi có chút ấm áp
_Không cần ông lo – Ánh Nhi bối rối khi thấy ánh mắt đó thì nhanh chóng lật lại bàn cờ, trở nên không thèm để ý nữa, muốn xông đến cướp tên Trung kia ra khỏi người Minh, cái tên Trung đó, hại mình rồi…
_Đức Trung, ra đây cho tuiii – Ánh Nhi tức giận nói, cứ lấn tới chỗ định kéo Trung ra thì Minh che lại, mém tí là cả người Ánh Nhi đập thẳng vào người Trung
_Không ra – Trung đứng phía sau cười khích, bây giờ chính là Nhi với Minh chơi mèo vờn chuột chứ chẳng liên quan gì Trung nữa
_Nhớ đó – Ánh Nhi quê quá tức giận nói, Minh cao gần chết, lại nhanh như gì, chưa kịp lấn sang bên kia là Minh đã đến cản rồi, mặt mũi để đâu?
_Haha, Thùng Phi – Đức Trung chọc quê, sau đó không biết sao bị Minh dắt đi đâu mất tiêu
_Tui không thèm chơi với mấy người – Ánh Nhi giận dỗi nói, nhớ lại cái nụ cười đó khẽ nghĩ: “Thôi Mình chết quách cho xong, đừng nói mấy năm trời bị vô hiệu với trai đẹp trừ TFBOYS mà giờ đi mê cha bóng đó nha, nhìn ổng bây giờ với cái lúc đụng mình không thèm xin lỗi quả thật rất khác, đúng là…giả tạo quá đi” – Ánh Nhi tự ình là do hết thuốc chống mê trai nên mới thế, còn liên tục lấy khuyết điểm Minh ra nghĩ rồi khẽ gật gù
Giờ học
~~_Bài dài quá hà…. – Ánh Nhi mệt mỏi nói
_Thôi đi má – Vy cười trêu chọc nói
_Ê…bà mệt hả? – Giang quay qua hỏi thăm
_Hôm qua thức trễ nhắn tin với con bạn, hjx hjx, sáng ngủ quá trời mà giờ còn buồn ngủ – Ánh Nhi như mếu nói
_Haha, mà nghe nói bà là Thùng Phi di động hả? – Không biết từ đâu, Giang nói
_Ai nói với ông? – Ánh Nhi tỉnh hẳn, chuyển dần sang ức chế
_Ai kệ tui – Giang cười trêu chọc nói
_Hừ – Không biết sao, Ánh Nhi nhìn nụ cười đó…lại không có cảm giác như tên kia
_Vậy là hắn ta làm – Ánh Nhi liếc tia điện sang bên Minh, Minh ngơ ngác nhìn chưa hiểu chuyện, thật ra Minh cũng đang nhìn Nhi, Nhi quay lại thì ngơ luôn
_Hừ – Ánh Nhi liếc sau đó quay mặt đi luôn
Giờ về
_Các em ra xếp hàng – Cô Diễm nói sau đó dọn đồ
_Tui ra trước hé – Ánh Nhi dọn đồ từ nãy giờ nên bây giờ chỉ có việc là xách đít đi ra, ra lến hành lang lớp thì tự nhiên Minh cũng ra, giờ ở ngoài lang cang chỉ có hai người, lớp người chưa chép xong, người chép rồi đang dọn đồ
_Ê, kết bạn lại với tui điii – Minh chớp chớp mắt đáng yêu nói
_Không – Ánh Nhi tuyệt tình nói, cô đã bắt mình không được nghĩ nhiều, đúng, là không được nghĩ nhiều
_Đi đi mà… – Minh dựa dựa vào Nhi, Nhi vì tránh mà lùi lại phía cửa sổ, đến khi hết đường lui thì Minh cứ thế mà áp áp
_Đi ra, không là không – Ánh Nhi đã loạn giờ còn loạn hơn, tim…đã đập rất mạnh…
_Đi đi mà, nha nha – Minh cười đáng yêu năn nỉ nói
_Được, né tui ra – Ánh Nhi bây giờ chính là đã loạn rồi, hết thuốc đành phải đồng ý rồi đẩy Minh ra đi vô lớp lại, tốt nhất đợi tụi trong lớp ra rồi mình ra theo
Khi về nhà cũng đã xế chiều, ăn cơm sau đó lên phòng liền ôm lấy cái Ipad
_Khó chịu quá điii – Ánh Nhi lăn qua lăn lại khó chịu nói, mình trở thành loại mê trai khi nào vậy trời
_Tiên ơi…hjx hjx – Ánh Nhi nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiên
_Sao thế, ai làm gì bà hả? – Tiên lo lắng hỏi
_Hjx hjx, tui trở thành loài mê trai dồi… – Ánh Nhi như mếu nói
_Có á? ai chẳng mê trai, TFBOYS kìa – Tiên cười khì khì nói
_Không phải, cần này rất khác, TFBOYS cười có thể khiến tui dù giận cũng cười theo được, nhưng cái người đó cười là tui đứng hình à, cảm giác rất lạ, không hề muốn nhìn nữa, cứ phải cuối cái đầu xuống, cứ như ăn trộm á, còn khi không thấy lại muốn thấy – Ánh Nhi than thở nói
_Vụ này tui chưa gặp, nhưng chắc do bạn mới nó thế á? Hay bà thích người ta rồi?- Tiên gợi ý
_Hông muốn đâu, huhu – Ánh Nhi mếu nói
-Thui tui đi học bài cái, lát nói chuyện sau nhá, bye bye – Tiên cười tươi sau đó cúp máy
_Bye bye, hjx – Ánh Nhi luyến tiếc cúp máy rồi qua Zing chơi
_Nguyễn Quang Minh… – Ánh Nhi nhìn cái tên với bức hình tự sướng cấp thế kỉ của Minh rồi khẽ cười, sau đó nhấn đồng ý kết bạn, vừa đồng ý thì hết hồn, Minh nhảy liền vào chào Nhi, Nhi đang tự hỏi, Minh có phải là online 24/24 không?
_Hê lô – Minh để kèm với mặt cười nói
_2 – Ánh Nhi cũng chào lại
_Đang làm gì vậy? – Minh nhắn qua hỏi
_Chơi với chat với ông – Ánh Nhi nhanh chóng rep lại nói
_Gọi anh đi – Minh nhắn đi kèm theo cái mặt cười
_Hông – Ánh Nhi từ chối nhanh chóng
_Nhỏ hơn tui mà – Minh cãi lại
_Kệ ông – Ánh Nhi giờ mặt đã… ngượng hết nói
_Đi đi mà – Minh cười cười năn nỉ
_Không là tui làm phiền bà quài quài luôn ó – Minh nhắn tiếp
_Sao? – Ánh Nhi bất ngờ hỏi lại
_Sợ hả? – Minh rep lại
_Không có, được, gọi thì gọi – Ánh Nhi vì cái câu sợ đó mà lọt bẫy Minh
_Gọi điiii – Minh nhắn lại kèm theo cái mặt cười
_Anh… – Nhi nhắn có một cái chữ Anh mà đã không biết chui vào đâu
_Ngoan nha – Minh cười hì hì
_Nghĩ tui là em ông hả? – Ánh Nhi rep lại
_Lại tui ông rồi kia, gọi là anh a, thích là em anh của cũng được, ok luôn – Minh nhanh chóng nhắn lại
_Ờ… – Ánh Nhi đang không biết làm sao mà gọi anh em luôn
_Hihi – Minh nhắn lại
_Mà bộ ông thích Vy hả? – Ánh Nhi đổi chủ đề nói, cũng chẳng biết sao lại hỏi cái này, cô cũng có để ý, Minh cứ hay nhìn về phía cô, có lẽ là nhìn Vy
_Tại sao nghĩ thế? Tui mà thích nó được á? Tui có bạn gái rồi a – Minh nhanh chóng rep lại cộng với cái mặt cười bất ngờ
_Tui thấy ông cứ ngó sang bên tui quài nên nghĩ thế a – Ánh Nhi rep lại, ánh mắt cũng hơi trùng xuống không có nguyên nhân
_Anh nhìn cửa sổ a – Minh nhanh chóng nói
_Cửa sổ sao? À… – Ánh Nhi thấy mình cực quê, đáng lý người ta nhìn gì kệ người ta, đi tò mò làm gì?
_Lại kêu ông tui kìa – Minh nhắn lại với cái mặt cười không hài lòng
_Biết rồi, phải cho làm quen chứ – Ánh Nhi cười nói (Cái quen đó cũng chính là thứ sau này cô hối hận nhất vì đã bước vào thế giới làm quen đó)
_Uhm, mai không học thể dục phải không lớp phó? – Minh nhắn lại kèm theo là cái mặt cười đáng yêu
_Uhm, em viết báo bài rồi mà không thấy á? – Ánh Nhi chọc lại
_Sợ ghi lộn thôi à – Minh khẽ cười nhắn lại nói
_Thôi em ngủ, bye bye – Ánh Nhi tạm biệt Minh nói
_Ngủ sớm thế, được, mai gặp, bye bye, ngủ ngon – Minh nhắn lại nhanh chóng
_Cám ơn, bye bye – Ánh Nhi cũng rep lại sau đó tắt máy lên giường ngủ
~>Nhìn từng bước anh đi, nhìn bóng lưng của anh, nhìn thân hình quen thuộc của anh ngày càng xa em, thứ em cảm nhận bây giờ chỉ còn lại là sự đau nhói, vì điều em biết, chính là em đã không còn tư cách để giữ lấy anh, là em không tốt, không nên tin tưởng anh nhiều như thế, cũng không nên yêu anh nhiều như thế, để bây giờ, đối với những người khác, sự yêu thương, tin tưởng, em cũng chẳng thể mang lại cho họ, nhưng yêu anh, em chưa từng hối hận~