Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được...!!

Chương 12: Em Xin Lỗi Nhưng Em Yêu Anh


Bạn đang đọc Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được…!!: Chương 12: Em Xin Lỗi Nhưng Em Yêu Anh


_Chào cậu, tôi là Nam, bạn học chung với Nhi hồi hè, tôi có thích Nhi, nghe nói cậu cùng lớp Nhi, mong cậu giúp đỡ – Nam tạo nick zing sau đó gửi tin nhắn cho Minh
_Uhm, nhưng nhớ Nhi là bạn gái tao mà – Minh nhắn tin lại, cũng không biết Minh hiện đang nghĩ gì
_Nhi nói không có bạn trai, có thể cậu đã lầm, mong cậu giúp đỡ tôi – Nam nhếch mép nhắn lại
_… – Minh không trả lời, sau đó cũng off, Nam khẽ nhếch môi, yêu ai cứ yêu, nhưng Nhi là không thể
~~Vào trường đi học buổi trưa
~~_Chưa vào sao? – Nhi lại khu vực lớp hay tụ tập nhưng không thấy Minh thì khẽ buồn buồn
_Nghe nói quen Minh rồi hả – Giang cười cười hỏi

_Tui…Uhm – Nhi cười, bây giờ Nhi đã chơi với Giang cũng khá là tốt, Giang lại là bạn có thể gọi là thân với Minh và Văn Khoa (Mập gần như Toàn, đẹp trai, vui tính, rất hay chiều chuộng con gái, dù người ta có đânh Khoa thì Khoa cũng không đânh trả
_Ghê nha – Giang cười chọc, trong ánh mắt có chút buồn nhưng Nhi chưa từng để ý đến
_Chào nhé – Minh lại đứng trước mặt Nhi từ bao giờ, cười tươi nói
_Anh mới vào à – Nhi cúi mặt xuống, ngại ngùng nói
_Uhm, mà…em có biết ai tên Nam không? – Minh cười hiền hỏi
_Nam…Nam sao..? Em có… – Ánh Nhi khẽ nói nhỏ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác…rất lo lắng…mất người trước mặt này…
_Thế à… – Minh lại cười, không nói tiếp nữa, đôi khi nụ cười này lại khiến Ánh Nhi rơi lệ…vì nụ cười này, cô sợ sẽ không còn nhìn thấy nó nữa, hay nói cách khác chính là cô sợ không thể nào quên đi nó được, Nam đã làm đến mức đó…cô làm sao có thể không nghe theo?
_Hjhj – Ánh Nhi khẽ cười xoa dịu mọi thứ, Nhi muốn biết Nam đã nói gì với Minh, hơn nữa chính là muốn biết cô đối với Minh, chính là loại tình cảm gì?
_Ghê quá nà – Vy đi ngang, vờ xô đẩy Ánh Nhi vào thẳng người Minh, cũng may là Nhi chống tay kịp, nếu không đã nằm thẳng vào lòng Minh rồi
_Tui cũng sơ ý – Văn Khoa đột nhiên cười gian sau đó đẩy Minh luôn, thế là Nhi tránh được nhưng thêm Minh nữa nên Nhi té thẳng lên đùi Minh ngồi luôn
_Này, kì quá à… – Nhi ngương hết sức, nhanh chóng đứng dậy, chỉ có Minh là ngồi cười không nói gì
_Thế này mới kì này – Nãy Nhi chính là quay lưng về phía Minh, nhưng bây giờ chính la nhào hẳn vào người Minh, là mặt đối mặt, mọi hôm vì tránh ánh mắt kia nên Nhi cúi mặt, bây giờ thế này…Nhi đã và đang đơ tại chỗ, Minh cũng thế…
_Em xin lỗi – Ánh Nhi mau chóng định thần lại sau đó qua kết bên ngồi

_Xích vô, tui ngồi với – Bọn Vy lại giở trò, lần lượt ngồi hai bên Nhi với Minh, cứ thế mà ép sát vào, thế là Nhi với Minh khoảng cách chính là con số 0
**Tùng Tùng Tùng**
_Vô học kìa – Ánh Nhi mừng gần chết, tim cô gần như muốn nhảy ra ngoài, không phải là cô không thích lại gần Minh, mà chính là cô sợ Minh nghe được trái tim mình đang loạn nhịp, chính là sợ nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, sẽ không thể buông bỏ, và sẽ mãi mãi không thể rời xa được, chính ra, đã được 4 tháng cô ở Việt Nam, 3 tháng đi học hè, 1 tháng vào học chính thức, chỉ còn 8 tháng nữa, với lại, chỉ có mỗi Nhi kháng cự, Minh thì cứ tự nhiên để mọi người làm, mà hình như lại còn rất thích, cứ cười mãi, Nhi cũng vui vui, nhưng lại rối quá nên không dám
_Không đúng lúc tí nào – Khoa nhăn mặt nói, cả đám cùng lên lớp
_Cứ nhìn thế này sao mà mình tập trung học bây giờ – Ánh Nhi cứ bị ánh mắt của Minh mà không đời vào tập trung vào được cả, lâu lâu lại quay lại nhìn Minh, cứ thế này, có nước cô đi die
_Sao? Nhìn người ta quài không thèm học hả con kia – Vy quay lại chọc quê nói
_Không có a, chỉ không biết sao, không quay lại nhìn, cứ như thiếu thiếu gì đó – Ánh Nhi gãi đầu nói
_Tập trung đi, bữa sau kiểm tra đó nha, với lại nghe nói sắp đi học bơi ấy – Vy tám chuyện
_Thật á? Sao lớp phó như tui không biết? – Ánh Nhi chớp chớp mắt hỏi
_Thôi khỏi nói luôn đi – Vy bó tay nói

_Minh à, liệu tụi mình có là gì với nhau không? em không biết mình nên làm gì, xa anh, em không thể, quên anh, em lại càng không làm được, không biết sao, chỉ mới quen nhau chưa đầy 1 tháng, nhưng anh cho em trải qua quá nhiều thứ, khiến em, quả thật không tài nào dễ dàng buông bỏ như thế, em lại càng sợ mà không dám quen anh tiếp, vì chỉ mới 1 tháng, đã có nhiều thứ lần đầu tiên như thế, sau này sẽ thế nào? người ta thường nói, lần đầu tiên là thứ khiến người ta dễ nhớ nhất cà cũng khó quên nhất. anh chính là lần đầu em yêu, có cảm giác, cũng là lần đầu khiến em biết, một nụ cười, cũng có uy lực đến thế, chỉ một cái nhăn mặt của anh, lại khiến em lo lắng không thôi, nhìn nụ cười anh, em không biết nên cười hay nên khóc, ước gì, em là người bình thường, có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy, dù là đánh đổi bất kì thứ gì, em cũng sẽ không rời xa anh, dù anh không còn yêu em nữa, em cũng sẽ bên cạnh anh, vì em biết, em yêu anh mất rồi tên bóng, yêu anh, không phải lựa chọn duy nhất mà em có, bên cạnh anh, không phải lựa chọn duy nhất mà em có được nhưng chúng đều chính là lựa chọn duy nhất mà em chọn – Ánh Nhi nhìn chằm chằm Minh, Minh cũng nhìn Nhi, cả hai cùng nhìn nhau, đó là những gì Nhi đang nghĩ, nhưng suy nghĩ của Minh, lại không ai biết được, và tình cảm của Minh, cũng chỉ có mỗi Minh hiểu…
_Sắp đến lúc…em phải rời đi rồi…nhưng em sẽ bên cạnh anh…rời đi…chính là sẽ buông bỏ anh…nhưng mãi không thể nào buông bỏ trái tim mình – Nhi nhìn thẳng vào Minh, nhìn Minh cười, sau đó khẽ rơi nước mắt, do cả hai cùng cúi đầu che đi một bên gương mặt, nên khi Nhi rơi nước mắt, chỉ có Nhi mới nhìn thấy, Minh thì chỉ nhìn được ánh mắt kì lạ của Nhi, dù từ xa, nhưng Minh không biết sao lại có thể cảm nhận được nó, khẽ dùng ánh mắt lo lắng hỏi
_Em không sao – Nhi dùng ánh mắt rồi cười một cái, để Minh yên tâm đi, vì đối với Nhi, từ trước đến nay, nước mắt, chính là điều không thể có, vì theo cô nghĩ, nước mắt tượng trưng cho sự yếu đuối, nên từ nhỏ đến lớn, dù có bị thương hay đau cấp mấy, cô mãi vẫn không khóc, chỉ khẽ nhăn mặt hay đổ mồ hôi, người nhìn thấy cô khóc, chỉ có ba mẹ ruột, nói đúng hơn là lúc cô vào lớp một, từ đó cũng chẳng còn biết nước mắt có mùi vị thế nào
_Em yêu anh… – Nhi nhìn kĩ Minh, có lẽ, đây sẽ là lần cuối cô có thể nhìn Minh kĩ đến thế, khắc rõ gương mặt này vào trái tim mình, lúc trước cô hay cúi mặt, có lẽ ở khoảng cách này, là thích hợp nhất, đủ để tim cô không vì thế mà đập quá mạnh, để có thể không bối rối mà quan sát kĩ gương mặt và nụ cười kia, đủ để cô có thể cười trong nước mắt, đủ để cô biết cô yêu người đó thế nào…
_Xin lỗi anh.. – Ánh Nhi nhấp nháy miênng nói, Minh không biết gì nên chỉ cười, nhìn nụ cười đó, Nhi biết, mình càng nên làm gì, không có cô, Minh sẽ vẫn ổn, nhưng cô không có Minh, có lẽ không thể ổn được tí nào, vì thế, cô sẽ chọn cách rời xa trái tim Minh, rời xa nó để Minh tìm một người con gái hợp với mình hơn, rời xa nó, để cô có thể được giữ lại trái tim này, trái tim đã bị Minh chiếm không còn một mảnh nào…
~>Em xin lỗi nhưng em yêu anh~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.