Đọc truyện Ngưng Sương Kiếm – Chương 19: Tuệ kiếm trảm giao
Dòng sông cuộn chảy, thi thể Tần Đồng chìm nổi mấy lần rồi biến mất trong làn nước. Chiếc thuyền nhỏ không ai khống chế nên cũng liên tục xoay xoay trên mặt nước. Trong giây phút này, Giang Hải Phong cảm thấy lòng đau như cắt, không bút mực nào có thể tả nổi.
Chàng thầm nghĩ :
– “Tần Đồng đã chết rồi. Là do chính tay ta giết, hai tay ta đã vấy quá nhiều máu rồi.”
Lúc này chiếc thuyền lớn đã quay mũi lại, một tên thủy thủ lớn tiếng nói :
– Đại gia, mau lên thuyền thôi, Khâu lão bạng đã chết rồi.
Giang Hải Phong kinh tỉnh, trở lại với thực tại, chàng tung người phóng qua thuyền lớn rồi đi thẳng tới đuôi thuyền. Có nhiều người vây quanh xác Khâu Đồng Thủy. Giang Hải Phong rẽ đám đông bước vào thì thấy chủ thuyền Khâu Đồng Thủy đang nằm trong vũng máu.
Chàng lật thi thể lên thì thấy bên ngực trái có một vết thương do kiếm đâm, huyết tươi vẫn còn chảy ra. Giang Hải Phong sờ thử mạch môn thì cảm thấy huyết mạch đã ngừng, không thể cứu chữa được nữa.
Giang Hải Phong giao số tiền và châu ngọc mà Tần Đồng cướp của Khâu Đồng Thủy cho bọn thủy thủ, sau đó chàng dặn dò bọn chúng mai táng lão ta cẩn thận.
Thêm hai ngày lênh đênh trên sông nước nữa thì cuối cùng thuyền cũng đến Nam Kinh.
Đối với Giang Hải Phong thì nơi này hoàn toàn không xa lạ gì. Nhưng sự thực, từ khi Tần Đồng chết rồi thì việc chàng đến đây đã mất đi một phần ý nghĩa. Tuy nhiên, đã đến tất phải làm cho xong việc, vì bọn Chu Kỳ và Yến Cửu Công đang chiêu tập cao thủ giang hồ để đối phó với chàng.
Giang Hải Phong thuê một cỗ xa mã rồi bảo xa phu :
– Hãy đưa ta đến một khách điếm nào cũng được.
Thế là tên xa phu đưa chàng đến Tháp Thúy lâu, một khách điếm nổi danh ở bến Tần Hoài.
Giang Hải Phong từng biết sự phong lưu của nơi này qua sách vở, cao lâu thuyền hoa cực thịnh một thời, những hình ảnh này gợi cho người ta nhớ đến cái hận mất nước.
Đỗ Mục, một thi nhân nổi tiếng đời Đường, đã khắc họa điều đó trong một thi phẩm bất hủ là Bạc Tần Hoài :
“Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa”
Tạm dịch :
“Khóc mờ trăng lạnh cát trăng pha
Dạ bạc Tần Hoài cạnh tửu gia
Kỳ nữ biết đâu hờn mất nước
Bên sông hát khúc Hậu Đình Hoa”
Chính vì nơi này nổi tiếng với các cuộc ăn chơi trác táng, sớm đào tối mận nên không ít kẻ phải thân bại danh liệt. Đối với mẫu người như Giang Hải Phong thì quả thật nơi này không hợp với chàng, vì vậy chỉ ở mấy ngày là chàng cảm thấy ngột ngạt không thể chịu nổi.
Tối nay, chàng muốn vào thành dạo một vòng nên ăn cơm xong là chàng thay y phục rồi ra khỏi khách điếm.
Trước Tháp Thúy lâu thường có mấy cỗ xa mã đậu sẵn để phục vụ khách nhân trong khách điếm. Giang Hải Phong vừa ra khỏi cổng thì đột nhiên có một xa phu bước lại hỏi :
– Khách quan cần đi xe không?
Giang Hải Phong gật đầu rồi lên xe, xa phu giong ngựa qua, đoạn quay lại mỉm cười, hỏi :
– Khách quan muốn đi đâu?
Giang Hải Phong suy nghĩ rồi hỏi :
– Ở đây có những chỗ nào đẹp?
Xa phu cười cầu tài và nói :
– Rất nhiều, ví như Huyền Võ Hồ, Mạc Sầu Hồ, Vũ Hoa Đài, Yến Tử Cơ…
Giang Hải Phong mỉm cười, nói :
– Vậy ngươi đưa ta đến Mạc Sầu Hồ.
Xa phu cười hì hì, nói :
– Đúng! Người thật sự cao nhã mới thích Mạc Sầu Hồ. Huyền Võ Hồ chẳng có ý vị gì, thế mà người lại đông mới chết chứ.
Giọng điệu của tên xa phu này khiến Giang Hải Phong chú ý, chàng cảm thấy thái độ người này có vẻ bất chính, điều khiến chàng nghi ngờ là hắn chỉ có một mắt trái, sau cổ lại có mấy vết sẹo.
Giang Hải Phong thầm nghĩ :
– “Lẽ nào tên khốn lai lịch bất chính này muốn lập mưu gì hại ta chăng?”
Nghĩ đoạn chàng buột miệng hỏi :
– Từ đây đến Mạc Sầu Hồ bao xa?
Xa phu cười hì hì, nói :
– Không xa lắm, ra khỏi cửa Thủy Tây là tới ngay.
Giang Hải Phong lại hỏi :
– Cửa Thủy Tây ở nơi nào?
Xa phu lại cười cười và nói :
– Nói vậy, khách quan là người ở phương xa tới à?
Hắn vung roi giục ngựa rồi nói tiếp :
– Không xa, một lát là tới ngay.
Tuy trong lòng có hoài nghi nhưng Giang Hải Phong không tiện nói ra, vì rốt cuộc chàng không thể đoán định là đối phương có ác ý gì, tuy diện mạo tên này có vẻ bất chính, nhưng không thể lấy diện mạo mà xét người.
Xa mã phi như bay, không bao lâu thì qua cửa Thủy Tây. Trước mắt là một con đường trải đá vụn, hai bên trồng dương liễu khá xanh tươi.
Đi được một đoạn khá xa thì tên xa phu quay lại cười hì hì và hỏi :
– Khách nhân đến Nam Kinh một mình à?
Giang Hải Phong khẽ gật đầu, tên xa phu lại cười cười rồi nói :
– Quả nhiên là người có nhã hứng.
Đột nhiên hắn rẽ giây cương cho xe đi vào một ngõ hẻm tối đen. Giang Hải Phong chau mày hỏi :
– Này! Sao lại đi vào đây?
Xa phu mỉm cười, nói :
– Khách quan cảm phiền, con sâu rượu trong người tiểu nhân đã tung hoành rồi, khách nhân chờ một lát, tiểu nhân vào uống vài chén là ra ngay.
Giang Hải Phong lấy làm kỳ quái nhưng nhất thời không có phản ứng gì.
Tên xa phu xuống xe, chạy vào một tửu quán lụp xụp với mấy ngọn đèn lờ mờ, chẳng biết hắn làm gì trong đó, nhưng quả nhiên chỉ một lát sau là hắn ra ngay.
Tuy không theo dõi hành vi của tên này nhưng Giang Hải Phong thầm nghĩ :
– “Xem bộ dạng thì nhất định tên xa phu này có mưu đồ gì rồi, ta phải cẩn thận đề phòng mới được.”
Nghĩ đoạn chàng thu mình ngồi bất động trên xe. Tên xa phu vọt lên xe, cầm lấy giây cương và cười hì hì, nói :
– Phiền khách quan phải đợi lâu, chúng ta lại đi thôi.
Nói đoạn hắn cho xe trở đầu rồi giục ngựa phóng như bay.
Đoạn đường trước mắt khá rộng, hai bên không còn là hai hàng dương liễu nữa mà toàn là cỏ dại cao quá đầu người.
Đột nhiên tên xa phu chỉ tay tới trước và nói :
– Đến Mạc Sầu Hồ rồi.
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên có một mũi tên từ phía trước bay vèo tới, lướt qua thùng xe rồi rơi xuống mép cỏ bên đường. Tên xa phu thấy vậy thì càng giục ngựa phóng nhanh hơn. Một lát sau, chợt nghe phía trước có tiếng vó ngựa, con ngựa kéo xe hí một tiếng dài rồi tung hai vó trước lên, suýt chút nữa thì cỗ xe lật nhào.
Trước cỗ xe là một toán nhân mã dàn hàng ngang, tên xa phu nhảy xuống đất rồi cười nhạt, nói :
– Họ Giang kia, đến Mạc Sầu Hồ rồi.
Một lời vừa phát thì hắn bất giác biến sắc, hắn vòng ra sau nhìn vào thùng xe rồi giậm chân nói :
– Không xong rồi, hắn thoát rồi.
Đứng trước cỗ xe có tổng cộng bốn người, đi đầu là một lão nhân thấp lùn, thân mặc lam bào, kỳ dư ba người còn lại cũng ngoài tứ ngũ tuần cả.
Lão thấp lùn lắc người một cái đã vọt lên cỗ xe, lão quét mục quang nhìn và cười nhạt, nói :
– Bản lãnh của ngươi có thể nói là càng lúc càng tệ đấy, ngay cả việc người trên xe bỏ đi mà cũng không biết sao?
Nói đoạn lão lại lắc người một cái, lập tức trở lại chỗ cũ, lão tức giận nói :
– Thế này là đánh cỏ động xà rồi, muốn bắt lại hắn thật không đơn giản.
Tên xa phu chau mày nói :
– Nam lão gia, tiểu tử đó tuyệt đối không thể chạy đi xa, vừa rồi tiểu nhân còn nhìn thấy hắn ngồi trên xe, chẳng hiểu tại sao chỉ mới một lúc mà đã thất tung. Kỳ quái!
Một lão nhân vừa ốm vừa cao, niên kỷ chừng ngũ tuần nghe vậy thì cười nhạt, nói :
– Bốn chúng ta từ xa đến đây, không gặp tên khốn đó thì làm sao cam tâm được?
Đại ca, chúng ta đi lùng sục thử.
Lam bào lão nhân nói :
– Lùng sục à? Hồ lão nhị, có lẽ ngươi biết quá ít về Giang Hải Phong đấy.
Lão hắng giọng rồi nói tiếp :
– Bản lãnh cao cường như Yến đại ca, Chu đại ca mà còn không dám có ý khinh suất tiểu tử đó, nên mới chiêu tập bằng hữu giang hồ đến đối phó hắn. Thân thủ cao thâm như Tuyết Sơn Tứ Ma mà cũng bại trong tay hắn, bốn huynh đệ chúng ta, nếu liên thủ lại thì may ra có thể thủ thắng, còn nếu phân tán ra thì, ôi…
Lão cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
– Không phải ta nói một câu nhụt chí, nhưng sự thật là một người trong chúng ta cũng không sống sót nếu lấy một chọi một.
Lão nhân họ Hồ tỏ ý không vui, lão nói :
– Theo đại ca nói vậy thì không lẽ chúng ta đành cam chịu à?
Lam bào lão nhân nói :
– Huynh đệ, tính khí của ngươi nóng quá, bốn chúng ta đã khua môi múa mép trước mặt Chu đại ca, nếu cam chịu thế này thì còn mặt mũi nào nữa?
Lão quay lại nói tiếp với một hán tử trung niên :
– Tứ đệ, ngươi mau đi thông báo với các huynh đệ, nói rằng đối phương đã vào cửa, bảo bọn chúng canh phòng nghiêm ngặt, có tin tức gì thì thông báo ngay qua bên này.
Hán tử trung niên đáp một tiếng rồi quay người lướt đi vào đám cỏ.
Lam bào lão nhân quay lại nói với tên xa phu :
– Ngươi có xác định được hắn là Giang Hải Phong không?
Xa phu cúi người lễ phép nói :
– Nhất định là hắn, tiểu nhân để ý mấy ngày ở Tháp Thụy Lâu và đã dò hỏi rõ lai lịch của hắn. Hắn đi thuyền Hải Âu từ Tô Châu đến Nam Kinh, trên đường đi xảy ra một chuyện nhưng hắn không chết.
Lam bào lão nhân gật đầu và cười nhạt, nói :
– Nói vậy thì lẽ ra nhị vị lão đệ Bạch Cước Kim Đỉnh nên thừa cơ hội hạ thủ trên đường đi mới phải, sao lại để hắn đến Nam Kinh một cách ung dung tự tại như thế?
Xa phu gượng cười, nói :
– Chuyện này tiểu nhân không rõ, nhưng nghe nói trên đường đi hắn đã giết khá nhiều người.
Lam bào lão nhân truy vấn :
– Hắn đã giết những ai?
Xa phu lắc đầu, nói :
– Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.
Lam bào lão nhân trầm ngâm một hồi rồi nói :
– Xem ra Bạch Cước Kim Đỉnh cũng nếm mùi đau khổ rồi.
Lão ngừng một lát rồi nói :
– Độc Nhãn Trương, ngươi mau đánh xe qua bên kia giấu đi, ta không tin là tiểu tử đó có cánh.
Vừa nói đến đây thì đột nhiên thấy có bóng người thấp thoáng trong đám cỏ.
Lam bào lão nhân họ Nam vội quát hỏi :
– Kẻ nào?
Bóng người kia lảo đảo muốn ngã, hắn phải dùng phán quan bút chống xuống đất và nói :
– Đại ca… là đệ.
Lời vừa dứt thì hắn ngã nhào xuống đất. Mọi người bất giác kinh ngạc, vội chạy nhanh tới thì thấy người kia là hán tử trung niên vừa được phái đi.
Lúc này hắn nằm dài trên đất, vừa thở hổn hển vừa nói :
– Giang Hải Phong đã đến rồi, đệ đã…
Hắn chỉ tay ra sau lưng mình, đột nhiên nằm bất động rồi tắt thở luôn.
Mọi người thấy vậy thì kinh tâm động phách, thần sắc chợt biến.
Lam bào lão nhân họ Nam lắc mạnh thân lão tứ và nói :
– Lão tứ, ngươi tỉnh lại mau, Giang Hải Phong ở đâu?
Nói đoạn lão ra lệnh cho tên xa phu :
– Độc Nhãn Trương, mau lấy đèn lại đây.
Độc Nhãn Trương chạy đến trước cỗ xa mã, hắn vừa đưa tay lấy đèn thì bất giác rùng mình toát mồ hôi lạnh. Thì ra nhờ ánh đèn chiếu rọi mà hắn thấy có một người đứng cạnh cỗ xe.
Độc Nhãn Trương nhìn kỹ thì nhận ra người này chính là Giang Hải Phong, người vừa mới ngồi trên xe của hắn.
Hắn buột miệng kêu thất thanh rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng Giang Hải Phong đã truy theo và khẽ quát :
– Ngươi đứng lại cho ta!
Cùng lúc hữu thủ của chàng chụp tới trước, tựa như chiếc móc câu chụp vào vai phải của Độc Nhãn Trương, tiếp đó chàng giật mạnh một cái rồi hất hắn vào lề cỏ.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nhất thời Độc Nhãn Trương hôn mê bất tỉnh, chiếc đèn rơi xuống đường vỡ nát. Dầu loang ra ngoài, lửa bắt cỏ khô cháy rực lên.
Lúc này lam bào lão nhân họ Nam và hai vị nghĩa đệ của lão đều bị âm thanh này làm kinh động. Ba lão đều tung người cùng một lúc rồi hạ xuống ba vị trí khác nhau.
Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng vị Giang Hải Phong đứng trước cỗ xe.
Lam bào lão nhân cười một tràng quái đản rồi nói :
– Ngươi là tiểu tử Giang Hải Phong phải không?
Giang Hải Phong từ từ bước đến gần và hỏi lại :
– Các vị là ai? Tại sao lại vì Yến – Chu nhị lão mà đến đây nạp mạng?
Nam lão nhân hắng giọng, nói :
– Nói vậy, ngươi quả nhiên là Giang Hải Phong rồi.
Lão nhân họ Hồ tiếp lời :
– Giang Hải Phong, ngươi nhầm rồi, Yến – Chu nhị vị có giao tình với bọn ta, nhưng chưa đáng để bọn ta bán mạng.
Giang Hải Phong trầm giọng nói :
– Vậy thì tại sao?
Hồ lão nhị nói :
– Ngươi còn nhớ Tuyết Sơn Tứ Ma không? Bốn vị huynh đệ bọn ta là bằng hữu sinh tử với bọn họ.
Giang Hải Phong cất lời, nói :
– Tốt! Tốt! Tại hạ hiểu rồi.
Hồ lão nhị quay sang nói với Nam lão đại :
– Đại ca, chúng ta hạ thủ thôi!
Lời vừa dứt thì lão tung người lướt tới trước mặt Giang Hải Phong, song thủ lập tức xuất ra nhằm vào hai mạn sườn Giang Hải Phong mà công kích.
Giang Hải Phong cười khảy, nói :
– Bằng vào lão mà cũng xứng à?
Chàng chờ song thủ của đối phương sắp chạm vào y phục mình rồi mới bất ngờ xuất song thủ, chụp vào cổ tay Hồ lão nhị. Lão nhân họ Hồ kinh hồn bạt vía, vội vàng ngã người tránh né. Nhưng trước một nhân vật có thân thủ như Giang Hải Phong thì thế tránh né của lão ta vẫn quá chậm. Trong lúc lão ngã người thì song thủ của Giang Hải Phong đã điểm sát vào xương sườn của lão rồi.
Hồ lão nhị chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng, thân hình lão bị quăng ra xa hơn thước, sau khi rơi xuống thì nằm yên bất động.
Lão đại họ nam thấy vậy thì kinh tâm biến sắc, sau giây phút ngẩn người thì lão ta bạt kiếm, phi thân, nhằm điểm vào giữa ngực Giang Hải Phong. Giang Hải Phong lách người qua trái, thuận thế chàng cũng tuốt Ngưng Sương kiếm ra.
“Choang” một tiếng, trường kiếm của Nam lão đại bị chấn động rung bần bật, suýt chút nữa thì tuột khỏi tay văng đi.
Nhưng sau một hồi chấn động thì thanh kiếm này tựa như một thanh nam châm, bám sát vào tay cầm kiếm của Giang Hải Phong.
Lão lùn này vốn họ Nam, tên là Tiêu Tử, ngoại hiệu là Ải Sơn Thần, còn Hồ lão nhị vừa bị hôn mê bất tỉnh có tên là Kiệt, ngoại hiệu Bát Tý Ma, hai nhân vật còn lại, một là Yếu Mệnh Thủ Thôi Bình, một là Tiểu Phán Quan Châu Kiện. Bốn huynh đệ bọn họ hợp lại thành Trường Bạch Tứ Nhạn, lâu nay bọn họ rất ít khi ra khỏi dãy núi Trường Bạch.
Tuy nhiên, sau mười năm lăn lộn ở Trường Bạch mà không phát triển được gì nên bọn họ mới cùng nhau kéo vào Trung Nguyên.
Đúng vào lúc Yến Cửu Công và Chu Kỳ chiêu tập võ lâm hắc đạo đối phó Giang Hải Phong nên Trường Bạch Tứ Nhạn liền nhập cuộc. Toàn bộ thế lực Yến – Chu đã được điều động đến Nam Kinh, bọn chúng định phối hợp với Tần Đồng tại nơi này để quyết một trận chiến cuối cùng với Giang Hải Phong.
Trường Bạch Tứ Nhạn vốn có giao tình khá thân mật với Tuyết Sơn Tứ Ma, sau khi nghe Tuyết Sơn Tứ Ma đại bại trong tay Giang Hải Phong thì bọn họ vừa sợ vừa tức, vì tự phụ võ nghệ cao cường nên bọn họ càng quyết tâm phải thư hùng với Giang Hải Phong một trận.
Không ngờ sự tình lại khéo bày như thế. Chỉ qua mấy chiêu đầu mà Tứ Nhạn đã vừa chết vừa thọ thương phân nửa rồi.
Lúc này Ải Sơn Thần Nam Tiêu Tử đã hồn phi phách tán, nào còn ý chí để quyết chiến với Giang Hải Phong.
Thanh kiếm của lão bị đối phương dùng chiêu lực hút giữ, nhất thời lão chẳng biết phải làm thế nào.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng, cùng lúc hữu thủ hất mạnh ra ngoài, chàng khẽ quát :
– Buông tay!
Thân hình Ải Sơn Thần Nam Tiêu Tử không thể tự chủ nên loạng choạng lui ra sau. Lão cảm thấy hổ khẩu tay nóng ran, thanh kiếm vuột khỏi tay và rơi vào tay đối phương.
Nam Tiêu Tử bất giác đỏ mặt, lão vội nói :
– Thôi tam đệ, đi mau!
Cùng lúc, lão điểm hai mũi chân xuống đất, thân hình bốc lên như cánh nhạn.
Nhưng tung lên cũng nhanh mà hạ xuống cũng nhanh.
Giang Hải Phong đột xuất hữu thủ, theo đó là một luồng bạch quang lấp loáng xuất hiện. Ải Sơn Thần Nam Tiêu Tử rống một tiếng trên không rồi rơi xuống, nhìn lại thì thấy thanh kiếm của lão đã xuyên qua đùi phải của lão. Nhất thời huyết tươi tuôn ra như suối.
Giang Hải Phong cười nhạt một tiếng rồi định tiến về phía lão tam Thôi Bình, nhưng đột nhiên nghe “bật” một tiếng, hai mũi tên từ hai hướng tả hữu bay thẳng vào người chàng.
Giang Hải Phong liền vung song thủ lên, ngũ trảo xòe ra, lập tức hai mũi tên đều bị kẹp vào giữa các ngón tay.
Yếu Mệnh Thủ Thôi Bình thấy đối phương bắt hai mũi tên của mình một cách dễ dàng thì hồn phi phách tán, lão vội quay người bỏ chạy vào đám cỏ hoang. Thế nhưng chỉ cần ba bước nhảy là Giang Hải Phong đã bổ đến sau lưng lão ta.
Chàng cười nhạt, nói :
– Lão khoan đi đã!
Lời chưa dứt thì chàng đã dùng ngón tay cái búng mũi tên trong tay ra.
Yếu Mệnh Thủ Thôi Bình vốn là nhân vật âm độc, hạ thủ vô tình, không ngờ hôm nay lại đến lượt lão phải nạp mạng.
Mũi tên do Giang Hải Phong búng ra cũng bay nhanh như được bắn từ dây cung, và cắm phập vào lưng Thôi Bình.
Lão này kêu thảm một tiếng, thân hình lảo đảo nhưng chưa ngã xuống ngay. Lúc này Giang Hải Phong lại búng ra mũi thứ hai, chỉ nghe “vèo” một tiếng thì mũi tên đã găm vào đùi Thôi bình.
Lần này lão ta chao đảo mấy cái rồi ngã nhào, miệng kêu thảm một tiếng, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Lúc này lửa cháy ngút trời, đâu đâu cũng nghe tiếng lau sậy nổ lốp bốp. Tiếng người kêu la hốt hoảng từ bốn phía truyền lại, Giang Hải Phong do dự một lát rồi gom thi thể Trường Bạch Tứ Nhạn lại một chỗ, chàng không nỡ để thi thể bọn họ cháy thành tro.
Lúc này đột nhiên có mười mấy bóng người vượt qua biển lửa mà đến, đi đầu là hai lão nhân mặc bạch y và hắn y. Bọn người này trông thấy thi thể Trường Bạch Tứ Nhạn nằm bên đường thì bất giác sững người biến sắc. Nhưng khi trông thấy bên cạnh bốn thi thể còn có một thiếu niên tuấn tú, tay cầm trường kiếm sắc lạnh thì sắc diện bọn họ dường như không còn chút huyết.
Nhất thời cả bọn đứng trơ người ra như pho tượng, song mục tròn xoe, miệng há hốc.
Bạch y lão nhân ấp úng nói :
– Ngươi… ngươi là Giang…
Giang Hải Phong thản nhiên mỉm cười, nói :
– Không sai! Tại hạ chính là Giang Hải Phong.
Thì ra bọn người này chẳng phải là ai xa lạ, mà chính là Bạch Y Tẩu Yến Cửu Công và Chu Kỳ. Nguyên bọn họ được thuộc hạ của Trường Bạch Tứ Nhạn cấp báo nên vội vàng kéo đến, nhưng đáng tiếc là đã chậm một bước.
Còn Giang Hải Phong, khi thấy Yến – Chu nhị lão xuất hiện thì toàn thân chàng cũng bất giác run lên.
Chàng cười nhạt, nói :
– Thì ra nhị vị lão tiền bối, đã lâu không gặp.
Yến Cửu Công trấn định tinh thần rồi nói :
– Không ngờ… Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói :
– Tại hạ chờ đợi ngày này đã lâu rồi, chuyện Tần Đồng và Bạch Cước Kim Đỉnh đã giải quyết xong, bây giờ chỉ còn nhị vị đây thôi. Nhị vị muốn thế nào?
Yến Cửu Công nghe vậy thì hồn phi phách tán, nhưng Chu Kỳ vì có thù bất cộng đái thiên với Giang Hải Phong nên trong lòng tuy khiếp sợ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng. Lão nói :
– Giang Hải Phong, dù không đánh lại ngươi nhưng lão phu ta không thể không đòi món nợ cho nghĩa đệ của ta.
Nói đoạn lão vung đao lướt ngay tới.
Yến Cửu Công vốn chẳng có hận thù gì với Giang Hải Phong, bây giờ nghe nói Tần Đồng đã chết, Tả Nhân Long thì đã hoán thù thành bạn với Giang Hải Phong, do vậy nên lão đã mất hết chí khí. Trong thâm tâm lão muốn khuyên Chu Kỳ bỏ qua chuyện này, nhưng lời chưa kịp nói thì Chu Kỳ đã xuất thủ, nhất thời Yến Cửu Công không kịp can ngăn.
Chu Kỳ vận toàn lực bình sinh, xuất một đường đao cực hiểm, nhằm chém vào vai trái của Giang Hải Phong. Nhưng đao quang vừa lóe lên thì đột nhiên có một đạo bạch quang xuất ra như cuồng long xuất động, đạo bạch quang bao phủ toàn bộ bóng đao quang. Bất luận về phương vị, bộ vị hay lực đạo thì bóng đao quang cũng không thể nào thoát ra được.
Đột nhiên nghe “choang” một tiếng, Chu Kỳ cảm thấy cổ tay tê buốt, toàn thân chấn động và không thể tự chủ được nữa, thanh đại đao vuột khỏi tay và bay ra ngoài.
Đạo bạch quang đột hiện và cũng đột biến, nhưng trong chớp mắt đó lại thấy một bóng người thấp thoáng, Chu Kỳ chưa kịp trấn định tinh thần cũng như thế trụ thì bóng người đã tiếp cận trước mặt lão rồi. Song thủ của Giang Hải Phong xuất ra nhanh như chớp, liên tục điểm vào mười mấy huyệt đạo trên người Chu Kỳ, sau đó chàng tung người lui ra sau. Ngưng Sương kiếm không biết đã dắt sau lưng từ khi nào, thần thái của chàng thản nhiên như không, miệng hơi mỉm cười.
Kế đó là thấy Chu Kỳ từ từ khuỵu xuống, sắc diện nhợt nhạt, miệng khe khẽ rên.
Thì ra, vừa rồi Giang Hải Phong đã thừa cơ hội đối phương chưa kịp trấn định tinh thần, chàng thi triển công phu điểm huyệt độc môn phế bỏ võ công của Chu Kỳ.
Trong thâm tâm chàng không muốn giết lão, nhưng chàng biết một khi lão ta còn tự do tự tại thì lão ta sẽ không ngừng lập kế chống đối mình.
Lúc này Yến Cửu Công vội chạy lại đỡ lấy Chu Kỳ, lão buột miệng thở dài và nói với Giang Hải Phong :
– Đa tạ Giang thiếu hiệp hạ thủ lưu tình. Thế này là quá đủ cho hắn rồi, chuyện này quả là một bài học quý giá cho bọn ta.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói :
– Khổ hải vô biên, hồ đầu thị ngạn, buông đao đồ tể là thành phật. Yến lão tiền bối bỏ chỗ tối ra chỗ sáng như vậy thì quả thật là vạn phúc cho giang hồ.
Chàng bước lại gần Chu Kỳ và cung thủ nói :
– Chu lão tiền bối, thật là đắc tội, nhưng tại hạ không thể làm cách nào khác.
Chuyện ân oán giữa chúng ta xem như kết liễu tại đây, thiên trường địa cửu, mong nhị vị bảo trọng.
Nói đoạn chàng cung thủ chào rồi tung người phi thân mà đi trong bóng đêm, thoáng chốc đã mất hút tung tích…
Người tuy đã không còn xuất hiện nhưng danh Trung Nguyên Nhất Kiếm Giang Hải Phong với thanh Ngưng Sương kiếm uy trấn võ lâm vẫn được lưu truyền mãi mãi trên giang hồ.
Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, đại địa bắt đầu thay đổi, ngày xuân với gió xuân tràn hơi ấm, đâu đâu cũng hiển lộ một màu xanh tươi mơn mởn. Tại Nam Thiên Sơn có một thảo nguyên rộng lớn, nơi đó có đàn gia súc trăm con đang thi nhau gặm cỏ, bầu trời trong xanh, chốc chốc lại có mấy con đại ưng chao mình bay lượn, đó chính là Hải Tử Mục Trường.
Hải Tử Mục Trường này mới thành lập không lâu, thoạt tiên quy mô không lớn lắm nhưng do chủ nhân chuyên cần nên không đầy hai năm sau đã trở thành một trong những mục trường lớn nhất trong vùng Thiên Sơn.
Ai ai cũng biết, trong mục trường này, ngoài một đôi nam nữ chủ nhân ra, còn có một vị lão nhân giúp việc rất đắc lực, đó là Lâu lão tiên sinh.
Vị Lâu lão tiên sinh này cũng đã từng bôn tẩu giang hồ, bằng hữu thương tặng cho ngoại hiệu kêu bằng Thiết Chưởng Hắc Ưng và lão chính là Lâu Vân Bàng.
Còn đôi nam nữ chủ nhân kia cũng chẳng xa lạ gì, nam chính là Trung Nguyên Nhất Kiếm Giang Hải Phong, từng một thời uy trấn võ lâm Trung Nguyên. Nữ chính là Tái Ngoại Phi Hồng Tần Tử Linh, một nữ hiệp mà khắp vùng Thiên Sơn ai ai cũng mộ danh.