Ngục Thánh

Chương 330: Bình minh đỏ


Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 330: Bình minh đỏ

Cội Gió không có nhiều câu chuyện vì ít người dám bén mảng tới nó. Những kẻ liều mạng tiến vào Cội Gió thì chẳng mấy ai trở ra, nên là ít chuyện. Từ thời Năm Đế Chế Cổ Đại đến giờ, nó vẫn bí ẩn giống như Cội Bắc, nhưng Cội Bắc đã tan biến từ lâu lắm. Đám Đạo Chích Không Trung thường nói Cội Gió là mảnh đất cuối cùng của các vị thần nên nó không chào đón con người. Nó ghét loài người.

Giữa loài người bị Cội Gió ghét bỏ, Đạn Đạo là một sinh vật đặc biệt. Vùng cực nam nguy hiểm bậc nhất này chỉ như một cái siêu thị khổng lồ để gã mua sắm. Gã vào đó, tiện tay thảy một hay nhiều món hàng rồi cứ thế đi ra mà khỏi cần thanh toán. Chưa bao giờ thần linh có thể bắt Đạn Đạo trả giá, còn gã lại là tay ăn quỵt thích đi chợ. Đám thuyền viên nói thần linh ưu ái gã, người bảo gã có vận may to lớn, cũng có người nói gã là kẻ thừa kế của những Đạo Chích thủy tổ nên được gió nam che chở. Không có câu trả lời nào chính xác cho việc này.

– Câu trả lời là vì ta đẹp trai, thế mà cũng thắc mắc! Thằng não mịn! – Đạn Đạo vỗ đầu Vô Phong bồm bộp – Đừng hỏi linh tinh nữa, chịu khó học hỏi đi!

Vô Phong nhăn mặt xoa đầu. Hắn và Đạn Đạo đang ở đài quan sát, nơi trông thẳng ra boong chính thăng vân tàu. Lúc này boong chính không bóng người, chẳng ai muốn phơi mình trước gió quất như roi da quật. Trên boong chính của những chiếc thăng vân tàu khác cũng vậy. Theo lệnh Đạn Đạo, toàn bộ thành viên hạm đội rút xuống và để thăng vân tàu tự căng buồm, nương theo gió trôi về phương nam. Từ lúc rời khỏi Biển Thủy Tinh, hạm đội đã lênh đênh như vậy gần một ngày. Đạn Đạo nói rằng đó là cách duy nhất để tiến vào Cội Gió.

– Gió xung quanh Cội Gió thổi suốt ngày đêm và là những dòng chảy đối lưu bất tận, tương tự như hải lưu ở biển, thường thường chúng ta gọi nó là “phong lộ”. – Đạn Đạo giảng giải cho tên tóc đỏ – Phong lộ bao bọc rìa ngoài vùng Cội theo một đường tròn dài hàng nghìn cây số, tốc độ gió biến chuyển không theo quy luật. Lớp phong lộ này khi thổi rất nhẹ nên người ta dễ nhầm lẫn, xác định sai phương hướng, khi thổi mạnh tới mức xé nát cả kim loại. Ta gọi nó là “bố già”. Bước tới đây thì đừng nhìn la bàn, cứ chăm chăm vào cái kim nam bắc đó thì phong lộ sẽ xé nát thăng vân tàu, hoặc tệ hơn là đi lạc và chẳng bao giờ thoát ra được…

Trên giấy trắng, Đạn Đạo vẽ vòng tròn bao quanh một điểm trung tâm biểu thị phong lộ bảo vệ Cội Gió, giải thích đặc điểm, cách nhận biết cũng như cách đối phó với nó. Kế đến gã trải tờ giấy khác, tiếp tục minh họa trung tâm vùng Cội. Trước mắt Vô Phong giờ đầy rẫy giấy tờ chi chít hình vẽ, ký tự lẫn số má. Cuộc đời tự do không vô lo vô nghĩ như tên tóc đỏ tưởng tượng, nhất là ở vùng cực nam thế giới. Muốn tự do đúng nghĩa với những cơn gió, Vô Phong phải hiểu luật lệ của bầu trời.

– Giờ thì đến vùng Cội hay còn gọi là vùng trung tâm, Cội Gió đích thực. – Đạn Đạo nói – Ở đây chú mày sẽ gặp nhiều xác thăng vân tàu, rất nhiều, bởi vì chủ của chúng không đẹp trai bằng ta. Rồi xác các chiến hạm từ thời Năm Đế Chế Cổ Đại, rồi những dải đất vốn thuộc về lục địa cũ, những kiến trúc đổ nát… nhiều tới nỗi tạo thành các khu vực, thậm chí có danh xưng riêng.

– Giống đất thánh Hỗn Nguyên… – Vô Phong nói –…mọi thứ ở đó cũng hỗn tạp và bay lơ lửng.

– Cội Gió có nhiều thứ đặc biệt hơn và trên hết là nó có “gió”. Gió ở đây sẽ bóp nát chú mày như bóp con kiến vậy! – Đạn Đạo cười – Nghe đây, vùng Cội hình thành từ ba phong lộ chính, chúng được gọi theo nhiều cách khác nhau nhưng hầu hết mọi người thích những cái tên mà ta gọi. Phải, hơn một nửa địa danh trong Cội Gió do ta đặt tên. Giờ thì phong lộ thứ nhất…

Trên mặt giấy, Đạn Đạo vẽ những mũi tên nằm ngang hướng về vùng Cội đoạn tiếp lời:

– …được gọi là “thiếu nữ”, bao gồm mọi trận gió mà chúng ta quen biết và có thể nắm bắt như gió thường, gió giật, gió mùa, gió biển, gió lục địa, bão, dông, lốc… kiểu kiểu như thế! Hàng trăm kiểu gió, hàng trăm hình thái. Trước khi tiến vào vùng Cội, “thiếu nữ” sẽ tiếp xúc “bố già” và thay đổi tính chất. Tùy từng thời điểm, “thiếu nữ” sẽ có lợi hay hai gây hại. Lợi dụng nó hoặc né tránh nó tùy thuộc chú mày hiểu “thiếu nữ” tới đâu. Rất khó để nắm bắt tất cả nhưng ta nghĩ chú mày sẽ quen sớm thôi.

Tên tóc đỏ chăm chú theo dõi Đạn Đạo vẽ các hướng gió trong phong lộ “thiếu nữ”. Mỗi hướng gió có đặc điểm và cách đối phó riêng biệt, tùy theo đó mà thăng vân tàu lại căng buồm hay vận hành tuốc-bin quạt gió theo nhiều kiểu khác nhau. Giờ đây Vô Phong buộc phải nhớ công thức số má – thứ hắn ghét nhất nhưng quyết định sự sống còn cho thăng vân tàu và cả hạm đội.

– Giờ tới phong lộ thứ hai, ta gọi nó là “bà cô”, nguyên văn là “bà cô ế chồng”. – Đạn Đạo vẽ các mũi tên từ phía trên đổ xuống vùng Cội – Phong lộ này hình thành trên cao, tận tầng thượng và tầng ngoài. Chúng hợp thành bởi các dòng đối lưu bốc lên từ Tâm Mộng, kết hợp với gió từ mặt trời và năng lượng từ ba mặt trăng. Tùy cường độ gió mặt trời và vị trí của ba mặt trăng mà “bà cô” có đặc điểm khác nhau. Nhưng nhìn chung nó là thứ khó chịu nhất, là thứ nguy hiểm nhất ở vùng Cội. Nó luôn đổ từ trên cao xuống, đâm thủng qua lớp “bố già”, lúc nóng bức lúc lạnh giá, có khi làm người ta run lẩy bẩy như bị điện giật. Nguy hiểm nhất là đụng độ “thiếu nữ”, tạo ra nhiều trận gió năng lượng hoặc gió giật trái chiều, đụng vào vỡ mặt liền!

– Không có cách khắc phục sao? – Vô Phong hỏi.

– Tránh xa ra! Đừng lại gần hai mẹ đàn bà cãi nhau, chen vào là mất xác! – Đạn Đạo nhăn mặt nhún vai.

Vô Phong nhìn đường minh họa “bà cô” bằng nét bút đỏ. Đạn Đạo vẽ phong lộ cuối cùng bằng nét bút xanh, thổi từ dưới lên trên. Khác với hai phong lộ kia, số mũi tên biểu thị hướng gió của phong lộ này ít hơn hẳn. Như một họa sĩ đang thăng hoa cảm xúc, Đạn Đạo tiện tay vẽ vài đường trừu tượng trong phong lộ màu xanh đó, Vô Phong nhìn kiểu gì cũng ra hình tượng một phụ nữ khỏa thân. Gã tóc vàng toe toét:

– Phong lộ ta yêu thích nhất, gọi là “em yêu”. Nó hình thành từ vùng đại dương bên dưới Cội Gió, gọi là Vô Tận Hải Trình. Phải, chính là một trong hai Đại Dương của thế giới. Phong lộ này rất đặc biệt và dễ bị nhầm lẫn với gió biển thông thường của “thiếu nữ”. Vì thổi từ dưới lên nên “em yêu” gặp nhiều vật cản lơ lửng, tần suất tiếp cận vùng Cội ít hơn hẳn. Đặc biệt thế nào ấy à? Hà hà, phong lộ này đến từ lòng đại dương, từ lòng nước.

– Thật à? – Tên tóc đỏ ngạc nhiên – Gió trong lòng nước? Sao tôi chưa nghe bao giờ? Ông đùa à?


– Vì đơn giản là chú mày không đẹp trai, cũng chẳng thằng đẹp trai nào vào Cội Gió mà trở ra để kể chuyện. Thế nên ta là thằng đẹp trai nhất thế giới. Nghe lời người đẹp trai đi! Nhờ các tiền bối chỉ dạy, ta đã lặn xuống Vô Tận Hải Trình và chứng kiến phong lộ hình thành. Dưới đáy đại dương này có nhiều khe vực sâu thẳm đến tận lõi thế giới. Chúng bắn ra những bong bóng khí khổng lồ như đại bác, bay lên không trung. Nhiều bóng khí gặp “bố già” sẽ vỡ tan, nhưng một số quả sẽ tồn tại cho đến khi vượt qua “bố già”, vỡ ra thành những cơn gió. Đây là phong lộ khó gặp nhất trong vùng Cội.

– Nó nguy hiểm thế nào?

– Nguy hiểm?! Không, không, không! – Đạn Đạo cười to – Đã gọi là “em yêu” thì không bao giờ nguy hiểm và còn chữa lành. Mọi trận gió ở Cội Gió đều mang phép thuật, nhưng chỉ duy nhất “em yêu” có phép thuật chữa lành. Dù mệt mỏi thế nào mà chỉ cần gặp nó, chú mày sẽ lại khỏe như vâm, các vết thương tích được chữa lành, mọi ưu phiền đều biến mất. Tưởng tượng sau một ngày dài khổ sở mệt nhọc mà được em yêu vỗ về an ủi, đàn ông ai cũng sung sướng lên mây thôi!

Đạn Đạo giơ ngón cái cùng bộ mặt tà dâm biểu thị cái sung sướng lên mây. Tên tóc đỏ chặc lưỡi trước ông thầy đoạn hỏi:

– Vậy nó có đặc điểm gì?

– Đặc điểm? Không có! – Đạn Đạo vừa lắc đầu vừa cười – Nhưng khi “em yêu” đến, tự cơ thể chú mày sẽ biết. Không ai trên thế giới này, kể cả chú mày, kể cả ta, kể cả những tiền bối giỏi hơn ta có thể xác định “em yêu” đến từ đâu. Nó sẽ đến vào lúc chúng ta không mong chờ nhất, nhưng không phải ai cũng có cơ may gặp được nó. Biết không tóc đỏ, Vô Tận Hải Trình từng được một nữ thần cai quản, bà ta đem lòng yêu một gã Đạo Chích nhưng không thể rời khỏi đại dương, còn gã Đạo Chích cũng không thể xuống lòng biển vì ngộp nước. Vậy là vị nữ thần đó giúp đỡ tên Đạo Chích bằng cách bắn những quả bóng nước lên không trung, mang theo cơn gió mát lành chúc phúc cho gã. Vị nữ thần đó luôn chúc phúc cho gã người tình.

– Ông kể chuyện cổ tích à? – Vô Phong cười.

– Biết một chút không hại gì, bộ não mịn của chú mày cần gia tăng độ nhăn đấy! – Đạn Đạo nói – Giờ tới việc chính. Chúng ta vượt qua “bố già”, “thiếu nữ” và “bà cô”, nhận được chút ân huệ từ “em yêu” để đến đây, điểm đích cuộc hành trình.

Tên tóc đỏ nhìn vào ngón trỏ của Đạn Đạo trên mặt giấy, nó đang chỉ vào khu vực chính giữa vùng Cội. Đó là một rẻo đất nhỏ lửng lơ giữa không trung, bên trên có vài công trình kiến trúc đổ nát tên gọi là Tế Đàn Cuối.

– Cái tên này thì không phải ta đặt. Chú mày biết đấy, ta thích những cái tên khêu gợi và mát tai… kiểu kiểu thế! – Đạn Đạo nói – Những tài liệu cổ của Thánh Vực gọi nó như vậy: Tế Đàn Cuối. Vượt qua mọi phong lộ và đạp lên đầu bọn Liệt Giả, chúng ta phải tới được khu tế đàn. Khi đám thánh sứ bước vào tế đàn, chúng ta bảo vệ đám đầu đất ấy bằng mọi giá. Chỉ một, nhớ này tóc đỏ, chỉ một thằng thánh sứ đầu đất tổn hại thì tất cả chúng ta trét phân lên mũi mà ngửi hết!

– Thế giới sẽ tiêu tùng, ý ông là như vậy?! – Vô Phong hỏi.

– Thế giới ra sao, ta không quan tâm. Nhưng nếu thất bại thì khỏi tiêu tiền. – Đạn Đạo thở dài – Người Băng Hóa không bao giờ tốt và tiền của họ thuộc loại khó nuốt. Nếu không phải nể tình bạn với Khai Y, ta đã không nhận vụ này.

Vô Phong chặc lưỡi gãi đầu. Tế Đàn Cuối hiện chỉ là một hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy trắng, nhưng hắn có thể nghe thanh âm súng đạn, tiếng hò hét dậy trời ở rẻo đất lơ lửng giữa không trung đó. Một cuộc chiến dữ dội và chỉ kết thúc khi một trong hai phe đạt mục đích.

Ngoài boong chính, những bóng người lầm lũi bước ra, dường như là quá chán ngán chuỗi ngày giam mình trong bụng thăng vân tàu. Hơn lúc nào hết họ cần khí thở mặc cho những cơn gió đang quật vào áo choàng trắng khiến từng sợi chỉ căng ra, chỉ chực đứt toạc. Họ là thánh sứ. Nếu một kẻ ngoài cuộc chứng kiến cảnh này sẽ tự hỏi tại sao thánh sứ – những người sùng kính thần linh – lại xuất hiện trên thăng vân tàu – phương tiện của đám chuyên trộm đồ từ thần linh? Người ta sẽ hỏi thế. Còn Vô Phong sẽ trả lời họ thế này: vì thế giới này đang trở nên kỳ quặc, hãy làm quen với điều đó.

*

* *

Sự kỳ quặc bắt đầu từ một tháng trước, một ngày tháng 4 khi Vô Phong vẫn còn ở quân doanh Băng Hóa quốc nơi xa tít mù tắp về phía bắc, gần Vương Quốc Cũ. Khi đó hắn chứng kiến cuộc đối thoại giữa hai người bạn cũ, phía bên này là Đạn Đạo ơ hờ ngái ngủ, còn bên kia là đại thống lĩnh Khai Y đang quạu mặt như mỏ chim ưng, rõ ràng chẳng có mong muốn gì khác ngoài việc bóp cổ gã ngái ngủ kia mà lắc thiệt mạnh. Vô Phong chẳng thể làm gì khác ngoài việc làm con ruồi ngồi im một góc quan sát hai con trâu gườm gườm nhau. “Đụng vào là bị húc lòi phòi liền!” – Hắn nghĩ.


– Nghiêm túc nào, ông bạn. – Khai Y cất lời – Thế giới đang nguy hiểm, một mai Liệt Giả hoàn thành mục đích thì chúng ta chẳng còn gì nữa. Tôi không còn Băng Hóa, cậu cũng chẳng còn bầu trời để bay lượn nữa.

– Đã nhờ vả thì phải nịnh nọt chứ, ông bạn? – Đạn Đạo cười – Nói suông mỏi mồm lắm!

Khai Y chiều ý gã tóc vàng, đặt lên bàn chai rượu “sói xanh”, rót ra một thứ chất lỏng cháy phừng phừng trên miệng cốc. Hai người nốc một hơi cạn sạch, rót tiếp cốc thứ hai đầy hơn cốc trước, Khai Y nói:

– Như tôi đã nói, Tòa Trắng ở phương bắc đã ô nhiễm, từng dòng năng lượng bên dưới tháp đã bị vấy bẩn. Nhờ ơn một lũ tham nhũng bất tài mà quân đội Băng Hóa không thể bảo vệ nổi lãnh thổ, giờ họ đùn mớ bầy nhầy đó sang đây và yêu cầu tôi dọn dẹp.

– Dọn phân chưa bao giờ vui. – Đạn Đạo ngước mắt nhìn trần nhà – Nhớ hồi ở trường sĩ quan không? Khi tôi và cậu phải dọn khu nhà vệ sinh của ký túc xá?! Thay vì dọn, chúng ta đã chế ra một quả bom phân nổ tung khắp hành lang?

– Nếu không phải ông cụ nhà tôi nói khó, cả hai ta đã bị đuổi học. – Khai Y cười – Nhưng giờ không phải lúc cho chuyện cũ. Nghe này, ông bạn, Liệt Giả đang cố gắng làm ô nhiễm các tòa tháp trắng. Ở phương đông, tòa tháp ở Vọng Nhật thành của Diệp quốc cũng chung số phận với tòa tháp phương bắc. Tôi không hy vọng gì vào ba tòa tháp còn lại, nên tôi đành đặt niềm tin vào cậu, bạn cũ. Dù trong mơ tôi cũng không thể nghĩ sẽ có ngày cậu trở thành kẻ cứu rỗi thế giới.

Đạn Đạo nốc hết cốc “sói xanh” thứ hai, thở khà:

– Thánh Vực đâu? Thế giới lâm nguy, các phe chính diện liên minh và cùng chống lại cái ác, không phải vậy à?

– Thuộc kịch bản đấy, nhưng cậu quên một chi tiết là các phe chính diện luôn nghi ngờ lẫn nhau. Mà ở thế giới Tâm Mộng này lại chẳng có khuôn mặt chân chính nào hết, trừ thầy Tây Minh. – Khai Y rót tiếp rượu cho người bạn – Thánh Vực giờ đang bị chia rẽ, bọn phản bội ngày càng nhiều, lớp trẻ bất tuân tiền bối, họ đang bận rộn thanh trừng lẫn nhau. Chẳng còn ai như thầy chúng ta, một người đủ sức hàn gắn Thánh Vực vào thời khắc lâm nguy nhất. Tôi đã nói với họ về chuyện Tòa Trắng bị ô nhiễm và ý định của Liệt Giả nhưng họ bỏ ngoài tai. Họ nói tôi không đủ tư cách nói về những thứ như vậy.

– Thế ai hay cái gì mới đủ tư cách?

Khai Y nốc hết cốc rượu của mình. Tên tóc đỏ không biết cái màn đối thoại sặc mùi cồn này bao giờ mới kết thúc. Hắn có thể ngửi mùi rượu nặng phảng phất hơi lửa nóng. Và cuộc đối thoại cũng nóng dần lên theo lời vị đại thống lĩnh:

– Bốn đại thánh sứ và ba mươi người học trò của họ tại khu nghiên cứu Thánh Vực. Nếu họ nói, toàn Thánh Vực phải nghe. Nhưng đã từng thôi, ông bạn, đã từng. Giờ là lúc để nhớ chuyện cũ đây. Cậu còn nhớ hai mươi năm trước, hồi chúng ta theo chân thầy Tây Minh rong ruổi khắp nơi? Chúng ta từng bám theo Liệt Giả, đụng độ và cả hai bị gã dần cho tơi tả?

– Lúc mà Liệt Giả là tên điên thích bêu đầu thánh sứ hả? – Đạn Đạo nói – Hồi đó nghe tên gã, người ta sợ chết khiếp!

– Phải, duy có một việc mà chúng ta sai lầm: Liệt Giả không điên. Gã đã giết bốn đại thánh sứ và ba mươi thánh sứ, tất cả là thành viên khu nghiên cứu Thánh Vực. Kể từ đó khu nghiên cứu mất tiếng nói, những người kế cận quá trẻ để vặn đầu những trưởng lão lụ khụ. Thánh Vực nghĩ rằng tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề nhằm nâng cao vị thế Băng Hóa, cứu vãn Liên Minh Phương Bắc đang trên đà sụp đổ.

Đạn Đạo cười:

– Vậy nên cậu đang lên kế hoạch để Băng Hóa quốc trở thành vị cứu tinh thế giới trong âm thầm và lặng lẽ?


– Ban đầu là âm thầm lặng lẽ. Cho tới khi cả thế giới này biến thành bãi phân như quả bom phân mà cậu từng cho nổ ở ký túc xá, tất cả sẽ biết ơn và tôn vinh người Băng Hóa chúng tôi như đấng cứu rỗi. Cứ gọi tôi là thằng khốn, nếu cậu thích…

– Thằng khốn! – Đạn Đạo nói ngay – Thằng Khai Y khốn nạn chết dẫm vô liêm sỉ!

Vị đại thống lĩnh chau mày còn gã tóc vàng nhơn nhơn toe toét. Hai người làm chầu rượu mới, chai “sói xanh” vơi gần hết rồi Khai Y tiếp lời:

– Tôi muốn nhờ cậu giúp. Hãy đưa thánh sứ Băng Hóa quốc đến tận cùng thế giới phía nam. Phải, là Cội Gió, nơi nguy hiểm nhất. Nhưng không chỉ vậy, tôi muốn cậu đưa họ đến tận lõi của nó, nơi mà chúng ta từng đặt chân trong những tháng ngày tươi đẹp nhất.

Đương uống rượu, Đạn Đạo ho sặc. Gã đấm ngực liên hồi, mặt mày nhăn nhó:

– Cái gì? Nơi mà chúng ta từng tè bậy lên đó và đánh dấu chủ quyền á? Tại sao lại là cái “nhà xí lộ thiên” đó?

– Nó có tên tuổi đàng hoàng, ông bạn. Từ giờ bỏ cái tên kia đi. – Khai Y đằng hắng – Trong các tài liệu cổ xưa nhất, nó có tên là Tế Đàn Cuối. Khi con người vẫn còn nhất mực tin tưởng vào những vị thần, họ đã lập ra nhiều tế đàn trên thế giới cầu mong được chở che. Nhưng rồi họ trở nên kiêu ngạo, bỏ rơi các tế đàn, và đó là lúc Vạn Thế hủy diệt tất cả. Chỉ còn sót lại một tế đàn ở Cội Gió, nơi duy nhất loài người có thể xin ân huệ từ các vị thần thêm một lần nữa, nên nó được gọi là Tế Đàn Cuối. Bảo vệ các thánh sứ của tôi, ông bạn, bảo vệ họ đến khi các vị thần mủi lòng thương xót loài người một lần cuối cùng.

Đạn Đạo thở phù đoạn ngửa đầu, mắt lim dim, nụ cười tí tởn tắt ngúm, gương mặt đanh lại với những đường nét đăm chiêu. Dù không rõ Tế Đàn Cuối là nơi thế nào nhưng Vô Phong có thể nhận ra sự e ngại từ gã tóc vàng. Phía bên kia, Khai Y cũng không có nhiều tự tin, ông ta chừng như cũng không quá kỳ vọng người bạn cũ sẽ nhận lời. Một nhiệm vụ nguy hiểm thách thức mọi gã đàn ông dũng cảm nhất.

– Trả tiền trước đi, ông bạn. Chi phí là tám mươi thùng quang tố. Trả trước một nửa. – Đạn Đạo đột nhiên cất lời – Không mặc cả nhé!

Đại thống lĩnh Khai Y nhăn mày còn Vô Phong nuốt nước bọt ừng ực. Tám mươi thùng quang tố lớn đến mức có thể mua một tiểu quốc và trang bị quân sự tận răng cho nó, lớn đến mức có thể khiến hai đất nước thù địch nở nụ cười và ngồi vào bàn đàm phán. Nhưng thay vì kêu ca phàn nàn, Khai Y chỉ im lặng suy nghĩ. Ông ta nghĩ ngợi hồi lâu, sau đáp:

– Thêm năm thùng quang tố nữa, tổng cộng tám mươi lăm, coi như là lời cảm ơn mà tôi dành cho cậu. Khởi hành ngay nhé?

Gã tóc vàng chặc lưỡi, uống nốt cốc rượu đoạn rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng người bạn cũ và chai “sói xanh” cạn sạch. Khai Y cũng không nhắn nhủ gì thêm. Gọi là đối thoại nhưng giữa hai người họ chẳng có mấy ngôn từ, chỉ rượu là nhiều.

*

* *

Cuộc đối thoại trên là lý do mà hạm đội Đạn Đạo đến tận cùng thế giới. Tên tóc đỏ nhận ra Đạn Đạo chẳng ham hố gì mấy thùng quang tố, gã chấp nhận làm anh hùng cứu thế giới chỉ vì một thứ gọi là “tình bạn”. Trong mọi câu chuyện, Đạn Đạo ít nhiều sẽ kể về thời xưa cũ khi gã và Khai Y còn theo chân đại thánh sứ Tây Minh. “Khổ như chó chết!” – Gã mô tả năm tháng đó bằng giọng điệu hào hứng, khoái chí là tuôn một mạch tràng giang đại hải. Vô Phong cam đoan nếu có thể quay ngược thời gian và sống như vậy thêm lần nữa, gã sẽ làm.

– Muốn làm anh hùng giải cứu thế giới, điều đầu tiên chú mày cần làm là đòi tiền. – Đạn Đạo nói – Chi phí làm anh hùng không rẻ. Ngoài việc thuê mướn, lo tiền tang lễ cho người khác, ta cũng phải mua bảo hiểm cho chính mình. Làm thuyền trưởng hạm đội là thế đấy, tóc đỏ. Khi mày phải quản lý một đống người thì chẳng có gì là miễn phí hết.

Vô Phong gật gù. Hắn nhìn bản đồ Cội Gió với những đường vẽ phức tạp:

– Chẳng phải ông là người duy nhất biết đường tới Cội Gió? Tại sao ông nghĩ bọn Liệt Giả sẽ mò tới?

Như một thói quen, Đạn Đạo cắt kẹo cao su nhai chóp chép:

– Ta là người đi xa nhất chứ không phải người duy nhất. Ta đẹp trai nhất nên mọi người nghĩ chỉ riêng ta thông thạo Cội Gió. Nhưng thực tế là cũng có kẻ biết đường. Có một thằng nhóc con tên là Ly Đốc, một trong Thập Kiếm đồng thời là ông chủ bầu trời phương đông, nó còn trẻ nhưng lăn lộn ở Cội Gió chỉ kém ta. Vừa hay là vài ngày trước, ta nhận được tin các hạm đội phương đông đã từ chối nghe ta hiệu triệu. Ly Đốc sẽ không làm vậy, thằng nhóc đó không ngu ngốc, trừ phi nó tìm được một thỏa thuận béo bở hơn.


– Ông nghĩ Liệt Giả đã thỏa thuận với Ly Đốc?

– Không trật đi đâu được. – Đạn Đạo thổi bóng kẹo cao su – Và không chỉ vậy. Liệt Giả biết ta tới Cội Gió nên hắn sẽ thả xích những con chó săn dữ dằn nhất. Sẽ không lạ nếu chúng ta phải đối đầu lũ ranh con Thập Kiếm hoặc ai đấy trong Bảy Người Mạnh Nhất. Trường hợp xấu nhất là Liệt Giả đích thân ra trận. Chuẩn bị đi, tóc đỏ, sắp hết thời gian rồi. Cố gắng nhớ những gì ta đã dạy, đừng chữ thầy trả lại thầy nhé!

Vô Phong muốn hỏi thêm nữa, Đạn Đạo là tay kể chuyện đại tài có thể đẩy sự tò mò của người khác lên vô hạn. Nhưng đáp lại, Đạn Đạo tống hắn ra khỏi phòng và khóa cửa. Trước cuộc chiến, con người ta cần suy nghĩ.

Tên tóc đỏ chẳng nghĩ được nhiều. Các cuộc chiến cứ đến rồi đi qua thể xác của hắn thành quen, tâm trí dành cho sự sống chết cũng chai sạn dần. Giống đám thánh sứ chồn chân, hắn dành cả ngày trên boong thăng vân tàu mặc cho những cơn gió lạnh quất rát mặt. Vài tiếng nữa, một trận chiến khác sẽ nổ ra còn hắn phải bơi giữa cái bể hỗn loạn ấy.

Nửa đêm rồi tảng sáng, hạm đội Đạn Đạo vượt qua phong lộ “bố già” và chính thức bước vào trung tâm vùng Cội. Gió bớt mạnh, mọi người tràn ra boong ngắm nhìn nơi tận cùng thế giới, không chỉ những người lần đầu mới đặt chân đến như Thanh Nhi mà cả các Đạo Chích. Cô gái Thanh Nhi đứng kế bên Vô Phong, vì quá phấn khích mà nhoài hẳn người qua thành boong:

– Thật sự có nơi thế này sao, tóc đỏ? Anh đã nhìn thấy thứ gì như thế này chưa?

Phía trước hạm đội, trung tâm vùng Cội dần hiển lộ sau lớp mây mù. Rải rác giữa không trung là vô số xác thăng vân tàu: chiếc vỡ nát, chiếc hỏng buồm, một số tuy nguyên vẹn nhưng không bóng người… tất cả đều là dấu tích của những kẻ mạo hiểm từ xưa đến nay. Một số lơ lửng, một số trôi nổi theo quỹ đạo khó lường thách thức tay lái thăng vân tàu. Ở đây lưu lại lịch sử Đạo Chích Không Trung, thứ lịch sử im lặng không có chữ viết cũng chẳng ai biết đến. Người ta kể rằng nếu gã Đạo Chích nào còn sống qua bao lần trộm cướp của thần linh, hắn sẽ chọn Cội Gió làm điểm đến cuối cùng, vừa thỏa mong ước được thấy vùng Cội một lần vừa đón nhận sự trừng phạt.

Đạn Đạo điều khiển hạm đội qua bộ đàm. Cả hạm đội theo lệnh gã vượt qua biển xác thăng vân tàu, vượt mây mù và tiến vào vùng Cội. Gió rẽ mây, tầm mắt được giải phóng. Vô Phong bị choáng ngợp. Trước mắt hắn, những dải đất thay phiên nhau xuất hiện. Chúng to nhỏ khác nhau, đủ mọi hình thù tựa những mảnh ghép bị vỡ ra từ một trò chơi xếp hình khổng lồ. Nếu kể rằng xưa kia có một lục địa bị bốc lên bầu trời và bị gió cắt thành ngàn vạn mảnh thì cũng chẳng có gì bất hợp lý – Vô Phong nghĩ thầm. Bên trên ngàn vạn mảnh đất lơ lửng ấy là vô số công trình kiến trúc cổ xưa với mái tròn, cột trụ màu xanh tím cùng hình điêu khắc, những tòa nhà khổng lồ chiếm trọn mũi đất, những bức tượng lớn đổ nát mà khi dựng lên có thể sánh ngang với những ngọn tháp ở quận Trăng Khuyết. Chúng thuộc về Năm Đế Chế Cổ Đại hoặc có thể không phải như thế, chẳng ai biết. Cội Gió không kể chuyện cho con người.

Nhưng hạm đội Đạn Đạo không phải những người duy nhất thăm viếng nơi tận cùng thế giới. Qua loa phóng thanh, Đạn Đạo oang oang:

– Hết giờ tham quan, thưa các anh em yêu quý! Giờ chúng ta phải đón khách! Hãy quay về bên phải, các vị khách của chúng ta xuất hiện rồi!

Ngay tức thì, mọi người trông về hướng phải. Vô Phong trèo hẳn lên thành boong, một tay bám dây neo cột buồm để nhìn cho rõ. Đằng xa hướng đông bắc, một hạm đội thăng vân tàu khác cũng vừa xuất hiện. Chúng không rực rỡ sắc màu cá cảnh như hạm đội Đạn Đạo, mà tất cả đều sơn một màu đen từ thân tới cánh buồm, trên mỗi lá buồm phấp phới in hình mặt trời đỏ. “Bọn phương đông!” – Các Đạo Chích nói thế.

Mọi người khẩn trương về vị trí chiến đấu, chỉ duy Vô Phong vẫn trên boong tàu. Tên tóc đỏ hướng ống nhòm chuyên dụng về phía hạm đội phương đông, bắt gặp vài gương mặt quen thuộc. Hắn thấy Hiệp Dung cùng thằng điên Hệ Tôn ở con tàu đầu tiên. Trên những con tàu khác, hắn thấy vài gã Sói Chúa từng chạm trán ở chiến tranh Tuyệt Tưởng, lão già với bộ râu lưỡi rìu Vạn Thù. Ở con thuyền khác, hắn thấy ông chủ bầu trời phương đông Ly Đốc đang sốt ruột muốn chiến đấu ngay lập tức. Và ở chiếc thăng vân tàu trung tâm, đứng trên đài quan sát là một lão già tóc bạc trắng với y phục đen, dáng điệu cao ngạo với chiếc ba-toong nạm kim cương. Ông ta là Ngài Quý Tộc, kẻ đứng thứ ba trong Bảy Người Mạnh Nhất.

Và không chỉ vậy. Vô Phong nhận ra bên cạnh Ngài Quý Tộc là bóng dáng thấp bé của Tiểu Hồ. Những bộ phận máy móc trên cơ thể cô gái làm Vô Phong khó thở. Trái tim hắn như bị một mớ dây điện thắt lại, bóp nghẹt. Khó khăn lắm hắn mới áp chế được tế bào Ngục Thánh đang sôi sùng sục trong máu.

Như Đạn Đạo dự đoán, Liệt Giả đã tung ra những quân bài mạnh nhất. Để đảm bảo chiến thắng, hạm đội phương đông mang tới năm mươi chiếc thăng vân tàu, đông gấp ba lần hạm đội Đạn Đạo. Nhìn bọn Đạo Chích và Chó Hoang bên đó hò reo với khí thế áp đảo, Vô Phong không khỏi lo lắng. Tên tóc đỏ run tay, chưa bao giờ hắn cảm giác chiến thắng xa vời tầm tay như thế. Đương lo lắng, hắn chợt thấy Đạn Đạo xuống boong tàu cùng một khẩu súng tỉa. Gã tóc vàng hất hàm:

– Hôm trước mày nói Tử Thiết là như thế nào ấy nhỉ? Ta quên mất rồi! Ta không rành bộ môn Thiết của chú mày, nói lại ta nghe!

Vô Phong trả lời:

– Dồn hết nội lực vào bàn tay, sau đó dồn vào ngón tay. Nhưng sao ông hỏi vậy? Giải quyết thế nào đây? Chúng đông hơn chúng ta!

Đạn Đạo không đáp mà đặt khẩu súng lên thành boong. Gã hướng nòng súng đi đâu đó lên trời đoạn bóp cò. Tiếng nổ chát chúa làm tên tóc đỏ giật mình, hắn nghe thấy cả tiếng rít của viên đạn rời nòng. Hốt nhiên ở đằng xa, một cuộn gió lốc hình thành, lao xuống như mũi khoan xuyên thủng hai con tàu của hạm đội phương đông. Hai chiếc cháy động cơ, một bốc cháy dữ dội, một phát nổ rơi vào biển gió. Đám người bên đó đang reo hò khí thế bỗng náo loạn nháo nhác. Phía bên này, Đạn Đạo thổi bóng kẹo cao su nổ bóp:

– À thế à? Thế thì ta bắn chúng nó cho bằng quân số bên mình nhé! Các anh em của ta! – Gã gào lên, giọng to hơn cả loa phóng thanh – GIẾT TIỆT GIỐNG CHÚNG NÓ!

Quân Đạn Đạo hò reo với vị thuyền trưởng. Dưới ánh bình minh nơi tận cùng thế giới, hai hạm đội lao đâm vào nhau, không giảm tốc, không khoan nhượng. Ngày mới, bình minh trên Cội Gió bắt đầu bằng màu đỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.