Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 322: Vọng âm quá khứ
Kh’srak biết một chút về “bầu cử” ở thế giới loài người. Nó đại khái giống bầu trưởng tộc Thanh Thủy: đề cử vài người rồi dân làng biểu quyết, ai được ủng hộ nhiều hơn thì làm trưởng tộc. Không phải mọi chuyện trên đời đều nghiêng theo đa số nhưng trong bầu cử, đa số là tuyệt đối. Chừng nào còn một xã hội với bầu cử thì chừng ấy kết quả còn ngả về đa số. Về điểm này, tộc Thanh Thủy giống loài người.
Cơ mà loài người phức tạp đến run rẩy cả Vạn Thế! – Kh’srak nghĩ bụng.
Ở Phi Thiên quốc, bầu cử hoàng đế tuy trọng đại nhưng không phải ai cũng có thể bầu cử. Bởi lẽ tuổi thọ của hoàng đế Bạch Dương dài lâu, họ có thể sống qua ba thế hệ người thường. Nhiều công dân Phi Thiên quốc tới lúc qua đời vẫn chẳng biết mặt mũi chuyện bầu cử hoàng đế ra sao.
Và cũng không phải ứng cử viên được ủng hộ nhiều nhất sẽ làm hoàng đế. Quy trình bỏ phiếu thông qua hai cấp. Toàn bộ dân chúng Phi Thiên bỏ phiếu trước như một cuộc khảo sát sơ bộ, đó là vòng một. Còn vòng hai diễn ra tại quốc hội, nơi mà Hội đồng dân ủy cùng Pháp chính viện cùng bỏ phiếu. Vòng hai quyết định tất cả bất chấp vòng một có kết quả thế nào. Do đó cả Lục Thiên và Lục Châu đều cố lôi kéo thành viên quốc hội, gây ảnh hưởng lên các đảng phái.
Theo truyền thống ở Phi Thiên, quốc hội sẽ nương theo kết quả sơ bộ vòng một vì mỗi ủy viên hoặc nguyên lão đều do người dân bầu lên, họ không muốn mất sự ủng hộ từ dân chúng. Nhưng ngoại lệ đôi khi vẫn xảy ra. Trong lịch sử Phi Thiên, đã ba lần kết quả vòng hai trái ngược hoàn toàn kết quả vòng một, gần nhất chính là bầu cử Bạch Dương Đệ Thập cách đây hơn bốn mươi năm. Hồi ấy quá nửa dân chúng Phi Thiên không chọn Đệ Thập song các thành viên quốc hội không nghĩ vậy, họ đánh đổi vị trí của mình cho vị hoàng đế mới và thành công.
Nhưng không phải mọi thành viên quốc hội đều may mắn. Ở bảy kỳ bầu cử còn lại, nhiều người đã đánh cược để rồi mất ghế quốc hội, mất cả vị trí trong đảng phái. Đó là một trò xổ số, kẻ hiểu biết thì ít chơi xổ số, mà thành viên quốc hội toàn người thừa hiểu biết.
Không nghi ngờ gì khi Đả Thải thành là chiến trường bầu cử nóng nhất. Lục Thiên chắc chắn thắng cử nếu “chiếm” được thành phố, còn đổi lại là Lục Châu, công chúa sẽ có thêm hy vọng và cuộc bầu cử quay về thế cân bằng. Kh’srak hiểu điều đó. Một chút tham khảo lịch sử Phi Thiên, một chút nghiên cứu hệ thống chính quyền phức tạp rối rắm của loài người, anh có thể nắm được tình hình hiện tại. Anh giúp đỡ công chúa vì đánh giá cao sự tận lực của nàng với Vạn Thế – điều mà anh không thấy ở Lục Thiên.
Nhưng Kh’srak chẳng tài nào tìm ra mối liên hệ giữa bầu cử và một tay đầu nậu tên gọi Bồ Nông, để rồi phải mò tới nhà thổ tìm gã đã chết với tình trạng lõa thể. Mọi thứ đã phức tạp mà tại sao cứ rối rắm thêm? – Anh chàng Thanh Thủy đau đầu tìm câu trả lời. Thế giới loài người bé như mắt muỗi so với đất thánh nhưng những vấn đề bên trong nó thì gộp cả mười đất thánh cũng không bằng. Bởi cái rối rắm ung não đó mà giờ anh chàng đứng giữa hành lang nhà thổ, xung quanh la liệt một đống người quằn quại cùng khuôn mặt đầy máu. Phía sau Kh’srak, cô nàng Răng Thật ái ngại:
– Thật đấy à, tai dài? Anh đấm bọn họ như thế thì chúng ta rời khỏi Khu 19 kiểu gì đây?
– Họ không chịu nghe tôi nói! – Kh’srak cự cãi – Ít nhất cũng phải đối thoại chứ? Loài người thật bất lịch sự!
Răng Thật thừ mặt. Đành rằng lũ bảo vệ nhà thổ cục súc còn Kh’srak bất đắc dĩ, nhưng cô nàng đoán sẽ chẳng còn gã con người nào chịu lịch sự với anh chàng Thanh Thủy nữa. Cứ nhìn tay bảo vệ đang lao tới Kh’srak là biết, tên này hùng hùng hổ hổ còn anh chàng Thanh Thủy xua tay:
– Từ từ đã! Chúng ta hãy nói chuyện!
Vừa dứt lời, Kh’srak nhanh như cắt tung một đấm vào mặt tên bảo vệ. Gã này bắn về phía sau, đầu cắm xuống đất, chết giấc không cục cựa. Với Kh’srak, khi đối tượng không hồi đáp thì anh có quyền ra tay trước. Tất cả những gã nằm đây đều chung một kịch bản như thế. Răng Thật thử chọc tay vào mấy gã đang nằm dưới đất, phát hiện gã nào gã nấy đều thẳng cẳng. “Đấm chết luôn à?” – Cô nàng hốt hoảng, cảm giác đường ra Khu 19 mỗi lúc thêm hẹp mà đường Khu này vốn chẳng mấy rộng rãi.
Dù vậy, đám bảo vệ nhà thổ vẫn liên tục kéo đến, lần này thêm cả bọn du đãng lâu nhâu. Người Khu 19 thấy ẩu đả là xúm vô, mà hễ thấy kẻ khác xâm phạm lãnh thổ là đánh, khỏi cần biết nguyên nhân. Đường về cho bọn Kh’srak giờ hẹp như mấy khe hở giữa lũ người đang vây kín hành lang. Người thường gặp cảnh này quỳ gối xin hàng, vậy mà Kh’srak vẫn đứng đó, mồm liên tục kêu gọi nói chuyện trong khi nắm đấm sẵn sàng “tương” bất kỳ tên nào không chịu nghe anh ta. Răng Thật nửa khóc nửa cười trước tên rừng rú.
Cuối cùng mọi chuyện kết thúc theo cách chẳng thể kỳ cục hơn. Một cuộc điện thoại gọi đến đám bảo vệ, lũ này tự động giải tán rồi đưa bọn Kh’srak ra khỏi nhà thổ theo kiểu vừa hộ tống vừa tống khứ. Tới lúc đặt chân tại cửa ngõ Khu 19, Răng Thật vẫn chưa hoàn hồn. Cô nàng hết ngoảnh đầu trông khu dân cư tồi tàn nhất thành phố lại nhìn sang Kh’srak. Anh chàng rừng rú hôi rình trong bộ dạng be bét máu, hai nắm đấm vẫn vò chặt, đôi mắt tràn đầy khó hiểu lẫn tức tối vì loài người ngu si. Như không thể nhịn lâu hơn nữa, Răng Thật ôm bụng cười:
– Vạn Thế ơi, chúng ta vừa làm gì vậy, tai dài? Ôi… anh đấm hết cả Khu 19 rồi đấy! Chúng ta đi tìm đồ phép thuật cơ mà, sao lại thành đánh lộn vậy? Chúng ta đâu có đóng phim hành động?
Kh’srak không hiểu tại sao cô gái cười trước quyền tự vệ chính đáng của mình. Con người phức tạp hơn anh tưởng.
Suốt đường về, Răng Thật cười rúc rích không thôi. Kh’srak phát ngượng, anh nhận ra bên trong mình đang phát sinh những tâm tưởng kỳ quặc không thuộc về đức tin Vạn Thế, cũng chẳng thuộc về tộc Thanh Thủy. Mưa Đả Thải thành nặng hạt rửa trôi vết máu trên người Kh’srak và làm anh xao nhãng mọi thứ, trừ Răng Thật. Trở lại con phố nhỏ nhộn nhịp, Kh’srak chẳng để tâm chương trình “Đầu Xù Đầu Xịt Tưng Bừng” đang thu hút dân chúng. Niềm quan tâm của anh đang hướng về nơi khác, thế giới khác.
“Ồ, vậy hoàng tử Lục Thiên mang đến sự bất ngờ nào cho chúng ta đây?” – Tay dẫn chương trình Đầu Xù oang oang – “Cương lĩnh tranh cử à? Chà, tôi lại mong chờ mấy cô em nóng bỏng hơn cơ, vả lại chương trình nhảm nhí này từ bao giờ trở thành trạm dừng cho mấy thứ vĩ mô phức tạp thế?! Nhưng không sao, cương lĩnh tranh cử hay chính trị gì gì đấy, Đầu Xù tôi nhận tất! Thưa hoàng tử, hãy nói xem anh có thể giúp gì cho chúng tôi?…”
…
Kết thúc chương trình “Đầu Xù Đầu Xịt Tưng Bừng”, dân chúng Đả Thải thành thi nhau tán chuyện về Lục Thiên. Họ biết hoàng tử đến đây nhằm thu hút cử tri và lôi kéo đảng Liên Hiệp Bờ Tây, ngay cả kẻ ơ hờ nhất cũng biết đó là chiêu thức vận động lố bịch. Nhưng ở Đả Thải thành vốn đầy rẫy điều kỳ quặc, một chút lố bịch chẳng hề nhằm nhò so với việc khiến dân chúng lắng nghe ứng cử viên. Tối hôm ấy, gần như cả thành phố chăm chú vào hoàng tử. Lục Thiên đã tiến những bước rất dài trước cô em gái.
Ai cũng nghĩ Lục Thiên sắp “chiếm” được Đả Thải thành, từ dư luận đến giới chuyên gia.
Cho tới hai ngày sau, Lục Châu bất ngờ xuất hiện trên đường phố Đả Thải thành. Nàng dẫn đầu một cuộc diễu hành với những cô gái nhảy múa, những trò vui, những kèn loa rình rang khắp ngã tư, những biểu ngữ cùng hình ảnh đậm chất Đả Thải thành, có cả bia tươi phục vụ miễn phí. Ầm ĩ, phô trương và lòe loẹt màu sắc. Nhưng dù muốn tin hay không thì sự thật là công chúa đang vận động tranh cử. Các cô gái đều mang ảnh in hình Lục Châu, giữa rừng kèn loa vẫn nổi lên các biểu ngữ cổ động bỏ phiếu, nhạc nhẽo chỉ làm nền còn nội dung chính vẫn là cương lĩnh tranh cử. Và công chúa không làm một mình, bên cạnh nàng còn có các đảng viên từ Liên Hiệp Bờ Tây, đặc biệt là Lỗi Triện – đảng viên đại diện Khu 19. Bằng cách nào đấy, Lục Châu đã hớt tay trên ngay trước mũi anh trai mình.
Mọi dự đoán đều sai bét, từ giới chuyên gia đến dư luận.
Hôm đó, Kh’srak và Răng Thật cũng tham dự buổi tranh cử của công chúa. Hai người đứng ở góc khuất rồi tận hưởng bia miễn phí. Người Đả Thải thành thích đồ uống có cồn, miễn phí lại càng khoái, thành thử có người say xỉn. Nhưng họ chưa xỉn đến mức bỏ ngoài tai lời công chúa.
– Lục Châu hay ho đấy chứ? – Răng Thật vừa nói vừa hớp ngụm bia lớn – Lâu lắm rồi Phi Thiên chưa có nữ hoàng, tôi sẽ bầu cho cổ. Ít nhất thì cổ nói đúng: thế giới đang gặp vấn đề. Nhiều bạn học của tôi nói rằng quái vật không trung thưa thớt dần, chúng đang chạy trốn về phía nam, đồ phép thuật độ này khan hàng kinh khủng! Có lẽ vì các nước đánh nhau nhiều quá nên chúng sợ. Rồi sẽ tới lượt Phi Thiên quốc thôi! Phi Thiên tham gia mọi bữa tiệc mà, sao thiếu phần được?
– Ý cô là chiến tranh? – Kh’srak nói – Cô không sợ à?
– Thành phố này tồn tại nhờ chiến tranh. – Răng Thật trả lời – Cha nuôi tôi bằng nghề đánh thuê, hàng xóm của tôi thi thoảng cho nguyên liệu phép thuật vì họ làm ở xưởng rèn kiếm, những người già có thể trả phí sinh hoạt do con cái của họ làm chiến binh và gửi tiền về, thành phố được nâng cấp nhờ tiền lãi buôn vũ khí hàng năm. Từng ngóc ngách ở đây đều có mùi chiến tranh, tai dài à! Vả lại chiến tranh cũng không phải chuyện bất ngờ, chúng tôi quen với nó. Bảy năm trước, năm 7511, thành phố này tràn ngập giấy báo tử từ quân đội nhưng chúng tôi vẫn sống tiếp.
– Vậy tại sao cô không ủng hộ Lục Thiên, người sẽ đem lại hòa bình cho Đả Thải thành?!
– Thế thì cơ số người chết đói mất! – Răng Thật cười.
Rồi cô gái không nói thêm nữa mà hướng về khán đài nơi Lục Châu phát biểu. Không khó để Kh’srak nhận ra sự mâu thuẫn trong loài người nhưng anh không biết cách giải đáp nó. Loài người quá khác tộc Thanh Thủy. Kh’srak liền thôi nghĩ tới bầu cử, đó là chuyện riêng của người Phi Thiên quốc. Bản thân anh còn dang dở mối quan tâm khác. Đả Thải thành trở thành tâm điểm tranh cử, cảnh binh thành phố thêm bận rộn đồng thời xao nhãng những việc kém quan trọng hơn. Điều ấy tạo thuận lợi cho Kh’srak.
Hai ngày sau, Kh’srak tìm đến nơi ở của vợ chồng Quý Mẫn. Đó là một căn hộ tọa lạc tại Khu 8 – nơi giàu có nhất thành phố. Phục vụ hoàng gia lâu năm, được gia đình Đệ Thập biệt đãi nên Quý Mẫn dễ dàng sở hữu một căn hộ đắt đỏ. Sau cái chết của Quý Mẫn rồi vợ ông ta, căn hộ bị niêm phong để điều tra. Cái chết của bà Quý Mẫn làm Kh’srak bứt rứt. Ban đầu anh nhận lời điều tra vì giúp công chúa, giờ anh điều tra vì muốn tìm chân tướng sự việc.
Gỡ bỏ dải niêm phong và dùng phép thuật cạy cửa, Kh’srak bước vào căn hộ. Nơi đây đẹp đẽ một cách kiểu mẫu, hệt như khung cảnh trên ảnh quảng cáo chào mời người ta mua nó. Chỉ có vài tấm ảnh gia đình, dăm ba vật dụng cá nhân lọt thỏm giữa không gian sang trọng thể hiện cuộc sống hào nhoáng mà tẻ nhạt của đôi vợ chồng già không có con. Mọi thứ dường như vẫn ở yên chỗ của chúng và chưa bị động vào. Nhưng Kh’srak biết không phải vậy. Đôi mắt tộc Thanh Thủy cho anh thấy bàn làm việc xáo trộn, các ngăn kệ đã mở, từng món đồ đạc bị di chuyển. Ai đấy đã lục tung nơi này rồi cẩn thận sắp xếp tất cả về trạng thái cũ.
Anh chàng Thanh Thủy ngồi xổm, hai tay chống đất, hai tai dài vểnh lênh nom như con chó rừng. Anh cảm nhận được thời gian gần đây có kha khá người ra vào căn hộ, hầu hết là cảnh binh tới điều tra. Nhưng trong số ấy xuất hiện một kẻ đặc biệt với khao khát tìm kiếm thứ gì đấy. Hắn để lại nhiều dấu vết nhất, động chạm vào nhiều đồ đạc nhất. Kh’srak hít hửi, lần mò khắp căn hộ từ phòng ngủ, phòng làm việc rồi ra phòng khách. Cuối cùng dấu vết biến mất tại cửa chính. Kh’srak cố tập trung hơn nhưng không còn vọng âm quá khứ nào phản hồi, anh chỉ “nhìn” được đến thế.
Rời căn hộ niêm phong, anh chàng Thanh Thủy trở về và nhờ Răng Thật tìm kiếm thông tin vụ án (anh không giỏi sử dụng mạng máy tính, nó quá phức tạp). Sẽ nhanh hơn nếu nhờ công chúa nhưng nàng đang bận rộn bầu cử, Kh’srak không muốn phiền nhiễu. Nghe chuyện ở căn hộ, Răng Thật ngạc nhiên:
– Sao anh nhìn được quá khứ? Phép thuật phải không?
– Nửa phép thuật, nửa bẩm sinh. Đôi mắt tộc Thanh Thủy có thể nhìn thấy chuyện đã xảy ra, những dấu vết mà vạn vật để lại miễn sao thời gian chưa trôi qua quá lâu. Và cũng tùy từng người. – Kh’srak trả lời – Ở làng, tôi thuộc nhóm người nhìn được quá khứ tốt nhất, nhưng vẫn chưa thể so sánh với ngài Linh Tế. Ông ấy biết cuộc đời người khác chỉ bằng một cái chạm tay.
– Nhưng không thể nhìn thấy tất cả, đúng chứ?
– Phải. – Kh’srak gật đầu – Khả năng của tôi bị giới hạn. Quá khứ là một thứ rõ ràng nhưng bị che giấu, nó hiện lên qua những thứ mà người Thanh Thủy gọi là “vọng âm quá khứ”. Các dòng suy nghĩ luôn lưu lại vọng âm vào không gian, suy nghĩ càng mạnh thì vọng âm càng rõ ràng thậm chí phát tiếng động. Vọng âm quá khứ luôn hiển hiện vì con người hay loài vật đều hành động dựa trên suy nghĩ, thậm chí thực vật cũng có suy nghĩ của riêng chúng. Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, vì bản chất quá khứ bị che giấu nên tôi không thể thấy hình ảnh của nó.
– Suy nghĩ thật sự mạnh mẽ vậy à? – Răng Thật chống cằm nhìn Kh’srak – Dường như tôi có thể sờ, nắn hoặc chạm vào nó!
– Suy nghĩ thực sự tồn tại trong chúng ta, lớn hơn chúng ta tưởng. Phép thuật chỉ cụ thể hóa một phần nhỏ sức mạnh của chúng. À… xin lỗi, cô vẫn làm việc đấy chứ?
Kh’srak trỏ vào màn hình máy chiếu ba chiều, cố che đi sự bối rối vì Răng Thật đang chống cằm nhìn anh trực diện. Điều này hoàn toàn khác ở làng Thanh Thủy, nơi mà cái nhìn chằm chằm đồng nghĩa với khiêu chiến và các cô gái không bao giờ trông vào người khác giới theo kiểu đó.
– Máy chiếu đang tìm dữ liệu, cứ mặc nó thôi, mạng hơi chậm, chờ tí vậy! Này tai dài, anh có bạn gái chưa?
– Ý cô là hôn phối? Chưa, chưa hề! – Kh’srak luống cuống – Ba trăm năm qua, tôi vẫn chưa tìm được phối ngẫu cho mình. Rất khó khăn, việc này rất khó…
Răng Thật cười lớn, người ngả về phía sau như sắp ngã:
– Không phải! Bạn gái cơ! Anh hiểu chứ?! Bạn – Gái! Hẹn hò, đi chơi, ăn uống, đi dạo… kiểu thế!
Bị cô gái cười, mặt Kh’srak nóng phừng phừng, hai vệt xanh trên má như có kiến lửa bò qua. May cho anh, máy chiếu đã làm xong việc của nó. Nhưng Răng Thật vẫn tủm tỉm cười, thi thoảng lại khúc khích mấy tiếng làm anh chàng Thanh Thủy khá bất mãn. “Giống cái loài người thật vô duyên!” – Anh nghĩ.
– Đây rồi, về ông bà Quý Mẫn, báo chí nói một chút về họ. Để xem… – Răng Thật khoát tay trên màn hình ảo, từng dòng kết quả xuất hiện –…Ông Quý Mẫn bị bắn chết ở một quán rượu thuộc Khu 7, cảnh binh nơi đó xác định quán rượu có đánh nhau giữa các băng đảng, ổng xui xẻo trúng đạn lạc. Sau khi ổng chết, bà Quý Mẫn rời căn hộ hoành tráng ở Khu 8 và chuyển đến một nơi tồi tàn ở Khu 15, không ai biết lý do. Rồi ngày 3 tháng 5, bà ấy chết, chưa rõ nguyên nhân, xem chừng là tự tử. Cảnh binh Khu 15 không tiếp nổi vụ này nên đã chuyển cho sở cảnh binh trung tâm, chúng tôi thường gọi nó là Sở Tổng Khu. Quản lý vụ án… ái chà, hay đây! Người quản lý vụ án là Hạch Ma!
Cô nàng nhấn mạnh cái tên như giới thiệu một nhân vật tầm cỡ. Kh’srak thì không thấy thế. Trên màn hình ảo hiện ra một gã đàn ông da màu, tóc xoăn, môi dày, mặt hơi hóp cùng cặp mắt mí sụp, trông giống tên say rượu hơn là thám tử làm việc tại Sở Tổng Khu. Nhưng hắn đúng là thám tử, báo chí và sở cảnh binh xác nhận vụ đó. Kh’srak không quan tâm thằng cha tóc xoăn này nổi tiếng cỡ nào, chỉ hỏi:
– Tôi sẽ tìm anh ta. Sở Tổng Khu ở đâu?
– Anh không thể cứ đến Sở Tổng Khu và hỏi người ta như thế. – Răng Thật cười – Mà chắc gì Hạch Ma đã chịu trả lời anh? Hắn điên mà! Anh nghĩ sao về một tên Thập Kiếm đòi làm thám tử nào?
– Cái gì?! – Kh’srak mở lớn mắt – Anh ta là Thập Kiếm?!
– Thập Kiếm xịn hẳn hoi! – Răng Thật nháy mắt – Đừng để hắn nghĩ là anh tới khiêu chiến. Hắn đập trên dưới ba trăm kiếm sĩ chỉ bằng tay không đó!
…
Câu chuyện về gã thám tử Hạch Ma làm Kh’srak ngạc nhiên. Anh không nghĩ một Thập Kiếm lại loanh quanh với mấy công việc phá án hoặc dọn dẹp trật tự. Nhưng như thế cũng chưa bằng người cha bí ẩn của Răng Thật. Cô nàng gọi điện nhờ vả ông bố, vài phút sau được báo rằng Hạch Ma đang ở Sở Tổng Khu và có thể gặp riêng gã. Thế giới loài người lắm chuyện khác lạ hơn Kh’srak nghĩ.
Sở Tổng Khu nằm tại Khu 1, vùng trung tâm Đả Thải thành. Hội đồng điều hành, cơ quan chính quyền và trụ sở đảng Liên Hiệp nằm tại đây, không khó hiểu khi Khu 1 an toàn nhất thành phố. Lần đầu tiên Kh’srak được chứng kiến một Đả Thải thành sạch sẽ, người dân cư xử đàng hoàng, không đua xe hay tiếng nổ bô phành phạch như đánh rắm. Và nhất là không có đánh lộn. Kh’srak cảm thấy hụt hẫng. Chốn này thật văn minh, không hề giống Đả Thải thành mà anh biết.
Trong mọi sự nề nếp lịch thiệp đều có bóng dáng đòn roi kỷ luật. Sở Tổng Khu nắm cây roi đó. Trông từ xa, nó giống hệt một pháo đài với bốn tháp canh trấn giữ bốn góc, tòa nhà chính kiên cố màu đen xám cùng hai tòa phụ ở hai bên như con quái thú đang phủ phục, nhe nanh trợn mắt với cửa chính luôn rộng mở chào đón tội phạm và những ô cửa sổ luôn sáng đèn. Theo chân Răng Thật bước vào Sở Tổng Khu, Kh’srak nhận thấy nhân viên sở vẫn bận rộn áp giải hoặc khống chế mấy thằng đầu gấu, bọn du thủ du thực, dân buôn hàng cấm, gái điếm… Mười giờ đêm nhưng Sở Tổng Khu vẫn đông vui rộn rịp tiếng chửi bới, tiếng gào thét và tiếng dùi cui nện thật lực. Kh’srak gật gù, đây mới đúng là Đả Thải thành mà anh biết.
– Cha tôi biết Hạch Ma từ lâu. – Răng Thật kể chuyện – Chuyện làm ăn giới đánh thuê, hai người hợp tác rồi thân quen. Hắn từng qua nhà tôi vài lần. Tên này vui tính, kiểu điên điên khùng khùng! Hắn hơi chập mạch một chút nhưng không đáng sợ. Hồi lâu lâu rồi, hắn đến nhà tôi ăn tối, tôi nói vui rằng ở Sở Tổng Khu chỉ làm cảnh chứ chẳng thể giải quyết an ninh ở Đả Thải thành. Hắn hỏi tôi “Ở đây có bao nhiêu thằng chó chết?”, tôi trả lời “Có cả đàn chó”. Vậy là hắn về đây, vừa làm thám tử vừa quản lý trật tự thành phố. Một tên Thập Kiếm bảo vệ công lý, tin được không? Chuyện thật đấy, tai dài!
Qua tầng một ầm ĩ, bọn Kh’srak lên tầng ba. Chỗ này bớt ồn ào hơn bù lại nồng nặc mùi thuốc lá. Trên mặt bàn của nhân viên sở đâu đâu cũng nghi ngút những dòng khói xanh bay lên trần nhà, buộc hệ thống thông gió phải làm việc ngày đêm. Ai cũng bận rộn với công việc, ai cũng đôi ba lần cáu gắt qua điện thoại. Kẻ bận rộn nhất, cáu gắt nhất và to mồm nhất là một tên da màu đầu xoăn, chính là người mà Kh’srak muốn gặp. Gã này ngồi ở góc riêng với cái bàn to gấp ba bàn thường với cơ man tài liệu giấy tờ, súng đạn đao kiếm, hộp thức ăn thừa, lon nước tăng lực, trà thiết mộc, tạp chí người lớn, ống nghiệm, kính hiển vi, gạt tàn đầy ụ đầu lọc… chẳng biết cái nào là tang vật vụ án hay đồ dùng cá nhân. Gã đầu xoăn đang oang oang qua điện thoại:
– Hỏi nó lấy hàng từ đâu? Hàng cân lựu đạn không giấy tờ, nó nghĩ lừa được ai? Cái gì? Không khai? Đập thằng đó lòi trĩ cho tôi! Ồ… tôi có khách, mấy người tự giải quyết nhé!
Trông thấy Răng Thật, gã đầu xoăn cúp điện thoại đoạn giơ tay:
– Chào nhóc! Lâu không gặp! Vẫn khỏe chứ? Thằng nào đây? Bạn trai à? Mời ngồi, mời ngồi! Tôi có khách, ai đấy pha trà giùm ĐƯỢC KHÔNG NHỈ? MỌI NGƯỜI ƠI?!
Gã đầu xoăn cố tình oang oang mấy từ cuối, một anh chàng gần đấy vội vàng đi làm công tác trà nước. Răng Thật cười, sau kể chuyện cho gã đầu xoăn. Nghe hai người đối thoại, Kh’srak đoán rằng họ quen nhau từ lâu và có mối quan hệ không tồi. Được một lúc, gã đầu xoăn ngoảnh sang Kh’srak:
– Anh bạn đã tới căn hộ nhà Quý Mẫn hả? Tội xâm nhập hiện trường, phạt hành chính ba mươi thùng vàng. Nhưng thôi, nể nhóc Răng Thật, tôi bỏ qua. Anh muốn tham gia vụ án? Rất tiếc, anh bạn không có thẩm quyền, tôi cũng không thể cấp thẩm quyền cho anh. Mỗi người mỗi công việc, không thể tự tiện trao đổi chuyên môn cho nhau được. Anh bạn hiểu chứ? Ở đây chỉ có tôi được phép điều tra vụ án. “Thám tử” đấy nhé!
Nói rồi gã đầu xoăn lôi ra từ đống tạp phí lù trên mặt bàn một tấm bảng chức danh đề dòng chữ “Thám tử Hạch Ma”. Gã chỉnh tấm bảng thật cân đối như sợ Kh’srak không đọc rõ dù căn phòng ê hề ánh sáng. Anh chàng Thanh Thủy chẳng để tâm tấm bảng mà quan sát Hạch Ma. Kẻ để lại nhiều dấu vết nhất trong căn hộ Khu 8 rất giống với Hạch Ma, Kh’srak liền hỏi:
– Anh lục lọi căn hộ?
Hạch Ma nhíu mày không hiểu. Nhưng gã ngay lập tức hiểu sự việc:
– À, phải, tôi đã lục tung căn hộ đó lên để tìm manh mối, nhưng chẳng thấy gì hết. Sau đó tôi phải sắp xếp chúng về vị trí cũ để định hình vụ án. Đừng đánh giá thấp tôi, anh bạn. Tôi bừa bãi thì hơn nôn mửa, nhưng cẩn thận thì chẳng ai bằng đâu! Cơ mà sao anh biết tôi làm?
– Tôi có thể “nhìn” thấy. – Kh’srak trả lời – Tôi đang điều tra cái chết của ông bà Quý Mẫn. Việc này rất quan trọng cho một người quan trọng của đất nước này. Mong anh hợp tác.
Kh’srak đưa một chiếc điện thoại cho Hạch Ma, kiểu cách kẻ cả như cấp trên đang ra lệnh cho gã đầu xoăn, hoặc bởi anh quá vô tư nên không để ý thái độ của mình. Gã đầu xoăn hơi nóng mặt nhưng nể Răng Thật nên thay vì túm cổ Kh’srak đấm thật lực, gã nhận lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông gọi đi. Rồi đầu dây bên kia nhấc máy, Hạch Ma lắng nghe một hồi, bộ mặt vốn hóp bỗng dưng hóp hơn, cặp môi dày nhếch lên những đường vặn vẹo. “Ồ? Là cô?”, “Hân hạnh”, “Vâng, thật hân hạnh!”, “Vâng, tôi hiểu, thật hân hạnh”, “Rất hân hạnh!”, “Hân hạnh! Hân hạnh!” – suốt cuộc nói chuyện gã chỉ đáp từng ấy từ, chừng như là tín đồ lâu năm của giáo phái lịch sự. Kết thúc cuộc gọi, Hạch Ma cười:
– Tôi cứ nghĩ anh bạn là thằng bỏ mẹ nào chứ? Thật may cho anh là tôi rất hâm mộ công chúa Lục Châu! Hân hạnh vì được gặp hộ vệ thánh sứ! Theo tôi. Ngại nhìn xác chết không, nhóc con? – Gã hất hàm với Răng Thật – Nhớ mặc đồ cẩn thận nhé!
Gã thám tử dẫn bọn Kh’srak rời phòng, báo hại anh chàng ban nãy mới làm xong công tác trà nước. Nhưng Hạch Ma chẳng quan tâm, cứ thế mà đi, bỏ mặc anh chàng cấp dưới đứng trơ thổ địa với khay trà thiết mộc. Ba người trở lại tầng một rồi xuống phòng pháp y ở tầng hầm. Tại đó, Hạch Ma lôi ra tử thi ông Quý Mẫn rồi chỉ vào những vết đạn lỗ chỗ trên bụng:
– Bị bắn ở khoảng cách gần, chết ngay lập tức. Hồi trước ông Quý Mẫn được ghi là “chết vì đạn lạc, đấu súng băng đảng”, nhưng khi tôi quản lý vụ này thì mọi thứ khác hẳn. Hôm ấy không có đấu súng ở quán rượu, bọn băng đảng cũng không tụ tập về. Tôi kiểm tra máy quay an ninh thì phát hiện Quý Mẫn bị truy đuổi nhưng không rõ ai đuổi ông ta. Trước đấy, Quý Mẫn đã rời căn hộ Khu 8 và chuyển đến một căn hộ khác tồi tàn ở Khu 7. Đang sống sướng mà chuyển, khó hiểu nhỉ? Vụ án này nhiều thứ khuất tất nên tôi nhận nó. Sao, giúp được gì cho anh bạn không?
Tay thám tử trưng ra một loạt bằng chứng hiện trường như vỏ đạn, vết máu, quần áo của Quý Mẫn, đồ đạc cá nhân… Kh’srak nhìn vào chúng, đôi tai dài giật từng hồi. Người thường chỉ thấy chúng là vật vô tri giác, nhưng Kh’srak lại thấy những vọng âm quá khứ đang phát ra mãnh liệt. Ngay cả tử thi Quý Mẫn cũng có vọng âm và Kh’srak biết rằng ông ta chết không vì đạn lạc. Quý Mẫn bị giết.
Nhờ thám tử Hạch Ma dẫn đường, Kh’srak quay lại căn hộ tại Khu 7, nơi Quý Mẫn từng lưu lại vài giờ trước khi chết. Một căn hộ chật hẹp không bóng người và bị niêm phong. Kh’srak nhìn thấy Quý Mẫn đến đây trong tâm trạng lo lắng, không phải vì thiếu tiền hay mắc nợ ai mà sợ một điều gì đó kinh khủng. Ông ta nhận được một cuộc gọi báo rằng có người đang truy đuổi mình. Người đàn ông hoảng sợ, vội gói ghém quần áo vào va li rồi bỏ chạy. Những kẻ truy đuổi bám sát ông ta, bọn họ chừng như gọi Quý Mẫn để hỏi chuyện chứ không có ý định xấu. Lạ thay, Kh’srak cảm giác đám truy đuổi này rất, rất, rất quen thuộc. Anh đã từng gặp họ.
Lần mò theo nhiều dấu hiệu mơ hồ mà chỉ đôi mắt tộc Thanh Thủy nhìn thấy, Kh’srak đến quán rượu nơi Quý Mẫn tử vong. Quán rượu đã mở lại, khách khứa vẫn ra vào dù trên sàn còn nguyên vết sơn trắng đánh dấu hiện trường vụ án. Ở Đả Thải thành, người ta đôi khi ăn tiệc ngay trên xác chết nên chừng này chẳng đủ làm họ bận tâm. Nhưng đấy là người Đả Thải thành chưa biết đến Kh’srak. Trước sự kinh ngạc của Hạch Ma, Răng Thật, ông chủ quán rượu cùng mọi vị khách, anh chàng Thanh Thủy nằm vào vết sơn trắng, cố chỉnh tư thế sao cho giống thời khắc Quý Mẫn trút hơi thở cuối cùng. Hạch Ma phun nước miếng phèo phèo:
– Bỏ mẹ! Tôi dẫn theo một thằng thần kinh à?
Kh’srak không nghe thấy lời gã thám tử, anh đã hòa vào dòng chảy Vạn Thế. Cây mẹ hiện diện khắp nơi và thấy mọi thứ. Vạn Thế là toàn năng, toàn tri và toàn hiện. Hòa mình vào dòng chảy Vạn Thế, Kh’srak có thể nhìn một phần quá khứ đã trôi về phía sau dòng thời gian. Anh thâm nhập vào Quý Mẫn và trở thành ông ta vào thời khắc cuối cùng. Anh nghe thấy Quý Mẫn nhắc tên người vợ, về đứa con chết yểu của hai vợ chồng, về khoảng cách giữa họ suốt từ ấy về sau. Anh lại nghe Quý Mẫn nhắc đến gia đình hoàng đế Đệ Thập rồi luôn miệng nói về một thứ như là “hạt mầm”. Nhưng đó chưa phải tất cả. Trước lúc Quý Mẫn nhắm mắt, anh thấy hai người tìm đến – những kẻ truy đuổi Quý Mẫn từ căn hộ. Kh’srak chợt hiểu tại sao có cảm giác quen thuộc với bọn họ. Vạn Thế đã cho anh thấy rõ ràng.
Đêm đó, Kh’srak tức tốc quay lại Phi Thiên thành. Anh xồng xộc chạy tới Đảo Sắt Thép tìm gặp Hỏa Nghi. Anh vội vã không phải vì tiếc thương Quý Mẫn mà vì muốn tìm ra sự thật. Vạn Thế tồn tại vì sự thật, anh phục vụ sự thật.
Nhưng Hỏa Nghi không phải là gã dễ hợp tác. Bất chấp Kh’srak nói lý lẽ, tên này vẫn chày cối không chịu phun khai. Tức mình, Kh’srak đấm bay tên vệ sĩ của Hỏa Nghi rồi nhào tới túm chặt gã đoạn sử dụng phép thuật lục lọi tâm trí. Ngày còn ở làng, anh đã học được một ít phép thuật từ Linh Tế K’jun. Mặc dù phép thuật còn sơ khai và thô bạo nhưng Kh’srak đã tìm thấy sự thật.
Quý Mẫn bị giết để bịt đầu mối. Đệ Thập bị đầu độc và Lục Thiên là thủ phạm. Cuộc truy tìm Quỷ Vương chưa hề kết thúc, nó vẫn ở trong người Lục Thiên – ứng cử viên Bạch Dương Đệ Thập Nhất.
Lần đầu tiên trong đời, Kh’srak thở dài. Cái thở dài kiểu loài người, kiểu bất lực, kiểu vô vọng. Anh phục vụ sự thật của Vạn Thế nhưng anh không phải kẻ vô tâm. Nếu thực sự vô tâm, anh sẽ mở máy điện thoại và gọi Lục Châu ngay lập tức.
Ít nhất thì tộc Thanh Thủy và loài người đã có một điểm chung: sự thật chưa chắc là thứ mà họ muốn biết.