Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 313: Hỗn loạn
“Tại sao con người được sinh ra?”
Ngày đầu tiên bước vào phòng tập kiếm, Chiến Tử đã nghe câu hỏi đó từ người cha. Cha không thân thiện. Gương mặt ông luôn dữ dằn với vết sẹo dưới cằm và con mắt giả bên trái. Mỗi khi nói chuyện, vết sẹo lằn lên rõ ràng còn con mắt giả nhấp nháy đèn đỏ sáng quắc. Thằng nhóc Chiến Tử không thích bộ mặt kinh dị đó. Cơ mà cha dường như cũng chẳng quan tâm.
“Nói xem, Chiến Tử, tại sao con người được sinh ra? Tại sao mi được sinh ra?”
Câu hỏi khó, đứa trẻ bảy tuổi như Chiến Tử không thể trả lời. Dù vậy, nó không phải là một thằng bé lù đù chậm chạp. Nhớ lại gia huy in hình Cây Bão của dòng họ, nó lẩm nhẩm dòng gia ngôn bên dưới gốc Cây Bão rồi đọc lại nguyên văn:
“Cống hiến, phục vụ và cái chết.”
“Vậy thì mi sẽ được huấn luyện cho những điều mà mi nói.” – Người cha tiếp lời – “Đó là cuộc sống mà mi chọn lựa, là sự thật sẽ theo mi tới hết đời.”
Mười năm kế tiếp, Chiến Tử dành trọn thời gian cho thanh kiếm, luyện tập và chiến đấu. Sự thật là y sống theo gia ngôn của dòng họ. Nhưng y chưa rõ loại sự thật nào sẽ theo mình tới cuối cuộc đời. Cha không có ở đây để chỉ lối cho Chiến Tử. Người chết thì không thể nói. Thể xác người đàn ông dữ dằn đó đã biến mất trong lò thiêu và chính tay y thả những gì mà lửa để lại xuống dòng nước Vành Đai Xanh, còn linh hồn… Y không chắc linh hồn ông đã về Tụ Hồn Hải hay chưa. Y có lý do để nghi ngờ rằng cha vẫn lẩn quất đâu đó giữa thế giới này. Người ta kể trước lúc bị bắt, cha vẫn kiên cường như trái núi không thể sụp, nhất mực tin tưởng vào kế hoạch đang theo đuổi. Ông đã thôi cống hiến Phi Thiên quốc, thôi phục vụ dòng họ Bạch Dương. Và ông nhận lấy cái chết.
Con đường của Chiến Tử khác cha mình. Nhưng điểm cuối con đường là gì thì y không thể trả lời. “Cống hiến, phục vụ và cái chết”. Gia ngôn họ Chiến vẫn ở đó, lặng lẽ trĩu nặng trên cổ Chiến Tử. Nó là lẽ sống đồng thời là câu hỏi luôn đeo bám y.
Tại sao con người được sinh ra?
Câu hỏi năm nào dấy lên trong Chiến Tử. Nhưng khác thằng nhóc bảy tuổi năm nào, Chiến Tử ba mươi tuổi không có ý định trả lời. Tuổi ba mươi đặt câu hỏi chứ không trả lời. Kẻ ba mươi tuổi nào biết câu trả lời thì hắn chỉ sống thêm mười năm là cùng lắm, không hơn.
– Trở thành Thập Kiếm thế nào, mặt sắt? Tôi biết cậu, anh bạn. Cậu không thích mấy thứ kiểu đó. Điều gì khiến cậu gia nhập Thập Kiếm vậy?
Chiến Tử ngẩng đầu. Không còn những mảng hình chồng chéo suy tư và ký ức, đây là thế giới thực. Trước mắt y là một đoạn hành lang dài, hai bên tường sơn trắng cùng những cánh cửa trong suốt làm từ nhựa dẻo. Từ đây, Chiến Tử có thể thấy những kẻ phía sau cánh cửa: họ đều mặc đồng phục trắng, sống với chiếc giường trải ga trắng, bồn rửa mặt trắng và bồn cầu trắng nốt. Tất cả đều màu trắng. Trắng toát như mực bút xóa.
Như không thể chịu được, một gã gần đó tự bẻ răng mình vấy lên thế giới trắng một chút màu đỏ. Nhưng ngay khi rớt xuống sàn, máu liền chuyển màu trắng. Kẻ nọ liền đập cửa liên hồi, ánh mắt van lơn nhìn vào Chiến Tử, bàn tay chẳng mấy chốc trầy xước tróc da, nhưng máu chảy ra vẫn là màu trắng. Không ai có thể làm vấy bẩn nơi đây dù là bằng cách tự hủy hoại mình. “Phòng Triển Lãm” – chốn này được gọi như thế, Chiến Tử vốn chỉ nghe qua đồn đại. Giờ y được mục sở thị. Sau các cánh cửa nhựa, từng con người đang thống khổ vì màu trắng, không bức họa hay ảnh chụp nào có thể mô tả chân thực nhường vậy. Chúng đích thực là triển lãm.
Bên cạnh Chiến Tử, một người khác cũng mới đến đây lần đầu. Anh ta chống đầu gối nhìn những người khốn khổ trong các phòng trắng đoạn gõ tay lên cánh cửa nhựa dẻo:
– Nhựa tổng hợp gồm ba mươi lớp ép chặt, bom đạn không thể công phá, gần như miễn nhiễm phép thuật. Tường làm bằng nhựa siêu cứng, phản chấn đạn lẫn mảnh bom, hoàn toàn miễn nhiễm phép thuật, thay đổi màu sắc tùy theo ý muốn. Cậu có thể khiến phạm nhân bị khủng bố trắng, hoặc bị biệt giam phòng tối, hoặc bị ảo giác màu sắc. Không thể vượt ngục, càng không thể cướp ngục. Công nghệ cũng chỉ đến thế này, hử? Người Băng Hóa giỏi đấy chứ? Ý tôi là họ rất giỏi làm ra những thứ tra tấn con người. Họ dồn tất cả chất xám chỉ để làm ra một nhà tù hoàn hảo. Phòng Triển Lãm à?! Ề, ở đây có đấu giá không?
Chiến Tử không trả lời, bước chân vẫn đều đều tiến về phía trước. Anh chàng nọ thôi ngắm nghía, sau rảo bước bắt kịp Chiến Tử. So với nhà tù trắng toát lạnh lẽo này, anh ta hoàn toàn tương phản với nước da ngăm đen, chiếc mũi to bè cùng mái tóc bờm ngựa dài quấn quanh cổ, một phong tục lẫn dáng hình đến từ phương nam lục địa Thượng Cổ. Anh ta quả thực là dân xứ đó cho tới khi nhập cư Phi Thiên quốc.
– Cậu chưa trả lời tôi, mặt sắt. – Anh chàng mũi to tiếp tục – Về chuyện Thập Kiếm ấy?! Tại sao cậu gia nhập? Nó không giống cậu chút nào!
– Công việc. – Chiến Tử trả lời.
“Công việc” luôn nằm trong vốn từ ngữ ưa thích của Chiến Tử: nhanh gọn, hiệu quả, tỏ ý riêng tư và không muốn bị làm phiền. Một điều nữa là nó giúp y tránh khỏi việc kể lể. Y giỏi nhiều thứ mà cũng dở nhiều thứ, riêng kể chuyện là dở thậm tệ.
Hơn một tháng trước tức tháng 3, một gã đàn ông lạ mặt tìm đến Chiến Tử cùng lời mời gia nhập Thập Kiếm. Gã đó trẻ tuổi, đẹp trai, tóc tai chải chuốt, tự xưng là Giả Chung, thư ký của thiên tử Uất Hận Thành. Một cách thẳng thừng và không đắn đo, Chiến Tử từ chối. Công chúa sắp bước vào bầu cử, nàng cần y bảo vệ, nhất là khi nàng tiến về miền tây Phi Thiên nơi mà phần lớn dân chúng có thái độ nghi kỵ họ Bạch Dương. Với Chiến Tử, tổ chức Thập Kiếm chỉ dành cho những kẻ háo danh mà y thì chẳng cần. Nhưng công chúa lại nghĩ khác.
“Hãy chấp nhận đề nghị đó.” – Công chúa khuyên bảo Chiến Tử – “Em sẽ nhờ ngài Bất Vọng làm công tác hộ tống. Tình hình đổi khác rồi, em cần anh ở bên ngoài. Nó sẽ tốt cho anh và cho cả việc bầu cử.”
“Vậy tôi chỉ cần ở bên ngoài là được.” – Chiến Tử đáp.
“Chưa đủ. Anh vẫn là hộ vệ thánh sứ, chức vụ ngự lâm quân vẫn còn. Anh quá trong sạch trong khi công việc sắp tới yêu cầu nhiều hơn thế. Liệt Giả đang làm cái gì đó ngoài kia, một thứ rất kinh khủng, em cần anh điều tra. Nhưng không chỉ Liệt Giả, những kẻ thù giấu mặt khác vẫn đang ẩn mình và chúng ta chẳng biết gì về họ. Tân Đảng là ai và tại sao họ bắt tay với Liệt Giả? Những liên minh khác toan tính điều gì? Lưu Vân quốc, kẻ thù truyền đời của Phi Thiên tới giờ vẫn im hơi lặng tiếng, họ đang ấp ủ cái gì? Vậy nên em cần anh đi xa hơn, tiến sâu hơn nữa. Thập Kiếm là một bước đệm tốt.”
Kết quả cuộc trò chuyện đó là Chiến Tử đứng ở đây cùng một người đồng hành đang tò mò trước quyết định của y. Ít nhất thì Thập Kiếm chưa làm khó Chiến Tử điều gì, bù lại rất được việc. Y chỉ cần thế.
Hai người tiếp tục đi tới buồng giam phía cuối hành lang. Căn phòng đó hoàn toàn biệt lập, cách rất xa các phòng khác, bên cửa có hai cai ngục thường xuyên túc trực. Tại đây, đội cai ngục Phòng Triển Lãm lục soát rồi yêu cầu bọn Chiến Tử cởi bỏ vũ khí. Một cai ngục nói:
– Các anh có nửa tiếng thẩm vấn. Nếu Tập Lâm không chịu khai thì đừng tự tiện làm gì hết, ở đây chỉ bọn tôi mới có quyền.
Anh chàng mũi to phì cười, sau cất lời:
– Tôi tưởng mọi phạm nhân đều ngoan ngoãn như chó cún, hỏi gì đáp nấy?! Ề, vậy ra ở đây vẫn có một vài thành phần khác biệt, nhỉ? Ý tôi là như kiểu “cách mạng”, “nổi loạn” ấy? Cái gã Tập Lâm đó hay đấy chứ?! Rõ ràng gã đang đứng lên chống lại sự độc tài của nhà tù mà?!
Đám cai ngục Băng Hóa trừng mắt nhìn anh chàng mũi to. Thời gian gần đây, những từ ngữ chính trị dễ khiến người phương bắc giãy nảy tựa thể thanh cời nóng chọc vào da. Chiến Tử liếc mắt nhìn người đồng hành, chân mày hơi nhíu lại. Anh chàng mũi to liền giơ tay cười giả lả, dường như sợ cái nhìn từ Chiến Tử hơn là đám cai ngục.
Cánh cửa nhựa dẻo rút lên và đóng lại ngay sau khi bọn Chiến Tử bước vào trong. Phía góc phòng, một người đàn ông tự cuốn mình trong cánh tay và đầu gối. Hắn thông minh hơn, không tự tra tấn bản thân giống nhiều phạm nhân khác mà trốn tránh sự khủng bố trắng bằng bóng tối nhỏ nhoi do chính mình tạo ra. Tên này cuộn chặt tới nỗi nom giống một cục thịt bọc vải trắng. Một tác phẩm tạo hình của Phòng Triển Lãm.
– Phạm nhân 5768 đứng dậy, đã tới giờ thẩm vấn. – Một giọng nói vang lên khắp buồng giam.
Giọng nói kết thúc, một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế làm bằng nhựa tổng hợp trồi lên từ mặt đất. Kế đó buồng giam liền chuyển đổi màu sắc. Về cơ bản nó vẫn là màu trắng nhưng dịu mắt hơn, loang lổ hơn, trả lại mọi thứ về dáng vẻ tự nhiên vốn có. Một cách chậm chạp, gã phạm nhân đứng dậy rồi lết bước tới chiếc bàn, quá trình diễn ra cả phút. Anh chàng mũi to sốt ruột, bèn xốc nách gã đặt xuống. Giọng nói lại vang lên:
– Yêu cầu ngừng tiếp xúc phạm nhân. Các anh không có quyền.
Anh chàng mũi to lại giơ tay đoạn nở nụ cười giả lả. Bên kia bàn, Chiến Tử lặng lẽ quan sát phạm nhân. Gã đó hốc hác, hai má bóp lại như bị một chiếc kẹp vô hình niềng vào mặt, đầu trọc lốc không một sợi tóc, làn da trắng bệch khiến những hình xăm trên đó trở nên méo mó khó coi. Chiến Tử ngó lại bức ảnh trên tay, hoàn toàn không nhận ra sự tương đồng nào giữa tên phạm nhân này với gã mập mạp phốp pháp trong ảnh, ngoại trừ mấy hình xăm.
– Tập Lâm, nguyên lãnh đạo Lực Lượng Mù Thủy? – Chiến Tử cất lời.
Gã phạm nhân bật cười. Bị khủng bố trắng, bị biệt giam phòng tối và bị tra tấn màu sắc suốt thời gian dài nhưng tinh thần Tập Lâm vẫn vững vàng, trái ngược vẻ ngoài tàn tạ. Chiến Tử đã nghe chuyện Tập Lâm không bao giờ gục ngã trước mọi đòn tra khảo tàn khốc nhất, và đó là nguyên nhân làm người Băng Hóa chuyển gã tới đây.
– Biết rồi còn hỏi sao, thằng nhóc Phi Thiên quốc? – Tập Lâm nói – Chắc mày cũng biết tại sao tao bị tóm. Hà hà, nhục nhã thật, lãnh đạo Lực Lượng Mù Thủy bị một đứa con gái hạ gục. Tô Mãn… ta vẫn nhớ tên con bé đó… khi ra khỏi đây, ta sẽ giết nó trước tiên… Vậy mày muốn gì, thằng nhóc Phi Thiên quốc?
Chiến Tử trả lời:
– Liệt Giả, ông ta đang làm gì? Đảng liên minh tân thế giới, còn gọi là Tân Đảng, là tổ chức thế nào? Khu rừng phía bắc Đông Thổ nằm giữa biên giới Bắc Thần quốc và Diệp quốc đang xảy ra chuyện gì?
Tập Lâm nhìn y, đôi mắt mở to rồi cười rúc rích:
– Thẳng thắn quá vậy, thằng nhóc xinh trai? Tao cứ nghĩ mày sẽ rào trước đón sau đủ kiểu cơ! Hà hà! Nhưng mày có nghĩ câu hỏi hơi nhiều không? Mày là người Phi Thiên, không phải Băng Hóa, mày muốn ai đấy trả lời thì mày phải mang quà cho họ.
Chiến Tử đặt tấm ảnh xuống bàn đoạn đẩy nó về phía Tập Lâm. Y đáp:
– Ông sẽ không bao giờ được như trước, ngày tháng đó qua rồi. Cuộc sống của ông giờ gắn liền với nhà tù, chỉ là nơi nào dễ chịu hơn thôi. Hai tháng nữa tòa án Băng Hóa đưa ông ra xét xử, lúc đó Phi Thiên sẽ gây sức ép buộc Băng Hóa đưa ông lên tòa án Đại Hội Đồng. Ở đó, Phi Thiên có thể sắp xếp cho ông một nơi tốt hơn thay vì Nhà Tù Không Trung hay Phòng Triển Lãm này.
– Tại sao tao phải trả lời? Món quà tồi quá, thằng nhóc! – Tập Lâm nhún vai – Không có tự do, tao không trả lời gì hết.
– Quyết định cuối cùng đấy à?
– Phải. Và đừng lên giọng như thể mày đang nắm đằng chuôi. – Tập Lâm rướn người – Đừng tưởng tao không biết mày là ai, Chiến Tử. Ta nghe đồn mày đã gia nhập Thập Kiếm. Giờ mày không đại diện cho Phi Thiên mà chỉ là thằng đánh thuê. Mày chẳng đại diện cho ai ngoài chính bản thân mình. Ngay từ đầu, mày đã chẳng có tư cách ngồi đây, thằng nhóc!
Chiến Tử lặng im quan sát tên phạm nhân, mắt không chớp, toàn thân bất động tựa tảng đá. Y đang tính toán. Khi mọi suy tính về cuộc đàm phán thất bại, y đứng dậy rồi quay sang anh chàng mũi to:
– Phiền cậu, Mồm Rộng. Chúng ta còn mười lăm phút.
– Mười lăm phút?! Quá thừa thời gian! – Gã mũi to hỉ hả – Vậy cho phép tôi được riêng tư với tên này nhé!
Chiến Tử bước ra ngoài cho đúng yêu cầu riêng tư của gã mũi to. Lát sau, giám đốc nhà tù cùng đội cai ngục rầm rập chạy đến nhưng vấp phải Chiến Tử. Y án ngữ trước cánh cửa nhựa dẻo, đôi mắt trơ lạnh trước những gã phương bắc cao lớn hơn mình nửa cái đầu. Ông giám đốc nhà tù cao giọng:
– Tôi yêu cầu các anh ra ngoài! Tập Lâm là tù nhân quan trọng của Băng Hóa, các anh không có quyền tra tấn hắn!
– Chúng tôi thẩm vấn, không tra tấn. – Chiến Tử ráo hoảnh.
– Đó không phải thẩm vấn! – Ông giám đốc gằn tiếng – Các người đang tra tấn tù nhân của Băng Hóa quốc bằng độc dược! Đây là lãnh thổ Băng Hóa, các người không có quyền.
Đám cai ngục giương súng chĩa vào Chiến Tử. Không gian nhỏ hẹp, vũ khí không còn trong tay, Chiến Tử thoát khỏi đây không thương tích cũng trầy trụa. Nhưng vẫn ánh mắt lạnh lẽo tựa băng đá, y trả lời:
– Đó không phải độc dược mà là thuốc an thần, đề nghị ông nói chính xác. Nhưng dù gì cũng hãy chờ đợi, thưa ông. Nghe nói suốt thời gian qua, người Băng Hóa không thể khai thác Tập Lâm? Tôi mang cho các ông liều thuốc. Nó không chỉ giúp chúng tôi mà còn giúp cả Băng Hóa. Tôi đảm bảo.
Ông giám đốc nhìn Chiến Tử. Quả thực ông ta thấy sự đảm bảo chắc chắn trong mắt y, đồng thời nhận ra đôi mắt đó chẳng hề biết lùi bước. Nếu tay cai ngục nào đó nổ súng thì nơi đây sẽ phun đầy máu, và kẻ cuối cùng đứng giữa vũng xương thịt đỏ lòm là Chiến Tử. Chỉ là viễn cảnh tưởng tượng nhưng ông giám đốc lạnh gáy. Hai tiếng nữa, ông giám đốc có hẹn ăn mừng kỷ niệm đám cưới bạc cùng bà vợ. Ngày kỷ niệm không thể biến thành lễ tang, ông giám đốc tuyệt không dám mạo hiểm. Thập Kiếm luôn là một thứ gì đó khiến người ta vừa khó chịu vừa run sợ.
…
Vài ngày sau chuyến viếng thăm Phòng Triển Lãm, Chiến Tử đặt chân đến rìa ngoài Rừng Bất Khả Phạm cùng anh chàng Mồm Rộng. Giờ là giữa trưa ngày 30 tháng 4 năm 7518, họ đang tạm nghỉ chân sau chuyến hành trình dài.
Liều thuốc mà Chiến Tử mang tới Phòng Triển Lãm công hiệu bất ngờ. Hôm đó, nhờ thuốc an thần mà Tập Lâm ngoan ngoãn như đứa trẻ lên ba. Trong vẻ mơ mơ màng màng, gã trả lời mọi câu hỏi, đôi lúc cường điệu quá mức do tác dụng phụ từ món thuốc. Và Tập Lâm cũng không trả lời tất cả, tinh thần của gã kháng cự liều thuốc rất tốt. Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là im lặng. Cả bọn Chiến Tử và người Băng Hóa khai thác được ít nhiều thông tin, hai bên đều hài lòng. Bọn Chiến Tử tự do rời đi còn ông giám đốc coi như không thấy Chiến Tử vi phạm điều lệ nhà tù. Khi hài lòng, người ta dễ xí xóa.
– Đám Băng Hóa xin tôi ít thuốc đấy! Nhưng tôi từ chối. – Mồm Rộng nói, bàn tay vân vê một chai thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt – Vì họ giữ cũng chẳng làm được gì sất! Trong vòng ba năm mà tiêm thêm một liều nữa, thằng cha Tập Lâm chổng vó liền! Thứ này không thể dùng tùy tiện. Nhưng tôi không hiểu ý định của cậu, mặt sắt. Tôi có thể tiêm liều nặng hơn, bắt Tập Lâm phun khai nhiều hơn. Tên đó khỏe lắm, không chết được. Tại sao cậu không làm thế?
Chiến Tử ngẩng mặt nhìn sâu vào bóng tối cấm địa Rừng Bất Khả Phạm. Lời y nói hoàn toàn chẳng ăn nhập với cái mà y đang quan sát:
– Nếu khai hết, Tập Lâm trở thành đồ bỏ, người Băng Hóa sẽ mặc hắn chết còn chúng ta cũng không thể ra khỏi nhà tù đó. Để hắn sống, chúng ta còn qua lại Băng Hóa được nhiều lần nữa, có ích hơn.
Mồm Rộng gật gù:
– Ề, cậu vẫn thế, như ngày xưa khi chúng ta còn chung đội. Cậu chẳng bao giờ nói trước ý định của mình, làm người ta nghĩ cậu chỉ là thằng cục súc biết vung thanh Thiết Giáp Hạm to tổ chảng. Nhưng vì thế mà tôi khoái cậu đấy, mặt sắt! – Mồm Rộng nhăn răng cười, cái mũi to phập phồng – Nghĩ sao mà thành viên Tiểu Đoàn Kiếm Sắt như tôi chịu giúp cậu không công thế này, hử?
Chiến Tử cúi đầu thay cho lời cảm ơn rồi tiếp tục nhìn khu cấm địa. Chẳng ai biết y đang nghĩ gì kể cả Mồm Rộng, người từng hợp tác dài lâu với y. Từ trên cao nhìn xuống, Chiến Tử từa tựa một cục đá bất động trong khi vạn vật xung quanh y đều chuyển động kể cả những hòn đá. Dường như y chậm chạp hơn tất cả mọi thứ. Nhưng chỉ là “dường như”. Bởi vì Mồm Rộng biết rõ khi cục đá đó di chuyển, nó sẽ lăn nhanh hơn tất cả và nghiền nát mọi thứ.
– Vậy chúng ta cần giải cứu cô bé Tiểu Hồ, nhưng kế hoạch thế nào? – Mồm Rộng nói – Ề, chúng ta chẳng biết gì về khu cấm địa nguy hiểm này hết! Mà cậu nói chúng ta có đồng minh, thế đồng minh ở đâu? Kế hoạch…
Nói chưa hết, Mồm Rộng bỗng thấy phía bìa rừng có xao động. Từ bóng tối cấm địa, một gã cao lớn với mái tóc vàng rơm lừng lững bước ra. Do đặc biệt quan tâm Thập Kiếm và giới chiến binh phương đông nên Mồm Rộng dám khẳng định gã tóc vàng đó là “thằng con hoang” Ly Đốc. Mồm Rộng ngạc nhiên hết sức vì hiếm khi nào Thập Kiếm tụ tập về một chỗ. Nhưng khi thấy gã tóc vàng tiến đến bắt tay Chiến Tử, anh chàng cũng thôi thắc mắc. Chiến Tử là vậy, y chẳng bao giờ nói trước.
Sau cái bắt tay, Ly Đốc dẫn bọn Chiến Tử tiến vào khu cấm địa. Anh chàng Mồm Rộng nhận ra cuộc giải cứu không chỉ có ba người bọn họ. Tại một lán trại dựng tạm giữa rừng, bọn Chiến Tử bắt gặp đội hành pháp người Diệp quốc do Thôn Tàng dẫn đầu. Những đồng minh mạnh mẽ. Nhưng kỳ quặc hơn cả là nhóm ba người gồm hai lão già và một cô gái trẻ măng; đám này khi cãi nhau ủm tỏi, lúc thì như đám trẻ nít chành chọe với người khác, đặc biệt là ông già lớn tuổi nhất gọi là “cụ cố”. Ông ta thường xuyên sai bảo Ly Đốc, thi thoảng vỗ đầu tên này như dạy trẻ con. Lạ thay, gã Thập Kiếm nổi tiếng nhất phương đông vẫn cun cút nghe lời. Mồm Rộng chưa từng chứng kiến nhiệm vụ nào bát nháo và lạ lùng như lần này.
Giữa lúc mọi người bàn bạc kế hoạch giải cứu Tiểu Hồ, Chiến Tử chung quy lặng thinh. Y hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của người khác, không nêu ý kiến hay đóng góp, chỉ lặng lẽ quan sát và ghi chép thông tin vào cuốn sổ nhỏ. Như thường lệ, khi thế giới di chuyển, chỉ một mình Chiến Tử đứng im. Đợi lúc tất cả rời khỏi lán trại và tiến vào khu cấm địa, Mồm Rộng mới thấy Chiến Tử gọi mình ra một chỗ, nhỏ giọng căn dặn:
– Để ý Ly Đốc. Nếu tình hình thay đổi, tiến hành kế hoạch phụ.
Kiệm lời, ngắn gọn tới mức cụt lủn, vừa đủ thông tin, đó là cách mà Chiến Tử làm việc. Nhưng điều đáng nói là y thông báo trước, một việc mà Mồm Rộng hiếm lắm mới có dịp chứng kiến. Nó khiến anh chàng mũi to nhớ chuyện cũ, trước mỗi nhiệm vụ, nếu Chiến Tử thông báo trước thì đó là chiến dịch nguy hiểm. Vô cùng nguy hiểm.
Đêm cùng ngày, liên minh hỗn hợp giải cứu Tiểu Hồ tiến sâu vào Rừng Bất Khả Phạm. Rạng sáng ngày 1 tháng 5, họ tiếp cận khu trại của Lực Lượng Mù Thủy. Chẳng thèm bàn bạc lại hay xem xét tình hình, cụ cố – ông già thích sinh sự nhất – lớn miệng oang oang như muốn cả khu rừng nghe thấy:
– Ba người chúng ta tiên phong. Lũ chúng bay liệu chừng mà tìm con bé Tiểu Hồ, mang nó ra khỏi đây lành lặn. Nó sứt sẹo miếng nào, ta cho chúng bay sứt sẹo miếng đó!
Rồi ông già dẫn nhóm tiên phong đi trước. Dưới ánh mắt hồ nghi của mọi người, nhóm tiên phong lững thững tiến vào khu trại như thể đang bước vào khu du lịch nghỉ dưỡng. Bọn Mù Thủy bật đèn pha, chĩa hàng chục khẩu súng về phía ba người đó. Những gì xảy ra kế tiếp là khu rừng rung động, rễ cây Nhân Diện Thực trồi lên rồi dây leo rủ xuống tóm chặt bọn Mù Thủy. Khi bọn chúng hoảng hốt tháo chạy và cố thủ bên các ụ súng máy, những luồng lửa nứt rạn lòng đất từ đâu lan tới rồi nổ tung phá tan súng máy, biến chúng thành những ngọn đuốc sống. Mùi da thịt cháy bốc khét mù. Chỉ một loáng, bốn chục lính Mù Thủy bỏ mạng hoặc bị khống chế.
Đội thánh sứ phản bội xuất hiện tiếp viện bọn Mù Thủy, công kích nhóm người cụ cố bằng phép Lôi niệm. Những tia sét nổ xập xòe cháy sáng cả khoảng rừng nhưng vô hiệu trước bức tường dựng nên từ đất đá lẫn rễ cây. Tít trên cao nơi những tán cây Nhân Diện Thực khổng lồ che kín ánh trăng, cành cây nhành lá bỗng chốc khô kiệt tiết ra nước rồi hòa cùng lớp sương đọng biến thành cơn mưa rào đổ ập xuống đám thánh sứ. Mưa nặng hạt làm oằn cong đôi cánh thánh sứ, đè bẹp thân thể và khiến họ rớt xuống đất, không sao cử động nổi. Cụ cố gào lên:
– Mày làm gì thế, Thôn Cơ? Sao không giết chúng nó? Chúng nó bắt Tiểu Hồ đấy?!
– Ông chỉ mê rượu chứ quan tâm con bé nỗi gì? – Thôn Cơ đốp lại – Để lại đám thánh sứ này, đội hành pháp Diệp quốc sẽ đưa chúng về xét xử.
Cụ cố thở phì phì đoạn niệm chú ngữ, rễ cây ầm ầm phá đất lật tung khu trại. Mặt đất chẳng mấy chốc trở thành lãnh địa của cây cối, bao vây toàn bộ đường thoát của bọn Mù Thủy lẫn thánh sứ phản bội. Mồm Rộng chưa từng thấy những pháp sư nào kinh khủng hơn thế. Chiến Tử vỗ vai gã:
– Đó là Cụ Cố Tổ, người đứng thứ hai trong Bảy Người Mạnh Nhất. Không cần lo cho ông ta. Chúng ta đi.
Nói rồi y dẫn anh chàng mũi to vượt qua chiến trường, lùng sục từng ngõ ngách khu trại tìm Tiểu Hồ. Nhiệm vụ quá dễ dàng với đồng minh quá mạnh mẽ. Mồm Rộng cảm giác Chiến Tử lo lắng hơi thừa.
Mọi thứ có vẻ khó khăn hơn khi kẻ cầm đầu bọn Mù Thủy xuất hiện. Như mọi chương truyện tiểu thuyết hay những bộ phim, tên mạnh nhất luôn xuất hiện sau cùng. Từ đây, bọn Chiến Tử trông thấy một gã tóc bờm ngựa màu đồng đỏ lăn xả vào nhóm cụ cố. Tên đó quả thực mạnh mẽ. Rễ cây dây leo hay lửa nóng không thể làm khó gã, cơn mưa phép thuật nặng hạt không làm nụ cười trên miệng gã tắt đi dù chỉ một chút. Cái sự điên loạn máu chó của gã nổi tiếng từ chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, tới nỗi người ta chỉ cần nghe hoặc nhìn qua cũng biết gã là Hệ Tôn.
Nhưng đối đầu với Cụ Cố Tổ cùng hai thành viên Ngũ Pháp Sư thực quá sức gã tóc bờm ngựa. Một cánh tay máy, một cái đầu điên khùng và một sức mạnh cuồng bạo không thể giúp gã chống lại những pháp sư hùng mạnh nhất thế giới. Thân thể gã cháy sém vết lửa và vết cào từ rễ cây. Cụ cố hất hàm:
– Mày là thằng nào nhỉ? Sao ta trông quen thế? Ta gặp mày rồi chăng?
– Ở cuộc họp Bảy Người Mạnh Nhất[1]. Lão quên ta sao? Lão già ngu dốt! Lão quên mặt ta? Thế thì ta sẽ ăn thịt lão!
– Mày chẳng biết gì về ăn thịt đâu, thằng nhóc. – Cụ Cố Tổ cười hềnh hệch vẻ khinh miệt – Ta nhớ rồi, mày là thằng nhóc giết Phương Tưởng? Không có Liệt Giả, mày chẳng bén được gót Phương Tưởng. Tán dóc đủ rồi, con bé Tiểu Hồ đâu?
– Hề hề hề! – Hệ Tôn cười khanh khách – Lão muốn cứu nó? Thế thì lão hãy tự cứu mình trước!
Hệ Tôn vừa dứt lời, một cái bóng từ phía sau lao tới cụ cố. Sự việc nhanh tới mức những người ở đương trường đều chẳng thấy gì, trừ gã Hệ Tôn vốn đã lường trước sự việc. Rồi mọi người nhận ra một lưỡi kiếm lớn vừa đâm thủng ngực cụ cố, kẻ nắm chuôi kiếm không ai khác là Ly Đốc. Chính gã Thập Kiếm. Chính gã giúp việc đắc lực cho cụ cố. Khi tất cả vẫn bàng hoàng, Ly Đốc liền vung tay ném hai thiết bị phát điện vào hai người Ngũ Pháp Sư. Thiết bị vươn ra những chân máy như con nhện lớn kềm chặt phần ngực, ngăn họ sử dụng phép thuật. Mồm Rộng định chạy ra ứng cứu thì Chiến Tử ngăn lại:
– Không. Đó không phải việc của chúng ta.
Bấy giờ Mồm Rộng mới hiểu việc để ý Ly Đốc là tránh tên đó càng xa càng tốt. Nếu ở gần nhóm cụ cố, bọn Chiến Tử sẽ trở thành nạn nhân của sự phản bội. Và không đương dưng Chiến Tử chọn một lối đi khác, vừa đủ để quan sát vừa tiện thay đổi kế hoạch nếu cần thiết. Ngay từ đầu, Chiến Tử không coi liên minh giải cứu là một cái gì đó vững chắc. Bằng cách nào đó, y nhận ra sự bất thường từ Ly Đốc hoặc chỉ đơn giản là nghi ngờ tất cả. Y lấy tất cả làm phương tiện để hoàn thành nhiệm vụ.
– Mày… thằng nhóc con… – Cụ Cố Tổ nói, giọng run run như quá bất ngờ – Mày làm gì thế… ta nuôi nấng mày… cho mày mọi thứ… tại sao?
– Xin lỗi ngài, chuyện bất đắc dĩ, tôi sẽ trả nợ ngài sau. – Ly Đốc trả lời, đôi mắt sắt đá không chút mảy may thương xót – Nhưng tôi còn chuyện phải làm. Một người chị của tôi đã chết, tôi không biết cách nào để trả thù. Nhưng Hiệp Dung đã cho tôi một đề nghị không tồi, một đề nghị giúp tôi trả thù tất cả cho chị ấy.
– Trả thù… ta có thể cho mày trả thù? Sao không? – Cụ cố hỏi, miệng trào máu.
– Không, ngài chẳng quan tâm đến ai ngoài chính mình. – Ly Đốc trả lời – Ngài sống quá lâu, vì thế ngài chẳng xót thương ai ngoài chính ngài.
Ly Đốc vặn kiếm, lưỡi kiếm xé toang nội tạng lẫn lồng ngực của Cụ Cố Tổ. Ông già quỳ gối, ngửa mặt nhìn bóng tối khu cấm địa, cổ họng lục bục máu, mắt trợn trừng. Trong tiếng cười khoái trá của Hệ Tôn, người mạnh thứ hai thế giới kết thúc cuộc đời như vậy.
Hoặc đó chỉ là một khởi đầu cho thứ gì khác. Trông tình cảnh của cụ cố, hai thành viên Ngũ Pháp Sư run như cầy sấy. Họ bất giác trườn mình về phía sau mặc cho thiết bị phát điện đang bóp chặt khớp xương cơ thịt. Bà pháp sư Thôn Cơ nói gấp, răng miệng đánh vào nhau lập cập:
– Thằng nhóc ngu ngốc! Sao mày làm vậy?! Vạn Thế ơi! Ai đó, tháo cái này giúp chúng ta!
Bọn Chiến Tử khá chắc chắn hai người đó không sợ Hệ Tôn hay Ly Đốc. Họ sợ một thứ gì khác. Và câu trả lời đến ngay tức thì. Thể xác cụ cố đương cứng đờ bỗng co giật, từ bên trong áo khoác trào ra những luồng khí màu đỏ tím. Cụ Cố Tổ cất lời, giọng nói từ the thé chuyển sang ồm ồm như con quái vật khổng lồ có cái miệng không đáy:
– Khi chỉ còn là một hạt giống nhỏ bé, ta đã nhìn thấy những năm tháng thịnh vượng của thời đại đầu tiên, nhìn thấy thế giới có Cội Bắc và Cội Nam, trước khi Cội Bắc bị phá hủy hoàn toàn và Cội Nam trở thành Cội Gió cuối cùng. Khi lớn lên, ta biết đi. Ta đi khắp chốn. Ta đã trông thấy khởi nguyên của thời đại phi cơ giới đẫm máu, bắt đầu từ những vó ngựa phương tây. Ngoảnh lên phương bắc, ta nhìn thấy những vị tà thần cổ xưa và đầu tiên của đất tuyết hoang vu, từ khi Nê Mê chưa trở thành nữ thần báo thù và từ khi Vương Quốc Cũ chưa hình thành. Ngoảnh sang phương đông, ta chứng kiến Dệt Thiên dẫn đoàn người chạy trốn cơn thịnh nộ từ bầu trời, thống nhất các bộ tộc, trước khi cô ta chịu lời nguyền và chết đi trong hình hài quái vật nửa người nửa rắn. Ngoảnh xuống phía nam, ta đã ban cho dòng họ Hoang Vệ một món quà giúp chúng liên kết với quái vật không trung, nhờ thế dựng nên Tuyệt Tưởng Thành hùng mạnh. Rồi ta dừng chân lại ở một mảnh đất, nơi có một gã tên là Lộc Tục đề nghị ta dựng nên đất nước Xích Quỷ. Chúng ta đã thực sự dựng nên nó, ta và hắn là ông tổ Xích Quỷ, là ông tổ của lũ ranh con Tứ Bất Tử. Cho tới khi tên Lộc Tục càm ràm ta về việc thí nghiệm Mộc niệm lên con người. Hắn bảo ta độc ác, gọi ta là “quỷ”. Ta đánh nhau với gã và con trai hắn, đã suýt đánh chén được hai cha con chúng nếu không phải chúng sử dụng mấy thứ kim loại chết tiệt mà đập, mà gõ ầm ĩ! Ta phải bỏ đi, đi tuốt về phía tây nam, dạy cho lũ mông muội ở đấy một chút phép thuật mà về sau chúng gọi là “bùa ngải” để tự giết lẫn nhau. Ta lang thang trong rừng, từ nơi này đến nơi khác, năm này qua năm khác. Nực cười thay, Lộc Tục một lần nữa nhờ ta hỗ trợ, để ta ký sinh vào một hình hài và giúp bảy đứa nhóc giải quyết con quái vật Khổng Thú. Phải, Bát Đại Hộ Vệ chỉ có bảy con người và một giống loài phi nhân[2]. Đó là ta! Lũ chúng bay trước giờ thờ phụng bảy vị thần và một con quỷ. Phải, ta là con Ngáo Ộp mà lũ phương bắc run sợ, và… ồ, ta quả thực có đánh chén chúng nó khi cực kỳ, cực kỳ tức giận. Phải, ta là Quỷ Xương Cuồng đến từ Xích Quỷ! Ta không phải thần, nhưng ta là QUỶ! TẠI SAO CON NGƯỜI CHÚNG MÀY DÁM ĐỐI XỬ VỚI TA NHƯ VẬY?
Luồng khí đỏ tím bao trùm Cụ Cố Tổ, vươn lên cao ngất và hiện hình thành một con quỷ khổng lồ cao gần mười mét, thân thể đen đúa, đầu tua tủa sừng, chân bằng rễ, tay bằng cành lá dây leo. Nó ngoác mồm với hai mỏ nhọn, rống lên một tiếng rung chuyển cả khu cấm địa. Bọn Chiến Tử dù đã bịt tai nhưng vẫn lùng bùng màng nhĩ, não sốc lên từng đợt như bị rung lắc. Con quỷ quơ quào tay đánh bật gốc cây Nhân Diện Thực, tóm lấy vài gã Mù Thủy bỏ tọt vào mồm nhai rau ráu. Đó không còn là Cụ Cố Tổ mà là quái vật Ngáo Ộp ăn thịt người. Ly Đốc sợ tái mặt đoan co giò bỏ chạy, còn nụ cười trên mặt Hệ Tôn xịt ngóm như đống lửa bị dội nước lạnh – ở đây chỉ có một con quỷ và nó không phải gã. Đằng xa, Chiến Tử lôi Mồm Rộng trở dậy, nói gấp:
– Đi tiếp! Chúng ta đi tiếp!
– Vậy còn họ? Các pháp sư?! Đội hành pháp?! – Mồm Rộng hỏi.
– Việc của họ, họ tự lo. Mục tiêu của chúng ta là Tiểu Hồ! – Chiến Tử cương quyết.
Hai người lập tức tiến sâu vào trung tâm khu cấm địa. Họ bước qua những lán trại và kho vũ khí ngổn ngang, khẩn trương truy tìm từng ngóc ngách trong khi con quái vật Ngáo Ộp đang tàn phá khu rừng. Họ tìm được một căn phòng đầy thiết bị phẫu thuật, chạy điện bằng những cỗ máy đựng não người nhưng trống trơn. Chiến Tử nhìn quanh, cố gắng ghi nhớ mọi hình ảnh vào não bộ rồi lần theo các dấu vết của một cuộc chạy trốn vội vã. Chúng dẫn y theo hướng đông bắc, ra khỏi Rừng Bất Khả Phạm và dừng lại ở con sông Vong Hà. Y tìm được chiếc điện thoại di động nằm kẹt cùng vài bức ảnh của Tiểu Hồ bị kẹt ở bãi đá ven sông, những tập tài liệu cháy rụi ở trên bờ và hai ống tiêm đựng dung dịch vàng.
Nhiệm vụ thất bại, Tiểu Hồ không còn ở đây. Chiến Tử liền bắt máy gọi về Phi Thiên quốc:
– Công chúa, là tôi. Tiểu Hồ mất tích rồi.
…
Ở Phi Thiên quốc, Lục Châu đang đứng giữa căn hộ ngổn ngang của Tiểu Hồ. Một trận chiến ác liệt vừa xảy ra ở đây, mọi thứ hoặt lật ngửa hoặc chanh bành, mặt sàn xào xạo mảnh kính vỡ còn bốn bức tường đầy vết máu. Chiếc máy chiếu lăn lóc ở góc phòng chớp tắt những hình ảnh truyền hình. Giữa căn phòng, đội y tế đang chăm sóc cho Mộng Dụ. Cô gái thánh sứ nằm bất động, trên bụng cắm một lưỡi kiếm đâm thấu ruột. Bên cạnh cô gái, con bé Liệt Trúc ôm mặt khóc nức nở, nó là trung tâm của cuộc tranh giành giữa Mộng Dụ và những kẻ xâm nhập căn hộ. Ít nhất là Mộng Dụ vẫn giữ được con bé tóc đỏ. Tâm trạng Lục Châu giờ cũng giống hệt căn phòng, nàng đã hủy mọi cuộc gặp để tới đây. Những cuộc gặp hết sức quan trọng.
Điện thoại gọi tới, Lục Châu nghe máy. Chiến Tử báo tin, tin tức không tốt. Lục Châu hoảng hốt:
– Mất tích là sao? Ý anh là Tiểu Hồ biến mất?
– Tôi nghĩ Tiểu Hồ bị bắt cóc. – Chiến Tử trả lời – Chúng ta không thể làm gì được nữa. Nếu tiếp tục chiến dịch, nó sẽ làm cô mất rất nhiều thời gian. Sắp tới bầu cử, cô không thể phân tâm vào chuyện này.
– Em không quan tâm đâu, Chiến Tử. – Lục Châu nói – Bằng mọi giá phải tìm Tiểu Hồ về. Bất cứ giá nào. Tìm mọi nơi, điều tra mọi đầu mối, anh hiểu chứ?
– Vậy hãy để tôi lo việc này. – Chiến Tử đáp.
Tiếng cúp máy vang lên từng hồi. Lục Châu thừ người trên ghế. Mọi thứ đang đổ bể trước mắt nàng. Có lẽ giờ này, những người hẹn gặp nàng đang khó chịu vì lỡ mất thời giờ quý giá. Còn Tiểu Hồ đang ở đâu đó giữa thế giới rộng lớn. Xung quanh nàng giờ chỉ toàn hỗn loạn.
“Tin mới nhận từ Tây Vực Châu thuộc Bắc Thần quốc…” – Chiếc máy chiếu ở góc phòng chiếu tin thời sự – “…một nhóm quân đội Bắc Thần bị tấn công bởi một hiện tượng tự nhiên lạ lùng. Ảnh chụp hiện trường cho thấy nhóm quân này bị những rễ cây khống chế hoặc bị siết chết tại chỗ, những xe cơ giới cũng chịu chung số phận. Điều lạ lùng là suốt nhiều năm qua, cây cối không hề mọc ở Tây Vực Châu…”
[1] cuộc họp Bảy Người Mạnh Nhất, xem lại Quyển 3 Chương 74.
[2] xem lại Quyển 3, Chương 64. Bát Đại Hộ Vệ có bảy con người và một giống loài phi nhân.