Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 309: Tiền và thần chết
Trong giới đánh thuê Tâm Mộng, các giáo đoàn có vị trí cao nhất: Bán Dạ, Tam Lâu và Siêu Sinh. Mang tên như thế nhưng chẳng ai biết ba giáo đoàn thờ phụng cái gì, kể cả những thành viên thuộc tổ chức. Người đời bảo họ thờ tiền, giáo phái tiền. Một luận điểm ít nhiều hợp lý bởi tất cả con người trên thế giới này đều là giáo đồ của đồng tiền. Nhiều kẻ báng bổ Vạn Thế nhưng vẫn nhởn nhơ, còn đồng tiền trừng phạt tất cả những kẻ nào dám nghi ngờ nó.
– À, chuyện thờ phụng hả? Có, giáo đoàn có thờ phụng nhưng không phải tiền – Rắn Béo cười – Thực sự thì chẳng ai quan tâm đâu, nhưng một số kẻ như tôi lại thích tò mò. Tôi từng hỏi đội trưởng, ông ấy kể rằng cả ba giáo đoàn chung một gốc từ thời phi cơ giới, và cả ba đều tôn thờ Thần Chết, hay người phương đông gọi là Tử Thần.
– Các người tôn thờ cái chết? – Tiểu Hồ hỏi.
– Không, với ba giáo đoàn, Thần Chết mang ý nghĩa khác. – Rắn Béo đáp lời – Ông ấy không tước đoạt mạng sống con người một cách vô lý. Mọi cái chết đều có sự sắp đặt và ông ấy làm nhiệm vụ của mình. Với Thần Chết thì không có “may mắn” hay “xui xẻo”, bởi ông ấy chỉ mang đi những kẻ được lựa chọn từ trước. Vạn Thế khai sinh sự sống còn Thần Chết kết liễu chúng để trọn một vòng tuần hoàn. Ông ấy luôn công bằng, luôn hoàn thành trách nhiệm, luôn giữ lời. Với giáo đoàn đánh thuê, tôn thờ Thần Chết là như thế.
– Ông tin vào Thần Chết?
– Tin chứ, sao không? Không tiền thì chết cả nút, đúng không nào?
Rắn Béo nhếch mép cười, bộ hàm bành bạnh như rắn hổ mang. Tiểu Hồ không buồn hỏi thêm. Trước lúc vào việc, nàng gợi chuyện với tay đội phó để đôi bên thoải mái, dễ bề cộng tác. Khổ nỗi Rắn Béo không phải người dễ đối thoại. Gần nửa đời làm đánh thuê, cái chất nghề nghiệp đã ăn sâu vào máu gã. Tiền và gái – cái miệng với cặp môi xám ngoét như thịt thối của Rắn Béo lúc nào cũng bai bải hai thứ ấy. Thậm chí gã không ngần ngại dụ khị Tiểu Hồ một đêm vui vẻ. “Sắp đánh nhau rồi, làm một tí chứ cô em? Đời người không dài đâu!” – Gã đề nghị một cách sống sượng như vậy. Nếu không phải tâm trạng đang phởn phơ vì cuộc gọi cách đây hai tiếng, Tiểu Hồ đã cho cặp môi thịt thối của gã cắm lởm chởm răng.
Ngày 25 tháng 4 năm 7518, đội Răng Giả chia hai hướng tiến vào Rừng Bất Khả Phạm. Đội trưởng Răng Giả dẫn một đội đi đường chính, Rắn Béo dẫn đám còn lại men theo đường phía tây. Cấm địa làm nhiễu đồ điện tử, dùng đèn pin lại dễ lộ nên họ phải sử dụng những que sáng lân tinh rọi đường. Một lựa chọn bất đắc dĩ.
Sau hai tiếng lội bộ trên những lối mòn ẩm ướt gồ ghề đá, đội Rắn Béo dừng chân ở một nơi với những cây tán thấp rủ cành chĩa ra vô vàn ngọn lá mỏng dính nhưng cứng ngắc, sắc nhọn như mũi dao. Đám đánh thuê phải căng bạt dựng lán đề phòng trường hợp lá rơi thủng đầu. Tiểu Hồ đọc bản đồ khu cấm địa và nhận ra bà pháp sư Thôn Cơ đề tên chỗ này là “Rừng Gai”.
Nhưng Rừng Gai không phải vấn đề lớn nhất với lính đánh thuê. Họ lo lắng chuyện khác. Lúc này, Tiểu Hồ nghe thấy đám người kế bên rủ rỉ tai nhau về Ngáo Ộp. Bọn họ không ai xuất thân từ Bắc Thần quốc nhưng đang sợ nỗi sợ của người bản xứ, thậm chí có người thuộc luôn bài ca mà binh lính Bắc Thần hát lên mỗi khi hành quân xuyên rừng già. Ai nấy đều lo ngại về một con quái vật to như gấu, ẩn nấp sau những lùm cây và rình bắt con người làm thịt. Một người khác lại kể rằng cách đây vài tuần, anh ta nghe thấy tựa thể tiếng rống hoặc tiếng gào thét cất lên từ khu cấm địa. Chính Tiểu Hồ cũng từng nghe âm thanh đó, mà nhờ nó nàng mới thoát khỏi binh lính Diệp quốc[1].
– Mấy thằng đượi chúng mày cũng biết sợ?! – Rắn Béo ngoảnh ra nói – Thế bọn bay quay về nhé, khỏi nhận tiền luôn?! Hô, không về chứ gì? Đấy, thấy chưa? Chẳng con quái vật nào đáng sợ bằng con quái vật “hết tiền” cả! Nghỉ đi và nói ít thôi, lũ đượi!
Đám nọ liền thôi tán gẫu. Gã nào gã nấy mặt mũi bặm trợn rặt phường đâm thuê chém mướn nhưng bị Rắn Béo quạc thì im thít. Ngoài tiền và gái, cái miệng của gã đội phó cũng biết giở giọng đe nẹt khi cần thiết. Rắn Béo chẳng giống loại người đàng hoàng, càng không phải hạng biết giữ lời nhưng Tiểu Hồ tin gã là một tay thủ lĩnh rất cừ.
Khu cấm địa tồn dư nhiều bụi ma thuật lẫn mùi thảo mộc gây mê, đoàn người phải đeo mặt nạ phòng độc. Tiểu Hồ thực sự không quen. Phì phò mãi trong lớp cao su cùng ống thở khiến cô gái bí bách, nhất là khi tâm tư nàng đương lâng lâng khó tả. Tâm tư đó đang cần giải phóng. Tiểu Hồ cởi mặt nạ, cẩn thận hít từng hơi khí rừng. Có mùi rêu ẩm mốc, có lợn cợn vị khăn khẳn hôi hôi từ các thảo mộc, có lẫn hương nhựa thơm chảy ra từ những kẽ thân cây… nhưng quan trọng hơn cả là không có mùi khét đậm đặc từ bụi ma thuật hay hương hoa nồng nặc làm loạn trí não. Không tới nỗi nào! – Tiểu Hồ thầm nghĩ đoạn tựa lưng vào tảng đá, tận hưởng không khí khu cấm địa cùng những niềm vui đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Khi nỗi niềm được thỏa nguyện, những bất lợi ngoại cảnh chẳng làm người ta phiền toái. Rừng Bất Khả Phạm hôi hám như tổ cú nhưng Tiểu Hồ chẳng bận tâm bởi lúc này, nàng đang phiêu lạc giữa hai bờ ký ức lẫn kỳ vọng tương lai. Bờ nào cũng đẹp, cũng xứng đáng cho nàng dạo chơi. Ngũ quan cùng thể xác Tiểu Hồ hiện không còn ở khu cấm địa nữa.
– Đang nhớ ai đó hả, cô em? – Rắn Béo cất lời – Thật tốt khi có người để nhớ, nhưng ở đây thì không phải ý hay. Nó làm cô em yếu đuối hơn và dễ chùn tay. Tin tôi đi, tôi có kinh nghiệm.
Bị nhắc nhở, Tiểu Hồ chột dạ. Gã đội phó nở nụ cười nham nhở:
– Đang yêu? Không lạ! Tôi thích đám nữ chiến binh, biết tại sao không? Vì họ phải luyện tập nhiều, cơ thể giải phóng lắm năng lượng, nên hoóc-môn sinh lý cao hơn hẳn đám đàn bà bình thường. Dĩ nhiên họ điên rồ hơn đám đàn bà bình thường nhiều lắm! Hè hè! Sao, cô em? Chưa gì đã nhớ khẩu súng yêu thích của mình rồi à? Thằng đó thế nào vậy?
“Bình tĩnh, tha thứ và yêu đời!” – Tiểu Hồ tự nhủ. Giờ nàng cảm thấy đáng thương cho Rắn Béo hơn là đáng giận. Cái tâm thế được đáp lại lời yêu thương khiến nàng giác ngộ, tự nhận mình ở một tầm cao hơn hẳn so với loại người như Rắn Béo. Cuộc đời gã đội phó là một tương lai dễ dự đoán: chỉ chiến đấu cho bản thân mình, lang bạt tứ xứ, cuối cùng chôn thân ở nơi nào đó trên thế giới hoặc nếu may mắn hơn, gã sẽ chết bệnh trong cô độc. Số phận của những kẻ sống mà không ai chờ đợi như Rắn Béo là vậy.
– Không muốn trả lời à? Hè! – Rắn Béo cười – Dù sao cô em cũng thật may mắn. Có mục tiêu, người ta dễ dàng có sức mạnh. Giống đội trưởng của chúng tôi. Ông ấy có gia đình, có một cô con gái dễ thương, mà mọi người cha đều muốn trở thành người hùng trong mắt con mình. Bởi thế ông ấy mạnh nhất đội này.
– Đội trưởng có gia đình sao? – Tiểu Hồ ngạc nhiên – Tôi không biết đấy! Ông ấy không kể cho tôi.
– Đội trưởng không kể với ai hết. – Rắn Béo gật gù – Ông ấy kín tiếng. Tôi tình cờ đến thành phố nơi đội trưởng sống, ở Phi Thiên quốc. Tôi gặp gia đình ông ấy. Ba người. Rất hạnh phúc. Đội trưởng kể rằng con gái ổng đang theo học một trường ở Cội thành, Phi Thiên quốc. Trường nghệ thuật gì đấy, tôi không nhớ. Nhưng đội trưởng tự hào lắm! Hè! Chỉ là con bé hơi yếu, vấn đề gì đấy ở tim. Đội trưởng nói con bé hồi nhỏ bị nhiễm độc bụi phép thuật nên hay đau ốm, mỗi năm phải điều trị vài đợt.
– Ông ấy gặp khó khăn?
– Một chút. Điều trị nhiễm độc phép thuật không rẻ. – Rắn Béo nhún vai – Nhưng đội trưởng tự lo được. Ông ấy mạnh mẽ vì ông ấy là một người cha. Nếu đánh tay đôi, tôi sẽ chẳng bao giờ thắng ổng. Mọi người cha đều mạnh kinh hồn, hè hè!
Tiểu Hồ nhướn mắt:
– Vậy tại sao ông không tự tìm cho mình một gia đình hay một ai đó chờ đợi mình? – Tiểu Hồ hỏi.
Rắn Béo trầm ngâm:
– Tôi yêu tiền hơn. Với tiền, tôi kiếm được hàng tá con hàng như cô em thậm chí trẻ hơn. Cuộc sống với tôi như thế mới thú vị. Không trách nhiệm, không ràng buộc, không cần phải trở thành một nhân vật nào đó quan trọng, cũng không cần thiết phải tồn tại một người quan trọng với mình. Vì không ràng buộc bất cứ ai nên tôi có thể đánh thuê cho bất cứ người nào. Trả tiền thì vung kiếm, đó mới là đánh thuê đúng nghĩa. Tôi thuộc về giáo đoàn, tôi đem đến cái chết. Vạn Thế tạo ra tôi để phục vụ Thần Chết chứ không phải đem lại hạnh phúc.
Tiểu Hồ im lặng. Cuộc sống do mỗi người lựa chọn, nàng không bình phẩm. Cũng giống Thần Chết, Vạn Thế luôn công bằng. Cây mẹ sinh ra những người đàn ông như Răng Giả thì cũng sinh ra những gã đàn ông như Rắn Béo. Nàng có thể tin tưởng Rắn Béo trong cuộc chiến sắp tới nhưng chuyện sau đó thì chưa biết. Rắn Béo là lính đánh thuê và gã đánh cho bất cứ ai trả tiền.
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, đội Rắn Béo thu dọn lều bạt rồi tiếp tục nối đuôi nhau băng rừng. Ba mươi người lầm lũi dưới màn đêm tối thẫm khu cấm địa. Tiểu Hồ xốc lại ba lô đeo lưng, nắm chặt bàn tay trước ngực và cầu nguyện Vạn Thế. Trận chiến đang tới gần và nàng buộc phải gác lại những tâm tư vui vẻ. Tên tóc đỏ đã hứa tới đón nàng, nên trước hết nàng phải sống sót.
Rốt cục người ta sống trên đời là để mong đợi một ai đó yêu thương mình.
Lửa trong tim Tiểu Hồ đang cháy mạnh hơn bao giờ hết.
Rời khỏi Rừng Gai, đội quân đánh thuê tiến sâu hơn vào cấm địa. Không còn những cây tán thấp rủ xuống những ngọn lá sắc bén, khu rừng đang nhô lên với những cây tán cao và đường mòn dốc. Khác đường chính nơi mà đội trưởng Răng Giả đang đi qua, đường phía tây này nhỏ hẹp hơn rất nhiều và đầy rẫy thảo dược gây loạn thần. Nó căn bản là ngõ lối dẫn người đến Tụ Hồn Hải chứ không phải sinh lộ. Bằng mắt thường, Tiểu Hồ thấy rõ làn hơi thảo dược đang bám dính trên mắt kính mặt nạ phòng độc và gờ lên mảng cặn màu cam đỏ tím vàng, nom vui mắt mà vô cùng độc hại, hít một hơi là ngủ li bì hoặc tự cắn xé chính mình. Nhưng nhờ tấm bản đồ đầy đủ ghi chú, cô gái có thể dẫn đoàn người tránh những cung đường đậm đặc hơi độc và chọn một ngã rẽ an toàn hơn. Nhiều năm lặn lội khu cấm địa, Hoa Lạp Ngân Thôn Cơ rành rẽ nó hơn bất cứ ai và tấm bản đồ của bà là thứ vô giá.
Đương đi, Tiểu Hồ bỗng thấy sự lạ. Cách nàng dăm bước chân có một thứ đen nùi chắn ngang đường, phiền nỗi que sáng lân tinh chẳng thể soi rọi. Tiểu Hồ ra hiệu dừng bước sau cùng Rắn Béo tiến lên kiểm tra. Hai người phát hiện thứ đen nùi là một xác chết đang phân hủy. Cũng nhờ cái xác mà Tiểu Hồ xác nhận khu cấm địa không hoàn toàn là vương quốc thực vật, nơi này vẫn tồn tại vi khuẩn lẫn vi sinh vật làm nhiệm vụ dọn dẹp tử thi. Nhưng không có giòi. Rắn Béo dùng dao găm chọc ngoáy cái xác, hết nạy xương sọ đầu lâu lại đâm vào hốc mắt. Gã hoàn toàn không có cái khái niệm tiếc thương người đã khuất.
– Không giòi thì hơi khó đoán. – Rắn Béo lắc đầu, giọng nghẹt nghẹt qua mặt nạ phòng độc – Nhưng chắc đã chết khoảng một tuần, đoán vậy. Thể trạng cao lớn, dân phương bắc. Chắc là lính Mù Thủy thăm dò địa hình, xui xẻo cho chúng.
Rắn Béo gọi “chúng” vì không chỉ có một cái xác. Hai người mò quanh và phát hiện thêm ba tử thi nữa, tất cả đều chết cùng thời điểm. Dựa theo thời gian xác chết phân hủy, Tiểu Hồ đoán bọn Hiệp Dung tới đây lập căn cứ ngay sau khi xảy ra vụ ẩu đả ở tòa tháp trắng Vọng Nhật thành, đồng thời cử người thám thính vùng đất. Tuy không thông thạo cấm địa bằng bà pháp sư Thôn Cơ nhưng chắc chắn gã Đầu Sói biết lối mòn phía tây, biết kẻ địch có thể men theo đường ấy tràn xuống tập kích bất ngờ. Tiểu Hồ bắt đầu khó nghĩ. Tiếp tục đánh? Hay rút lui? Hay bắn pháo hiệu thay đổi kế hoạch? Hay chờ tình hình chuyển biến khác? Vì bốn cái xác mà Tiểu Hồ phân vân giữa ngã tư đường.
Nhưng chiến trường không nhiều lựa chọn như Tiểu Hồ nghĩ. Vốn chẳng có ngã ba hay ngã tư nào mà chỉ có một con đường duy nhất để con người bước đi. Rắn Béo nói:
– Cứ theo kế hoạch thôi, cô em. Hai tiếng rưỡi rồi, giờ này đội trưởng cũng sắp đến nơi, không thể cử người chạy qua cảnh báo họ được. Nếu có bộ đàm thì chuyện đã khác, nhưng khu rừng này quái quỷ mà, đúng không? Ba mươi phút nữa là đánh rồi, đi thôi cô em. Chúng ta muộn giờ đấy! Dù gì chúng ta vẫn còn phương án hai. Chỉ cần cô em nhớ đường thì mọi chuyện đều ổn. Đừng quên là cô em phải sống để trả tiền cho bọn tôi. Hè hè!
Gã đội phó vẫn sống sượng như thế. Nhưng hay ho ở chỗ gã luôn cười. Và bởi vậy mà Tiểu Hồ an tâm hơn. Ở chiến trường, làm bạn với kẻ luôn cười tốt hơn là làm đối thủ của gã.
Đội đánh thuê tiếp tục di chuyển. Sau nửa tiếng, cả đám dừng lại theo hiệu lệnh từ Tiểu Hồ. Ba mươi người phân tán trên một ngọn đồi trông xuống doanh trại Lực Lượng Mù Thủy. Từ đây Tiểu Hồ thấy rõ vòng ngoài khu trại, lính canh và ụ súng máy. Bọn Mù Thủy lắp đặt đèn pha để cảnh giới nhưng cũng chính đèn pha phơi bày những điểm yếu của chúng. Rừng Bất Khả Phạm không phải nơi nên ở lâu trong khi đám Mù Thủy đã đóng trại hơn một tuần. Hơi thở hạn chế, thức ăn đóng hộp, khí độc rừng già làm những kẻ phương bắc mỏi mệt, lại thêm không gian tù mù không phân biệt ngày đêm khiến tâm lý dễ bất ổn. So với đám Mù Thủy, đội đánh thuê Răng Giả nhiều lợi thế thể lực hơn. Tất cả những gì họ cần là tiếng nổ từ đường chính dẫn vào khu trại. Không bộ đàm, hai cánh tấn công sẽ phối hợp với nhau bằng một tiếng nổ.
Dưới bóng đêm cấm địa, những cây Nhân Diện Thực khổng lồ rủ bóng và chằm chằm ngó xuống đám người tí hon chuẩn bị giết nhau. Chúng thực sự đang ngắm nhìn. Ngay bên cạnh bọn Tiểu Hồ là những cuộn rễ Nhân Diện Thực to tổ chảng hằn lên hàng trăm gương mặt con người với đôi mắt khép hờ. Và có thể – chỉ là có thể – khi đội đánh thuê Răng Giả va chạm Lực Lượng Mù Thủy, những gương mặt đó sẽ mở mắt và cười nhạo lũ động vật ngu si. Tiểu Hồ bất giác rờn rợn. Nàng nghĩ Nhân Diện Thực là loại cây ăn xác chết, nếu chẳng may chết ở đây, nàng sẽ bị chúng tiêu hóa và gia nhập đội quân mặt người trên rễ cây. Chờ đợi sốt ruột, Tiểu Hồ nói:
– Đội trưởng tấn công chưa? Sao tôi chẳng thấy tín hiệu nào cả?!
– Yên tâm đi, con hàng. Ông ấy thường trễ một chút nhưng luôn đúng kế hoạch. – Rắn Béo đáp – Hồi còn ở Tiểu Đoàn Kiếm Sắt của Phi Thiên quốc, ông ấy là người điều hành tốt nhất.
– Hình như ông ngưỡng mộ đội trưởng?
– Khồng, khồng, khồng! – Rắn Béo lắc đầu nguầy nguậy – Nhưng ai cũng phải có bạn, nhất là giới đánh thuê này. Còn cô em thì sao, tại sao cô thân thiết với đội trưởng vậy?
Tiểu Hồ không biết trả lời. Nàng chưa từng nghĩ đến câu hỏi này. Răng Giả trong ký ức của nàng chỉ đơn giản là một người giao sữa có dư thời gian kể chuyện cho một con bé mồ côi. Ông ta chỉ đơn giản là người đầu tiên chịu trò chuyện với nàng. Nàng nghĩ mình bị hiệu ứng vịt con. Nhưng là hiệu ứng vịt con thật thì nàng cũng chẳng bận tâm, vì điều quan trọng là những ký ức thuở thơ bé ấy thật đẹp. Tiểu Hồ chỉ cần vậy. Nếu số phận rẽ theo một hướng khác, một thế giới khác, một ngày khác, nàng đã trở thành lính đánh thuê đội Răng Giả.
“Sau này cháu có thể đi giao sữa cùng ngài không?” – Con bé Tiểu Hồ tám tuổi nói với Răng Giả.
“Tại sao? Bé con biết gì về công việc này?”
“Vì đi cạnh ngài, cháu có thể nghe kể chuyện cả ngày!”
“Đơn giản thế thôi à?” – Răng Giả cười, bộ hàm máy móc kêu lanh canh – “Xem nào, ta không có gia đình, cũng chẳng có đứa con nào. Đề nghị hấp dẫn đấy, nhóc con! Ta sẽ suy nghĩ!”
Một tràng súng máy khai hỏa bất thình lình dội lên từ hướng nam cắt ngang dòng suy tư của Tiểu Hồ. Âm thanh ban đầu nhỏ, sau to dần và rõ mồn một. Tại đó, khói trắng bốc lên mù mịt, tiếng kiếm chém lẫn tiếng la hét cuộn chặt lẫn nhau, súng bắn loạn xà ngầu khạc những tia lửa xé toang sự câm lặng nơi cấm địa. Đám lính Mù Thủy ở phía tây doanh trại giật mình, bắt đầu di chuyển từng tốp về cửa chính và chỉ để lại một số ít bám trụ các ụ súng máy. Rắn Béo liền ngoảnh lại phía sau, cởi mặt nạ để giọng nói rõ ràng hơn:
– Bom khói trước, người theo sau! Khiên chắn trước, súng ở giữa, kiếm sau cùng! Phải xử lý súng máy, không là ăn cám cả lũ, nghe rõ chưa lũ đượi?! Tiến sâu, càng sâu càng tốt, giết bất cứ đứa nào không mặc đồng phục giáo đoàn! Và chúng ta sẽ làm lễ cho những kẻ đã chết dưới tay mình, bởi chúng ta là Giáo Đoàn Siêu Sinh! Nghe rõ chưa BỌN ĐƯỢI CHÚNG MÀY?!
Cả đám đánh thuê không trả lời nhưng đều hướng ánh mắt về mục tiêu phía dưới chân đồi. Trái với Tiểu Hồ nóng ruột, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu từ đội trưởng. Giống Rắn Béo, họ biết rằng người đội trưởng có thể trễ hẹn nhưng luôn đúng kế hoạch. Im lặng và kiên nhẫn, đó là Siêu Sinh Giáo Đoàn.
Rồi từ cổng chính khu trại dội tiếng nổ đinh tai. Một quầng lửa xập xòe khói trắng dội hơi nóng lẫn ánh sáng chói mắt vào màn đêm. Đám Nhân Diện Thực khổng lồ chấn động rũ lá như trút, trung tâm Rừng Bất Khả Phạm rung chuyển. Giữa quầng lửa đó lẫn lộn tay chân đám lính Mù Thủy hoặc mảnh vỡ ụ súng máy. Phân đội Răng Giả đã phá vỡ vòng ngoài khu trại. Rắn Béo hét lớn:
– Giết sạch chúng nó, bọn đượi!
“Lũ đượi” cùng Tiểu Hồ theo chân gã đội phó. Những bóng áo xanh Siêu Sinh Giáo Đoàn ào ạt đổ xuống từ đỉnh đồi. Mười người đi trước lập khiên nội lực, sáu người phía sau lên đạn súng trường, mười người đi cuối chuẩn bị đao kiếm. Tiểu Hồ được xếp vào hàng cuối, nơi an toàn nhất. Bốn người còn lại vẫn ở đỉnh đồi, họ giương súng phóng lựu bắn những quả đạn khói màu xanh lá. Trong phút chốc, bốn quả đạn khói kéo một màn xanh mờ mịt khoảng không rồi lan tràn khắp mặt đất. Thấy sự lạ, bọn Mù Thủy liền rọi đèn rồi xả đạn. Từng loạt tia lửa vun vút găm thân cây, bị khiên chắn đánh bật hoặc bay trên đầu Tiểu Hồ. Khói dày, bọn Mù Thủy lại chưa chuẩn bị nên tác xạ loạn, không trúng mục tiêu. Rắn Béo cười lớn:
– Tiến lên, chúng nó chỉ là lũ đàn bà cầm súng thôi! Giết hết!
Đội khiên chắn lao qua màn khói, đột ngột xuất hiện ngay tại hàng rào khu trại. Đội súng trường lấy đó làm điểm tựa ngắm bắn và ném lựu đạn. Bị tấn công, các ụ súng máy đồng loạt quay về phía đó đáp trả. Và ngay lập tức, đội đánh kiếm do Rắn Béo chỉ huy vượt rào tràn vào khu trại. Quân đánh thuê áp sát, lôi đám Mù Thủy ra khỏi ụ súng máy rồi chém giết. Cảnh tượng như lò mổ, máu bắn đầy những áo khoác xanh.
Không bộ đàm, không thiết bị liên lạc, đám Mù Thủy vẫn chưa biết cánh phía tây đã thủng. Rắn Béo ổn định đội hình, sau chia thành từng nhóm đánh sâu vào khu trại. Gã vừa chỉ huy vừa bảo vệ Tiểu Hồ, cái miệng xám ngoét màu thịt thối hết chửi bới lại ra lệnh. Gã lắm mồm như bà già ưa cằn nhằn còn đôi tay giết người như đồ tể thái thịt chặt xương. Bọn Mù Thủy gặp phải đội Rắn Béo đều không có cái kết đẹp. Tiểu Hồ chẳng làm gì ngoài việc chạy theo và chứng kiến khung cảnh giết mổ. Im lặng, kiên nhẫn và máu lạnh là Siêu Sinh Giáo Đoàn.
Trên đường chạy, Tiểu Hồ chợt thấy một trận chiến khác ở đường mòn bên kia và bị ngăn cách bởi những cây Nhân Diện Thực. Lửa lớn khắp khu trại song chẳng thể soi rọi cả màn đêm, trận chiến bên đó bởi thế mịt mùng chùng mắt. Nhưng Tiểu Hồ có thể nghe rõ một tiếng cười điên loạn. Tiếng cười khoái trá vì được chém giết và bị người khác chém giết. Không tiếng cười nào giống như thế. Nó vẫn chẳng đổi khác kể từ cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành. Và chủ nhân của tiếng cười cũng chẳng hề bớt điên rồ sau khi cuộc chiến kết thúc:
– Mày, thằng con hoang, hà hà! Đến đây, con hoang! Tao sẽ ăn thịt mày! Ồ không, nếu mày chết thì tao biết đánh với ai đây? Khi thằng Hoàng Tử Cát chết, tao cũng hết người chơi cùng! Mày biết không, tao chặt đầu nó đấy! Tao sẽ…
Con quỷ Hệ Tôn chưa nói hết thì một cái bóng to lớn đã nhảy xổ vào, đè xuống, thọi đấm liên tục. Tiểu Hồ biết cái bóng ấy là gã con hoang Ly Đốc. Nàng biết đôi tay của tên con hoang có thể biến đầu người thành món trứng bác. Nhưng trong tiếng nện thuỳnh thuỵch, con quỷ Hệ Tôn vẫn cười. Rồi những tiếng nổ bất thình lình vang vọng khắp khu rừng. Tiểu Hồ không thể quan chiến lâu hơn, nàng phải đi tiếp.
Nhờ đội Rắn Béo, Tiểu Hồ tiến càng lúc càng sâu. Bóng đêm giăng tràn, lửa đạn veo véo ngay bên cô gái. Nàng bắt đầu thấy vài luồng sáng mờ mờ màu xanh dương phía sau những cây Nhân Diện Thực, nom giống mấy ngọn đèn cao áp. Đồ điện tử không thể dùng trong khu cấm địa, lấy đâu nguồn điện lớn như thế? – Tiểu Hồ cảm giác khó hiểu, lòng nóng vội muốn có đôi cánh để bay tới đó ngay tức khắc. Nhưng đội Rắn Béo đương gặp khó. Họ vấp phải một lực lượng đông gấp đôi và quần chiến trên cung đường nhấp nhô nhỏ hẹp, không lối đi tiếp. Lính đánh thuê bắt đầu ngã xuống. Tiểu Hồ gọi lớn:
– Rắn Béo, tôi cần đi tiếp!
Gã đội phó gật đầu đoạn túm lấy ba người gần đó lập thành đội mở đường. Bọn họ đánh leo qua những rễ cây khổng lồ, luồn qua tán cây bụi rậm rồi đánh thốc lên, làm bọn Mù Thủy phải dạt qua một bên. Được thông lối, Tiểu Hồ liền theo hướng ấy mà chạy. Rắn Béo cùng vài người nữa bám theo cô gái. Họ băng qua rừng cây khổng lồ, đôi chân phăm phăm tiến đến nguồn sáng xanh dương. Càng gần tới nó, Tiểu Hồ càng thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì mệt mà bởi một áp lực vô hình. Nàng cảm giác đang chạy trên một quả tim khổng lồ.
Rồi cuối cùng, nhóm Tiểu Hồ đã thấy ngọn nguồn ánh sáng xanh. Tiểu Hồ chưa từng thấy một thứ gì giống như thế.
Chính giữa mặt đất, tại ngọn nguồn cột sáng xanh là một cỗ quan tài thủy tinh cắm sâu vào mặt đất. Bên trong quan tài là một cơ thể người nằm trôi nổi giữa dung dịch. Nhưng trái với dung dịch màu xanh mà Tiểu Hồ từng thấy, nó có màu đen kịt, đen hơn cả bóng tối đang bao trùm cấm địa. Chiếc quan tài thủy tinh ấy dường như đang bơm hỗn hợp màu đen nọ xuống lòng đất, khiến mặt đất nứt toác và dội nhiều cột sáng xanh lên khoảng không. Nó không hoạt động một mình mà được tiếp năng lượng từ năm cỗ máy đựng não người chắn ở năm góc. Khoảng cách còn xa nhưng ống nhòm đủ rõ để Tiểu Hồ nhận biết năm cỗ máy đó đựng não người.
– Cái quái quỷ gì thế? – Rắn Béo nhăn mặt – Cô em dẫn chúng tôi đi đâu vậy?
Tiểu Hồ biết những cỗ máy đựng não người. Tên tóc đỏ từng kể về chúng. Nàng đoán rằng chiếc quan tài trung tâm đang tác động vào mạch năng lượng ngầm, từ đó phá hoại sự ổn định của Tòa Trắng tại Vọng Nhật thành. Cơ chế thế nào thì Tiểu Hồ không rõ, nhưng chắc chắn là chỉ cần phá hủy một trong năm cỗ máy, quá trình này sẽ kết thúc. Cô gái nói:
– Đánh thẳng vào đó, phá hủy mọi thứ! Nhanh lên!
Rắn Béo nhún vai. Gã không hỏi. Lính đánh thuê chỉ đánh, không hỏi nhiều. Nhóm người lao đến như tên bắn đánh xáp lá cà với đám Mù Thủy đang canh phòng. Quân Mù Thủy đông hơn chục mạng không thể chống lại một Tiểu Hồ nhỏ bé nhưng nhanh như sóc và còn đầy sức lực. Những gã phương bắc lần lượt đổ rạp dưới đôi kiếm rực lửa. Một tuần sống trong cấm địa khiến bọn Mù Thủy quá mỏi mệt.
Hốt nhiên một tia sét từ thinh không đánh vào Tiểu Hồ. Cô gái chút nữa đã táng mạng nếu không có Rắn Béo tạo khiên nội lực che chở. Gã đội phó sở hữu bí kỹ quái dị là có thể tạo khiên nội lực từ một khoảng cách đáng kể thay vì giữ nó trên tay như bao người khác. Mất vài giây định thần, Tiểu Hồ kinh ngạc nhận ra tia sét nọ thuộc Lôi niệm – thứ phép thuật đặc trưng của thánh sứ. Nàng ngoảnh ra trông kẻ vừa tấn công mình. Kẻ đó cũng như nàng với thái độ sững sờ, con mắt mở to phía sau mặt nạ phòng độc:
– Là cô, Tiểu Hồ? Phải Tiểu Hồ người Phi Thiên không?
Nói rồi kẻ đó cởi mặt nạ. Một người đàn ông tóc xám pha ánh bạc, gương mặt nhiều vết sứt sẹo. Tiểu Hồ ngạc nhiên rồi cởi mặt nạ:
– Tri Thụ? Thánh sứ Tri Thụ người Khát Hòa quốc?! Chúng ta từng gặp nhau ở Kỳ Thi Tổng Lãnh[2]! Anh là trụ cột quốc gia! Tại sao anh ở đây?
Tri Thụ thở dài, nhún vai:
– Tôi không tin Thánh Vực nữa, Tiểu Hồ. Cha nuôi cô mất rồi, đại thánh sứ Tây Minh mất rồi, chúng tôi chẳng biết tin ai nữa. Chúng tôi không thích Liệt Giả và cũng chẳng tin ông ta, nhưng ít nhất là ông ta hành động, còn Thánh Vực chẳng làm gì hết. Cá nhân tôi muốn chứng kiến Liệt Giả sẽ làm gì trong tương lai.
Tiểu Hồ chợt nhớ Thôn Tàng đang làm việc hành pháp xử lý những thánh sứ phản bội. Trong liên minh Khối Ngũ Giác đã có tám thánh sứ phản bội, Tri Thụ thuộc số ấy. Thánh sứ phản bội nghĩa là không còn đường quay đầu, cách đối thoại duy nhất với họ là chiến đấu. Tiểu Hồ lôi một ống trụ bạc ra khỏi túi hông, vận nội lực niệm phép Ngục Hồn Tỏa. Cơ thể nàng bắt đầu chảy máu, máu tụ thành con báo đen với huyết mạch chảy rần rật. Đã lâu nàng chưa sử dụng linh hồn Ratri và cũng không muốn dùng. Đây là trường hợp bất đắc dĩ, vì đánh với thánh sứ là phải đánh toàn lực.
– Cô chưa bao giờ thua một trận tay đôi, đúng không? – Tri Thụ nói – Tôi tin chuyện đó, thế nên tôi không đánh tay đôi với cô.
Một tia sét khác ập đến Tiểu Hồ. Cô gái phản xạ né tránh trong gang tấc. Một nữ thánh sứ khác xuất hiện, một kẻ mà Tiểu Hồ không quen mặt. Một thánh sứ phản bội. Như đề cao Tiểu Hồ, Tri Thụ và nữ thánh sứ kia lập tức triệu hồi thần hộ mệnh. Kinh hoàng hơn là họ đều sở hữu cánh – họ có thể bay và thuộc đẳng cấp đại thánh sứ chứ không phải thánh sứ bình thường. Hai người họ lao vào tấn công Tiểu Hồ cùng nhóm Rắn Béo. Một cuộc chiến không cân sức diễn ra. Tiểu Hồ căng mình đánh Tri Thụ còn đội Rắn Béo lép vế hoàn toàn trước nữ thánh sứ lạ mặt. Rắn Béo sở hữu khiên chắn không thể bảo vệ tất cả, đồng đội của gã lần lượt chết dưới những ngọn sét thịnh nộ. Gã đội phó gào lớn:
– Rút, rút thôi! Không đánh được đâu!
Tiểu Hồ đang cơn say máu nên không nghe thấy. Rắn Béo phải dùng súng bắn Tri Thụ, lôi cô nàng nấp sau một rễ cây rồi nói:
– Rút thôi con hàng! Không đánh được! Chúng là đại thánh sứ đấy! Đội của tôi sẽ chết hết! Bỏ đi!
Bấy giờ Tiểu Hồ mới biết chuyện gì đang diễn ra. Nàng không thể đánh cùng lúc cả hai đại thánh sứ, và những kẻ biết bay này dư sức giết sạch lính đánh thuê. Dẫu là Siêu Sinh Giáo Đoàn cũng không thể đấu đại thánh sứ. Nghe lời gã đội phó, cô gái đành thu hồi linh hồn Ratri rồi tìm đường lùi. Tri Thụ cùng nữ đại thánh sứ truy đuổi, Rắn Béo liền vận bí kỹ. Không khí co rút thành những tấm khiên nội lực ngăn chặn bọn thánh sứ khiến họ đâm sầm vào lưng nhau. Gã đội phó vặn mình phóng dao găm. Dao xoáy gió đâm thủng đôi cánh của Tri Thụ rồi găm trúng mắt trái của ả đại thánh sứ. Tri Thụ rơi xuống còn nữ đại thánh sứ ôm mặt kêu gào thảm thiết. Rắn Béo tặc lưỡi:
– Mẹ kiếp, tí nữa giết được con chó đẻ!
Nói rồi gã bắn pháo hiệu lệnh thu quân, sau bế xốc Tiểu Hồ lên vai mà chạy. Cô gái mất nhiều máu vì phép Ngục Hồn Tỏa nên lả đi. Dù vậy nàng vẫn minh mẫn. Dọc đường, nàng trông thấy những đôi cánh thánh sứ khác đang quần thảo giữa đội đánh thuê, tay vung thánh giới bắn những tia sét đì đùng. Tình hình bất lợi vô cùng cho đội đánh thuê. Đôi cánh thánh sứ bảo hộ con người ngày nào giờ trở thành nỗi khiếp sợ. Nàng không biết bao nhiêu thánh sứ phản bội đã đầu quân cho Liệt Giả, nhưng con số rõ ràng không chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Được một quãng, Rắn Béo đặt Tiểu Hồ trở xuống và cùng nhau chạy tới cổng chính khu trại. Họ bắt gặp Răng Giả đang bẻ cánh một đại thánh sứ rồi cắt cổ người đó ngay tại chỗ, chẳng khác nào làm thịt gà. Nhưng không phải tay lính đánh thuê nào cũng giỏi như Răng Giả hay Rắn Béo. Bị đánh cấp tập lại chạm mặt thánh sứ, đám đánh thuê chùn chân thấy rõ, vài người bắt đầu bỏ chạy. Rắn Béo thở không ra hơi:
– Thu quân thôi, đội trưởng! Đánh nữa là chúng ta chết cả nút! Cần vũ khí chuyên dụng mới trị được bọn này!
Răng Giả gật đầu:
– Thu quân vậy. Cậu đưa mọi người quay về, ta ở đây chặn bọn chúng.
Rắn Béo rút súng bắn pháo hiệu. Chiến dịch thất bại, đội đánh thuê vốn dĩ có thể thắng nhưng sự xuất hiện của thánh sứ khiến họ lép vế. Tiểu Hồ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài quay về. Nàng cần sự trợ giúp từ công chúa Lục Châu. Nhưng cô gái mới tiến lên một bước thì Răng Giả đặt tay lên vai nàng:
– Không. Cháu không đi. Cháu ở lại.
Tiểu Hồ nhìn xuống. Cánh tay to lớn của người đàn ông đó đang đẩy nàng. Thông điệp rất rõ ràng: nàng không được quay về. Cô gái khó hiểu. Chưa kịp tìm câu trả lời, nàng bỗng cảm giác đau nhói dưới bụng. Tiểu Hồ ngó xuống, thấy một con dao găm cắm ngập bụng mình, người cầm dao chẳng phải ai khác ngoài Răng Giả.
Răng Giả vừa đâm nàng.
Người giao sữa năm nào vừa đâm vào bụng Tiểu Hồ. Đâm bằng dao găm. Đâm rất ngọt.
– Cái quái gì thế, đội trưởng? – Rắn Béo cau mày.
Chiếc dây chuyền trên cổ Tiểu Hồ theo lẽ thường sẽ phản ứng. Nhưng nó chỉ phát sức mạnh khi Tiểu Hồ nảy sinh tâm lý tự vệ. Khốn thay, thâm tâm Tiểu Hồ giờ chỉ có hoang mang lẫn sợ hãi. Những cơn ác mộng tồi tệ nhất của Tiểu Hồ cũng chưa bao giờ dự đoán khung cảnh này. Cô gái lắp bắp:
– Thế này là…? Tại sao chứ? Cháu đã làm gì sai?
– Ta xin lỗi, Tiểu Hồ. – Răng Giả trả lời – Có một người đàn ông tên Tinh Ngôn Gia ở Tây Vực Châu nói rằng bàn thờ nhà ông ta bị phá nát, và ông ta yêu cầu cái đầu của cháu trên bàn ăn bữa tối. Nhưng ta không muốn làm vậy. Sau khi xong việc, ta sẽ chôn cất cháu tử tế.
Tiểu Hồ chết trân. Người đàn ông trước mặt nàng vẫn là người giao sữa năm nào. Vẫn chiếc hàm máy, vẫn khuôn mặt bặm trợn, vẫn ánh mắt xa xăm buồn bã. Còn nàng chỉ là đứa bé mồ côi cần người trò chuyện. Dao găm đâm sâu, Tiểu Hồ thở dốc:
– Có phải vì con gái ngài không…?
– Phải. – Răng Giả xác nhận – Con gái ta cần phẫu thuật. Một ca phẫu thuật lớn. Nội tạng của nó bị cảm nhiễm phép thuật quá nặng, cần bộ phận cơ sinh học thay thế. Nó còn tương lai… Chi phí rất nặng. Ta… xin lỗi, Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ bật khóc. Không phải dao găm mà chính lời nói làm nàng đau đớn. Nàng hỏi, nước mắt giàn giụa:
– Cháu… chưa bao giờ là con gái ngài sao?
– Đã từng. Con gái. – Răng Giả đáp, đôi mắt buồn bã – Ta đã luôn yêu con. Ta xin lỗi.
Răng Giả thúc dao găm mạnh hơn. Tiểu Hồ thổ bục máu. Gã đội phó từ nãy giờ bất động vì sự việc quá bất ngờ, cơ thể khônug kịp phản ứng. Nhưng rồi Rắn Béo tiến đến đấm lệch mặt Răng Giả. Đội trưởng buông tay, để lại Tiểu Hồ với dao găm cắm ngập bụng. Rắn Béo cúi xuống xem xét, sau chửi bới:
– Mẹ kiếp đội trưởng! Ông làm trò gì thế? Đây là hiểu lầm, phải không? Thằng đượi già khốn nạn, tại sao ông ra tay với khách hàng?
– Coi như cậu chưa thấy gì đi, anh bạn! – Răng Giả trở dậy, giọng ồm ồm – Thằng cha Tinh Ngôn Gia đã trả một triệu thùng vàng cho vụ này. Ta bảy, cậu ba. Thế nào?
– Cái gì? Một triệu thùng vàng? – Rắn Béo mở to mắt.
– Phải. Một triệu thùng vàng. – Răng Giả nói – Nếu cậu đòi bốn phần thì cũng được, nể cậu là bạn nên ta đồng ý.
Giữa chiến trường nổ vang bom đạn, hai kẻ đánh thuê ngã giá mặc cả, bận tính toán xem mạng người trị giá bao nhiêu. Rồi Tiểu Hồ chợt thấy gã đội phó nhìn mình với nụ cười nhếch mép đểu cáng mà gã luôn phô trương. Kẻ yêu tiền đó thả tay Tiểu Hồ đoạn đứng dậy, tay rút kiếm tay rút dao găm, mặt đối mặt Răng Giả:
– Không phải tiền, đội trưởng à! Không phải tiền! Chúng ta là lính đánh thuê. Lính đánh thuê tôn trọng hợp đồng, chúng ta không giết người đã ký hợp đồng. Chúng ta phục vụ Thần Chết, chúng ta phục vụ lời hứa, không phải tiền.
Răng Giả thở dài đoạn rút kiếm. Chiếc hàm máy của gã ồm ồm những từ ngữ lạnh nhạt:
– Cậu vẫn tin chuyện Thần Chết sao, Rắn Béo? Thằng tham tiền như cậu cũng biết nói mấy chuyện lời hứa hay danh dự? Cậu đâu thể đánh tay đôi với ta, đúng không? Đánh với ta, cậu sẽ chết.
– Tôi khốn nạn cả đời nên lúc chết phải đàng hoàng một chút! Chán nhỉ? Rốt cục con người ta không sống khốn nạn cả đời được! – Rắn Béo cười – Tôi là lính đánh thuê Siêu Sinh Giáo Đoàn, tôi phục vụ Thần Chết. Tạm biệt, đội trưởng.
– Tạm biệt. – Răng Giả gật đầu.
Rồi hai gã đánh thuê đâm bổ vào nhau, kiếm chém những âm thanh rát tai. Tiểu Hồ nhân cơ hội đó chạy trốn. Nàng quay ngược vào màn đêm tối thẫm vùng cấm địa, đôi chân yếu ớt xiêu vẹo trên con đường đặc kịt khói thuốc súng. Bụng nàng chảy máu không ngừng, mà nàng cũng không thể rút dao găm vì như thế sẽ lôi ra cả đống ruột gan phèo phổi. Tiểu Hồ nhìn quanh, thâm tâm sợ hãi. Nàng chẳng sợ cái chết mà sợ khung cảnh chốn này. Nó rộng lớn, cao vồng với những tia sáng nhờ nhờ giữa đêm đen hệt như hành lang cô nhi viện năm nào. Còn những con người ngoài kia lúc nhúc như bầy nhện.
Tiểu Hồ hoàn toàn đơn độc.
Và như đứa trẻ bị cơn ác mộng khủng khiếp nhất truy đuổi, Tiểu Hồ bỏ chạy. Quanh nàng lúc này chẳng hề có người thân. Nàng muốn gọi điện cho công chúa, cho gã bắng nhắng Hỏa Nghi, gọi cho Liệt Trúc. Nàng không muốn sống như lũ nhện, sống một cuộc đời chỉ biết đến mình. Nàng đã đặt mình vào những ký ức để không mang cảm giác đơn độc.
Ký ức không chối bỏ nàng. Chỉ là ký ức đã thay đổi. Người giao sữa năm nào đã có con gái, ông ta không cần một đứa trẻ mồ côi làm con gái mình.
“Phong, anh đang ở đâu?” – Tiểu Hồ tự hỏi.
“Có lẽ em đến muộn, anh không thể đón em được rồi…”
Tiểu Hồ quơ quào bụi rậm để tìm đường đi, cuối cùng chạy ra một khoảng đất rộng lớn. Ở đó có những cây Nhân Diện Thực khổng lồ và một đám người đang chờ sẵn. Đám người đó gồm Lực Lượng Mù Thủy, các thánh sứ phản bội, con quỷ Hệ Tôn và Hiệp Dung. Trông thấy nàng, Hiệp Dung cười:
– Chúng ta lại gặp nhau, cô bé! Xin lỗi, tôi không dám đánh tay đôi với cô nên phải gọi thêm người tới và trò chuyện với một số người. Tôi đã gặp Răng Giả và thảo luận một số vấn đề. Cô biết đấy, hơi tiền bạc một tí! – Gã Đầu Sói chặc lưỡi nhún vai – Tôi đánh không bằng cô nhưng miệng lưỡi thì dẻo hơn nhiều! Hi hi!
Tiểu Hồ nhìn quanh. Bầy nhện đông đảo, nàng không có cơ hội thoát khỏi chốn này. Nhưng cơ thể nàng hành động ngược lại lý trí. Cô gái rút đôi kiếm hực lửa rồi niệm phép Ngục Hồn Tỏa, linh hồn Ratri bằng máu hiện lên sau lưng nàng, trong khi dao găm dưới bụng vẫn rỉ máu. Nàng đã mất gần hết nên mất thêm chút máu cũng không thành vấn đề. Và cho dù mất nhiều hơn nữa cũng không thể vá lại lỗ thủng đang to dần trong trái tim Tiểu Hồ. Máu màu đỏ. Nàng chợt nhớ màu đỏ.
“Phong, anh chờ được em không?
Nếu em chưa thể về, anh chờ được không?
Anh có thể chờ tới ngày đó không? Chúng ta sẽ cùng đi tới Cội Gió…”
Ngày đó ở trung tâm Rừng Bất Khả Phạm, có một ngọn lửa màu vàng cam bùng lên thiêu đốt những cây Nhân Diện Thực. Ngọn lửa ngốn rừng, bốc cao dữ dội.
Nhưng lửa cao tới đâu cũng không thể vươn tới bầu trời.
[1]: xem lại Lửa, Quyển 4 – Chương 13
[2]: Tri Thụ, thánh sứ Khát Hòa quốc, xem lại Quyển 3 Chương 87