Ngục Thánh

Chương 298: Núi và hồ


Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 298: Núi và hồ

Nhìn kẻ thù ngoe nguẩy trước mặt mà không thể làm gì, Tiểu Hồ tức lộn ruột. Chưa hết, gã nọ vừa đứng bếp đun nước pha trà vừa xướng lên mấy bài ca ỉ ôi mà lời lẽ toàn những yêu thương mùi mẫn, những triết lý tình thương con người. Oái oăm ở chỗ giọng hát khá tốt nếu không muốn nói là hay. Mà cũng hàm răng đó, cuống lưỡi đó, cổ họng đó cách đây vài tháng đã hạ lệnh tàn sát dân thường quận Tây Chinh Kiếm – Tuyệt Tưởng Thành. Tiểu Hồ thiết nghĩ có bao giờ cái lưỡi cái răng của tên này biết tự trọng mà cắn lẫn nhau để chủ nhân của chúng khỏi làm ô nhiễm khí quyển thế giới Tâm Mộng? Nhưng nàng chợt hiểu chẳng loài thú ăn thịt nào tự giết mình theo cách đó, nhất là sói. 

– Xong rồi! Xin mời! – Hiệp Dung từ bếp đi ra cùng khay trà nghi ngút khói – Của thầy đây, đậm đặc vừa đủ như thầy ưa thích. Còn cô, Tiểu Hồ, cô dùng đường chứ? 

Hiệp Dung lịch thiệp đẩy lọ đường về phía trước, Tiểu Hồ giơ tay dứt khoát như muốn ngăn chặn cái lịch thiệp này chạm vào mình. Tất nhiên Tiểu Hồ cũng không đụng vào chén trà vì nàng coi nó là ổ bệnh dịch, chỉ thiếu điều hất xuống đất. Gã Đầu Sói mỉm cười chấp nhận thái độ thù hằn của cô gái rồi tự thưởng cho mình một ngụm trà pha đường. Bầu không khí trong căn nhà phồng lên tựa mặt căng của nước mà chỉ một cú chạm nhẹ là tràn, nhưng Hiệp Dung vẫn điềm nhiên hưởng thụ trà. Y nhâm nhi bằng mũi, xuýt xoa hơi nóng mờ mờ rồi sụp soạt từng ngụm hôi hổi ở miệng tách, bộ mặt chó gặm sau chuyến dặm trường Tây Vực Châu nay dãn ra như miếng phô mai đặc nóng chảy, vẻ chừng khoan khoái. Thông họng thông phổi, y mở lời với Lục Triều, giọng nói vừa đủ mân mê thứ mặt nước đương căng tràn nọ: 

– Thầy nhớ chúng ta gặp nhau thế nào không? Chà, khi ấy chính phủ cử tôi tới đây tìm kiếm một mầm cây ở Tây Vực Châu. Tôi đã nghĩ họ nói đùa hoặc là họ muốn thực hiện vọng tưởng cải tạo Tây Vực Châu, trong khi chính họ phá nó tanh bành. Tôi đã tìm kiếm hàng tháng trời, nghi ngờ, nguyền rủa bọn chính phủ mất trí rồi tuyệt vọng vì hết tiền, không nguồn viện trợ và kiệt sức bên chân núi trơ trọi toàn sỏi đá. Thầy biết tôi nghĩ gì lúc ấy không? Chà, nghe thật buồn cười nhưng quả thật tôi nghĩ rằng bản thân mình chính là vật thí nghiệm. Cái xác của tôi sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng cho mầm cây đầu tiên có thể mọc tự nhiên ở Tây Vực Châu. Tôi đã nghĩ mình lớn lao như thế! Tuổi trẻ mà!

Người gác đền uống trà nhưng thay vì mừng việc hội ngộ học trò cũ, ông già đếm từng cái nồi trên ngăn kệ chồng chất nồi, đếm chán, ông lại đếm từng cái nắp nằm ngay ngắn hoặc chỏng chơ ngửa bụng. Hiệp Dung cũng không cần ông già lắng nghe, chỉ tiếp tục: 

– Lúc tôi nghĩ mình sắp trở thành mớ phân bón lịch sử cho Tây Vực Châu thì thầy xuất hiện. Đúng lúc làm sao! – Y nâng tách trà đoạn nghiêng đầu thể hiện sự tán thưởng – Thầy có nước lọc cho cổ họng khát cháy, có cháo đại mạch cho dạ dày lục cục những mảnh lương khô cứng ngắc. Quan trọng hơn, thầy là con người chứ không phải những oan hồn mà tôi bắt gặp. Chỉ cần thế và thầy cho tôi câu hỏi đầu tiên: đấng cứu thế xuất hiện trong dạng người hay chính con người mang chiếc áo đấng cứu thế? Tới giờ tôi vẫn không thể trả lời. Chà… thực khó. Tôi chỉ nhớ ngày đó khi vừa ăn cháo vừa hớp ngụm nước, tôi hiểu rằng nếu chết ở đây thì xác mình sẽ trở thành phân nhưng là một đống phân bình thường nồng nặc mùi phân hủy, tuyệt nhiên không phải phân bón cũng chẳng phải bãi phân thần thánh nào cả. Nhưng cũng nhờ lần suýt chết ấy, tôi có dịp đồng hành cùng thầy trong ba tháng. Thời gian ngắn ngủi nhưng tôi học hỏi được rất nhiều, đáng giá gấp trăm lần thời gian mài đũng quần ở học viện phép thuật. Cảm ơn thầy!

Gã Đầu Sói cúi thấp đầu nhưng cũng giống Tiểu Hồ, người gác đền từ chối tiếp nhận lòng trân trọng này. Ông già đặt tách trà lên bàn, chuyển vấn đề: 

– Huyên thuyên đủ rồi. Giờ nói xem ngươi mang A Sạ Kiếm tới đây làm gì? Nhưng trước hết hãy trả lời ta: ngươi kiếm nó từ đâu ra? Nói thật, đừng che giấu. Trước mặt Ngũ Pháp Sư hay những người từng ngồi vị trí đó, ngươi không thể nói dối. 

Hiệp Dung giơ tay tỏ ý rằng mình rất đàng hoàng rồi đặt thanh kiếm bọc vải lên bàn để minh họa diễn giải. Nghĩ sao, y lại cất nó xuống chân như không muốn không khí thưởng trà trong căn nhà tồi tàn này hứng thêm một nhát búa tạ. Tiểu Hồ không biết đó là kiếm hay thùng rác di động. “Hôi quá!” – Nàng nhăn mặt, cảm giác mùi thịt ôi thối phảng phất. Trong khi đó, vẫn chất giọng nhã nhặn lịch thiệp, gã Đầu Sói bắt đầu câu chuyện: 

– Tuyệt Tưởng Thành đang hỗn loạn. Nó quá thơm, quá ngọt và miễn phí nên ai cũng muốn tranh giành. Cả bốn liên minh, quốc gia trung lập, tổ chức khai thác, công ty tập đoàn… tất cả đều đòi chia chác dưới danh nghĩa thiết lập hòa bình. Họ vừa đánh vừa tìm cách bắt tay quân đoàn Liệt Giả nhằm tìm kiếm mối lợi hoặc hất cẳng đám dây máu ăn phần khác. Trong khi Tuyệt Tưởng Thành thực sự đang ở miền đất hoang vu phía tây lục địa Thượng Cổ, họ chưa di cư xong và thậm chí không biết chọn vùng đất nào để xây thành phố. Họ cần tiền và nhân lực nhưng không ai thực sự quan tâm, thậm chí chảy máu chất xám. Mà thôi, lịch sử Tuyệt Tưởng Thành đã chấm dứt và họ sẽ viết nốt khúc hát cuối cùng ở hoang mạc tồi tàn. Họ xong rồi! Giờ hãy quay lại chảo lửa tranh chấp… 

Gã Đầu Sói nhún vai cười đoạn hớp ngụm trà. Với tư cách đứng bên kia chiến tuyến, Tiểu Hồ rất vui lòng thoi một đấm vào bộ mặt thẩm mỹ đương lim dim sau khói trà nghi ngút kia. Nàng dần hiểu tại sao Vô Phong luôn có ác cảm lẫn thành kiến với người đụng dao kéo lên mặt. Mỗi hơi thở dửng dưng lẫn điệu cười hí hách của gã Đầu Sói đều nhuốm máu nàng, máu Vô Phong lẫn máu người Tuyệt Tưởng Thành. 

– Quân đoàn Liệt Giả rất rảnh tay, thực sự… khục… khục… – Hiệp Dung ho rũ vì nước trà đắng sặc cổ –…thực sự là thế! Bởi vì những người mang tới “hòa bình” còn mải đánh lẫn nhau. Đã xuất hiện bất hòa trong liên quân Đại Hội Đồng, trước giờ họ đã như vậy, nay miếng bánh Tuyệt Tưởng Thành càng làm họ nghi ngờ nhau hơn. Trong số ấy, kẻ hăng máu đòi chia chác nhất là Băng Hóa quốc. Họ cần quang tố, thật nhiều quang tố để giải quyết mớ bòng bong ở tít phương bắc thế giới. Vậy là đám gìn giữ hòa bình quay sang chỉ trích rồi đánh lộn. Truyền thông chính thống dĩ nhiên chẳng bao giờ đưa tin mấy vụ đó, hi hi! – Hiệp Dung ngoảnh sang Tiểu Hồ cùng nụ cười méo mó – Tất nhiên không đến mức chiến trận quy mô hay chĩa pháo vào mặt nhau nhưng có xung đột, có đụng súng đụng kiếm, có thương vong. Để dễ hình dung thì nó giống băng đảng tranh giành địa bàn, hoặc là giống các Đầu Sói tranh chấp lãnh địa. Đã ai nói với hai người rằng chính phủ thực chất là một tập đoàn xã hội đen hoạt động công khai chưa? 


Lục Triều và Tiểu Hồ nhìn nhau. Trên sợi dây vô hình kết nối hai đôi mắt ngờ vực đó, Hiệp Dung nhún nhảy từng bước rung rinh như nghệ sĩ diễn xiếc:

– Những tập đoàn sừng sỏ nhất đều tụ hội ở mỏ tiền vô chủ Tuyệt Tưởng Thành, người đến sau giành giật với kẻ đến trước. Đánh nhau là đương nhiên nhưng không thể cử quân đội chính quy giao chiến, giờ đâu phải thời kỳ Chiến Tranh Tài Nguyên? Họ cũng không thể đánh quân đoàn Liệt Giả vì những khí tài quân sự mà người Tuyệt Tưởng Thành bỏ lại đủ để đội quân ấy đối đầu bất cứ ai[1]. Vậy là họ nghĩ ra giải pháp: thỏa thuận với bọn Chó Hoang đang ngáp ruồi bên trong tường thành, lấy máu của chúng tranh giành mỏ quang tố hoặc mỏ kim loại quý, tiện thể phô bày trước truyền thông thế giới rằng bọn thổ phỉ phương nam dã man thế nào và lập lại hòa bình là cần thiết. Liệt Giả chấp nhận nhưng thay vì tự bỏ vốn, ông ta yêu cầu được cung cấp vũ khí. Hai người hiểu đấy, nếu anh có khẩu súng làm theo lệnh khách hàng thì anh cũng phải có khẩu súng chĩa vào đầu khách hàng, làm ăn mà! Các nước không thể đáp ứng yêu cầu của Liệt Giả vì mọi vũ khí đều có số hiệu đàng hoàng, không phải đồ chợ mà trao qua đổi lại. Vậy là tất cả phải viện tới một bên trung gian: bọn lái súng. Nói tới đây, chắc hai người hiểu rồi chứ?!

– Bọn lái súng không chỉ mang theo súng, phải chứ? – Lục Triều lên tiếng. 

Hiệp Dung gật gù. Y nghiêng bình trà rót cho Lục Triều. Ân cần. Lịch thiệp. Tao nhã. Khó mà kiếm được tay học trò nào lễ phép với người thầy như thế. Hiệp Dung cũng bày tỏ những đức tính ấy trước Tiểu Hồ nhưng cô gái lập tức trừng mắt. Hoặc quay lại vấn đề chính hoặc uống trà bằng ống truyền dịch – thông điệp của Tiểu Hồ rất rõ ràng. Nhìn cô nàng bặm trợn ác sát, gã Đầu Sói nháy mắt cười đoạn tiếp tục câu chuyện: 

– Phải, thưa thầy. Không chỉ súng mà rất nhiều súng, và, như thầy dự đoán, có cả những vũ khí bị quên lãng. Bọn lái súng là lũ bán hàng hào phóng nhất! Mọi hợp đồng đều có giảm giá, hàng tá đồ giết người với giá cả khuyến mãi, thậm chí mua theo cân như mua thực phẩm. Như A Sạ Kiếm đây là ví dụ, thứ kinh khủng nhất trong vô vàn thứ kinh khủng mà phép thuật Kim niệm từng tạo ra. Ồ, cô biết thứ này chứ, Tiểu Hồ? 

Thêm một lần nữa Hiệp Dung phớt lờ đe dọa và chạm vào cấm địa xung quanh Tiểu Hồ. Y cố tình, nửa bỡn cợt nửa muốn cuộc đối thoại bớt góc cạnh đàn ông, y cần một giọng nói thứ ba để làm mềm không khí căng thẳng. Một sự cố tình có chủ đích. Hay ho ở chỗ nó làm Tiểu Hồ thực sự ngứa ngáy. Những kiến thức hoặc câu chuyện phép thuật luôn rù quến pháp sư mãnh liệt, vừa là thuốc kích thích vừa là thuốc gây nghiện, càng bí ẩn nguy hiểm bao nhiêu càng hấp dẫn bấy nhiêu. Ngày bé, Tiểu Hồ có thể thức xuyên ngày xuyên đêm chỉ vì mấy cuốn sách huyền bí hoặc truyện phép thuật. 

Nhưng thay vì hỏi gã Đầu Sói, cô gái phó thác nỗi thắc mắc cho Lục Triều. Người gác đền nhìn tách trà, ánh mắt ở tầng đáy chất lỏng tựa trầm mình chuyện thuở cũ: 

– A Sạ Kiếm là một thanh kiếm tế luyện bằng phép thuật Kim niệm, một phép thuật từ thời tối cổ khi pháp sư thường xuyên dùng máu nhằm liên kết và mượn sức mạnh từ năm vị tà thần. Không biết ai tạo ra nó, không biết nó xuất hiện khi nào, mọi phương thức tế luyện đều truyền miệng. Lưu ý từ “tế luyện”, nó là phương thức sử dụng phép thuật thông qua hình thức hiến tế máu thịt sinh vật sống. Chó mèo, chim chóc, cá chuột, thậm chí con người… đều là nguyên liệu tế luyện. A Sạ Kiếm là một thứ phép thuật như vậy nhưng quái thai và tàn ác hơn nhiều. Kẻ tế luyện tìm một thai phụ có thai tuần khoảng từ một tới hai tháng rồi cấy một mảnh kim loại đã ếm bùa sẵn vào người đó. Mảnh kim loại hút dinh dưỡng rồi giết chết thai nhi, sau bốn mươi chín ngày thì hấp thụ linh hồn sinh linh này, phát triển thành một thanh kiếm và tiếp tục quá trình giết chết người mẹ. Lại sau bốn mươi chín ngày nữa, linh hồn người mẹ bị thanh kiếm hấp thụ. Kẻ tế luyện mổ xác người đó sẽ có một lưỡi kiếm hoàn chỉnh với hai linh hồn đầy thù hận. Nhưng kẻ tế luyện không bao giờ hài lòng. Hắn sẽ nung chảy lưỡi kiếm, cô đặc nó rồi tìm nạn nhân mới cùng quá trình tế luyện mới, càng thêm nhiều người chết. 

Tiểu Hồ rùng mình, cổ họng buồn nôn. Huyền thoại về cái nồi sôi sùng sục nhểu nhãi chất dịch xanh nhớt với đủ thứ phèo phổi ếch nhái rắn chuột của mụ phù thủy còn khuya mới sánh nổi với thứ phép thuật này, ít nhất là về độ kinh tởm. Cô gái thở khẽ: 

– Tôi nghe nói con người cổ xưa thường dùng kim loại trừ tà ma, cả phương đông lẫn phương tây, chưa nghe nói nó là vật tế luyện linh hồn bao giờ. 

– Chỉ là một phần câu chuyện. – Lục Triều lắc đầu – Đúng là kim loại trừ tà ma, nhưng đồng thời cũng là vật cầm tù ngăn linh hồn trở về Tụ Hồn Hải. Từ xưa con người đã biết linh hồn nếu không thể về Tụ Hồn Hải sẽ trở thành oan hồn, bởi vậy mọi chiếc quan tài đều làm bằng gỗ chứ không phải kim loại. Phép tế luyện A Sạ Kiếm thực chất đi ngược lại mọi quy tắc chôn cất người chết, phá hủy mọi liên kết căn bản giữa người với người. Bản thân thanh kiếm là nhà tù giam giữ linh hồn, biến chúng thành oan hồn và lợi dụng sự giận dữ của oan hồn làm sức mạnh. Nguy hiểm ở chỗ nó là một thứ mất cân bằng. Vạn vật trên thế giới đều có nửa nọ nửa kia, mặt trời chói sáng cũng có vài vệt đen, mặt trăng lạnh lẽo cũng có lúc rực rỡ. Riêng A Sạ Kiếm chỉ có bóng tối và lòng đất.

Tiểu Hồ ngẫm ngợi một chút rồi nói: 


– Nói như vậy, A Sạ Kiếm có thể hấp thụ linh hồn mãi mãi. Mỗi lần tế luyện, nó giết hai người. Toàn số chẵn, số của đất. 

– Phải, ánh sáng mặt trời không thể chạm vào thứ quái quỷ đó. Bản thân thanh kiếm là mầm bệnh và không thể phá hủy theo cách thông thường. Thế nên chỉ có kẻ điên mới tế luyện A Sạ Kiếm và bản thân tên đó cũng hết thuốc chữa. Ta chưa từng gặp gã nào mang thanh kiếm đó, chỉ nghe qua chuyện kể. Vậy… Hiệp Dung, ngươi lấy thứ này từ đâu? 

Gã Đầu Sói pha thêm nước sôi vào bình trà đã nguội. Y lắng bình để những lá trà thiết mộc nổi lên đoạn trả lời: 

– Một câu chuyện hài hước, thưa thầy, khi kẻ bán nhờ người mua sửa chữa món đồ mà họ muốn bán. Như đã nói, bọn lái súng là bước trung gian để các quốc gia cấp vũ khí cho quân đoàn Liệt Giả. Bắc Thần quốc cũng không ngoại lệ, họ đã chuyển cho chúng tôi mười đơn hàng. Họ không hề biết trong chuyến hàng thứ mười có A Sạ Kiếm, một tạo vật mà họ bỏ quên từ thời chạy đua vũ trang Chiến Tranh Tài Nguyên. Hồi chiến tranh đó, vũ khí hủy diệt xuất hiện nhan nhản, trao qua bán lại như mua rau. Một trong số các A Sạ Kiếm đã rơi vào tay bọn lái súng. Bản thân chúng không biết mình đang bán cái gì, còn đám tướng lĩnh Bắc Thần quốc chưa đủ già đời hoặc thiếu kiến thức để hiểu mình đang sở hữu cái gì. Và “cái gì” đó lọt vào túi chúng tôi. Dĩ nhiên chẳng thằng Đầu Sói hay Sói Chúa nào có thể dùng thanh kiếm, lũ man rợ ấy chưa hoàn toàn mất trí. Tôi nghĩ ra giải pháp hợp lý hơn: bán lại nó cho Bắc Thần quốc với giá rẻ. Bắc Thần cần nó để chạy đua vũ trang, đổi lại quân đoàn Liệt Giả sẽ yên thân với họ và liên minh Nhất Thống Cục. 

– Bắc Thần phát triển A Sạ Kiếm mà giờ phải mua lại? – Tiểu Hồ buột miệng. 

Dứt lời, cô gái chợt nhận ra mình đã cuốn vào vòng xoáy ngôn từ của gã Đầu Sói. Chiến tranh kết thúc cách đây chưa lâu và khắp người Tiểu Hồ vẫn còn đầy dư vị chiến trường. Là một mảng màu trên bức tranh sụp đổ khổng lồ của Tuyệt Tưởng Thành, nàng không thể làm ngơ khi kẻ khác cứ nói về nó mãi – một sự tức khí vì muốn biết câu chuyện kế tiếp, vì nỗi thất bại trong việc bảo vệ tòa thành. Thấy nàng quạu quọ, gã Đầu Sói nháy mắt chỉ tay như tán thưởng: 

– Ngay chóc vấn đề! – Hiệp Dung cười – Sau Chiến Tranh Tài Nguyên, tất cả đều nhận ra góc nhà mình chất đầy một mớ vũ khí chẳng để làm gì, giữ lại thì hao tiền bảo trì, vậy là họ bán tháo cho đám lái súng hoặc bọn buôn lậu. Lũ này luôn biết cách tiêu thụ hàng hóa. Nhưng một số kẻ tham lam như đám tướng lĩnh Bắc Thần lại thích gom tiền đầy nhà hơn là lo lắng an ninh quốc gia. Họ bắt đầu bán vũ khí cấm, những thứ mà đáng ra phải tiêu hủy hoặc niêm phong như A Sạ Kiếm. Thời đó ở Bắc Thần quốc, phe phái chính trị đấu đá nhau suốt, lãnh thổ có nguy cơ chia cắt nên đám tướng lĩnh được dịp vét kho kiếm lời. Họ bán những thứ tốt nhất! Vậy nên sau này Bắc Thần không còn mẫu vật phẩm đối chứng, còn những thanh A Sạ Kiếm qua tay hết gã buôn súng nọ tới chiến trường kia, đến nỗi chỉ còn rất ít người nhớ nguồn gốc của chúng. 

– Không còn tiêu bản thì vẫn còn tài liệu và những pháp sư tạo ra chúng. Sao có chuyện một quốc gia để lọt vũ khí cấm như thế? – Tiểu Hồ phản bác. 

– Tài liệu thất lạc. Chuyện bình thường trong năm tháng hỗn loạn, hi hi! – Hiệp Dung cười – Tài liệu thiếu sót, những pháp sư hay nhà khoa học tạo ra thanh kiếm thì bỏ trốn hoặc bị thanh trừng do cuộc chiến phe phái. Bởi vậy Bắc Thần quốc không thể tạo ra A Sạ Kiếm hoàn chỉnh. Họ nghiên cứu, lại bỏ, lại nghiên cứu tiếp, lại bỏ dở rồi ném đề án vào kho vì tiêu xài hàng đống tiền mà chẳng ra kết quả. Chiến tranh khắp nơi, Bắc Thần đang xung đột với Diệp quốc và chẳng ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu hoặc lớn cỡ nào. Nên với tư cách từng là công dân Bắc Thần cùng với lòng yêu tổ quốc mãnh liệt, tôi tình nguyện trở thành vị cứu tinh giúp đỡ họ. Hi hi! Bởi vậy, tôi thỉnh cầu sự giúp đỡ. Thầy có thể sửa thanh kiếm giùm tôi không? 

Gã Đầu Sói quay sang người gác đền. Ông già Lục Triều nhướn mắt nhìn y, bờ trán già nua cau lại như thửa ruộng cằn cỗi giữa trưa nắng. Lời đề nghị sống sượng dành cho một vật kinh tởm rõ ràng không phù hợp với một người đáng kính như Lục Triều. Giới pháp sư không “hiền lành” như thánh sứ, mọi sự xúc phạm có thể phải trả giá đắt. Hiệp Dung biết rõ điều đó nhưng vẫn lấn tới, trong từng lát cắt biểu cảm không mảy may úy kỵ. Sự tự tin, lá bài tẩy, kế hoạch dự phòng… y đang nắm một trong những thứ đó hoặc có thể là tất cả. Cái cách Hiệp Dung ngồi đây cùng nụ cười mỉm gần giống những hình dung của Tiểu Hồ về y trong cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành. Con sói đang kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn một cách thoải mái. 

Nhưng kể cả là một lời đề nghị sống sượng, Hiệp Dung vẫn có thể mang nó trên vai và bước trên sợi dây mỏng manh. Hễ dây đứt hay sảy chân, y sẽ lao xuống bề mặt căng phồng vốn đã ngự trị không khí căn nhà. Nhưng dây không đứt mà cái bề mặt mong manh kia cũng chẳng tràn, con sói thực sự là tay diễn xiếc đại tài. Thay vì – hoặc là kiềm chế ham muốn – liệng tách trà vào mặt Hiệp Dung, người gác đền im lặng suy nghĩ rồi cẩn trọng nhìn Hiệp Dung:


– Sói không yêu tổ quốc, sói yêu mảnh đất nhiều thịt. Bắc Thần quốc trả cho ngươi bao nhiêu thịt để ăn vậy? Ta có nghe chuyện về ngươi. Người ta nói rằng ngươi bị truy nã vì phạm tội. Tội lỗi kinh tởm. Ngươi bỏ trốn cùng một bộ mặt thẩm mỹ. Hồi chúng ta gặp nhau, gương mặt ngươi to bè, mũi ngắn, da đen sạm, đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ, tóc rối bù xù, hàm răng vàng khè vì hút thuốc. Nhưng ít nhất thì đó là gương mặt con người. Bởi lẽ đó nên ta cứu ngươi một mạng ở Tây Vực Châu. Con người không bỏ rơi nhau. Giờ thì sao? Ngươi đẹp đẽ hơn, mũi cao và thẳng, làn da trắng trẻo, đôi mắt đầy sức sống. Nhưng chúng thật lạc quẻ, lạc quẻ kinh khủng như thể chúng được cắt ghép từ nhiều gương mặt khác nhau, như thể ngươi đã trộm đi những phần đẹp đẽ nhất từ người khác. Nếu ngày đó ngươi nằm vạ vật bên đường với bộ mặt đẹp đẽ chắp vá này, ta sẽ để ngươi chết khô tại chỗ. 

– Đính chính lại, tôi rất yêu tổ quốc Bắc Thần, thưa thầy. – Hiệp Dung cười – Bởi vì ở đây cũng rất nhiều thịt trong khi tôi chưa cắn được miếng nào. Quan trọng hơn là Bắc Thần cho tôi quay lại cố hương để ăn thịt. 

Lục Triều thở mạnh đằng mũi làm tách trà trên mặt bàn gợn sóng. Hay rồi đây! – Tiểu Hồ nghĩ thầm, lòng khấp khởi chờ mong ông già gác đền làm thịt Hiệp Dung. Nồi ở đây nhiều vô số, hầm hấp nấu canh con sói đều khả dĩ. Nhưng cô gái trông đợi quá nhiều vào một tình huống xảy ra theo kiểu phim ảnh. Giới pháp sư không hiền lành không đồng nghĩa rằng họ sẽ choảng nhau ngay tại thời điểm mà họ ít hiền lành nhất. Một trận đấu phép thuật thường phá hoại kha khá khung cảnh xung quanh, Lục Triều không thích lắm cảnh phơi thân già ngoài bầu trời Tây Vực Châu đầy khói bụi. Vả chăng ông già không có tiền tu sửa ngôi nhà sập. 

– Nói xem, Hiệp Dung, nếu ta không sửa thanh kiếm thì sao? – Rốt cục người gác đền lựa chọn giải pháp đối thoại – Trước khi đến đây, chắc chắn ngươi đã biết câu trả lời, vậy nên ngươi đã dự tính chuyện gì đó nhằm ép ta đồng ý. Nói xem? 

Hiệp Dung cười đoạn cúi đầu: 

– Thầy thẳng thắn thì tôi không vòng vo nữa. Thầy biết đấy, người Bắc Thần thích đi đường vòng. Họ đập phá Tây Vực Châu rồi tìm cách cứu nó. Họ là vậy. Tôi cũng vậy, vì tôi là người Bắc Thần. Thế này… tôi cần thầy sửa chữa thanh kiếm, đổi lại tôi sẽ cung cấp nguyên liệu phép thuật như chúng ta vẫn làm suốt nhiều năm qua. Nguyên liệu hiếm có, đắt đỏ vô cùng, tôi đảm bảo. Thầy biết tôi luôn giữ lời hứa… 

– Giữ lời hứa bằng cách đốt mù mắt người khác hả? – Tiểu Hồ xen ngang. 

Hai người đàn ông quay ra nhìn cô gái. Ông già gác đền ngoảnh sang Hiệp Dung chờ lời giải thích. Gã Đầu Sói nhún vai cười, lấp liếm lời Tiểu Hồ bằng cách tiếp tục vấn đề: 

– …tôi hy vọng thầy chấp nhận thỉnh cầu này. Quan hệ giữa chúng ta vẫn tốt đẹp sau nhiều năm, phải chứ? Tôi không nghĩ quan điểm chính trị là trở ngại. Cả tôi và thầy đều không quan tâm cái đám mặc quần áo là lượt ngoài kia nghĩ gì, chơi trò gì trong sảnh đường nghị viện của chúng, hay đấu đá cắn xé nhau thế nào trong tòa đại thành của Đại Hội Đồng. Chúng ta làm những điều chúng ta muốn, để phép thuật tồn tại thêm một thời gian nữa trước khi máy móc hoàn toàn xâm chiếm thế giới này. Thời đại của sự phân chia đã hết rồi. Chẳng còn phép thuật, tà thuật, ma thuật, hiến tế, tế luyện, trận đồ, trận phép… chẳng còn nữa, chúng sắp biến mất. Máy móc đang tới và sẽ chiếm lĩnh thế giới Tâm Mộng, chúng ta không thể ngăn cản nó. Ngay cả pháp sư cũng chẳng còn bao nhiêu, kiếm thuật sư thì ngày càng thích giải quyết vấn đề bằng kiếm hơn là phép thuật. Số phận của chúng ta là bước vào diệt vong. Vậy trong năm tháng điêu tàn này, hồi sinh A Sạ Kiếm có gì đáng ngại? Nó sẽ thành hiểm họa ngàn đời hay chỉ đơn giản là vết trầy nhỏ trên lớp da lịch sử? Thầy sống lâu hơn tôi, sống lâu hơn con người, hẳn thầy biết câu trả lời. 

– Nói nhiều quá. Ngươi chưa trả lời vấn đề chính. Nếu ta từ chối, ngươi sẽ làm gì? 

Hiệp Dung nhún vai, đôi tay đang chắp lại dựng lên hai ngón cái như đóng khung những lời y sắp nói đây là giải pháp cuối cùng, không còn đường nào khác: 

– Nhiều năm trước, tôi suýt chết ở Tây Vực Châu vì một mầm cây. Chắc ngài hiểu ý nghĩa ẩn dụ của nó là ngôi đền Mộc Thần. Nếu biết vị trí ngôi đền, người Bắc Thần sẽ đến đây khai quật nó. Ngài biết người Bắc Thần đấy! Ngôi đền sẽ hồi sinh Tây Vực Châu, khiến nơi đây phần nào xanh tươi trở lại và dồi dào khoáng sản, nhưng không phải phục vụ con người mà cống hiến cuộc chiến dai dẳng ngoài kia. Tây Vực Châu sẽ trở thành công xưởng vũ khí. Bốn ngôi đền khác cũng chẳng thoát khỏi số phận bị đào mả, không ai muốn Bắc Thần là nước có vật thiêng duy nhất. Những bọn pháp sư bán mạng sẽ lại xuất hiện như Thời Đại Thủy Triều năm xưa. Phép thuật sẽ diệt vong, nhưng không phải lặng lẽ như bây giờ mà bị nghiền nát trong một cái máy trộn… giống máy xay sinh tố, thưa thầy. 

– Ta nhớ là ta chưa bao giờ kể với ngươi về đền Mộc Thần. – Người gác đền nói. 

– Đúng là thầy không chỉ dạy nhưng tôi chẳng phải đứa học trò tối dạ. – Hiệp Dung cười.


Trông dáng dấp thư thái của tên Đầu Sói, Tiểu Hồ đồ rằng y đã biết chính xác ngôi đền nằm ở đâu. Phiền thay, những lời cảnh báo từ miệng y không phải chuyện giỡn. Thời Đại Thủy Triều là một quá khứ nhưng cũng có thể là một tương lai gần nếu các đền thờ Ngũ Hành bị khai quật. Tiểu Hồ biết thời đại đó. Vì nó mà hàng trăm thế hệ pháp sư vong mạng đồng thời bỏ lại vô số di sản không lời giải đáp. 

Nhưng đổi lại một tương lai yên bình cho A Sạ Kiếm hồi sinh, Tiểu Hồ còn thấy khó chấp nhận hơn. Nàng trông đợi Lục Triều ra quyết định dứt khoát. Người gác đền suy nghĩ hồi lâu, sau ngẩng mặt nhìn tên Đầu Sói: 

– Sáng mai quay lại đây, ta sẽ trả lời. Ta cần suy nghĩ. 

Tiểu Hồ ngạc nhiên. Nàng không nghĩ Lục Triều lại chần chừ trước một lĩnh vực đạo đức đã quá rõ ràng. Ngược lại cô gái, Hiệp Dung hồ hởi: 

– Cảm ơn thầy chiếu cố. Còn một việc nữa, Liệt Giả nhờ tôi chuyển lời… 

– Báo với Liệt Giả rằng ta không có hứng thú nghe hắn nói. Kẻ phá hủy Tuyệt Tưởng Thành không có tư cách đề nghị. Đi đi, ra khỏi nhà của ta, mang theo cả thứ bẩn thỉu kia. Đừng làm nhà ta ô nhiễm. Cút!

Tên Đầu Sói đơ mặt như bị dội gáo nước lạnh song nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Dường như kết quả thương lượng vượt quá mong đợi nên y không dám làm tổn hại nó bằng mấy lời nằn nì nài nỉ. Tây Vực Châu đã tối đen và sẽ chẳng ngôi nhà nào trong thị trấn vô danh mở cửa đón tiếp, trừ phi cuốc bộ sang thị trấn khác, nhưng Hiệp Dung vẫn vui vẻ mang A Sạ Kiếm rời đi, không quên nở nụ cười lịch thiệp với Tiểu Hồ. Cô gái tức điên, đợi tên nọ khuất mắt thì liến thoắng: 

– Tại sao, thưa ngài? Tại sao ngài cần suy nghĩ? Ngài không thể sửa chữa thứ kinh khủng đó! Tại sao ngài không xử lý hắn ngay? 

– Ta biết một chút chuyện ở Tuyệt Tưởng Thành. Người Tuyệt Tưởng không thua Liệt Giả mà thua cái gã pha trà đó. – Lục Triều đáp lời – Hắn nói đúng, ta có trách nhiệm bảo vệ ngôi đền, để nó mãi mãi biến mất chứ không phải bị khai quật thêm lần nữa. Ta đã chứng kiến Thời Đại Thủy Triều từ ngày bắt đầu đến khi thằng nhóc Tây Minh chấm dứt nó. Không ai muốn quay lại thời đó, trừ kẻ điên. 

– Nhưng ngài không thể hồi sinh một thứ giết người! – Tiểu Hồ phân bua – Nó trái đạo đức!

– Ta chưa trả lời. Ta cần suy nghĩ. Nhưng nếu phải hồi sinh thanh kiếm, ta sẽ làm. Đừng nói chuyện đạo đức với ta, bé con tóc vàng. Đạo đức chỉ là cái hồ phản chiếu ngọn núi sự thật cao vời vợi. Người ta lên núi thì khó nhưng bơi ra hồ thì dễ. Biết gì không? Trên đỉnh núi đầy phân chim nhưng dưới đáy hồ đầy xác chết. Quay lại đền thờ đón cụ cố trước khi ông ấy nổi cáu. Ngươi hết chuyện ở đây rồi, bé con!

Tiểu Hồ mở miệng cự nự nhưng chữ nghĩa vừa thoát khỏi vòm họng đã bị ánh mắt nghiêm nghị của người gác đền chặn đứng. Ông già không nói lần hai. Cô gái thở dài ngao ngán đoạn vào bếp làm đồ ăn cho cụ cố. Căn nhà lặng thinh, chỉ còn tiếng thở từ người đàn ông đang cân nhắc lựa chọn và tiếng lửa xèo xèo dưới bàn tay cô gái đang bực dọc. Tiểu Hồ tức đỏ mặt tía tai, ngọn Hỏa niệm của nàng cũng đầy thịnh nộ. 

Bấy giờ Tiểu Hồ chợt nhận ra thế giới phép thuật chỉ tồn tại một đỉnh núi và chẳng có mặt hồ nào phản chiếu ngọn núi đó.

[1]: Xem lại Quyển 3 Chương 132. Đấu Thánh đã thỏa thuận với Liệt Giả để giữ lại rẻo Mạn Đà, đất tổ của người Tuyệt Tưởng Thành; đổi lại Liệt Giả được sử dụng kho vũ khí tồn dư ở phía bắc tiểu quốc, nhờ đó mà đủ sức chống lại lực lượng liên quân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.