Đọc truyện Ngục Quỷ – Chương 76
Vạn Nhân có một căn hộ ba phòng với gác lửng trong nội thành. Giáo sư Lương góa vợ từ khi còn trẻ, sau khi ông đột ngột qua đời, căn nhà vắng vẻ chỉ còn lại một mình tiến sĩ tiểu Lương.
Đêm đó, Thiệu và Thuỷ Căn tới nhà tiến sĩ Vạn. Vừa vào nhà, Thủy Căn đã choáng ngợp trước những giá sách cao ngất đến tận trần nhà ở bốn bức tường xung quanh.
Nhìn đi! Nhiều sách thế này kia mà, thảo nào mà tiểu Lương ngớ ngẩn trước kia có thể thi lên đại học, cái này gọi là “đọc hơn vạn cuốn sách, não nở ra ba cân”.
Về đến nhà, Vạn Nhân vẫn còn tất bật gọi điện thoại, có vẻ như y đang đang nói chuyện với bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện chỗ Quảng Thắng.
Nếu kế hoạch của Vạn Nhân dành cho cái thai quỷ trong bụng Quảng Thắng đã được quyết định, thì xem ra việc Quảng Thắng đại ca được thả ra cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng mà Thuỷ Căn vẫn cứ băn khoăn đến lúc đó y định lấy đứa bé ra thế nào.
Vừa nghĩ đến cảnh Vạn Nhân cầm dao phay mổ bụng Quảng Thắng ra như bổ dưa, lôi một con khỉ con da nhăn nheo ra, rồi bẻ một cẳng tay xuống để ăn, bé con đã cảm thấy hơi buồn nôn rồi.
Tuy Quảng Thắng là xã hội đen ngoài vòng pháp luật, nhưng gã ta cũng trượng nghĩa lắm chớ. Gặp nguy hiểm gã cũng xung phong dẫn đầu, chưa bao giờ bỏ mặc người khác để chạy trốn một mình, cho nên trong lòng bé con, cậu đã coi Quảng Thắng là bạn của mình rồi.
Nhất định phải bảo toàn tính mạng cho gã, tiểu Căn Nhi thầm hạ quyết tâm. Nhưng chuyện này có độ khó rất cao, còn cần sự giúp đỡ của người khác mới được.
Thừa dịp Vạn Nhân gọi điện thoại, Thuỷ Căn túm Thiệu vào một phòng, kể lại phương pháp giải lời nguyền của linh huyết Vạn Nhân từng nói với cậu cho vương gia nghe.
“Quảng Thắng không phải người xấu đâu, ngươi phải cứu gã! Nhưng mà, đến lúc đó cũng đừng quên gặm một chân đứa nhỏ nhá.” Thuỷ Căn dặn dò mà còn không quên nhắc nhở thằng em mình nhớ phải ăn thịt đứa nhỏ.
Nghe xong, Thiệu búng ót Thuỷ Căn một cái: “Ngươi tốt bụng với tên Quảng Thắng kia gớm nhỉ!”
Nơi ngón tay chạm vào khiến Thuỷ Căn nóng bừng lên, nhìn Thiệu bằng đôi mắt ươn ướt.
Hai người đã xa nhau bao lâu rồi, lại không hề cảm thấy xa cách. Thuỷ Căn nhìn người trước mặt, cằm lún phún râu, bỗng có một thôi thúc muốn được dùng răng nhổ sạch chỗ râu ấy ra.
Cậu vừa nghĩ như thế, Thiệu đã dán sát lại. Đôi môi nóng hầm hập của hắn chẳng mấy chốc đã kề sát của cậu, mùi vị và đầu lưỡi mềm mại vẫn quen thuộc như thế. Hôn một lúc, thì cậu có cảm giác cả người nóng rực lên. Ở trong tù một thời gian dài, Thanh Hà vương có vẻ còn hưng phấn hơn cả Thủy Căn, bất chợt kích động đẩy cậu xuống giường, tay hắn mò vào trong quần áo Thuỷ Căn mà vuốt ve.
Thuỷ Căn cảm thấy như có một ngọn lửa chạy từ trên xuống dưới, khó chịu muốn cởi thắt lưng Thiệu ra, nhưng tay vừa mới vói vào, cậu đã rụt phắt lại như bị rắn cắn.
Thiệu xanh mặt cúi đầu nhìn hai cái gì đó ở phía dưới, vẻ mặt như thể mót tiểu cả ngày mà ứ tìm được WC.
Nhìn vẻ mặt rõ rằng là đang sợ hãi của Thủy Căn, Thiệu nghiến răng phun ra hai chữ: “Vạn Nhân”.
Hắn đứng dậy thắt lại quần như có khổ đại cừu thâm, rồi đè lên người Thuỷ Căn, lột quần hài tử xuống, và cắn mạnh một phát vào dấu răng đang mờ đi trên bắp đùi cậu. Thuỷ Căn tức giận đấm vai Thiệu.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên. Vạn Nhân khoanh tay, ung dung nhàn nhã đứng nhìn hai người quấn lấy nhau.
Y nhìn bắp đùi Thuỷ Căn, cằm hơi hếch lên, khóe miệng khẽ nhếch, dường như đang châm chọc cái sự nhàm chán của Thiệu: “Chờ ngày mai đem Quảng Thắng ra được rồi, chúng ta sẽ xuất phát!”
Ban đêm, khi chia phòng ngủ, Thanh Hà vương muốn cùng phòng với vương huynh, thế là lại nổ ra tranh chấp với Vạn đại mỹ nhân. Cuối cùng ba người ngủ ở ba phòng khác nhau.
Thuỷ Căn ngủ một mình, lại có một đêm ác mộng, trong mộng đầy những quái xà hai đầu đuổi theo sau mông cậu.
Kết quả là một đêm ác mộng làm người ta oải cả người!
Ngày hôm sau, Quảng Thắng quả nhiên được thả ra. Hình như bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện nọ chẩn đoán rằng trong cơ thể Quảng Thắng là u ác tính, theo quy định, Quảng Thắng được phóng thích, và không cần quay về nhà giam nữa. Về phần người bệnh đi đâu chữa trị, đó cũng không phải vấn đề gì to tát cả, chỉ cần lo lót khôn ngoan một chút, thì trên dưới đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua ngay thôi.
Dường như đã tìm được manh mối nào đó về núi Trường Bạch, Vạn Nhân vội vã xuất phát.
Nhưng quỷ anh trong bụng Quảng Thắng còn chưa tới lúc chín muồi, để gã ta ở nhà lại sợ có gì sơ xuất, cuối cùng Vạn Nhân quyết định mang ‘bà bầu’ đi cùng luôn.
Chuyến này, mặc dù vẫn là bốn người như thế, vẫn là giường mềm tàu hỏa như thế, nhưng tâm trạng con người đã không như lần trước nữa rồi.
Trong lòng chất chứa tâm sự, Vạn Nhân cứ mở máy tính để xem xét tra cứu gì đó suốt.
Quảng Thắng vác cái bụng bầu, ngoại ăn ngủ ra thì gã chỉ làm mỗi một việc là nhìn chằm chằm bụng mình, méo miệng rầu rĩ, nào còn khí phách xưa kia nữa.
Còn Ngô Thuỷ Căn và Thác Bạt Thiệu lại thoải mái nhất. Hai người ngồi trên giường, vương gia chìa một chân ra cho Thuỷ Căn cắt móng chân cho mình.
Trong thời gian ở tù, Đới Bằng chẳng còn lòng dạ đâu mà chăm chút ngoại hình, móng chân móng tay cứ dài ngoằng như con dao con ấy, chọt rách phải đến vài đôi tất rồi, vừa cởi giày ra là thấy ngay một đầu ngón chân lòi cả ra ngoài tất.
Là một người rất chi là chú trọng đến ngoại hình, vương gia không thể nào chấp nhận được. Thế là hắn bám lấy vương huynh, mè nheo đòi cậu cắt móng chân cho mình.
Thuỷ Căn vụng về cầm bấm móng tay, cắt sửa từng chút một. Vì sợ lỡ tay kẹp đứt mất miếng thịt nào, cậu khom lưng cúi đầu dán sát vào chân hắn, mắt cậu chỉ chút xíu nữa là dí sát vào đầu ngón chân luôn rồi.
Nhìn cái vẻ chăm chú của bé con, Thiệu nhịn không được dùng đầu ngón chân khẩy khẩy mũi bé con, làm bé con hắt xì một cái, kết quả là tay cậu bấm mạnh một phát, kẹp đứt luôn một mẩu thịt của ngón chân hắn.
“Ngươi nhìn đi! Mịa nó, ngươi quậy phá nữa đi, thế này sửa sao bây giờ? Có băng dán vết thương không?
Thiệu liếc qua, thờ ơ nói, không sao, vết thương nhỏ thế chả là cái đinh gì cả.
Khi mùi máu thoang thoảng tràn ngập toa xe, đang ngáy pho pho ở giường đối diện, Quảng Thắng bỗng nhiên mở choàng mắt, kéo áo lên, ôm bụng đau đớn kêu gào.
Đang ở đối diện gã, Thiệu và Thủy Căn nhìn thấy rõ ràng, một bàn tay nho nhỏ nhô lên như đang liều mạng cào rách cái bụng tròn vo của đại ca, khiến bụng gã nổi lên một mảng xanh tím.
“Không ổn rồi, là linh huyết khiến quỷ anh gây rối!” Vạn Nhân chau mày, nói với Thiệu, “Ngươi mau bịt kín vết thương lại, rửa sạch vết máu nữa!”
Nói rồi y xoay người bước tới trước giường Quảng Thắng, Thiệu cũng vội vàng cầm một chai nước khoáng đi ra khỏi toa tàu.
Thuỷ Căn thấy Vạn Nhân đặt bàn tay tỏa ra vầng sáng mờ mịt lên bụng Quảng Thắng, có lẽ y muốn ngăn quỷ anh gây rối.
Thế nhưng không có tác dụng, hình như đã ngửi được mùi linh huyết chảy trong người Vạn Nhân, quỷ anh quẫy đạp càng mạnh hơn, nếu không nếm được một chút thì nó sẽ không chịu dừng lại.
Vạn Nhân hừ lạnh một tiếng: “Súc sinh như ngươi mà cũng đòi có linh huyết sao?”
Quảng Thắng đau đớn chửi một câu: “Mịa nó ngươi chửi ai đấy! Bố mày giết…” Còn chưa nói hết, Quảng Thắng đã lại đau đến không thở nổi nữa rồi.
Quỷ anh dựa vào việc hút máu người và oán khi để lớn lên. Nhưng khi Quảng Thắng rời khỏi ngục giam Quân Sơn, nguồn oán khí đã bị chặt đứt. Bây giờ lại ngửi thấy mùi linh huyết mê người, nó mới như trẻ con gào khóc đòi ăn, chưa ngậm được núm vú cao su thì quyết chưa ngừng khóc.
Tiếc thay thằng nhãi con sinh không gặp thời, gặp phải đồ quỷ keo kiệt Vạn Nhân.
Lúc trước nếu không phải vì không áp chế được được sức mạnh của linh huyết, lại có ý đồ giá họa, thì y còn lâu mới chia cho Thiệu một ít. Bây giờ muốn y lại chia sẻ thêm một ít linh huyết nữa thì đúng là điều không tưởng.
“Một giọt tinh bằng hơn mười giọt máu….” Tiến sĩ Vạn bỗng nhiên nhướn mày, nói một câu như vậy.
Thuỷ Căn còn chưa nghe rõ, Vạn Nhân đã nâng cằm cậu lên: “Ngươi ra ngoài trước đi!”
Thuỷ Căn nghển cổ nói: “Ta không ra, có phải ngươi muốn làm hại đại ca Quảng Thắng không?”
Vạn Nhân tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Nếu ngươi còn không ra ngoài, thì sẽ hại chết gã thật đấy, đến lúc đó gã ta chết ngươi đừng có áy náy!”
Nghe thấy thế Thủy Căn đành xoay người đi ra, vừa mới kéo cửa chưa kịp bước ra, đã có một luồng sức mạnh từ phía sau đẩy cậu ra ngoài, sau đó cánh cửa khép chặt lại, làm thế nào cũng không mở được nữa.
Không kéo cửa ra được, Thủy Căn bèn dán lỗ tai vào cánh cửa định nghe ngóng động tĩnh bên trong. Khi quay lại, Thiệu tận mắt thấy vương huynh nhà mình đang vểnh mông dán tai lên cửa nghe trộm chứ đâu!
“Ngươi làm gì đó?”
Thuỷ Căn quay đầu lại “suỵt” một tiếng, rồi chỉ chỉ cánh cửa: “Ngươi nghe xem, bên trong đang làm gì vậy?”
Thính lực của Thiệu hơn hẳn người thường, khỏi cần ghé vào cánh cửa hắn cũng nghe được Quảng Thắng ở trỏng đang kêu lên “đừng đừng”, còn có những tiếng động khe khẽ khác nữa, hắn chau mày, thầm đoán, phẩm vị Vạn Nhân sao lại thấp kém thế này rồi?
Một lúc sau, cửa khoang tàu cuối cùng cũng mở ra. Thuỷ Căn là người đầu tiên đi vào.
Vạn Nhân đã trở lại giường mình, đang gõ bàn phím máy vi tính bằng động tác thật ưu nhã. Quảng Thắng hình như đã bình phục, nằm xoay mặt vào tường, không nhúc nhích.
Thuỷ Căn cứ có cảm giác trong toa có mùi gì là lạ, nhưng lại không thể nói rõ.
Đến giờ ăn tối, Thuỷ Căn gọi Quảng Thắng dậy ăn cơm. Thắng ca với sức ăn kinh người chỉ có đến giờ ăn mới trở nên vui vẻ.
Nhưng lần này, Thuỷ Căn gọi hai lần liền mà gã vẫn không nhúc nhích, cứ nằm quay mặt vào tường như thế mãi. Thuỷ Căn trèo qua ló đầu nhìn, hóa ra Quảng Thắng không hề ngủ, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng như muốn chọt ra hai cái lỗ trên vách toa xe.
Vạn Nhân mệt mỏi quát: “Kệ gã ta, ngươi xuống ăn đi!”
Thuỷ Căn lo lắng nhìn Quảng Thắng, không biết gã đang tức giận cái gì, đành phải ngượng ngùng trèo xuống ăn chân giò kho tương Vạn Nhân mua.
Chẳng mấy chốc, con tàu đã đi tới trạm Bạch Hà, Vạn Nhân đã gọi điện thuê sẵn một chiếc xe jeep từ sớm rồi, mọi người chỉnh đốn hành lý, lên xe và tiến thắng về cảnh khu núi Trường Bạch.