Đọc truyện Ngục Quỷ – Chương 38
Vị “Vương huynh” mới ra lò hóa đá trên đầu tường ngay tắp lự, trông thật thảm hại.
Thiệu xách quần Thủy Căn lên, túm cậu từ trên tường xuống.
Đúng là tắm mà không cần giặt, đang chuồn thì bị chộp lại, tiểu hài tử bị Thiệu lôi một mạch vào nhà, quẳng lên giường đất.
Thiệu quắc mắt nhìn Thủy Căn co rúm lại ở đuôi giường.
Mái tóc quăn không dài không ngắn đã rối bời sau cuộc vật lộn, cánh tay và cẳng chân tong teo lại còn ra sức cuộn lại, như một con mèo hoang vừa được lôi từ thùng rác ra, khiến người ta có cảm giác:
Nếu không đạp cái đuôi nó một phát thì ngứa chân ghê gớm.
Thác Bạt Tự, Thiệu cứ lầm bầm ba chữ này trong đầu, có một thôi thúc muốn được bằm nát ba chữ ấy ra mới hả.
Từ khi hắn hiểu được lời người lớn nói, tên huynh trưởng này đã là tấm gương mà hắn phải học theo.
“Thiếu niên lão thành, minh duệ khoan nghị, phi lễ bất động (Trưởng thành sớm, thông minh sâu sắc, khoan dung kiên định, không làm điều phi lễ)……” Ngay cả người tính khí thất thường như phụ vương của hắn cũng phải nói lời khen ngợi.
Truyền thống của dân tộc Tiên Ti là “Huynh chung đệ cập” (Anh truyền cho em), nói cách khác, sau khi Thác Bạt Khuê chết, đáng lẽ người kế vị phải là huynh đệ của lão mới phải.
Thế nhưng lão cha của hắn, Đạo Vũ Đế Thác Bạt Khuê, sau khi suy tính kỹ càng, lại tuân theo tập tục kế vị của người Hán, để trưởng tử kế thừa vương vị, có thể thấy lão sủng ái vương huynh hắn đến thế nào.
“ ‘Minh duệ khoan nghị, phi lễ bất động’ ấy hở?”
Hừ! Còn ai có thể hiểu vị đại vương tử luôn nhã nhặn nhân từ trước mặt người khác này hơn hắn chứ?
Nhát như thỏ đế, trông thấy rắn rết là mặt vàng như nến, có khi còn té chổng vó ra đấy.
Không có chính kiến, chỉ biết vâng vâng dạ dạ với phụ vương. Vương huynh trở thành Thái Tử, nhưng lại vì thế mà vứt bỏ tính danh của mẫu thân mình*, cuối cùng cũng chỉ biết gào khóc, bởi vậy lại bị phụ vương đuổi khỏi cung, phải sống nhờ nhà của người hầu suốt một thời gian dài…
(Luật lệ của Đại Ngụy: khi thái tử được sắc phong, mẫu thân phải tự sát, để đề phòng ngoại thích lộng quyền – theo Wiki)
Điều đáng phỉ nhổ nhất chính là, vương huynh cứ ngầm ngáng chân hắn, lén lút theo dõi mọi động tĩnh của hắn như hồ ly ngửi phân gà, chỉ cần đánh hơi thấy lỗi lầm nào là vội vội vàng vàng mật báo cho phụ vương ngay lập tức, hòng được khen thưởng.
Nhưng thử nhìn xem, Đại Ngụy hoàng đế dù có ra vẻ đạo mạo ra sao, giẫm lên thi thể của chính mẫu thân mình để bò lên vương vị thế nào, sau vài lần Luân Hồi cuối cùng cũng bị đánh về nguyên hình cả thôi.
Quê mùa một cục, thân phận hèn mọn, tướng mệnh xui xẻo, chỉ biết run rẩy nép ở đầu giường chờ hắn xử lý.
Thác Bạt Thiệu cảm thấy thật may mắn mình đã không để thằng nhóc chết trong tế đàn.
Để nó phải sống hèn mọn như một con chuột cống, nơm nớp lo sợ chẳng biết bao giờ mình sẽ lấy mạng nó.
Chỉ mới nghĩ như thế, khoái cảm trả thù đã khiến máu hắn sôi sục.
Căn phòng tăm tối bốc lên mùi mồ hôi khó chịu, từ trên người Thủy Căn tỏa ra, khi hít vào lại cảm thấy bứt rứt khôn tả, tiến thẳng xuống bụng dưới, khoái cảm dị thường thôi thúc một loại tà niệm khác.
Thanh Hà Vương đạp một phát lên mép giường đất, giơ tay tóm lấy Thủy Căn đang bò vào góc giường, túm lại gần. Rồi “xoạt’ một tiếng, xé roạt luôn quần áo trên người tiểu hài tử.
Thủy Căn không kêu lấy một tiếng, lại còn tưởng vì Thiệu đọc không rõ chữ trên tờ giấy vệ sinh nữa chứ ~ tới khi tay Thiệu thô lỗ nắm lấy “thằng nhỏ” của mình, hài tử mới nhận ra chuyện không ổn.
“Ối! Ngươi làm gì vậy hả!”
“Muốn thao ngươi!” Cổ nhân dùng từ thật bậy bạ quá đi, Thủy Căn lại còn đỏ mặt thẹn thùng.
“Ngươi…… Ta là ca của ngươi đấy!”
Tên đệ đệ cầm thú trả lời rất dứt khoát bằng một cái bạt tai rõ to, đánh cho một bên má tiểu hài tử bỗng chốc đã sưng phù.
“Vương huynh, ngươi đã quên rồi sao? Nhớ năm đó, lần đầu tiên ta xuất tinh chính là nhờ ngươi dùng miệng làm giúp đó!” Sau khi đã ra tay một cách độc ác, Thiệu thân mật ghé vào tai Thủy Căn, vừa phun ra những lời bẩn thỉu, vừa lấy lưỡi liếm, để lại một vệt nước ướt át. Hơi thở nóng hầm hập phả vào tai Thủy Căn, làm cậu phải run rẩy.
“Khó khăn lắm kiếp này hai huynh đệ mới được gặp lại nhau, chi bằng chúng ta ôn lại một chút tình nghĩa huynh đệ đi…” Nói rồi, hắn nắm đầu Thủy Căn ấn xuống đũng quần mình. (Skye: Thiệu mất nết, chết đi)
“Ngươi…… Ngươi thúi lắm, đừng nói đời này, cả…… cả kiếp trước, ông đây còn lâu mới thèm ngậm cái hồ lô nước tiểu rẻ rách ấy của nhà ngươi!” Thủy Căn tức đến run ngươi, ráng sức né mặt đi.
Gia tộc Thác Bạt đúng là có cả đống chuyện thối nát. Không nói đâu xa, tên Thác Bạt Thiệu này chính là kết quả của việc lão cha hắn, Thác Bạt Khuê, cưỡng ép lấy chính người dì của lão chứ đâu.
Cứ theo cái tác phong bất chấp huyết thống gia đình này mà suy, có khi kiếp trước cậu đúng là đã từng làm việc bẩn thỉu gì đó với Thiệu rồi cũng nên.
Hồi còn trong tù, chẳng phải Thiệu đã từng nói đó sao? Rằng giữa cuộc hành quân, người quen làm giúp nhau, khi đi tiểu thì “thổi tiêu” cho nhau một chút cũng là chuyện bình thường thôi.
Tưởng tượng đến cảnh kiếp trước cậu đã từng ngậm cái thứ xấu xấu bẩn bẩn đó, Thủy Căn bỗng có khao khát muốn được túm lấy Thác Bạt Tự trong thân thể và cho y hai cái bạt tai vào mồm.
Có điều con người ai chẳng có lúc phạm sai lầm, chỉ cần biết sửa chữa thì vẫn là bé ngoan. Kiếp trước cậu đúng là có quan niệm lệch lạc thật, nhưng đấy chẳng qua là vì không được tiếp nhận sự giáo dục của Đảng đó thôi.
Vậy nên, kiếp này kiên quyết không thể lại phạm vào cách sống sai lầm đấy nữa.
Bé ngoan nghĩ vậy, răng cắn chặt như vỏ trai, làm cách chi cũng không nạy ra được.
Ở trên đã không được, thế thì Thiệu chuyển sang chọc phía dưới vậy.
Hai người cứ quấn vào nhau, những va chạm da thịt khơi dậy dục vọng càng thêm mãnh liệt. Hạ thân đã không kìm nén được nữa phải ngẩng đầu, dịch thể ứa ra ướt át, dọc theo bắp đùi mềm mại của hài tử chảy xuống.
Cuối cùng, Thiệu không ngần ngại tách hai chân Thủy Căn ra, một phát xông thẳng vào. Thủy đau đớn kêu lên, tiếng khóc nghẹn ngào, bị kẻ nằm rạp trên thân thể cậu không ngừng va chạm đến thảm thương.
Mùi cơ thể rất nồng, trong ánh sáng mù mịt, Thủy Căn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những giọt mồ hôi thật lớn lăn trên lồng ngực Thiệu.
Đau đớn không thể xem nhẹ ở bên dưới làm trí óc cậu hỗn loạn.
Thiệu đang đè lên người cậu và người thiếu niên cường tráng quay cuồng giữa đống da thú trong mộng, hai hình ảnh như đang giao hòa.
Người thiếu niên trông thấy trong mộng cũng có một lồng ngực mạnh mẽ ướt đẫm mồ hôi nóng hổi, theo động tác mãnh liệt, cơ bắp bên dưới làn da nhẵn nhụi chuyển động không ngừng.
Còn cậu thì như một chiếc thuyền con giữa sóng cả, bập bềnh trong vô vọng… Chậm thật chậm, khoái cảm không tên quay cuồng nơi bụng dưới, nam căn non nớt run rẩy đứng dậy, ứa ra những giọt sương trong suốt.
Giống như trước kia ở trong mộng, vừa bị đâm mấy cái Thủy Căn đã thở dốc, cuối cùng không thể chịu đựng nổi cảm giác run rẩy đắm chìm nữa, co quắp ngón chân và bắn ra…
Chất lỏng nóng bỏng phun lên bụng Thiệu, kích thích đến nỗi hắn cũng không chịu nổi nữa, bỗng đập đầu Thủy Căn vào tường, giật mình một cái, rồi gầm nhẹ và cũng bắn ra.
Sau khi đã giải thoát dục vọng, Thiệu ngồi dậy, đầu tiên là ổn định nhịp thở, rồi chẳng buồn để ý đến Thủy Căn đang ngơ ngác đăm đăm nhìn trần nhà ở đằng sau, hắn khoác áo ra sân dội nước tắm.
Mới dội được vài gáo, Thiệu bỗng cảm thấy có người đang núp sau bức tường rình trộm hắn.
Hắn tỉnh bơ xối nước tiếp, bất chợt quay phắt lại, một bước vượt qua đầu tường, đè đầu tên kia xuống.
Dĩ nhiên tên kia không ngờ được Thiệu lại vượt tường nhảy sang cứ như Lưu Tường, bị Thiệu ấn xuống đất, hết cục cựa.
(Lưu Tường: người châu Á đầu tiên đoạt huy chương vàng Olympic cự ly 110m vượt rào nam)
Cùng lúc đó, vài họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Thiệu.
“Đừng nhúc nhích! Không là bọn tao bắn nát đầu tiểu tử mày ra giờ!”
Thiệu cũng không thèm sợ mấy khẩu súng vớ vẩn này, có điều, khi thấy mặt tên đang bị mình đè xuống đất, quả thật hắn cũng hơi sửng sốt.