Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 5: Bỏ tù (1)


Đọc truyện Ngục Giam: Ổ Sói – Chương 5: Bỏ tù (1)

Bạch Chỉ bị Lục Dã ôm xuống xe.

Nguyên bản lúc xuống xe, thân thể cô bủn rủn, mềm mại ngã trên người Lục Dã.

“Còn muốn ư?” Lục Dã từ phía sau vòng lấy eo cô, ái muội mà dùng thân hình dán lên tấm lưng trần trụi của cô, cơ bắp to truyền đến từng luồng hơi nóng.

Bạch Chỉ cắn cắn môi, không trả lời hắn.

“Mặc quần áo vào.” Địch Thanh tắt khói, ở ngoài xe thúc giục.

Áo ngực và quần lót cô đều bị xé hỏng rồi, cúc áo sơ mi cũng bị giật xuống. Chỉ có quần ngoài vẫn còn hoàn chỉnh, bị ném ở một bên. Đôi tay còn bị còng tay trói buộc, căn bản không thể tự mình mặc quần áo.


Lục Dã nhẹ nhàng mút chỗ thịt non trên cổ cô, cảm thụ cô run rẩy, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng mặc, mấy miếng vải rách, mặc cũng như không.”

“A!” Lục Dã một phen bế Bạch Chỉ lên, cô sợ hãi kêu một tiếng, đôi tay ở giữa không trung bắt vài cái, khoanh lại cổ Lục Dã, ngược lại bởi vậy mà không thể động đậy.

Cả người cô trần trụi, kéo còng tay, bị bắt dán trên thân thể cường tráng của Lục Dã, hạ thể tương dán.

Hắn véo véo cánh mông non nớt của cô, nhẹ nhàng tách ra, để hai chân cô vòng qua eo hắn, nâng lối vào của cô, thể dịch trơn trượt không ngừng hoạt động, giống như tùy thời phải dùng lực cắm vào, rồi lại ma sát qua cửa vào, lại dùng tốc độ thong thả ma người lui ra, mang theo càng nhiều d*m thủy.

“Ân, ân…” Bạch Chỉ bị hắn làm cho chịu không nổi, không ngừng giãy giụa, tiếng rên rỉ phát ra như thoải mái lại như xin tha.

“… Kêu lãng đến như vậy, thật muốn làm chết em.” Lục Dã phát ra một tiếng than thở, một tay vòng qua lưng cô, một tay cố định cái mông cô, cư nhiên cứ như vậy bắt đầu đi lên.


Vật cứng nóng rực không có quần áo cách ly, một chút một chút mà ấn lộng tiểu huyệt ướt đẫm tiểu huyệt của cô, đường đi không quy luật lay động khiến cho kích thích càng thêm mãnh liệt.

Bạch Chỉ nỗ lực cắn môi, ức chế mãnh liệt đến khoái cảm, vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên nhỏ bé yếu ớt, mềm mại như nước.

“Lục Dã, đừng có chơi hỏng em nó.” Địch Thanh bình tĩnh mà nhắc nhở.

“Tôi… Có chừng mực.” Lục Dã thở hổn hển, âm thanh khàn khàn: “Chờ thêm mấy ngày… Không làm chết em, tôi liền không họ Lục…”

Nửa ngày này giống như tai nạn của Bạch Chỉ, cô mất liên lạc với người thân duy nhất của mình, bị hai người đàn ông xa lạ ở trong xe lột sạch quần áo thay phiên dâm loạn, còn bị đưa tới một nơi xa xôi lạ lẫm không người.

Lúc Lục Dã đùa giỡn cô, cô không có sức lực quan sát khung cảnh xung quanh, hiện tại cô bị đặt trên một tấm bằng da trên sofa.

Đây là một không gian được thiết kế nhỏ gọn, sàn lát đá cẩm thạch, sofa đãi khách, bàn làm việc lớn, vách tường vẽ đầy đủ mọi thứ, phía cửa sổ, còn có thể nhìn đến quang cảnh bên ngoài, ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống cỏ dại hoang vắng và rừng cây u ám. Ngoài cửa sổ nguyên thủy, hoang vu cảm giác cùng trong nhà hiện đại hình thành sự đối lập.

Làm sao bây giờ? Hiện tại cô ở nơi nào? Bao giờ anh trai mới tìm được cô đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.