Đọc truyện Ngục Giam: Ổ Sói – Chương 13: Đại giới (3)
“A… Ô ô… Triệu Tử Huân…” Cô vô ý thức kêu tên hắn, nước mắt chảy ra, thân hình theo hắn thẳng tiến mà không ngừng run rẩy, nhũ thịt lay động.
Người đàn ông như mũi nhọn, một chút lại một chút tiến lên. Chỉ chốc lát sau, từng trận khoái cảm nảy lên trong thân thể cô, ánh mắt cô mê ly, tiểu huyệt run rẩy kẹp chặt hắn, hắn lại không thả chậm tốc độ, mà càng thâm nhập mà xâm phạm cô, mỗi một lần thọc vào rút ra đều bức cô đến cực hạn.
Thân thể cô đã vì thoát lực mà mềm mại ngã trên giường, dục vọng theo hắn một chút lại một chút thọc vào rút ra bị bắt một lần nữa khơi dậy, cô đã qua một lần cao trào, mới cảm nhận được tốc độ hắn bắt đầu nhanh hơn.
Một lát sau, tiểu huyệt cô lần thứ hai bắt đầu run rẩy, hắn rút ra thân thể cô, chất lỏng màu trắng sền sệt phun trên bụng nhỏ cùng nhũ gian của cô.
Hắn nhìn xuống cô tóc tán loạn, cả người trần trụi mà mềm mại ngã xuống ở dưới thân hắn, duỗi tay vuốt ve da thịt tuyết trắng, nhẹ nhàng bôi tinh dịch đã bắn trên người cô, từ bụng nhỏ, đến vú, trên da thịt non mềm đều là chất lỏng của hắn, ánh sáng lấp lánh dâm mĩ.
Khi hắn đụng đầu v* cô, cô ưm một tiếng, hắn tà ác tăng thêm lực đạo, nắm thứ nho nhỏ nổi lên, khiến cô rên rỉ và run rẩy, cô lại không có nhiều sức lực nổi dậy kháng cự, chỉ có thể mặc hắn đùa giỡn.
Hạ thân hắn lại từ từ ngẩng đầu.
Giọng Bạch Chỉ vì kêu đã khàn, cô nhẹ giọng cầu xin: “Từ bỏ, tôi chịu không nổi… Triệu Tử Huân… Từ bỏ…”
“Em gọi tôi là gì?”
“… Tử… Huân?”
“Ừm.” Người đàn ông vừa lòng nói: “Hôm nay buông tha em, em liếm nó sạch sẽ, giống như vừa rồi tôi đã làm.”
Trải qua ba lần cao trào, cả người Bạch Chỉ hư nhuyễn vô lực, chỉ cầu hắn không cần tiếp tục chà đạp cô.
Cô ngồi dậy, quỳ gối trước người hắn, trên người tinh dịch còn chưa hết. Cô cúi đầu, mở ra cánh môi hồng mềm, ngậm lấy quy đầu, tinh tế liếm láp.
Người đàn ông phát ra một tiếng thở dốc, vuốt ve tóc cô, áp đầu cô vào hạ thể hắn, một cái tay khác cầm vú cô, vuốt ve.
Khoang miệng Bạch Chỉ căn bản không bao được vật cực đại, cô cố hết sức liếm láp, miệng cơ hồ không cách nào khép lại, nước miếng hỗn hợp dâm dịch từ khóe miệng cô nhỏ giọt xuống, cô lại không cách nào đi lau.
Không bao lâu, Triệu Tử Huân đột nhiên rút cự vật ra khỏi cánh môi, lật ngược cô, để cô quỳ ghé vào trên giường, cự vật một lần nữa nhắm ngay hoa huy*t sưng đỏ, từ phía sau cô đâm vào thật sâu, từng chút hoàn toàn đi vào chỗ sâu nhất.
“Nha a a a… Anh… Anh là kẻ lừa đảo…” Cô sớm bị hắn thao đến cả người nhũn ra, vô lực chống cự, chỉ có thể phát ra từng tiếng ú ớ rên rỉ.
Triệu Tử Huân không trả lời cô, chỉ giữ chặt eo cô, chặt chẽ cố định thân thể cô, như nổi cơn điên dùng sức tiến lên.
Trong không gian nhỏ hẹp, một cô gái cả người trần trụi quỳ ghé vào trên giường, bị đàn ông đè ở dưới thân hung hăng thao lộng.
Người đàn ông quần áo hoàn chỉnh, chỉ có cự long dưới háng bị phóng thích, không hề thương tiếc mà ở giữa hai chân cô gái tàn sát bừa bãi, mỗi một lần đều cắm đến chỗ sâu nhất, d*m thủy từ chỗ hai người tương tiếp tràn ra khăn trải giường thượng, thấm ướt vải dệt tuyết trắng.
Hắn quả thực cả một đêm cũng chưa buông tha cô. Trong hoan ái quá mức kịch liệt, Bạch Chỉ không chịu nổi, ngất đi.
Trước lúc hôn mê, cô nghe được, Triệu Tử Huân ở bên tai cô thấp giọng hứa hẹn: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”