Ngự Yêu Ngự Giao Ký

Chương 149: Đánh Úp 2


Bạn đang đọc Ngự Yêu Ngự Giao Ký FULL – Chương 149: Đánh Úp 2


Chương 116-3: Đánh Úp (Bản đã sửa) (2)
……
“Tại sao lại đi lâu như thế?” Lúc Kỷ Vân Hòa quay về, Khống Minh có chút bất mãn hỏi nàng, “Chỉ là thăm dò địa hình mà thôi, sao lại kéo dài nhiều thời gian như thế?”
Kỷ Vân Hòa cười hỏi: “Ta nói ta vào dung nham Điện Hỏa tắm đấy, ngươi tin không?”
Khống Minh lườm nàng một cái, xoay đầu không thèm nói nhảm với nàng nữa, nhưng Lâm Hạo Thanh lại khẽ nhíu mày, ngỡ ngàng nhìn nàng hỏi: “Thật ư?”
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn: “Đương nhiên là không rồi, dung nham Điện Hỏa có thể thiêu rụi vạn vật, ta nếu nhảy vào, hai người e rằng đến cả xương cũng vớt không được.”
“Đương nhiên là lười đi vớt ngươi rồi.” Khống Minh xoay người rời đi, “Địa hình đã xem kĩ chưa?”
“Rồi.” Kỷ Vân Hòa đáp, “Là một vòng tròn, có lẽ, Thuận Đức từ phương nam đến đây, nếu phá được kết giới, ta có thể dẫn nàng ta đến đây.”
“Ngươi ư?” Khống Minh nhíu mày, “Thuận Đức công chúa tiếp thừa nguyện vọng của đại quốc sư, ả ta bây giờ muốn giết chết toàn bộ người trong thiên hạ, ngươi làm sao biết ngươi dẫn dụ ả, ả liền đi theo ngươi?”
Kỷ Vân Hòa đắc ý cong môi: “Thuận Đức là người rất nhỏ mọn, nàng ta không thể quên được hận ý đối với ta.”
……
Ba người quay về thành cõi Bắc, nhưng lại bất ngờ là, tin tức Trường Ý hôn mê dường như không mấy ai biết ở trong tẩm điện cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa ngày mà bọn họ lên núi lại tựa như mọc cánh, bay ra ngoài ngự yêu đài, truyền khắp thành cõi Bắc.
Mặc kệ bọn người Khống Minh muốn phong tỏa tin tức như thế nào, thì dưới tình huống bị ngăn cách bởi một bức tường lửa, tin tức này, vẫn là truyền khắp thiên hạ.

Người cá chìm vào giấc ngủ không rõ nguyên nhân.
Nhiều năm nay, Trường Ý đối với người cõi Bắc mà nói, đã không chỉ đơn giản là thân phận tôn chủ.

Nhất là sau lần dung nham Điện Hỏa làm loạn trước đó, Trường Ý càng được mọi người tôn thành người bảo vệ đến từ biển cả.
Cõi Bắc đã quen với sự bảo vệ của người cá cường đại.

Mà bây giờ, bọn họ đã mất đi lá chắn ấy.
Người trong cõi Bắc lúc này loạn cào cào.

Khống Minh vì sốt ruột, nổi giận muốn điều tra ra kẻ truyền tin từ ngự yêu đài là ai, đối với hắn mà nói, chuyện có nội gián mà không cách nào tra ra chạm đến giới hạn của hắn.
Hắn trở nên càng bận rộn hơn so với Trường Ý trước đây.

Lạc Cẩm Tang lo lắng cho sức khỏe của hắn, nhưng Khống Minh đối với những người khác ít nhiều cũng sẽ khống chế cảm xúc, duy chỉ khi đối với Lạc Cẩm Tang hắn lại không thèm kiềm chế cảm xúc của mình.

Lạc Cẩm Tang lạc quan bị hắn mắng đến vô cùng ủy khuất.
Đêm đến, trong tẩm điện.
Trường Ý vẫn đang hôn mê, Khống Minh và Lạc Cẩm Tang đến nghị sự, vừa bước vào, liền nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đang vuốt ve gương mặt của Trường Ý đang nằm trên giường, Khống Minh giận đến muốn phát tiết: “Y không tỉnh, ngươi còn bình tĩnh như thế!” Sau đó hắn lại trừng mắt nhìn Lâm Hạo Thanh: “Không phải nói, cỏ Xà Vĩ dùng rồi, hắn sẽ tỉnh lại sao? Bây giờ lại có sự cố gì?”
Lâm Hạo Thanh nhìn Trường Ý đang nằm trên giường: “Mạch tượng của y bình ổn, tại sao hôn mê không tỉnh, ta cũng không biết.”
Khống Minh xoa xoa mi tâm, hai ngày không chợp mắt, khiến hắn trông vô cùng tiều tụy.
Lạc Cẩm Tang đứng bên cạnh nhíu mày: “Ngươi là con lừa trọc chứ không phải con lừa sắt, ngươi đi ngủ đi, tối nay không cần đến đây nghị sự nữa.” Nàng nói rồi liền bước đến kéo vạt áo hắn, Khống Minh lại lộ rõ buồn bực hất tay nàng ra.
“Đừng làm loạn nữa!” Hắn không thèm nhìn Lạc Cẩm Tang.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy cảnh này, nhíu mày, gọi Lạc Cẩm Tang đang tức tối qua đây: “Cẩm Tang, muội đến đây, ta cần muội.”
“Hừ!” Lạc Cẩm Tang hừ mạnh với Khống Minh một tiếng, sau đó thở phì phò đi đến bên cạnh Kỷ Vân Hòa, lúc đi đến bên cạnh Lâm Hạo Thanh, bội kiếm bên người hắn đột nhiên rung lên.
Lâm Hạo Thanh vội lấy bội kiếm ra: “Tư Ngữ truyền tin tức đến.”Thanh kiếm này là chân thân của yêu phó Tư Ngữ của Lâm Hạo Thanh, khi bọn họ ở trong thành cõi Bắc, Tư Ngữ vẫn luôn ở trong Kinh Sư thăm dò tình hình, đem tất cả tin tức có được thông báo đến bằng phương thức nhanh nhất
Lâm Hạo Thanh liền vẽ trận pháp xuống đất, hắn ngồi xếp bằng, đặt kiếm lên hai gối, hắn nhắm mắt: “Tư Ngữ……” Hắn vừa nói ra hai chữ này, đột nhiên! Lâm Hạo Thanh nhíu chặt mày, trận pháp dưới người hắn đột nhiên phát ra ánh sáng kì dị.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra!

Kỷ Vân Hòa và Khống Minh lập tức nghiêm túc.
Lạc Cẩm Tang cũng nhất thời quên mất sự giận dỗi vừa rồi, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”
Không ai đáp lại nàng, dường như thời gian ngưng tụ trên đầu mày nhíu chặt của Lâm Hạo Thanh.
Nhanh như chớp, bên ngoài ngự yêu đài, cuồng phong nổi lên, trực tiếp đâm vào cửa sổ tẩm điện, cơn gió vù vù thổi vào, khiến y phục và tóc của mọi người trong phòng đều bị thổi loạn.
Cũng trong lúc này, ánh sáng trong trận pháp dưới người Lâm Hạo Thanh bừng lên.
“Tìm được ngươi rồi!”
Giọng nữ cực kì sắc bén truyền đến tai mọi người, tất cả đều cảm thấy đau đầu, vội vàng bịt tai lại.
Kỷ Vân Hòa rất nhanh liền nhận ra giọng nói này: “Thuận Đức……” Nàng nhíu chặt mày, cuộn chặt tay lại.
“Tìm được ngươi rồi! Ha ha ha ha!” Tiếng cười nương theo tiếng gió, điên cuồng truyền vào trong phòng, khiến cho đồ vật bên trong đều bị phá hủy.

Nội tức của Lạc Cẩm Tang không giống những người khác, lại bị âm thanh trong trận gió này tấn công đến cổ họng tràn lên vị tanh, phun ra một búng máu.

Khống Minh lập tức đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình, thay nàng bịt tai lại.
Kỷ Vân Hòa ở trong cuồng phong, tay kết ấn, lửa hồ đen vẽ lên trận pháp, đóng lại cửa sổ bị gió thổi toang, cuồng phong trong phòng lập tức ngừng lại.
Lạc Cẩm Tang không còn sức lực dựa vào lòng Khống Minh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn, nàng cắn răng cố gắng ngồi dậy, lau đi vệt máu tươi bên khóe môi: “Ta không sao……”

Bên này, Kỷ Vân Hòa vội đuổi theo đến bên cửa sổ, lại nghe thấy giọng nói sắc bén truyền đến giữa không trung, điên cuồng không ngừng cười: “Ta rất nhanh sẽ đến tìm ngươi đấy.”
Sau khi giọng nói của Thuận Đức biến mất, ánh sáng của trận pháp dưới người Lâm Hạo Thanh cũng tắt đi, trường kiếm trước người hắn đột nhiên phát ra tiếng “rắc”, trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt dài!
Lâm Hạo Thanh vội mở mắt, hắn hệt như bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng như mưa sa, cơ thể vì chịu đau đớn mà khẽ run lên.
Hắn nắm chặt trường kiếm trên tay, nhìn vết nứt trên thanh kiếm, nghiến chặt răng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn đương huyết khí cuộn trào trong lồng ngực, bỗng “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi rơi trên trường kiếm, hệt như vừa giết qua người vậy, trông vô cùng đáng sợ.
“Thuận Đức sắp đến rồi.” Qua một lúc lâu, Lâm Hạo Thanh lau đi máu tươi bên khóe môi, “Ả ta phát hiện ra Tư Ngữ, thông qua nàng ấy để tìm ta.”
“Tư Ngữ thế nào rồi?” Kỷ Vân Hòa hỏi.
Lâm Hạo Thanh cúi đầu nhìn trường kiếm trên tay, vết nứt trên thân kiếm dường như sắp khiến thanh kiếm đứt đoạn.

Lâm Hạo Thanh trầm mặc thu lại trường kiếm vào bao.
“Chuẩn bị kế sách đối phó đi.” Hắn đứng dậy rời đi, không cho nàng đáp án cụ thể.
Bàn tay Kỷ Vân Hòa khẽ nắm chặt, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết giới thông thiên ngoài biên giới đột nhiên phát ra ánh sáng chói lói, người trong phòng vô thức đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời bên ngoài bị ánh lửa của kết giới soi sáng, rất lâu sau đó, mọi người mới nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, kết giới biên giới có cổng thành, mà nay……cổng thành này, bị va đập rồi……
“Thuận Đức……” Lâm Hạo Thanh ôm ngực, đưa mắt nhìn ánh lửa nhiễm máu tươi trên nền trời, “Đến rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.