Đọc truyện Ngủ Với Cậu Cùng Bàn – Chương 7
Khang Tiểu Ngư nắm chặt quai đeo túi sách, bất ngờ hướng phía trước mà chạy. Cô nghe thấy phía sau cũng có bước chân người chạy đuổi theo mình, trong lúc cô đang hoảng loạn thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại làm cô giật mình đến phát hoảng. Vui mừng trong lòng, một bên chạy một bên vội vàng đem điện thoại lấy ra, cũng không xem là ai gọi đến mà vội vàng nói lớn: “Ba, làm sao người còn chưa đến? A, người sắp đến đây rồi sao? Được! Đã biết.”
Cô nhờ ánh đèn đường mà xem bóng dáng người đằng sau dừng lại, rẽ hướng, đi qua đường.
Vừa vặn lúc này có đôi tình nhân nói nói cười cười đi tới. Thấy có người tới, Khang Tiểu Ngư lúc này mới triệt để thở ra. Cô không dám dừng chạy, tiếp tục hướng nhà mà chạy. Chạy một hơi đến tiểu khu mới dừng lại.
Cô hai tay áp lên đầu gối, miệng thờ phì phò. Giờ phút này, Kha Tước dựa trên âm thanh bên kia mà nói: “…..Cần hỗ trợ sao?”
Khang Tiểu Ngư giật mình, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Cô thậm chí nhìn chung quanh một chút, mới hậu tri hậu giác thanh âm của Kha Tước là từ trong điện thoại truyền đến. Cô cho là mình trong lúc bối rối đã sớm cúp điện thoại, vậy mà không có? Còn nữa, người vừa mới gọi điện thoại tới là Kha Tước? Cô lật diện thoại lên nhìn, nhìn cái tên Kha Tước mà trong lòng tâm tư phức tạp.
Cô vừa mới gọi anh là “ba”?
Cô không có hình tượng chạy đều bị anh nghe thấy được?
Khang Tiểu Ngư cắn đầu lưỡi, cho đến khi cơn tê dại xuất hiện thì mới nói: “Cái đó… Tôi nhìn lầm, tôi tưởng ba tôi gọi đến…. Xin lỗi…..”
Khang Tiểu Ngư hướng nhà mà đi, quẫn bách cúi đầu.
Bên kia điện thoại trầm mặc một chút rồi mới hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Cô cảm thấy anh ở đầu bên kia chắc chắn đã đoán ra sự tình gì. Cô cũng không giấu, lung tung “Ân” một tiếng, trả lời: “Đã không có việc gì.”
“Phải bảo đảm an toàn, buổi tối tốt nhất đừng nên đi một mình.”
Khang Tiểu Ngư nghe ra giọng nói đầu bên kia có chút biến hóa. Không phải do cô mẫn cảm mà nghe nhiều bài hát của anh nên rất nhạy cảm với giọng nói của ai kia.
Khang Tiểu Ngư cũng không muốn một mình về nhà sau 10 giờ tối nhưng cô cũng đâu có biện pháp nào. Đương nhiên là cô sẽ không nói về những khó khăn của mình mà vòng vo một hồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, cậu gọi cho mình có chuyện gì?”
“Tôi hôm nay không đi học nên muốn hỏi cậu phần bài tập.”
Kha Tước vốn cho cô số điện thoại là vì chuyện này. Anh tuy quyết định trong một năm này phải tận lực đến trường hàng ngày nhưng lại không thể thực hiện được mà cô lại là bạn cùng bàn của anh, có chuyện cần hỏi đương nhiên là thuận tiện chút.
Khang Tiểu Ngư có cảm giác muốn cười. Đại khái là do Kha Tước là thần tượng hào quang quá lớn, là đại minh tinh ở trên cao mà lại hỏi cô bài tập…
Cảm xúc kinh hoàng lúc trước liền tan thành mây khói.
“Tôi về nhà sẽ gửi nó cho cậu luôn.”
Kha Tước nghe được âm thanh của Khang Tiểu Ngư có chút cười, anh cũng cười theo: “Làm phiền rồi.”
Khang Tiểu Ngư về nhà, kết bạn wechat với Kha Tước rồi lập tức gửi hình ảnh bài tập cho anh. Anh gửi tới là gói biểu cảm cảm ơn, rõ ràng chỉ là một gói biểu cảm bình thường nhưng Khang Tiểu Ngư nhìn cái kia nhảy nhót mà vui ra tiếng.
Cô đem gói biểu cảm kia lưu vào máy.
Nghĩ nghĩ, Khang Tiểu Ngư đem hình nền điện thoại, nhạc chuông tất cả đều về giống như chiếc điện thoại cũ. Như vậy cô mới cảm thấy đây là điện thoại của mình.
Khang Tiểu Ngư ngập ngừng khi thay đổi nhạc chuông điện thoại. Nhạc chuông trước đây của cô là bài hát của Kha Tước, nhưng bây giờ anh ngồi cùng bàn với cô. Cô cảm thấy rằng nếu cho anh biết điều đó, cô sợ nó sẽ không tốt lắm. Tuy nhiên, cô đã thay đổi ý định. Bởi khi cô ở trường, điện thoại di động của cô đều tắt tiếng hoặc để chế độ rung mà chỉ khi ra ngoài mới để âm thanh. Kha Tước chắc sẽ không để ý được.
Nghĩ vậy, Khang Tiểu Ngư không còn áp lực tâm lý nào khi đổi nhạc chuông thành bài Kha Tước hát.
Khang Tiểu Ngư đêm qua ngủ được ít, hôm nay cả ngày đều mệt rã rời. Đêm nay cô cũng không dám cố gắng thức đêm, tắm rửa một cái, vội vàng bò lên giường. Sắp sửa ngủ, cô không nhịn được mà lên weibo xem bài viết ngày hôm qua. Thời điểm ở trên trường, cô có xem qua weibo vài lần. Phát hiện ra bài viết này được chia sẽ nhiều, vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Cô ở trong lòng cao hứng, vậy là bản thân cô cũng giúp được cho Kha Tước. Nhất là khi nhìn thấy:
“Tôi đọc bài báo này xong thì đột nhiên ghét nhóm cẩu tử.*”
*cẩu tử: phóng viên
“Thực tế, ngôi sao cũng là một con người mà.”
“Hôm qua còn thấy Kha Tước quá đáng, hôm nay đột nhiên cảm giác được anh không có thèm những cái fan hâm mộ này cũng bình thường.”
“Bình thường fan hâm mộ vốn là không nên như thế.”
“Vẫn là không nên quấy rầy quá độ chọc sống sinh hoạt của minh tinh.”
Đọc bình luận, Khang Tiểu Ngư cảm thấy hôm qua thức khuya thật không uổng công, đều rất đáng giá.
Đương nhiên cũng có những bình luận âm dương bát quái. Giống như:
“Quan hệ công chúng thức đêm, phải trả thêm tiền đi a.”
“Lại một loại fan não tàn khác.”
“Nói nhiều như vậy cũng vô ích, có giỏi thì đừng làm minh tinh.”
“Não tàn, quỳ liếm.”
…
Tuy nhiên cô cũng không quan tâm quá về những bình luận này. Lúc đăng bài cô đã do dự vì biết sẽ gặp phải những sự công kích khác nhau.
Bất quá, Khang Tiểu Ngư vẫn có chỗ ngoài ý muốn khi thông tin Kha Tước bị tai nạn vẫn nằm trên hot search, cư nhiên lại ở vị trí thứ nhất.
Hôm nay, khi anh cho cô xem hình ảnh cánh tay anh bị thương thì anh cũng cho phát tin tức liên quan đến vụ tai nạn. Giải thích rằng hắn chỉ bị thương nhẹ, kêu fan đừng lo lắng. Mọi bản hư cấu trên mạng đều đã sớm trầm xuống, vì sao sự tình tai nạn vẫn còn nằm trên hot search.
Khang Tiểu Ngư đi vào mới biết nguyên lai chính là tên thì là Kha Tước nhưng bên trong lại là về tên cẩu tử đã chết.
Khang Tiểu Ngư mở video, tiếng người nhà cẩu tử la khóc làm dọa cô nhảy dựng. Cô vội vàng điều chỉnh âm lượng xong mới từ từ nghe người phụ nữ kia vừa khóc vừa kể.
“… Lão công ta đã bị như vậy rồi, bỏ lại chúng tôi ba côi nhi quả phụ. Đường đường hắn thân là minh tinh nhưng một chút sự biết chịu trách nhiệm cũng không có. Hoàn toàn không để ý người nhà người ta sống chết ra sao. Chúng tôi đã ở đây một ngày vậy mà không thấy người phụ trách bên kia đến bồi thường. Chồng tôi tại sao lại chết ư? Chụp ảnh chẳng qua là cho hắn nổi tiếng, lấy sự nổi tiếng mà kiếm tiền hay sao. Vậy mà bây giờ hắn vỗ mông chạy lấy người, lại còn chê phóng viên làm quấy nhiễu sinh hoạt. Tâm quả thật là đen, không có lương tâm…”
Người phụ nữ bật khóc một lúc, một lúc lại hét lên. Nếu không phải là video đã tạo phụ đề, cô thực sự không thể nghe ra những gì người đó nói.
Khang Tiểu Ngư nhăn mày lại.
Suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô là Kha Tước không may mắn. Anh bị theo dõi còn chưa nói, anh cũng bị tai nạn xe hơi mà. Anh rõ ràng không có lỗi, không chỉ bị thương mà còn phải mất tiền cho các cẩu tử. Nói không chừng anh còn bị ném đá trên mạng.
Khang Tiểu Ngư mở bình luận dưới video. Quả nhiên thấy nhiều bình luận nói Kha Tước lạnh lùng không lương tâm, không có ý thức chịu trách nhiệm trước xã hội. Thậm chí nhiều bình luận còn nói những lời thậm tệ: “Kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc xảy ra chuyện lại vắt cổ chày ra nước. Làm con rùa đen rụt đầu, mau nhổ tiền ra.”
Khang Tiểu Ngư tức giận, rất tức giận. Kiếm tiền bằng khả năng thì sao chứ? Anh chưa làm cái gì sai cả. Tuy nhiên, Khang Tiểu Ngư cũng hiểu rằng ngôi sao không giống người thường. Cuối cùng, Kha Tước có lẽ vẫn phải trả một số tiền lớn để xoa dịu gia đình của người quá cố kia.
Khang Tiểu Ngư có chút không cam lòng thay cho Kha Tước.
Cô lúc lơ đễnh nhìn qua thời gian mới phát hiện đã 12.30 đêm. Cô cả kinh, vội vàng đem điện thoại qua một bên, chuẩn bị đi ngủ. Cô thật sự không muốn ngày mai lại đến muộn.
Cô xoay người lấy tai nghe ra. Hay là nghe bài ca tiếng hát, có đã ngủ sẽ ngọt ngào hơn.
•••••
Cùng lúc đó Kha Tước đang làm bài tập do Khang Tiểu Ngư gửi qua.
Có rất nhiều sách trên bàn lớn trước mặt anh, không chỉ sách giáo khoa, sách tham khảo và sách lớp mười của học kỳ trước mà có cả sách của sơ trung.
Kim giờ của đồng hồ treo tường chỉ tới hướng trời vừa rạng sáng, Kha Tước đang viết viết bỗng nhiên vứt bút xuống.
Mẹ nó! Không phải chứ.
Phó Minh Thư đề nghị mời gia sư về dạy thêm nhưng bị anh cự tuyệt. Anh cảm thấy đúng tri thức đó rất đơn giản, chỉ cần xem qua một lần là biết hết. Nhưng sự thật chứng minh, anh đã tự đánh vào mặt mình.
Kha Tước ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cả bàn đầy sách. Là ai nói với anh khoa văn rất đơn giản? Trong chỗ này thì có cái gì đơn giản?
Trong vài năm đầu, Kha Tước đóng phim, phát hành một số album, tham gia các chương trình tạp kỹ….. Hành trình tràn đầy. Đừng nói là đi học, một năm cũng không có mấy ngày ở nhà. Vào thời điểm đó, anh vẫn còn trẻ, nhiều thứ chưa được xem xét nhiều. Không có khái niệm đi học nào cả. Khi đến trường, anh không tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba vì đóng phim. Anh tùy tiện tìm cái trường học trên danh nghĩa mà thôi.
Minh nhã trung học mặc dù là trường tư nhân tương đối tốt, nhưng tuyệt đối không phải trường học quý tộc. Kha tước vốn là sẽ không tới cái trường học này, lúc trước anh sở dĩ vào cái này trường học hoàn toàn là bởi vì nó cách anh gần nhất, vả lại anh cũng không có ý định đến trường đi học.
Bất quá trong một năm trở lại đây anh lại có những suy nghĩ khác, anh chậm rãi tìm tới thiếu sót của mình, ý thức được không thể giống như trước kia, sống như thể ngựa không ngừng vó đóng phim, ca hát, tham gia hoạt động. Anh nghĩ nếu như tại ngành giải trí lâu dài mà phát triển đi xuống, như vậy anh liền dừng lại, vừa vặn lợi dụng thời cơ bây giờ làm phong phú mình.
Anh không nhúc nhích ngồi một hồi lâu. Một lần nữa nhặt lên bút, tiếp tục chép bài thể văn ngôn cùng bản dịch.
Tiếp nữa hai ngày, Kha Tước đều không có đến trường, nhưng là mỗi lúc trời tối cũng sẽ ở trên Wechat cùng Khang Tiểu Ngư hỏi bài tập. Sau đó nhìn qua tài liệu giảng dạy chậm rãi nghiên cứu.