Đọc truyện Ngự Tỷ Quyết Đấu – Chương 94
“Canh gà sắp nấu cạn nước rồi.”
Một câu rất đơn giản. giọng điệu cũng nhẹ nhàng, người nói câu này cũng mang theo chút vui vẻ, nhưng sao ba Lương nghe lại cảm thấy hơi lúng túng?
À, phải rồi, bầu không khí lúc nãy còn đầy mùi thuốc sung vô cùng căng thẳng, tại sao cô gái này vừa vào bếp tắt bếp gas cứu nồi canh của ông rồi nói câu đó thì bầu không khí trong bếp đã trở nên lãng mạn ấm áp nhàn thoải mái nói chuyện gia đình? Không thể, không thể được, ông còn chưa nói xong mà!
Ba Lương nhướng mày trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên.
Cười cái gì mà cười, tôi đã đồng ý đâu!
Mã Lạc Xuyên không chút phật lòng, mỉm cười, “Con thường xuyên nghe Tiểu Nhu nói, kỹ thuật hầm canh của chú có thể nói là ngon nhất, con cũng rất có hứng thú với việc hầm canh, không biết chú thích hầm loại canh nào nhất?”
Nhắc đến hầm canh thì ba Lương sẽ vui vẻ hồ hởi lên ngay, cũng quên mất phải tiếp tục trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, bắt đầu nhiệt tình giảng: “Vậy mới phải chứ! Mấy đứa giống Tiểu Nhu Tiểu Cương, luôn làm việc ở Sở Cảnh sát, suốt ngày liều mạng bắt cướp, ăn canh là bổ nhất. Chú thì thích làm cho tụi nó canh cá hầm táo tàu, canh bao tử heo hầm bạch quả, canh nấm linh chi, với lại canh củ sen nấm hương và nhiều loại nữa. Trong mấy loại canh này, món làm tương đối ngon nhất là canh xương hầm sơn trà lá sen…”
“Canh xương hầm sơn trà lá sen?” Mã Lạc Xuyên ngoan ngoãn đứng một bên, tỏ thái độ muốn học hỏi.
Đôi mắt ba Lương sáng lên: “Ừ, bây giờ là đầu mùa hè, công việc của Tiểu Nhu lại mệt mỏi như vậy, vào mùa hè cũng sẽ tiêu hao nhiều thể lực, uống loại canh này là nhiều dinh dưỡng nhất. Làm cũng dễ thôi, chỉ cần 200 gram sơn trà, một góc lá sen tươi, 1 ký 2 xương, hai quả ô mai, 100 gram lúa mạch là được rồi. Sau đó đến khi nấu thật sự thì lựa chọn xương phải là loại chuyên dùng để hầm canh, nếu không sẽ không ngon; lá sen, ô mai, lúa mạch, cái gì đi chăng nữa cũng phải rửa sạch, sau đó bỏ mấy thứ đó vào nồi, cho một lượng nước vừa phải vào, đun sôi ở nhiệt độ cao, sau đó thì để lửa vừa trong ba tiếng, nhớ là cuối cùng phải đặt thêm lá sen vào, nêm nếm thêm chút muối, rất là ngon, Tiểu Nhu đặc biệt thích uống, lần nào cũng uống cả chén lớn!”
“Vậy nó có công dụng gì ạ?”
“Nhiều lắm. Sơn trà có thể khai vị hỗ trợ tiêu hóa, lá sen có thể thanh nhiệt giải độc, ô mai để giải khát, lúc mạch có tác dụng ngừa phong thấp, kết hợp lại với nhau thành một loại canh bổ dưỡng, nước canh hầm lửa riu riu còn có tác dụng tốt cho dạ dày.”
“À, thì ra hầm canh phải chú ý nhiều như vậy.” Mã Lạc Xuyên như hiểu ra chuyện gật gật đầu, liếc ai đó đang nín cười sắp đau bụng, lại xoay người qua, vẻ mặt tò mò hỏi một cách bình thản: “Vậy còn canh gà lúc nãy chú hầm có phải có bỏ thêm thứ gì khác? Con ngửi hình như có mùi của dưa gang.”
“Cái này dĩ nhiên không giống món canh gà bình thường.” Nói đến những món sáng tạo ngon nhất của mình, ba Lương càng cười đến lộ nếp nhăn nơi khóe mắt. “Đây là canh gà hầm dưa gang làm riêng cho Tiểu Nhu. Nấu món canh này thì còn cần phải chú ý nhiều điều hơn. Đầu tiên là nguyên liệu, dưa gang phải chọn loại còn trắng xanh, không quá chín, hơi chín tí là được rồi, còn cần nửa cân thịt ốc tươi, gà, tốt nhất là gà mái. Ngoài nguyên liệu, dụng cụ để hầm canh cũng quan trọng tương đương, nấu loại canh truyền thống như thế này dùng nồi đất là tốt nhất… Chỉ tiếc là nấu nồi đất thì đun sôi lâu, lại nhanh cạn nước, nếu không nấu ra nước canh vừa trong vừa đậm đà, phụ nữ uống là tốt nhất, có thể dưỡng da.” Cuối cùng, ba Lương lại liếc qua nhìn nồi canh thất bại của mình, rầu rĩ lắc đầu.
“Món canh phức tạp như vậy cũng có thể làm được, đã là rất tài giỏi rồi ạ, lần này chẳng qua là do một chút sai sót nhỏ thôi, con tin là lần sau chú chắc chắn có thể làm ra một món canh gà ngon hoàn hảo.” Mã Lạc Xuyên mỉm cười, hơi nhún vai. “Ngoài hầm canh, hình như chú cũng rất tâm đắc đối với làm tráng miệng, phải không ạ?” Mã Lạc Xuyên khẽ đưa mắt nhìn qua, đặc biệt ấm áp dịu dàng.
“Mỗi cuối tuần con ở nhà không có gì làm, con cũng sẽ cân nhắc làm một số món tráng miệng, ví dụ như chè đu đủ, mấy món bánh ngọt nhỏ như bánh dừa. Tiểu Nhu thích ăn đồ ngọt, con cũng thường xuyên làm cho em ấy ăn. Cho nên, con còn cần phải học hỏi nhiều ở chú.”
Lúc nói những lời này, gương mặt Mã Lạc Xuyên như chứa đầy sự cưng chiều.
Lương Tiểu Nhu vẫn luôn quan sát hai người, trái tim thoáng rung động.
Cô thích ăn đồ ngọt, mà Lạc Xuyên sẽ làm rất nhiều món tráng miệng, thường xuyên sẽ đem món ngon ra ghẹo cô, cho vào dạ dày cô, làm ngọt lòng cô. Có bao nhiêu người biết được, người con gái với gương mặt lạnh lùng này lại là cao thủ nấu ăn, mà cô thì có tài đức gì, có thể có được một người con gái hoàn mỹ như thế?
Trong bếp nhà cô, người con gái cô yêu và ba cô nói những chuyện rất bình thường, còn cô chỉ ở một bên tươi cười lặng lẽ lắng nghe, giống như cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Không biết tại sao, nghe những lời khen từ miệng Mã Lạc Xuyên thì ba Lương lại thấy đặc biệt thoải mái. Ba Lương gật đầu, có lẽ là bởi vì nhìn thấy vị Thanh tra đô đốc MBA này là kiểu người có địa vị cao, nghiêm túc kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại cúi mặt khen ngợi một cách tự nhiên, sẽ khiến cho người được khen có cảm giác vui vẻ.
Nhưng mà, sao lại có cảm giác là lạ? Hình như trọng điểm bọn họ thảo luận không phải chuyện này, chỉ là… Đã lâu rồi không có ai tham khảo vấn đề này với ông, ông lại hay bỏ nhiều tâm sức để hầm canh, còn có…
“Tâm đắc thỉnh giáo cái gì chưa nói tới, cũng chỉ là bình thường rãnh rỗi nhàm chán, mới làm ra mấy món lạ chút thôi.” Ba Lương hào hứng lắc tạp dề, trên gương mặt rạng ngời hào hứng như gặp được tri kỷ uống ngàn ly. “Ví dụ như bánh đậu phộng cũng có nhiều vị. Không được có quá nhiều đường cát, ngọt quá sẽ bị ngậy, với lại nguyên liệu cần phải lựa chọn loại tốt nhất đó là bột bánh, ít bột quá thì sẽ không đủ để làm bánh. Cuối cùng bỏ vào lò nướng phải được điều chỉnh nhiệt độ và thời gian thích hợp…”
Ba Lương đang hào hứng nói nhìn cô gái trước mắt lại đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, đã nghe tới danh tiếng từ lâu, gương mặt khẽ ngước lên xinh đẹp, ánh mắt tập trung, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù gương mặt không có biểu cảm, nhưng tuyệt đối có thể xem là người nghe và người học nghề đủ tư cách.
Ít nhất, về mặt này cũng tốt hơn Tiểu Cao nhiều. Khi ông và Tiểu Cao nói chuyện hầm canh, thì Tiểu Cao sẽ không nghiêm túc nghe như cô gái này, cũng sẽ không lấy vở lấy bút ra ghi lại để nhớ, càng sẽ không mỉm miệng cười dịu dàng nói “Sẽ thường xuyên làm cho em ấy ăn”…
Sau đó, lại hoang mang.
Tiểu Cao là một người đàn ông tốt, nhưng mỗi lần ông gặp anh, chủ đề nói chuyện của anh ngoài công việc cũng chỉ có công việc, còn không thì nói mấy loại vật chứng, mấy cái thí nghiệm… Đúng vậy, anh chắc chắn là một người đàn ông tốt, vững vàng điềm tĩnh, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, mọi mặt cũng rất tốt, chỉ là kiểu người như anh thật sự thích hợp với Tiểu Nhu sao?
Lúc Tiểu Nhu quen Tiểu Cao trông cũng không mấy vui vẻ, mỗi ngày đi làm về cũng chỉ một mình, không có qua lại cũng không có mùi vị ngọt ngào đặc biệt của những người yêu nhau.
Còn nhớ tối hôm đó Tiểu Nhu nhẹ nhàng bâng quơ nói sự thật hai người đã chia tay, ông cũng không hề nhìn thấy bất cứ vẻ buồn khổ đau lòng nào trong mắt cô, ngược lại một tối muộn, lúc Tiểu Nhu vội vã đi ra ngoài gặp một người, trong mắt lại ánh lên vẻ hoang mang mà ông chưa bao giờ thấy trước đó.
Có lẽ đây mới thật sự là tình yêu?
Mà bây giờ nghĩ lại, người mà tối đó Tiểu Nhu muốn đi ra ngoài gặp chính là cô gái này?
Thật ra khi suy nghĩ lại, ngoại trừ giới tính có chút vấn đề (…), thì ngược lại Mã Lạc Xuyên người con gái này cho dù ở phương diện nào cũng có thể nói là hoàn hảo. Dáng vẻ xinh đẹp tinh tế, mặc dù hay làm mặt than, nhưng thỉnh thoảng mỉm cười cũng có thể khiến ông lúng túng. Về điểm này, có vẻ như mắt chọn người của con gái cũng đặc biệt tốt, rất có phong thái của ông hồi xưa. Ba Lương vuốt cằm không có râu, nghiêm túc gật đầu.
Lúc làm việc, không cần phải nói cũng rất tập trung và có trách nhiệm, lúc trước không phải cũng đã thấy cô trên TV bình tĩnh và ung dung à. Quan trọng nhất là… ba Lương nhướng mắt nhìn hai người mắt đi mày lại, cả hai người đều thích đối phương, Tiểu Nhu thích cô ấy vậy là đủ rồi.
Vậy là đủ rồi.
Còn có cách nào khác đâu, đứa con gái đáng thất vọng của ông phải lòng cô gái này, muốn cô ấy, người làm cha như ông có lý do gì để phản đối?
Thôi kệ, ba Lương thở dài một hơi. Ông già rồi, ông cũng chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng cười vui vẻ của con gái mà thôi. Nếu cô gái này có thể cho Tiểu Nhu những gì con bé muốn, vậy thì là nam hay nữ, cũng có làm sao.
“Món Tiểu Nhu thích nhất là cà phê sữa với đậu đỏ, sau này con nhớ thường xuyên làm cho nó, biết không?” Ba Lương bỗng nhiên buồn rầu nói.
Những lời này bỗng dưng được nói ra làm cho cả Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu đều ngẩn người. Mã Lạc Xuyên ngay lập tức gật đầu, khóe miệng nhoẻn lên, nhạt như vô tình lại đầy kiên định khiến người ta có thể tin tưởng. “Con sẽ làm.”
Mã Lạc Xuyên quay mặt về phía ba Lương, trịnh trọng cúi đầu, giọng nói thành khẩn chân thật lại tha thiết. “Cám ơn chú đã tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Nhu thật tốt.”
Lương Tiểu Nhu ướt nước mắt đi tới ôm lấy người cha đã già đi nhiều của cô, không nói gì mà tựa đầu lên vai ông, nghẹn ngào nói: “Ba, cám ơn ba…”
Cám ơn ba đồng ý chuyện chúng con, cám ơn ba ủng hộ tình yêu của con.
Ba Lương sờ đầu Tiểu Nhu, cười thở dài: “Con bé ngốc này, nói cám ơn với ba cái gì. Điều mà ba hi vọng nhìn thấy nhất đó là dáng vẻ hạnh phúc của con. Con và Tiểu Lạc quen nhau, cũng không được tùy tiện cậy mạnh.”
“Ba, con đâu có.” Lương Tiểu Nhu làm nũng trong ngực ông.
“Còn nói không à? Trước đây con rất hay như vậy, gặp ai cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, bây giờ con cũng không được ăn hiếp người ta, có biết không?” Đưa mắt nhìn, lại như đột nhiên nhớ tới mà quay lại, kéo tay Mã Lạc Xuyên, nói một cách nghiêm túc: “Tiểu Lạc, tính tình của Tiểu Nhu không tốt, có đôi khi hấp tấp lại bồng bột, con phải khoan dung với nó nhiều.”
“Chú không cần nói như vậy, con biết mà.” Mã Lạc Xuyên mỉm cười gật đầu.
Biết cái gì? Biết phải khoan dung với cô nhiều, hay là biết tính tình cô không tốt? Lương Tiểu Nhu vễnh tai, âm thầm nghiến răng.
“Tiểu Nhu lúc nào cũng nghĩ thế này nói thế khác, chuyện gì cũng thích một mình chống chọi, hỏi nó cũng không nói, có chuyện thì thích trốn một mình trong phòng, ai gõ cửa cũng không trả lời…”
Con đâu có?! Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, Mã Lạc Xuyên nhướng mày.
“Chuyện này còn chưa là gì, Tiểu Lạc con không biết đâu, Tiểu Nhu ăn uống cũng kén, lúc ngủ thì thích đá chăn, buổi sáng dậy nói không chừng còn hay bực dọc*…”
*Từ gốc là “giường khí”: người vừa ngủ dậy đã bực dọc, hiện tượng này gọi là “giường khí”.
“Giường khí” thật ra là triệu chứng của người có huyết áp thấp, mới ngủ dậy sẽ bị choáng váng đầu, chỉ là triệu chứng nhỏ thôi nhưng dẫn đến tâm trạng không tốt, cho nên gọi là “giường khí”.
Lương Tiểu Nhu đen mặt. Mã Lạc Xuyên gật đầu đầy ẩn ý.
“Quan trọng hơn là, mỗi khi Tiểu Nhu buồn chán thì con phải chú ý, mỗi khi buồn chán thì thể nào hôm sau lúc đi làm bắt cướp nó sẽ giống như không muốn sống nữa, không màng nguy hiểm thế nào…”
“Stop! Ba, đủ rồi!” Lương Tiểu Nhu mặt đỏ tai hồng gọi ba Lương đang chuẩn bị màn “Chấp thủ tương ngữ ngưng ế” “Cộng thoại Ba sơn dạ vũ thời”* với Lạc Xuyên, cô kéo Lạc Xuyên đang cố gắng nhịn cười bỏ trốn mất dạng. Cho xin đi, còn tiếp tục nói nữa thì những gì thầm kín của cô cũng sẽ bị đào lên hết!
*Đại khái là nắm tay cùng nhau nói, thảo luận suốt mưa đêm trên núi Ba. Cái này chắc trích từ thơ văn.
Hình tượng hoàn mỹ của cô còn đâu!! Lương Tiểu Nhu rơi lệ.
Vừa mới chạy trốn tới phòng khách, đã nghe thấy tiếng chó sủa đầy sức sống. Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên hai mặt nhìn nhau, thắc mắc dừng bước.
Cái tiếng này, sao nghe quen vậy ta?
Lương Tiểu Cương đổ mồ hôi đầy đầu dắt Đậu Đỏ đi vào, “Chị, chị, em tới rồi! Chị không phải muốn em giúp đỡ sao, em sợ một người không đủ, nên mang Đậu Đỏ tới luôn, mặc dù nó không biết nói, nhưng tốt xấu gì thì đợi lát nữa có tranh cãi với ba cũng sẽ được ủng hộ hơn, chị nói có đúng không…”
Âm thanh im bặt, phòng khách ồn ào trong một lúc yên ắng trở lại.
Lương Tiểu Cương ở phía sau hai người nhìn thấy được ba Lương mắt to trừng mắt nhỏ, Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn cảnh tượng thú vị này trong một lúc, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.
Đậu Đỏ ngồi xổm trên sàn nhà, quay đầu nhìn hai vị chủ nhân của nó, rồi nhìn hai người đàn ông có sắc mặt kì lạ, lại bị thu hút bởi tiếng cười của chủ nhân, không khỏi lắc đầu, vui vẻ phấn chấn sủa vài tiếng.
Thật vui vẻ ăn bữa cơm cùng với lời chúc phúc và tình yêu của ba Lương, Lương Tiểu Nhu vuốt bụng thỏa mãn nói ăn no rồi, từ ngoài cửa sổ thổi vào từng cơn gió lạnh đầu hạ, lại nhìn gương mặt Lạc Xuyên đang cười bên cạnh, làm cho tận đáy lòng cô khát khao thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này, như thể đó là mãi mãi.
“Buổi chiều muốn làm gì, hiếm lắm mới có được ngày chủ nhật như hôm nay.” Lương Tiểu Nhu lắc tay Lạc Xuyên, uể oải hỏi cô ấy.
Mã Lạc Xuyên hơi suy nghĩ một chút, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, “Chúng ta đi công viên Hải Dương đi.”
Lương Tiểu Cương giật mình đánh rớt chiếc đũa, ba Lương múc xương hầm lơ lững giữa không trung, ngay cả Đậu Đỏ đang gặm xương vui vẻ dưới bàn cũng im ru trong một lúc, Lương Tiểu Nhu làm vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm Mã Lạc Xuyên: “Mã Lạc Xuyên, chị đúng là loli mà!”
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên cười vui vẻ.
“Em cũng muốn đi…” Lương Tiểu Cương lúng túng giơ tay, bị cái nhìn hung dữ của ba Lương làm đứng hình tại chỗ. “Cái thằng này, ngoan ngoãn mà ở nhà đi, ba còn chuyện muốn tính sổ với mày!” Lương Tiểu Cương rụt cổ lại, nhìn chị gái mình cầu cứu. Lương Tiểu Nhu vuốt tay, đáp lại bằng một cái nhìn lực bất tòng tâm.
Xin lỗi, em trai à, em tới thật sự rất không đúng lúc.
Sau đó, dưới ánh mặt trời ấm áp, Lương Tiểu Nhu bị kéo tới trước cổng công viên Hải Dương, cô lúng túng nhìn người bên cạnh lại nhìn mấy đứa trẻ ở xung quanh, tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Lạc Xuyên, chúng ta thật sự phải vào đó sao?”
“Ừ.” Mã Lạc Xuyên nghiêm túc gật đầu, lấy một món đồ ra đội lên đầu Tiểu Nhu, lại lấy một cái đội lên đầu mình, sau đó đi đến cửa.
Đưa cho cô vé vào cửa. “Mua vé rồi, chúng ta đi vào thôi.”
“Này là cái gì vậy?!” Lương Tiểu Nhu giận dỗi kéo mớ lông xù trên đầu xuống, là một cái nón đỏ có đỉnh đầu hồng, hai bên còn gắn cặp cánh trắng nhỏ. “Này là cánh hả! Sao lại đội cánh lên đầu em! Chi vậy, để làm gì!” Lương Tiểu Nhu nổi trận lôi đình mà đứng đó nhằn tới nhằn lui.
“Này không phải cánh thường đâu.” Mã Lạc Xuyên làm vẻ mặt chín chắn nghiêm túc chỉnh cô, “Đây là cánh của Aralei.”
“Aralei là cái gì vậy?!”
“Tiểu Nhu, Aralei không phải là cái gì, cô ấy là một nhân vật hoạt hình Nhật Bản, là một cô gái robot…”
“Em không quan tâm Aralei là ai! Em muốn biết tại sao lại muốn em đội nó lên đầu! Thật sự hù dọa người khác chị có biết hay không?!”
“Em không cảm thấy dễ thương lắm à?” Mã Lạc Xuyên chớp mắt, lại lắc lư đầu. “Nhìn cái trên đầu tôi, có đẹp không?”
Lương Tiểu Nhu giật khóe miệng liếc nhìn qua, một cái nón tai báo tương tự như phong cách retro Nhật Bản chụp lên mái tóc đen mượt của Mã Lạc Xuyên, tôn lên dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp của cô ấy, cộng thêm vẻ mặt đáng yêu trong lúc này, lại càng tang them nét xinh đẹp quyến rũ.
Lương Tiểu Nhu suýt chút nữa chảy nước miếng, có cần phải dễ thương như vậy không…
Mã Lạc Xuyên kéo Lương Tiểu Nhu còn đang ngẩn ngơ đi, không vội không chậm theo đám đông vào công viên Hải Dương – thiên đường nổi tiếng nhất ở Hongkong trong lòng bọn trẻ.
Hai người mua kẹo bông gòn lớn đầy màu sắc, ăn dính đầy miệng; dưới sự giật dây của ai đó, cảnh sát Lương hào hứng phấn khởi mà ngồi tàu lượn siêu tốc hai lần, lúc xuống thì sợ đến hai chân nhũn ra nằm trong ngực ai đó bị cô ấy ăn đậu hủ; hai người mặt không đổi sắc vô cùng bình tĩnh lại trấn định thông qua trò Ngôi nhà ma ám, suýt chút nữa hù chết ma ở trong đó; hai người lại nhìn san hô và sứa giãn ra ngao du trong nhà thủy sinh, lưu luyến không muốn đi; rồi sau đó dùng cơm ở nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, dùng đôi mắt ghi lại cảnh vật đẹp đẽ bên ngoài cửa kính lớn.
Hai người dừng lại trước một bức tranh cát, vì cảm nhận về đối phương “xinh đẹp nhất” mà lộn xộn cả lên; cảnh sát Lương trợn mắt liếc, là một cái cô gái chững chạc lại bày ra cái tính trẻ con ngây thơ trưởng thành sớm nhiều năm đi đến ngồi ở chỗ xe lửa nhỏ của khu thiếu nhi, vừa khinh bỉ Mã Lạc Xuyên trong lòng, đồng thời lại nhìn người con gái với góc mặt nghiêng xinh đẹp đang mỉm cười tự nhiên mà khiến cho bản thân cũng cười đến rạng rỡ; vì “hình ảnh vinh quang” của bản thân, cảnh sát Lương Aralei không tiếc bỏ tiền ra chơi gắp thú để gắp được một con khỉ hip-hop, Mã Lạc Xuyên lặng lẽ đứng bên cạnh cô mỉm cười, khi thu được “chiến lợi phẩm” thì cô nở nụ cười vui mừng đầy dịu dàng; hai người ở khu vực của gấu nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của gấu trúc mà cười ha ha.
Cuối cùng, màn đêm buông xuống, ánh sáng đèn neon bật lên, hai người hôn nhau khi vòng quay mặt trời lên đến nơi cao nhất, Lương Tiều Nhu bưng hai má mềm mại thấm lạnh của Mã Lạc Xuyên, cảm giác con tim như đang run rẩy. Đôi mắt đen láy hơi nheo lại, toát ra ánh sáng tinh thần hơn cả những ngôi sao, lại hơi nghiêng người qua, dây dưa trăn trở hôn lên cặp môi mỏng ấy.
“Em yêu chị…”
Gió đêm đầu hạ, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp lại tràn đầy tình yêu, dường như còn có một tiếng dịu dàng êm tai đáp lại.
Nếu cứ kết thúc như vậy, giống như cũng là một kết cuộc hoàn hảo như trong cổ tích, chỉ là nếu như.
Hết Chương 94
Cái chương này đúng hành luôn =,= cứ mở ra thấy nấu canh với làm tráng miệng là ngán quá đóng lại hà ~ Sorry mọi người vì mình đã ủ quá lâu mới quay trở lại