Đọc truyện Ngự Tỷ Quyết Đấu – Chương 87
Như vậy, việc chung sống của Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên đã chính thức bắt đầu.
Lúc trước khi Thinh Thinh còn ở đây, hai người ở chung dưới quan hệ bạn bè. Căn hộ này Tiểu Nhu đã mua từ lâu, mà khi đó Thinh Thinh vẫn chưa có chỗ ở, cũng thật tình cờ, nên mới để cho Thinh Thinh chuyển đến ở. Nhưng sau khi hai người ở chung, phần lớn thời gian mỗi người đều lo làm việc riêng của mình, dù sao hai người cũng chỉ là bạn bè, không thể nào can thiệp quá nhiều và cuộc sống riêng tư của đối phương. Nhưng hiện tại, bởi vì đối tượng ở chung không giống nhau, nên tất cả mọi chuyện tự nhiên cũng trở nên khác biệt.
Buổi sáng khi thức dậy, vừa quay đầu qua đã nhìn thấy người mình yêu, nghe thấy tiếng thở của cô ấy, gần như quá đỗi ngọt ngào; tủ quần áo trong phòng ngủ cũng không chỉ có đồ của riêng mình, mà còn có rất nhiều đồ không phải phong cách của mình, rồi lại có nhiều áo quần phù hợp phối với đồ của mình mình; mỗi ngày ăn sáng cũng không phải đau đầu vì phải ăn cái gì, bởi vì trong lúc bản thân đang suy nghĩ thì có một mùi thơm ngào ngạt sẽ kích thích khứu giác của mình; buổi chiều tan ca nếu có thể thì cũng sẽ luôn về nhà cùng nhau, thậm chí nếu có một người bận việc, thì đổi lại, cái cảm giác một mình ở nhà để đèn chờ lại càng làm cho người ta quyến luyến, một nụ hôn chúc ngủ ngon vào mỗi buổi tối trước khi ngủ lại như liều thuốc an thần tốt nhất, cho bản thân một giấc mộng đẹp…
Ngoại trừ thói quen sinh hoạt bên ngoài có chút thay đổi, ngoài ra cũng có thể nhìn thấy những thứ khác bên trong lặng lẽ biến đổi. Trên giường có thêm một bộ gối, trong chiếc ly trên bồn rửa mặt cũng có một cặp bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau, còn có rất nhiều vật dụng mới mua thêm đều là đồ cặp…
Căn nhà vốn rất lạnh lẽo, sau khi có thêm một cô chủ vào ở, trong khoảng thời gian ngắn ngủi thần kì đã có nhiều thay đổi lớn. Từng chút một, ở khắp mọi nơi, đều thể hiện quan hệ giữa hai người trong nhà không phải bình thường, mà là một đôi tình nhân.
Đối với chuyện này, hai người đều rất thản nhiên. Cá tính lạnh lùng của Mã Lạc Xuyên vốn làm cho cô ấy không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cô ngoài mặt kiêu ngạo lạnh lùng nhưng bên trong lại có dáng vẻ dịu dàng của một cô gái ở nhà, khiến Tiểu Nhu cảm thấy như bị lừa; vậy còn Tiểu Nhu thì sao, cô ấy cũng rất nhanh chóng chấp nhận và thích nghi với tất cả điều này.
Thực tế thì việc này cần thời gian để chấp nhận, cho nên tối đó sau khi Lạc Xuyên đồng ý đề nghị của Tiểu Nhu thì cô ấy gần như vui mừng hớn hở không tả, đây vẫn luôn là điều mà cô ấy mong mỏi, mà bây giờ, đã có thể thật sự sớm chiều ở chung với Lạc Xuyên, làm sao cô ấy lại không vui vẻ cho được?
Bản thân từ lâu đã quen giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, nhưng khi Lạc Xuyên đến, lại như giở ra một chiếc mặt nạ, làm cho Tiểu Nhu thấy được một bản thân khác mà cô ấy chưa từng nhìn thấy.
Giống như một thiếu nữ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn chờ đợi người thương về nhà.
Sống chung với Mã Lạc Xuyên, thật sự là chuyện quá đỗi hạnh phúc, làm cho Lương Tiểu Nhu cả ngày vui đến quên cả đất trời, đến không không muốn làm việc (…), mà thời gian lại như trôi qua rất nhanh, tí tách, đối với Tiểu Nhu mà nói chẳng qua cũng chỉ mới có mấy hôm, nhưng thật sự đã sắp tới lễ Giáng sinh cuối tháng 12.
Lễ Giáng sinh bây giờ là một ngày lễ phổ biến trên toàn thế giới, trang trí trong nhà hai người cũng rực rỡ lên nhiều. Trên tường dán đầy các loại sticker đáng yêu ấm áp, ở cửa cũng treo ruy băng đầy màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, Lương Tiểu Cương thậm chí còn đúng lúc chuyển đến một cây thông No-en không biết lấy từ đâu, để cây thông trong một góc phòng khách, ở trên treo đầy kẹo và các hộp quà nhỏ đầy màu sắc.
Ngay cả Đậu Đỏ cũng bị đội mũ quả dưa màu đỏ trên đầu, cột dây dưới cằm, trông cứ như một con cún buồn cười trong ngày Giáng sinh. Chẳng qua lúc đội cho nó cũng mất một chút công sức, rõ ràng là nó cho rằng cái mũ buồn cười này không hợp với vẻ đẹp trai ngời ngời thường ngày của nó, cho nên tỏ thái độ bất hợp tác, làm Lương Tiểu Nhu mất cả buổi sáng chạy vòng vòng theo nó trong phòng khách, sau đó phải nhờ vào một tiếng hừm của Mã Lạc Xuyên, nó mới đầy đáng thương miễn cưỡng đội mũ.
Tối đó, Sở Cảnh sát bao trọn tầng hai của một khách sạn lớn ở Sa Điền Hongkong, lần đầu tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh. Động thái này tự nhiên là được nhiều sự ủng hộ của các đồng nghiệp trong Sở Cảnh sát, trước đó mấy ngày mọi người còn bàn tán sôi nổi hào hứng xem nên mặc cái gì để tham gia.
“Chị thật muốn tham gia bữa tiệc ngày Giáng sinh nhàm chán này?”
Mở hệ thống sưởi trong phòng, Lương Tiểu Nhu chỉ mặc áo sơ mi mỏng màu nhạt, hỏi người đang thay đồ trong phòng.
Đây là ngày lễ đầu tiên của cô và Lạc Xuyên trải qua cùng nhau, vốn tính cùng cô ấy trải qua một thế giới lãng mạn của hai người, cô còn cẩn thận chuẩn bị cái gì đó, nhưng vì chuyện này, toàn bộ kế hoạch đã bị gián đoạn.
“Sao tôi không thể đi?” Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ bên trong, Mã Lạc Xuyên quay đầu lại nhìn, vẫn chưa mặc quần áo đàng hoàng lại tiếp tục đùa giỡn.
“Em nghĩ chị hoàn toàn không có hứng thú với mấy việc xã giao này.” Lương Tiểu Nhu khẽ lèm bèm làu bàu, không mấy quan tâm cầm tấm thiệp lật qua lật lại.
“Đúng là nhàm chán. Nhưng bởi vì em sẽ đi, cho nên tôi cũng đi.” Mã Lạc Xuyên bước chậm đến, bình tĩnh mỉm cười với cô.
Lương Tiểu Nhu nghe cô nói xong thì tim nhảy dựng, có vẻ như người con gái lạnh lùng này nói ra luôn rất đơn giản, nhưng lại thường xuyên làm tim cô đập liên hồi. Cho đến khi Mã Lạc Xuyên bước ra lần nữa, ngay lập tức tỏa sáng, Lương Tiểu Nhu thốt lên lời khen ngợi: “Đẹp lắm…”
Người con gái mặc váy dài màu bạc bước ra dưới ánh đèn, tự do phác thảo đường cong cơ thể hoàn hảo của cô, khăn choàng đen quàng quanh cổ tinh tế sang trọng, vùng eo nạm đá quý lấp lánh, càng làm nổi bật nét quyến rũ trên gương mặt lạnh mê hoặc. Gương mặt xinh đẹp vô cảm, trong đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm lại như có một lớp màng mỏng ý cười, chăm chú nhìn Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Ngu ngẩn ngơ, chiếc váy rất quen, khăn choàng nhìn cũng quen lắm…
“Có phải em cảm thấy rất quen không?” Mã Lạc Xuyên đi tới, nhìn Tiểu Nhu như đang choáng váng, khóe môi không khỏi nhoẻn lên cười nhạt.
Lương Tiểu Nhu giật mình gật đầu, “Có phải là lần trước em giúp chị chọn không?”
“Đúng rồi.” Mã Lạc Xuyên gõ lên trán của cô, “Cũng không biết là ai khi đó nhìn thấy tôi liền thay đổi sắc mặt?”
Lương Tiểu Nhu tự biết đuối lý, cười khẽ, lại lập tức bĩu môi, “Hôm nay chị mặc đẹp như vậy để làm gì?”
Chị không biết những gì tốt đẹp nhất của chị chỉ có thể để cho một mình em nhìn sao!
“Để phối với trang phục của em hôm nay.” Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên ám chỉ chiếc áo khoác đang treo đã được ủi thẳng thóm trước đó, nét cười lướt qua trong đôi mắt. “Củng không muốn làm em mất mặt.”
Làm mất mặt? Chị có sao? Chị chỉ cần đứng ở đó thôi, cũng đã đủ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Lương Tiểu Nhu nheo mắt mỉm cười, tâm trạng tốt lên thêm, khoác lên áo vest ngắn tay đã được chuẩn bị cẩn thận, duỗi cánh tay tới Mã Lạc Xuyên, làm động tác như một quý ông trong phim thường làm. “Phu nhân, chúng ta đi thôi.”
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng vịn cánh tay của cô, “Đi đâu?”
“Như chị mong muốn, để chúng ta thu hút hết ánh nhìn của mọi người.” Lương Tiểu Nhu nháy mắt, đôi mắt như gợi lên ý cười, bay bổng thanh lịch.
“Được.” Mã Lạc Xuyên khẽ mím môi, học theo Lương Tiểu Nhu nháy mắt.
Qua một lúc, giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng đi vào lỗ tai Lương Tiểu Nhu, “Ai là phu nhân?”
Lương Tiểu Nhu đổ mồ hôi.
Đậu Đỏ ngoe nguẩy cái mũ trên đầu, tò mò nhìn hai vị chủ nhân, sau đó lại híp mắt gục xuống.
*********
Trước đó mấy hôm, khi biết Sở Cảnh sát muốn tổ chức Party mừng năm mới, quý cô Lâm Thinh Thinh, vị hôn thê của Cổ Trạch Sâm – sang năm sẽ trở thành vợ anh đã hào hứng muốn chết đi được, mấy ngày liên tục đều lôi kéo anh đi dạo phố, vừa nói phải mặc gì mới đẹp, vừa quyến luyến không thôi với mỗi bộ quần áo.
Cổ Trạch Sâm cười khổ, anh thích nhất là làm cho bạn gái được vui vẻ.
Bữa tiệc tối nay dự tính bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng mới qua 7 giờ một chút, anh đã bị Thinh Thinh kéo đến nơi tổ chức tiệc. Thinh Thinh vừa tới đã tìm bạn bè nói chuyện phiếm, ngó lơ anh, anh chỉ có thể cầm một ly rượu vang nhấm nháp, đồng thời đưa mắt quan sát các vị đồng nghiệp cũng tới sớm giống y như bọn họ.
Cấp trên đã nói chủ đề Party tối nay là “Ấm áp”, nhưng hầu hết mọi người vẫn tự chọn lựa trang phục tham dự, có lẽ là hi vọng cho mọi người nhìn thấy mặt ít ai biết đến này của họ, hoặc thuần khiết, hoặc lạnh lùng kiêu ngạo, hoặc gợi cảm quyến rũ, hoặc bảnh bao điển trai, hoặc phong lưu ngả ngớn.
Cổ Trạch Sâm nhoẻn miệng cười: không nghĩ đến, đứng ở trong góc nhìn ra cũng là một quan cảnh khác biệt hẳn.
“A Sâm, sao hai người tới sớm vậy?” Cổ Trạch Sâm nghe nói thì nhìn lại, anh em tốt của anh mặc một bộ vest đen gọn gàng, gương mặt mỉm cười phong độ, vóc dáng cao ráo đi về phía anh. Cổ Trạch Sâm mỉm cười, chào đón, “Cậu biết mà, còn không phải là vì Thinh Thinh?” Dương Dật Thanh gật đầu như hiểu rõ, rồi Cổ Trạch Sâm lại vỗ nhẹ bờ vai Dương Dật Thanh, nói trêu chọc: “Hôm nay ăn mặc đẹp trai như vậy, tính quyến rũ người đẹp nào đây?”
Dương Dật Thanh làm như cười khổ: “Người khác không biết thì thôi, cậu còn không biết sao.” Dương Dật Thanh thở dài, phiền não nói với người bạn lâu năm: “Trong lòng tôi cho đến nay cũng chỉ ngưỡng mộ có một người mà thôi.”
“Madam Mã?” Cổ Trạch Sâm nhíu mày, “Không phải tôi muốn tạt gáo nước lạnh vào cậu, nhưng khó theo đuổi cô ấy lắm.”
“Nè, cậu là anh em của tôi mà không đứng về phía tôi à?” Dương Dật Thanh giả bộ như tức giận trừng mắt nhìn Cổ Trạch Sâm, sau đó lại tiếp tục xuống tinh thần: “Tôi hiểu ý của cậu.” Dương Dật Thanh cắn chặt răng, “Nhưng chuyện đó cũng không chắc chắn là thật, hơn nữa…”
Hơn nữa mình đã thích nhiều năm như vậy, sao có thể bởi vì một số chuyện chưa xác định mà dễ dàng buông bỏ như vậy? Cho dù khả năng thành công rất nhỏ, Dương Dật Thanh trước sau vẫn muốn thử một lần.
Cổ Trạch Sâm vỗ nhẹ bờ vai của Dương Dật Thanh, không nói thêm gì.
Không chắc chắn là thật? Vậy cái gì mới là thật.
Có một số chuyện, anh không nói ra vì anh không tận mắt chứng kiến, nhưng không có nghĩa là anh không biết.
Tiểu Nhu và Ngạn Bác chia tay không phải chuyện vô cớ, có thể lời tiên đoán trêu chọc tối đó của anh đã trở thành sự thật; cảm xúc của Tiểu Nhu trong khoảng thời gian này không ổn định lại có liên quan đến người khác, và những động tác nhỏ giữa Tiểu Nhu và Thinh Thinh, anh cũng đều biết biết rất rõ ràng…
Có lẽ sự thật như những gì anh suy đoán.
Nhưng lại có chút thắc mắc: Tiểu Nhu và cô ấy, sao lại như vậy? Sao hai người bọn họ lại ở bên nhau, là vì lý do gì? Mặc dù anh không hiểu, nhưng giống như trong khoảnh khắc đã chấp nhận ngoài dự kiến của bản thân.
Chỉ là khi bọn họ đang trầm tư, từ cửa truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt, hai người gần như lập tức ngẩng lên nhìn qua, sau đó đứng thẳng người lên…
Có hai người con gái, đang chậm rãi đi từ cửa vào.
Một người trong đó thoải mái cột tóc đuôi ngựa, để mái xõa trước trán, một nửa phủ lên đôi mắt đen, lại không thể che đi nét rạng rỡ trên gương mặt, khẽ mím môi, chứa đựng một nụ cười mỉm tự nhiên. Trên người mặc áo vest ngắn tay trắng phong cách Hàn Quốc, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu nhạt, bên dưới mặc quần dài chất liệu mềm mại, làm nổi bật gương mặt ấm áp xinh đẹp, có vẻ một vẻ đẹp thanh lịch không nói nên lời; một cô gái khác kéo cánh tay cô ấy, cô gái này mặc váy dài màu bạc tinh tế xinh đẹp, khăn quàng cổ màu đen càng tăng thêm nét đẹp, dáng người thanh mảnh lộ đường cong, mái tóc đen dài được kéo lên một nửa, nữa còn lại tự do rũ xuống bờ vai, nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt màu hổ phách hơi nheo lại, vừa ngước mắt lên nhíu mày đã phảng phất như khí chất quý tộc kiêu ngạo lạnh lùng ập đến, hoàn hảo, mạnh mẽ, lại ngầm chứa phong tình.
Trắng thanh lịch, đen quý phái, đặc tính của hai màu sắc đặc trưng này đã được hai người phát huy tối đa.
Một người uyển chuyển xinh đẹp, một người đức hạnh thuần khiết, hai người đứng chung một chỗ, có thể nói là hài hòa, lại bổ sung cho nhau.
Cả hai đều có vóc dáng cao gầy, đi vào từ tốn như vậy, đúng là có một loại cảm giác dung hợp không thể diễn tả thành lời. Mọi người ở đây đều như ngừng thở, lại như nhìn đến ngẩn ngơ.
Có một kiểu người như vầy, dường như trời sinh đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Mà Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên, đều thuộc kiểu đó.
Cho đến khi đám người Lâm Thinh Thinh, Vu Nhiễm và Phương Phi biết chuyện rồi thì mới bu quanh lại la hét, còn Cổ Trạch Sâm hẳn đã đoán ra được tình tình thực tế và Dương Dật Thanh không muốn tin vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt của Cổ Trạch Sâm vẫn nhìn hai người, nhướng mày; Dương Dật Thanh rũ mắt xuống, đôi mắt ảm đạm bị che khuất bởi lông mi.
Lâm Thinh Thinh khoanh tay cười xấu xa: “Hai người?”, nhìn hai người khoác tay nhau mà chớp mắt mấy cái, “Không phải hai người tính đêm nay cho cả thế giới biết chứ?”
Lương Tiểu Nhu vẫn tươi cười, khóe mắt hơi nhướng lên. “Tối nay không phải vũ hội sao, chúng tôi chỉ tính đến để khiêu vũ mà thôi.”
Đôi mắt lấp lánh của Phương Phi nhìn thần tượng của mình, “Sếp Sếp!” Phương Phi dựng thẳng ngón tay cái lên, “Trang phục của hai người rất xứng đôi!”
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, từ tốn trả lời: “Cám ơn quá khen.”
Á, Sếp cười với tôi… Bạn trẻ Tiểu Phương còn đang ôm tim kích động đến không thể kiềm chế được đã bị Vu Nhiễm nghiêm mặt lầm lì kéo đến một góc phòng để dạy dỗ.
Lương Tiểu Cương nhếch môi cười: “Chị hai, trang phục chị mặc hôm nay… E hèm, rất đẹp. Còn có…” Cậu gằn giọng tới gần hai người nói: “Còn có anh rể, nhìn cũng rất đẹp. Ây, hai người vừa tới đã cướp hết sự nổi bật của em rồi…”
Bị biểu cảm của em trai chọc cười, Lương Tiểu Nhu vô cùng đắc ý liếc nhìn cậu, “Dĩ nhiên rồi, ai đẹp trai được như chị nè? Nếu chị mà là đàn ông, chắc chắn sẽ làm cho một đám thiếu nữ si mê…”
Lương Tiểu Cương gật đầu như giã tỏi, lập tức nói phụ họa: “Phải rồi phải rồi, có điều giờ chị cũng đã tài giỏi lắm rồi, không phải chị đã câu được Madam Mã xinh đẹp nhất trong Sở Cảnh sát rồi sao…”
“Điều đó chứng minh sức hấp dẫn của chị lớn…”
“Vậy sao chủ đề trang phục hôm nay của hai người là “Phối Trắng Đen*…”
*Có một bài hát từng nói đến chuyện mọi người thường cho rằng đen không hợp với trắng, nhưng mà họ không biết, thật ra trong hàng vạn sắc màu nổi bật, chỉ có đen mới có thể tôn lên được vẻ đẹp của trắng, chỉ có đen mới phù hợp với trắng nhất mà thôi.
“Em, nói, cái gì…”
“Chị hai, em sai rồi…”
Mã Lạc Xuyên vui vẻ nhìn hai chị em đùa giỡn với nhau, mắt lại nhìn thấy một vóc dáng cao lớn đi về phía mình, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi khuỷu tay của Tiểu Nhu, bước đến bên đó, quay sang đối mặt với hướng người tới.
“Lois.” Ánh mắt của người điển trai đó nhìn nàng đầy phức tạp.
Mã Lạc Xuyên gật đầu, vẻ mặt dửng dưng trả lời lại.
“Ivan.”
Hết Chương 87