Đọc truyện Ngự Tỷ Lão Sư – Chương 64
“Ah” một tiếng là do Mộ Ngôn Tín bị hù khi nện đá vào đầu con sói, máu phun ra.
Dương Nhất thấy con sói bị choáng, một cước đạp con sói qua một bên, vội vàng chạy lại ôm Mộ Ngôn Tín, hướng bờ biển chạy đi.
Dương Nhất nghĩ đến sói là động vật tiến công theo quần thể, đoán chừng lập tức sẽ theo mùi này mà chạy tới, mà bọn chúng sẽ không rời rừng chạy ra bờ biển, cho nên bờ biển vẫn là an toàn.
Dương Nhất không biết khí lực ở nơi nào bế Mộ Ngôn Tín chạy một đường, mấy ngày nay đều ăn không no, đồ ăn chỉ để duy thể trạng, lại thêm mỗi ngày phải tiêu hao nhiều tinh lực, cho nên bổ sung bao nhiêu cũng không đủ.
Dương Nhất chạy tới chỗ bình phong gần bờ biển, thở hổn hển đặt Mộ Ngôn Tín xuống giường lá chuối, bởi vì chạy vội vàng nên cái gì tìm được đều không mang theo, bây giờ cũng không dám quay lại, cho nên Dương Nhất chỉ có thể lấy trái dừa rỗng chạy đến chỗ chuối tiêu lấy nước, Dương Nhất không dám chậm chạp, một đường đều là chạy, lấy nước trở về, Dương Nhất phát hiện Mộ Ngôn Tín đã tỉnh, đang ngồi khóc, liền để nước qua một bên, cuống quýt chạy đến bên Mộ Ngôn Tín, ôm nàng.
Mộ Ngôn Tín bị chuyện vừa rồi kích động, khi tỉnh lại phát hiện Dương Nhất không có ở bên, bất an tột đỉnh, liền khóc òa lên, cảm nhận được cái ôm ấm áp của Dương Nhất, càng khóc dữ dội hơn, sợ hãi cùng uất ức đều phát tiết ra, “Tín Tín ngoan, đừng khóc ah, không có việc gì rồi.” Dương Nhất vỗ lưng Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín nghe tiếng Dương Nhất, an tâm không ít, nàng nói trong tiếng nấc nghẹn “Nhất… Nhất… kể từ bây giờ… hức… không cho người rời… ta nửa bước.”
Dương Nhất nhìn bảo bối như vậy, trong lòng không có tư vị, cô biết Mộ Ngôn Tín là quá sợ hãi, bảo bối của mình trước giờ đều mạnh mẽ như thế, vô luận ở nơi nào đều là một mình thống lĩnh đại cục, nhưng bây giờ trở nên yếu đuối như vậy, Dương Nhất vô cùng khó chịu, tất cả cũng tại lão đầu xấu xa kia.
Dương Nhất tiếp tục dỗ dành Mộ Ngôn Tín, rốt cuộc nàng nín khóc, thấy Mộ Ngôn Tín kinh hãi, khiến Dương Nhất quyết tâm xây một chỗ tránh nạn.
Cây dâm bụt là loại cây rất thực dụng, trên đảo có thể thấy ở nhiều nơi, phiến lá hình trứng là một đặc thù, vỏ cây dai tương đương cây đay, có thể dùng bện dây thừng, Dương Nhất dùng dao bóc vỏ cây rơi xuống, để chuẩn bị làm dây thừng. Dương Nhất nghĩ cải tạo bình phong, tăng độ an toàn, chỗ đó râm mát, lại hướng ra biển, an toàn hơn nhiều so với trong rừng.
Dương Nhất lấy xơ dừa nhóm lửa, sau đó, hai tay cầm chặt con dao đâm một cái lỗ gần gốc trúc, trong thân trúc có khí, phải thông khí cho nó, nhặt một ít lá cây xung quanh nhét vào cái lỗ vừa đâm, rồi đốt lên, làm như vậy khi cây trúc nóng lên sẽ tự động ngã xuống, đây là cách đốn trúc hiệu quả, lại không mất sức. Dương Nhất làm một lượt bảy tám cây, Mộ Ngôn Tín sau việc bị sói tấn công, bây giờ một khắc cũng không rời xa Dương Nhất, nàng ở bên cạnh nhìn Dương Nhất là việc, qua mười lăm phút, đám trúc ngã xuống, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín đem trúc và vỏ dâm bụt về bình phong.
Trở lại chỗ cây dừa, Dương Nhất để Mộ Ngôn Tín ngồi xuống, cô thì bắt đầu chặt trúc, lấy ra hai cây trúc, một cây chặt thành sáu khúc bằng nhau, một cây chặt làm bốn khúc bằng nhau, tiếp theo là tìm khúc cây lớn, ngay dưới bình phong đào hai cái hố, mỗi cái rộng sáu mươi centimet, sau đó đem mấy khúc trúc đã chặt cấm xuống dưới, rồi lấp lại, dùng vỏ cây dâm bụt mang về bện thành một sợi dây thừng dài, nhờ Mộ Ngôn Tín cắm một cây trúc dài xuống đất, Dương Nhất cột cây trúc này với mấy khúc trúc dưới hố, chỗ tránh nạn như vậy mới chắc chắn, có an toàn, chung quanh còn có rừng lá cọ trươc kia cô làm, tuyệt đối là hai tầng bảo hộ.
Từ khi bị việc kia làm hoảng sợ, Mộ Ngôn Tín một tấc cũng không rời mắt khỏi Dương Nhất, mỗi lần nhớ lại nàng đều toát mồ hôi lạnh, trong lòng nàng không ngừng oán trách cha mẹ mình, Mộ Ngôn Tín thậm chí nghĩ tới, nếu như thật sự Dương Nhất mà bị tàn phế, nàng nhất định đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, không để ý Mộ thị, chuyên tâm ở bên cạnh Dương Nhất, mỗi ngày chăm sóc cô. Thật may ông trời phù hộ Nhất Nhất của nàng không xảy ra chuyện gì.
Chỗ tránh nạn gia cố tốt rồi, Dương Nhất thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình. Mộ Ngôn Tín thời gian ở cạnh Dương Nhất, nàng biết rõ gần dây Dương Nhất rất mệt mỏi, bây giờ còn khỏe lợp nhà, hoàn toàn là dựa vào ý chí.
Dương Nhất bỏ ra thời gian một ngày dựng xong cái chỗ ở, cô lại vào rừng hái mấy nãi chuối tiêu, vất vả cả ngày khiến Dương Nhất thật sự không còn khí lực, các nàng cùng nhau ăn chuối tiêu, trong chuối tiêu có thành phần đường mía, đồ ngọt có thể ức chế cảm giác đói, cho nên Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín ăn một bụng chuối, đều cảm giác no căng.
Màn đêm buông xuống, Dương Nhất lại đốt lửa lên, ôm Mộ Ngôn Tín ngủ mê mệt, Dương Nhất hôm nay đã có thể yên tâm ngủ, vì đã có chỗ tránh nạn an toàn, và các nàng đã ở trên đảo năm ngày, mỗi ngày đi ra biển cũng không thấy dấu chân động vật ăn thịt, sói chỉ sống ở khu vực nước ngọt, sẽ không chạy ra biển, xem ra thời gian còn lại có thể an toàn sinh hoạt tại bờ biển.
Mộ Ngôn Tín bởi vì bị kích động nên ngủ rất không an ổn, nàng không ngừng bị ác mộng quấy phá, trong mộng nhìn thấy cha nàng ánh mắt lạnh băng, cùng mẹ nàng lãnh đạm chỉ trích, không biết như thế nào lại nhìn thấy Ngô Phi đứng bên cạnh cười hả hê, cuối cùng nhìn thấy Dương Nhất trúng đạn trong nhà mình.
Mộ Ngôn Tín bừng tỉnh, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, Dương Nhất thật sự mệt mỏi nên không biết bảo bối giật mình. Mộ Ngôn Tín quay đầu nhìn thấy Dương Nhất ngủ điềm tĩnh như em bé, đưa tay lên xoa xoa mặt Dương Nhất, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, nội tâm nói ra “Nhất Nhất, đợi trở về, chúng ta có thể cùng một chỗ rồi, sẽ không còn ai ngăn cản chúng ta, ta muốn trở nên mạnh hơn nữa, sẽ không cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, ngươi là bảo bối của ta.”
Mộ Ngôn Tín nhìn mặt người mình yêu, nghiêng người hôn cô, còn có ý xấu liếm liếm cánh môi Dương Nhất, nhưng là liếm cả buổi Dương Nhất cũng không có phản ứng, nhìn xem bảo bối mấy ngày nay bởi vì nắng gió mà da xạm đen, Mộ Ngôn Tín đau lòng không thôi, lúc này Mộ Ngôn Tín đột nhiên rất là hối hận đã đi theo Dương Nhất đến nơi này, nếu không có nàng vướng víu, đoán chừng bảo bối sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, Mộ Ngôn Tín tự trách, những ngày này, cô luôn vì nàng cân nhắc, cái gì cũng cho cô trước, tình nguyện ăn ít để nàng được ăn no.
Mộ Ngôn Tín tự trách lại tự trách, nhưng là nếu chia tay Dương Nhất mười lăm ngày, lại biết rõ Dương Nhất đi đến nơi nguy hiểm, nàng làm sao có thể ăn ngon ngủ yên, chắc chỉ có thể ngẩn người qua ngày, Mộ Ngôn Tín ra sức lắc đầu, để thoát khỏi những suy nghĩ kia, nằm xuống, tiếp rục làm ổ trong ngực Dương Nhất, dù cho không ngủ được, nàng cũng thích hưởng thụ cảm giác an tĩnh bên ngươi mình yêu.
Sau những ngày kia, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín thư giãn thoải mái hơn, bởi vì đã có chỗ tránh nạn an toàn, cho nên buổi tối ngủ đặc biệt an tâm hơn, vì phòng ngừa tia tử ngoại, mỗi ngày các nàng sẽ cùng nhau bôi dầu dừa.
Thời gian ngủ mỗi ngày tương đối nhiều, lúc không ngủ các nàng ra biển câu cá, vào rừng hái chuối, buối tối tản bộ trên bờ biển, cùng nhau trò chuyện trên trời dưới đất, hoặc sẽ thảo luận về vấn đề xã hội. Có khi sẽ cùng nhau đi lặn ngắm đại dương.
Thời gian qua vô cùng nhanh, đảo mắt đã đến buối tối ngày thứ mười lăm, hôm nay Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín câu cá ăn tối, ăn xong cùng nhau tản bộ, bởi vì là buổi tối cuối cùng rồi, hai người đều lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng là hai người đều yên lặng, không có cười nói như mọi ngày, Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín, nhìn cảnh săc xung quanh, đột nhiên nội tâm sinh ra một tia không nỡ, nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời khỏi hòn đảo này rồi, những ngày này không có quan hệ rối ren, không có lừa gạt, chỉ có mình cùng người yêu hưởng thụ cuộc sống, cảm giác này cả đời mình cũng sẽ không quên.
Mộ Ngôn Tín cũng có cùng suy nghĩ với Dương Nhất, nàng cũng bắt đầu lưu luyến uộc sống trên đảo, nếu như không phải trước kia Dương Nhất bị sói công kích, nàng còn nghĩ sẽ cùng Nhất Nhất ở chỗ này qua cả đời.
Hai người đi mệt cùng nhau ngồi nghỉ bên bờ biển gần bình phong, Mộ Ngôn Tín dựa đầu vào vai Dương Nhất không có bất cứ lời nói nào, chỉ có lưu luyến của cả hai đối với nơi này.
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ thật lâu, rời khỏi vai Dương Nhất, nháy mắt dạng chân ngồi lên đùi Dương Nhất, cánh tay khoát lên vai Dương Nhất, không đợi Dương Nhất phản ứng, môi cũng áp lên mói Dương Nhất, hòn đảo nhỏ yên tĩnh, ánh trăng nhu hòa soi sáng hai thân thể đang day dưa với nhau.
Dương Nhất cảm thụ được lửa nóng trên người Mộ Ngôn Tín, nhưng là ở đây có chút không ổn, bản năng cô muốn ngăn lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe bên tai truyền đến, “Không cho cự tuyệt ta, ta muốn ở chỗ này lưu lại kỷ niệm đặc biệt của chúng ta.” Nói xong, Mộ Ngôn Tín bắt đầu châm lửa trên người Dương Nhất.